Một tiếng thở dài không thể nghe thấy tràn ra bên môi, thanh âm Cảnh Thiên lộ ra trùng trùng bi thương cùng bất đắc dĩ, “Trường Khanh… Trường Khanh… Ta nên bắt huynh làm thế nào bây giờ? Ta nên làm thế nào bây giờ?”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 63 – Ám độ
trầm thương
“Hai người chúng ta là quan hệ gì?” Cảnh Thiên lần thứ ba đặt câu hỏi.
Trả lời hắn, vẫn là trầm mặc!
Một thứ trầm mặc khó chịu.
Bầu trời đêm tịch mịch, chỉ có vài điểm sáng chốc chốc lóe lên, tựa hồ
muốn cười nhạo Du Châu Cảnh Thiên tự mình đa tình, tình trường thảm bại.
“Còn không chịu thừa nhận huynh đã ghen!” Cảnh Thiên nghiến răng nghiến
lợi cười lạnh, mắt hiện lên một tia lửa giận, “Đây là huynh tự chuốc lấy, đừng
oán ta…” Tay hắn đột nhiên phát lực, gia tăng tốc độ vuốt ve tại hạ thân Từ Trường
Khanh.
Từ Trường Khanh gần như tan vỡ.
Hai mươi bảy năm Thục Sơn tu đạo, tĩnh tâm dưỡng tính thoát khỏi thất
tình lục dục của nhân gian, tại thời khắc này, toàn bộ ào ra như nước lũ phá
đê. Nhược điểm mỏng manh nhất đã bị đối phương nắm giữ, đùa cợt, trêu tức, y
sao có thể ức chế loại cảm giác nhục nhã này.
Từ Trường Khanh lúc này, xấu hổ cùng phẫn nộ, chỉ cầu được chết.
Y của trước đây sẽ tin tưởng rằng, tâm như bồ đề, thân sẽ trong sạch tựa
ngọc lưu ly. Thế tục hỗn loạn, hồng trần tranh đấu, đều cách ly thật xa khỏi đỉnh
Thục Sơn quanh năm mây phủ. Y có thói quen dùng một loại tư thái siêu nhiên thoát
tục mà đi qua thế gian, đạm khán hồng trần, không bụi bặm, không đau buồn,
không giận dữ, không oán trách…
Đột nhiên.
Có một ngày, xuất hiện một nam nhân tên gọi Cảnh Thiên nhập vào cuộc đời
y, phá vỡ toàn bộ thế giới hư ảo tự huyễn hoặc của y, mang y đến vạn trượng hồng
trần, hiểu rõ nhân sinh hỉ nộ, cảm thụ vạn vật vinh nhục thịnh suy. Mà hiện tại,
hắn liên tục lục lọi sâu vào nội tâm y, lôi ra toàn bộ những bí ẩn chính bản
thân y chưa bao giờ đối mặt.
“Còn không chịu thừa nhận? Huynh
là ghen, đúng… hay không đúng?”
Từ Trường Khanh trước mắt hoảng loạn, cơ thể y cũng hoảng loạn, từng đợt
sóng trào dâng mãnh liệt. Ngón tay đối phương vẫn đặt tại nơi mẫn cảm nhất mà
tùy ý vọng động, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy chính mình bị đặt lên lò nướng,
cơ thể khô ráo gần như bốc hỏa, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.
Da thịt ma sát, khí tức dây dưa.
Từ Trường Khanh muốn tránh, nhưng không biết tránh vào đâu, muốn nghĩ,
nhưng không thể nghĩ gì. Y muốn phản kháng, nhưng phảng phất có bóng đen đè chặt
không cho y giãy dụa, thân thể không một tia khí lực ngày càng mất đi kiểm
soát.
Chính tại bờ sông này, y có thể đối phó với mấy chục quỷ binh, hàng yêu
phục ma, huyết chiến tận cùng, thế nhưng, cũng tại đây, y bị một tên nam nhân
đánh cho tơi bời, thất bại thảm hại!
