Chính trong nháy mắt, Từ Trường Khanh dung sắc tuấn tú biến thành tuyết bạch. Từng giọt mồ hôi tinh mịn từ thái dương chảy ra, tiếng nói trầm thấp đến không thể nghe thấy tràn ra khóe môi, nhưng mà, trả lời y, càng là va chạm điên cuồng.
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 41 – Âm
soa dương thác
Lời tác giả: Chương này có H, chú ý, Lâu Khanh H!!!! Hỡi
các đồng học yêu CP khiết phích, thỉnh sớm tránh đi, trực tiếp nhảy qua chương
này.
“Ngươi không hiểu sao?
Kỳ thực tu luyện nội gia công lực, vô luận là Thần, Ma, Đạo giới đều nhắc đến
“hợp thể song tu”. Ma Tôn chúng ta dương nguyên vượng thịnh, trăm nghìn năm qua
chân khí tràn đầy trong cơ thể, nếu không tìm được nơi phát tiết, sợ rằng sớm
muộn gì gân cốt cũng bạo liệt mà chết. Cho nên, hắn cần một vị dẫn đạo chi thần.”
Mị Cơ thấy Cảnh Thiên vẻ mặt mê man, lại che miệng cười duyên, “Một người… có
thể giúp hắn xuất ra một thân ma lực thiên địa chí cao vô thượng… Rất đúng lúc,
người bên cạnh ngươi kia, cơ duyên xảo hợp trở thành của Ma Tôn Trùng Lâu …”
Cảnh Thiên sắc mặt đại
biến, giậm chân giận dữ, “Ngươi – ngươi ăn nói thối lắm! Phi phi, thối lắm thối
lắm! Lão tử không tin, Đậu Phụ Trắng là ai? Y là Thục Sơn chưởng môn đệ tử,
hành sự trước sau đoan chính phương lương. Y cùng tên điểu nhân kia cho đến bây
giờ nước giếng không phạm nước sông, hai người đại nam nhân sao có thể có loại
quan hệ không rõ ràng này!”
Mị Cơ lộ ra một tia
trào phúng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi là không nguyện ý tin, hay là không dám tin? Nếu
ngươi hoài nghi, không ngại theo ta vào mật thất của Ma Tôn xem…”
“Vì sao ta phải tin
ngươi, có chuyện gì ta có thể tự đi hỏi Đậu Phụ Trắng!” Cảnh Thiên cười lạnh,
“Nữ nhân tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, ngươi là người trong Ma giới, lại ở
chỗ này bịa đặt sinh sự lung tung, không sợ Ma Tôn của các ngươi đánh nát cái mặt
đẹp này hả?”
“Cảnh công tử, uổng
ngươi là đại hiệp, lẽ nào đi xem mật thất của Ma Tôn Trùng Lâu cũng làm ngươi sợ
chết khiếp?”
“Lão tử không sợ trời
không sợ đất, ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng, vì sao ta phải nghe
ngươi nói?”
Mị Cơ hé miệng cười thản
nhiên, “Nếu đã không tin tiện thiếp, Cảnh công tử thỉnh tự nhiên.” Nói xong
nàng quay người, nhẹ nhàng rời đi. Cảnh Thiên nhìn theo bóng lưng đẫy đà đẹp đẽ,
ngây người một lát, sau đó mũi hừ một tiếng, nghênh ngang đi theo.
Trong rừng rậm, hắn
nguyên bản vẫn ngâm một khúc hát Du Châu, nhưng mà, cước bộ của hắn càng ngày
càng trầm trọng, cuối cùng cũng dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn lên Ma
cung ám dạ, không sao, không trăng, không gió, không khí trầm mặc phảng phất ẩn
chứa bí ẩn thật lớn, chờ đợi chính hắn mở ra.
Cảnh Thiên đột nhiên
nghĩ, mật đạo Ma cung trước mắt, chỉ cần hắn đưa tay đẩy nhẹ, mọi nỗi băn khoăn
khúc mắc vốn không thể nào giải thích liền sẽ minh bạch hoàn toàn.
Hắn hiện tại, đang đứng
trước cánh cửa bí cung đóng chặt, do dự một lúc lâu, có nên bước vào hay không?
Hắn vừa nhấc chân một
bước mà ma xui quỷ khiến thế nào đã thẳng tới hậu điện, hắn thấy giữa hậu điện vắng vẻ có một tòa cự thạch tế đài. Mà yêu cơ tuyệt diễm kia đang thành thạo phủi
đi bụi xanh rêu lục trên đó, một phiến cửa đá hiện ra.
