Thế nhưng.
Trùng Lâu hắn là ma, không phải người.
Nói cũng không phải nói chuyện người, làm cũng không phải làm chuyện người.
Có gì hiếu kỳ đâu cơ chứ?
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 57 – Đại
thẩm nhĩ hảo
Ai còn nói Lâu ca gỗ đá vô tình, ta liều mạng với người đó =))
Ta ghen tị với đứa bé này nha, vừa sinh ra đã được ba
vị Khanh, Thiên, Lâu ôm, ấp, bế, nựng, bảo vệ, che chở, ủ ấm,
xin sữa…Ôi ôi!!!
4 comments
Mung nang da tro lai nha. Ta hong nang mai >:D<
Oii, ta doc chap nay buon cuoi cai bo dang lo ngo cua Lau ca nha :)) mat het ve uy nghi cua Ma Ton, ha ha :))
Ma CT dung la... Mang dua tre di xin sua gio lai mat dua tre roi. Ko phai sau Lau ca dem tra TK dua tre chu :))
Đâu phải CT làm mất đứa trẻ, nàng đọc kỹ lại xem, là Lâu đuổi kịp Thiên và đồng ý mang trẻ đi xin sữa mà (cụ thể ra sao chap sau sẽ rõ, Thiên khôn thế ko biết =))
Uh, haha, sozi nang. Can toi sang phai lam an sang cho ca nha nen chua doc ky :))
La "danh cuoc" :)) haha, Trung Lau dai qua :))
Đến Ma tôn gặp phải tiểu quỷ thì cũng chỉ thế mà thôi. Hahahahaha!!!
Post a Comment