“Đúng… hay không đúng?”
Khí tức nóng rực nuốt lấy ý thức sau cùng của y.
“Đúng…” Giờ khắc này Từ Trường Khanh triệt để tan vỡ, tại bàn tay nam
nhân tên gọi Cảnh Thiên kia phóng xuất ra dục vọng nguyên thủy nhất. Trước mắt
quang ảnh lắc lư, tứ chi bách hài phảng phất đều bị ngâm trong nước nóng. Từ
Trường Khanh thanh thanh sở sở cảm giác được từng tia tê dại, dần dần biến
thành hoan du tiêu hồn, nháy mắt lưu chuyển khắp thân.
–– Vô luận thừa nhận hay phủ nhận, thân thể y đã bị nhấn sâu vào trầm
luân muôn trượng mất rồi!
Nghe được từ miệng đối phương tràn ra từng hơi thở gấp gáp run rẩy, nhìn
thấy trong mắt đối phương là tia rung động mềm yếu chẳng bao giờ có được, cảm
giác được vật trong tay đã có chút biến hóa, Cảnh Thiên trong lòng kinh hỉ, loại
rung động tùy tâm sở dục khống chế cùng bộc phát, loại cảm giác thao túng được
toàn bộ trong tay, tất cả tràn đầy hô hấp cùng mạch đập của hắn. Trong lòng Cảnh
Thiên dâng lên một cảm giác hân hoan không rõ, chính là khát khao chinh phục.
Hắn thậm chí phát sinh một loại ảo giác: Từ Trường Khanh toàn bộ đều
giao vào tay hắn. Giờ khắc này một Từ Trường Khanh chân thực không gì sánh được
đang tồn tại, trong tay hắn, trong mắt hắn, trong tim hắn.
Cảnh Thiên biết người trong lòng đã triệt để đối mặt với mình. Nhưng mà,
liền một khắc sau, mặt hắn biến sắc. Cảnh Thiên xuất thủ nhanh như gió điểm vào
huyệt đạo của đối phương.
Vì vậy.
Từ Trường Khanh hoàn toàn xụi lơ trong vòng tay của hắn.
Vạn vật câu tịch, chỉ có tiếng thở ngắt quãng của Từ Trường Khanh quanh
quẩn giữa trời đêm vô tận.
Mặt nước bao phủ một tầng khói nhẹ tựa như sương trắng, hai thân thể gắt
gao dán chặt gục bên dòng nước, theo nước sông nhẹ nhàng nhộn nhạo, con sóng chậm
rãi tán ra.
Bờ sông.
Tịnh mịch u ám.
Đào hoa nhỏ vụn lất phất bay, không gian truyền đến hương rượu mơ hồ, giục
người không uống tự say.
“Huynh muốn làm cái gì? Huynh làm gì sai?... Hả?... Muốn làm gì?... Tự
đoạn kinh mạch?”
Từ Trường Khanh nhắm mắt nằm trong lòng hắn, không thể trả lời nghi vấn
của hắn nữa rồi.
“Đêm hôm đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, huynh đâu có ý niệm tự sát
trong đầu, huynh con mẹ nó tại sao hiện tại lại chơi trò lấy chết tạ tội!” Mâu
trung Cảnh Thiên hiện lên oán giận ngút trời, “Ta biết, bởi vì đêm đó là huynh
bị ép, huynh không có sai, cho nên huynh chỉ coi như bị chó cắn một phát đúng
không! Thế nhưng đêm nay không giống… Huynh thân là Thục Sơn đại đệ tử, cư
nhiên cũng có cảm giác, lại là với ta tên du côn này có cảm giác, cho nên huynh
mất mặt! Là bởi vì thích một người nên mất mặt? Bởi vì đó là nam nhân nên mất mặt?...