“Cảnh đại hiệp, đây là
mật thất luyện công của Ma Tôn Trùng Lâu, vào đi, vào bên trong rồi ngươi sẽ biết
tất cả.” Mị Cơ xoay người, cười đến kiều diễm không gì sánh được, giọng nói nhu
mì mang theo vài tia ác độc, “Ngươi nói ngươi căn bản không tin bất cứ thứ gì
ta nói, vậy… vì sao còn đi theo, thẳng một đường tới hậu điện? Khi biết ta phát
giác hành tung của ngươi, vì sao ngươi đỏ mặt?”
Cảnh Thiên cả giận
nói, “Ai đỏ mặt?”
Mị Cơ cười khanh
khách, ngón tay thon dài khẽ đẩy Cảnh Thiên một cái, “Làm sao vậy, tiểu huynh đệ,
tức giận rồi?”
Vì vậy Cảnh Thiên một
đường hùng hổ xông vào mật thất, tiến nhập thế giới thần bí đáng sợ này.
Thạch thất rất lớn, một
thứ âm khí quẩn quanh phủ lấy toàn thân Cảnh Thiên.
Hắn phóng tầm mắt nhìn
ra xung quanh, bốn phía đều là những tấm Thanh Đồng thủy kính rất lớn, soi được
cả mấy người, bên rìa kính điêu khắc những ký hiệu cổ quái thần bí. Mấy Thanh Đồng
dài xếp dựng quanh thạch bích, sáng lên thứ màu lục ghê rợn, tình hình y hệt địa
ngục âm u trong truyền thuyết, toàn bộ là âm trầm khủng bố.
“Làm sao vậy? Ngươi sợ?
Kỳ thực cũng không có gì, bất quá chỉ là vài tấm gương mà thôi. Ma Tôn Trùng
Lâu cô tịch cả ngàn năm, mỗi ngày chỉ có thể cùng cái bóng trong gương luận võ.
Sinh mệnh vĩnh hằng đối với hắn mà nói, là một loại dằn vặt vô tận, ma lực
khoáng cổ tuyệt kim đối với hắn mà nói, chính là tịch mịch cao xử bất thắng hàn
[Ở trên cao không chịu nổi cái lạnh].
Ngày đó tại Nam Thiên Môn, Phi Bồng tướng quân có thể một lần tìm về nhiệt tình
của hắn, thế nhưng, Phi Bồng tướng quân hiện tại cũng không biết lưu lạc phương
nào…” Mị Cơ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Cảnh Thiên lóe lên vài tia xảo trá,
“Cho nên, hắn muốn tìm về một kẻ thay thế Phi Bồng tướng quân, kéo người đó
cùng trầm luân, cùng hắn vượt qua thời gian tịch mịch. Mà Từ Trường Khanh, vừa
khéo là con mồi tốt nhất trong mắt Ma Tôn Trùng Lâu.”
Mị Cơ thủ tiết ấn quyết,
mặc niệm chú ngữ, đầu ngón tay tinh tế lóe lên vài tia sáng óng ánh. Tia sáng
này như độc xà linh hoạt chui vào vào Thanh Đồng thủy kính, nháy mắt tiêu thất
tại bề mặt trơn tuột.
Bề mặt tấm kính vốn là
trầm mặc lạnh lẽo, sau khi bị tia sáng xanh tập kích, đột nhiên tỏa ra một làn
sương mỏng, hơn nữa sắc xanh càng ngày càng đậm, tràn ra toàn bộ tấm kính.
Cảnh Thiên giật mình,
hắn ngơ ngác nhìn sự biến đổi của cổ kính thần bí, không dám tin vào toàn bộ biến
hóa này.
Hắn thấy.
Hắn thấy, nơi nào đó
có tiếng suối róc rách chảy, suối trườn đến từ sâu trong rừng rậm mơ hồ…
Hắn thấy, trên dòng suối
có một đứa trẻ sơ sinh trần truồng, tế tâm liệt phế gào khóc.
Hắn thấy, phía trước
dòng suối thổi lên một đoàn sương xanh, tất cả trở nên mông lung trống rỗng. Hắn
thậm chí cảm giác được đám sương đập vào mặt mà đến, trước mắt làn khói hoa mỹ
lượn lờ, trong mũi truyền đến một mùi hoa mai u đạm thanh lương.
Tất cả tất cả, đều rất
quen thuộc.
Một màn quen thuộc
này, cảnh tượng quen thuộc, thanh âm quen thuộc, mai hoa quen thuộc, và cả… người
quen thuộc.
Đó là hắn!
Thế nhưng, Từ Trường
Khanh đâu? Từ Trường Khanh lại ở nơi nào?
Thanh Đồng cổ kính chợt
biến, giờ khắc này, tại nơi vĩnh tịch kia, Từ Trường Khanh khẳng định đã biến mất,
hắn nhớ rất rõ.
Không sai, Từ Trường
Khanh đã thất tung, chính vào thời khắc mấu chốt này.