Huynh muốn tạ tội với Thục Sơn liệt tổ liệt tông, tạ tội với Thục Sơn hai mươi
bảy năm giáo dục. Có đúng hay không, trả lời ta!!!”
Cảnh Thiên giật mình kinh sợ. Có thứ gì đó đang ép chặt con tim hắn đến
gần như ngạt thở.
“Ta điên rồi, ta cũng điên rồi! Mẹ nó, điên đến chết ngạt rồi! Ta nói rồi,
ta sợ ai!”
“Ta… không…” Từ Trường Khanh mấp máy môi, lại không thể nói ra được lời
nào nữa, tựa như muốn phản đối, lại tựa như vô lực.
“Huynh không có? A, nguyên lai huynh không muốn tự sát, huynh chỉ là mạo
hiểm tự đoạn kinh mạch, dùng loại nguy hiểm này để ta lơ là phòng bị, tính giết
ta cái tên to gan lớn mật, tùy ý làm bừa đích thị Du Châu hỗn đản? Có đúng hay
không?”
Trăng sáng sao thưa.
Bờ sông, trong bụi cỏ có hai chú chim nhỏ tựa hồ cảm thụ được tình diễm
nhiệt hỏa của Cảnh Thiên, “két” một tiếng kinh hoảng bay đi.
“Sao thưa trăng sáng, về nam quạ
bay, ba vòng cây lượn, đậu cành nào đây?[1]
Đậu Phụ Trắng, chỉ là hai con chim cũng không làm trái với tâm ý, tìm kiếm người
bầu bạn, huynh Từ Trường Khanh là một đại nam nhân, thế nào không chịu thuận
theo cảm xúc của chính mình?”
Từ Trường Khanh không đáp, cả người y chìm trong ánh trăng trong suốt
như thủy ngân, khuôn mặt khi xưa anh tuấn phong duệ, nay đã phủ lên một tầng khói
sương mơ hồ. Dung nhan y đã đóng thành băng tuyết ngàn năm, không lộ ra một tia
biểu tình.
“Trước rượu nên hát, đời người bao
lâu, tựa như sương sớm, ngày qua khổ đau.[2]
Thục Sơn các người thường nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, huynh ngẫm
lại xem, đến cửa đầu tiên cũng không qua được, làm sao có thể trị quốc bình
thiên hạ? Muốn tu thân, trước hết phải nhìn thẳng vào chính mình, quan tâm đến
bản thể, căn nguyên. Thế nhưng, huynh không yêu chính huynh, làm sao có thể chấp
nhận người khác yêu huynh?”
Cảnh Thiên ôm Từ Trường Khanh thân thể hư nhuyễn, nghe từng hơi thở nông
sâu, khí tức mềm mại mà xa xôi, lòng hắn có điểm trầm xuống, chìm vào đáy vực
vô biên.
“Ai…” Một tiếng thở dài không thể nghe thấy tràn ra bên môi, thanh âm Cảnh
Thiên lộ ra trùng trùng bi thương cùng bất đắc dĩ, “Trường Khanh… Trường Khanh…
Ta nên bắt huynh làm thế nào bây giờ? Ta nên làm thế nào bây giờ?”
Hắn nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực, luyến tiếc không muốn buông, chăm chú
lại chăm chú, phảng phất như muốn đem y khảm vào tận xương, dung nhập vào huyết
mạch, muốn đem mỗi một tia hô hấp kia hút vào trong cơ thể hắn. Động tác ôn nhu
không gì sánh được, Cảnh Thiên đặt tay lên khuôn mặt Từ Trường Khanh, nhẹ nhàng
vuốt ve, hoàn toàn không còn một tia bạo ngược kích cuồng. Tay hắn thanh lương
mà mềm mại, mang theo khí tức ngọt ngào, chậm rãi vuốt lên lồng ngực hỗn loạn của
Từ Trường Khanh.
“Huynh đọc nhiều Lão Tử điển cố như vậy, chẳng lẽ không bằng ta kẻ mới học
Đạo được hai tháng cỏn con? Đời người ta, đều do vọng tình nên mới có thân, có
thân sẽ có nguy hiểm, nếu không có thân, thì làm gì có hoạ hoạn. Muốn
hết hoạ hoạn thì phải hiểu chí Đạo. Muốn hiểu chí Đạo thì phải biết rõ bản Tâm.
Cho nên Tâm là thể của Đạo, Đạo là dụng của Tâm. Người biết sát Tâm quan Tính,
thì sẽ thấy thể tính viên minh của mình. Bậc
chí nhân Tâm như minh kính, soi vạn sự mà không chấp trước, tuỳ cơ ứng vật, hoà
mà không đề xướng, nên thắng vật mà không bị thương tổn. Đó là Đạo vô thượng
chí chân chí diệu vậy.[3]
Đậu Phụ Trắng, huynh không theo Tâm của chính mình, há có thể tu Đạo?”
Từ Trường Khanh không nói lời nào, nhưng mà, suy nghĩ của y vẫn còn hoạt
động, lông mi tinh mịn hơi run rẩy.
“Nghĩ thông suốt chưa? Ta cũng không ép huynh, huynh cứ từ từ mà suy
nghĩ. Chỉ là… phải hứa với ta… sau này đối xử thật tốt với chính mình, bất luận
thế nào, đều phải sống cho thật tốt!”
Từ Trường Khanh không lên tiếng, không đồng tình cũng không phản đối.
“Không trả lời? Không trả lời chính là đồng ý?” Cảnh Thiên cúi xuống đặt
trán mình lên trán Từ Trường Khanh, hai người bốn mắt nhìn nhau, đây đó đều tồn
tại bóng hình sâu thẳm như khắc tạc vào trong mắt, trong tâm, thanh thanh sở sở
không sót một thứ gì. “Ta biết Từ đại chưởng môn huynh mặt mỏng, xấu hổ không
dám thừa nhận, vậy ta coi như huynh đã đồng ý rồi nhé.”
“Thật nghe lời! Phần thưởng của huynh…” Cảnh Thiên bỗng nhiên cúi người,
tại vầng trán trơn bóng của bạch y nhân, đặt lên một nụ hôn nhè nhẹ. Nhưng không
đợi Từ Trường Khanh kịp phản ứng gì, Cảnh Thiên đã buông ra, “hà hà!”, hắn một
đường reo hò, vui vẻ chạy dọc bờ sông.
“Cảnh huynh đệ…”
“Ùm!” Cảnh Thiên nhảy vào lòng sông lạnh lẽo, lớn tiếng hét to, “Đại
công cáo thành, ta tắm rửa một chút!” Hắn hiện tại giống như người cá, quẫy người
bơi lội giữa dòng, bọt nước văng khắp nơi, “Đậu Phụ Trắng, có muốn xuống tắm rửa
cùng với ta không, làm chén nước luộc đậu phụ, thế nào?” Cảnh Thiên hai tay chống
nạnh đứng ở giữa dòng, thần sắc sôi nổi bắt chuyện, “Đến đây đi, đến đây đi!”
Từ Trường Khanh hơi nghiêng đầu.
Vì vậy, Cảnh Thiên mất hứng, hắn đành phải một mình làm bạn với dòng nước
say lòng người, hô hấp phập phồng giữa nước lạnh và gió đêm, khoa trương hô,
“Ai, thật là thơm! Thật sự rất thơm! Đậu Phụ Trắng, có biết đây là thứ gì
không?”
“Hương rượu!” Từ Trường Khanh ngưng thần tĩnh khí phỏng đoán hương thơm
phả qua thoang thoảng, mỉm cười, “Là mùi hương thơm mát của rượu gạo!”
“Là dấm chua! Huynh làm đổ bình dấm chua! Cho nên mới làm thành hương rượu…
Ha ha ha...” Du Châu côn đồ thích thú cười vang, quẫy tung cả một vùng giang thủy.