Đương nhiên, Cảnh
Thiên trong gương vẫn ôm đứa trẻ sơ sinh ướt sũng trong tay, hốt hoảng chạy loạn
tìm kiếm tung tích Từ Trường Khanh…
Thời khắc này, Từ Trường
Khanh lại ở nơi nào?
Kỳ thực.
Rất đơn giản.
Từ Trường Khanh ở chỗ
này!
Tại một mật thất thần
bí!
Tràng ảnh trong kính kịch
liệt biến ảo, hắc bào bạch y tại đây dây dưa. Thân ảnh bạch y nam tử kia, trong
nháy mắt đâm vào con mắt Cảnh Thiên khiến cả người hắn đông cứng.
Mà hắc bào nam nhân,
càng làm hắn khiếp đảm suýt hét lên.
Ma Tôn Trùng Lâu!
Trong không khí yên
tĩnh vang lên một âm thanh xé vải. Cảnh Thiên nhìn chằm chằm đoạn vải bên hông Từ
Trường Khanh bị xả đoạn, rồi toàn bộ bạch y trên thân cũng bị xé rách, y kịch
liệt phản kháng, giống như người lâm vào bước đường cùng nỗ lực cầu sinh, điên
cuồng chống lại nghịch cảnh trêu đùa.
“Dừng tay!” Bên này, Cảnh
Thiên kịch liệt hô to.
Thế nhưng, vô dụng.
Trong tấm kính kia,
hai người đã lâm vào trầm túy mê mộng, Trùng Lâu sẽ không vì tiếng gào thét thất
thanh của Cảnh Thiên mà thay đổi bất kỳ động tác gì.
Không ai có thể ngăn
chặn thảm kịch này phát sinh!
Vì vậy.
Cảnh Thiên đã thấy, Ma
Tôn rơi vào trạng thái điên cuồng, kịch liệt động thân, không chút do dự chiếm
hữu, xỏ xuyên qua thân thể gầy yếu, mỏng manh, mỹ lệ kia.
Chính trong nháy mắt,
Từ Trường Khanh dung sắc tuấn tú biến thành tuyết bạch. Từng giọt mồ hôi tinh mịn
từ thái dương chảy ra, tiếng nói trầm thấp đến không thể nghe thấy tràn ra khóe
môi, nhưng mà, trả lời y, càng là va chạm điên cuồng.
Tiếng thở dốc kịch liệt!
Âm thanh dâm mỹ! Từng giọt từng giọt chui vào tai Cảnh Thiên!
Khiến hắn cũng không
cách nào trốn tránh.
Trong Thanh Đồng cổ
kính, Trùng Lâu bừa bãi mà loạn động, người dưới thân tất nhiên thống khổ muốn
chết đi.
Cảnh Thiên thanh thanh
sở sở nhìn thấy, tiên huyết chảy ra ròng ròng từ khóe môi Từ Trường Khanh, y gần
như đã cắn đứt lưỡi, năm ngón tay run run nắm chặt lấy mép phiến đá, xương khớp
nổi lên trắng xóa gần như trong suốt. Thần trí y từ lâu đã rã rời, chỉ có đôi mắt
mờ mịt mở to như muốn nhìn rõ kẻ đang tàn sát bừa bãi thô bạo kia, thế nhưng, tất
cả đều phí công!
Không ai có thể cự tuyệt
số phận trời xanh sắp đặt!
Số mệnh từ lâu đã định
trước.
Mỗi người đều chỉ là
quân cờ của nó mà thôi.
Mà.
Trong Phá Toái Hư
Không.
Trùng Lâu vẫn tiếp tục
mạnh bạo luật động.
Tất cả ngôn ngữ, đều
hóa thành luật động nguyên thủy nhất của nhân loại.
Không ai biết Từ Trường
Khanh lúc này đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà, từ trong
bóng đêm, Cảnh Thiên vẫn có thể thấy được, con ngươi sâu thẳm của Từ Trường
Khanh hàm chứa một tia thủy quang chỉ trực trào ra.
Y – gần như đã khóc.
Thế nhưng y trước sau
vẫn cắn chặt răng không nói, đến chết cũng không nguyện phát ra trên môi nửa điểm
đau đớn thống khổ nào.
Đau!
Tâm Cảnh Thiên đau nhức!
Hắn không biết, trên
người Từ Trường Khanh đã từng phát sinh cố sự này.
Cảnh Thiên giật mình
phát hoảng, hắn rất muốn nói cho chính mình biết rằng, đây đều là ảo giác, đây
hoàn toàn chỉ là ảo giác do nữ nhân yêu mị này xây lên để mê hoặc mình. Thế nhưng,
hình ảnh trước mắt lại chân thực như vậy. Chân thực khiến người khác vô pháp có
nửa điểm hoài nghi. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy giọt mồ hôi trong suốt chạy dọc
theo đường cong ưu mỹ của Từ Trường Khanh mà lạc xuống dưới thân.
Mỗi tia biểu tình của Từ
Trường Khanh trong mắt Cảnh Thiên đều như quở trách.
Một Từ Trường Khanh
chân thực như vậy!
Không phải là ảo giác!
Thế nhưng, hắn lại
không tin.
Cảnh Thiên bạo rống một
tiếng, tiện tay nắm lấy một tòa giá nến, vung lên muốn đập nát quá khứ này.
Nhưng không một âm
thanh nào vang lên, bởi vì Mị Cơ đã liệu được thất thố này của hắn, vừa vặn đưa
tay giữ giá nến lại. Mặt mày nàng vẫn mang theo một tia trào phúng, nhẹ nhàng
nói: “Cảnh công tử nhìn một màn kịch đặc sắc tuyệt luân này, là không dám tin,
hay không thể tiếp nhận? Ngươi yên tâm, đây vốn chỉ là tấm gương bình thường,
chỉ là Mị Cơ ta luyện được phúc thủy ma pháp, có thể đem tràng cảnh cũ tái hiện
lại. Ngay cả Trùng Lâu cũng không thể làm được chuyện này.”
Mị Cơ vừa xuất thủ, ma
công trên mặt kính dần dần biến mất, tất cả khôi phục lại như thường, giống như
cái gì cũng chưa có phát sinh.
6 comments
Ung ho luon :)) ta cung doan H kho dich vi ngong nang tu sang toi gio, ma gio moi thay :))) cam on nang nhieu nha. Nang vat va roi >:D<
Ma Lau ca that ro la ko biet thuong hoa tiec ngoc, cu "phat tiet" the con gi la hoa nua ha troi.. Doc chap nay thay thuong TK qua...
Cang ngay truyen cang gay can. To mo ko biet sau vu nay gap lai TK, CT se phan ung/doi xu the nao. Va TK thi khi nao biet ke-cong kia la ai (chu Lau ca thi "ngu lau" nen ta cha them tinh nua) va khi biet roi thi se the nao (ta nghi tha TK nghi la CT thi de chap nhan hon la TL y nhi?)
Ma doc mot hoi van chua hieu cai nang Mi Co nay co thu han gi voi TL ma cu xuat hien roi pha dam the nhi. Nguoi dep nhung lang lo qua, dung la yeu nu. Ko phai muon lam vo TL chu :)))
Nàng siêu nhân thế, ta ngồi nghĩ mãi mới ra pass mà nàng đã đoán ngay được rồi :))
Ta nói lão Lâu bị thiểu năng đó nàng, sống lâu quá não đơ ra nên làm gì cũng theo bản năng, làm cái H nó thành ra như vậy, khổ Khanh Nhi khổ quá là khổ!!!
Mà Khanh vẫn nghĩ kẻ đó là Thiên mà. Cả 2 bên đều nghĩ là Thiên =))
Vừa đọc xong, thật là không biết nên nói gì nữa *ôm tim*. CT gặp TK thì không biết phải tỏ thái độ thế nào nữa. Nhưng mà ta nghi là TK mơ hồ đoán người đó là CT, đúng hay không thì ko chắc nhưng sao thái độ TK ngày hôm sau đối mặt vẫn bình thản như thế. Phải chăng là từ lâu TK đã thik CT rồi?!
Không có bình thản đâu. Nàng ko nhớ sau khi ra khỏi đáy vực, lúc TK tỉnh lại trong Địch Trần sơn trang, đôi mắt không nhìn thấy gì đã điên loạn đến mức nào à? Còn chưởng cho CT một chưởng nát mặt. Hôm sau uống rượu say lại tiếp tục chưởng CT mấy phát đó. Đó là lúc TK phát tiết hết đau đớn của mình. Sau đó mới quyết định "Ngoài Thục Sơn ra, tất cả đều ko quan trọng" nên mới bình thản sống tiếp, chiến đấu tiếp.
Ta chả cả dám đọc lại mấy chương đó nữa, khủng bố tinh thần khủng khiếp @@
Mà ta vẫn thắc mắc vụ đó, tại chắc có lẽ đọc ko kỹ hay sao đó, sao TK lúc đó lại không thấy dg sau 2, 3 lại thấy dg trở lại *lơ ngơ* nàng giải thích giúp ta với.
Vì TK bị ám ảnh bởi Phá Toái Hư Không, ở một nơi tối tăm như vậy và gặp phải chuyện kinh hoàng như vậy thì tất nhiên TK bị ám ảnh bởi bóng tối rồi. Sau đó ra gặp ánh sáng thì mắt cũng bị tổn thương nữa nên ko nhìn thấy gì. Thế nên CT phải sắp xếp TK vào 1 căn phòng ánh sáng lờ mờ để quen dần đó.
Post a Comment