Ánh trăng oánh oánh chập chờn, phảng phất như nói thay tâm tình của Từ
Trường Khanh. Đối mặt với nam nhân da mặt dày như tường đồng vách sắt kia, Từ
Trường Khanh không biết nên khóc hay nên cười, y tiện tay vớ lấy hòn đá cuội
ném qua, “Huynh chớ có nói năng bừa bãi!”
“Ha ha, đây gọi là thẹn quá hóa giận! Từ Trường Khanh cũng có ngày hiện
nguyên hình thế này!”
Cảnh Thiên trong nước đắc ý nói lung tung mấy câu, Từ Trường Khanh nhìn
hắn một thân ướt sũng, mỗi một phân một tấc xiêm y đều dính sát vào người, y chợt
minh bạch, đối phương vì sao phải cấp thiết nhảy xuống nước.
Vì vậy, Thục Sơn chưởng môn tương lai không hiểu sao mặt nóng rần lên,
phát nhiệt, chuyển hồng.
Mà dưới ánh trăng, tên côn đồ Du Châu chơi đến vui vẻ, không nhớ gì đến
thủ đoạn nham hiểm khi nãy, cũng không nhìn sang bạch y nam tử đang bó gối ngồi
bên bờ sông kia.
Cũng có sao đâu?
Hai người yêu nhau, lời lừa gạt thiện ý so với lời nói dối, trái lại
càng tăng thêm phần quý trọng cùng thân thiết.
-------------------------------------
Phải nói, 62 và 63 là 2 chương ta thích nhất truyện, mỗi từ mỗi câu đều vô cùng sâu sắc.
Đáp án chương 62: H hụt =))
Nhưng nói thật, ta thích H hụt hơn H thật, vì nó gay cấn và ý vị hơn nhiều lắm.
Khổ thân lão Thiên, 2 lần H
hụt là 2 lần kết thúc dưới sông, nửa đêm, nước lạnh, gió lạnh, lão cứ “tự giải
quyết” bằng cách này sớm muộn gì cũng thành thái giám thật thôi =))
Tình cảm của Thiên bao lâu
nay ta vẫn trách sao nó nhạt nhòa thế, thì đến chương này đã khác hẳn rồi. Ta
thích sự can đảm dám thừa nhận của Thiên, thích cách Thiên trân trọng sự lựa chọn
của Khanh, ép Khanh đối mặt với cảm xúc thật của mình (dù cuối cùng Khanh vẫn
thắng vì ngoan tuyệt hơn).
Mà, ta bị sặc, lão tự dưng
thuộc “Đạo Đức Kinh”, còn giảng giải phân tích cho Khanh hiểu, yêu nhau yêu cả
đường đi có khác, lão sắp thành đạo sĩ thuyết đạo mất rồi =))
13 comments
Oi, the la TK voi CT thua nhan tinh cam danh cho nhau rui nha. Haha... Chuyen nay doi voi TK that la mat mat :))
Haha, CT vo ngay tho nghich nuoc, biet dau chinh nuoc to cao "ta tam" cua CT 3)) lam zai tan 3 kiep that kho =))
Ma tu nhien khi ko CT mang dao ra giang, uyen tham qua di mat :)) gio phai doi vai, cho CT di giang dao nha :D
Gio ta duoc mi diem roi y, nang nhi? TK la Thuy nua thi chang may duoc 20 diem. Haha...
Iu nang qua. Chuc nang Giang sinh an binh :x
Nàng hiện tại có +4 điểm. Giáng sinh ta ở nhà 1 mình ko an bình mới lạ =)) Chờ cả tối chả ma nào gọi đi chơi, mỗi em hàng xóm gọi ra đầu ngõ ăn ốc, số mình chắc cũng cô đơn 3 kiếp rồi :))
"Thừa nhận" thì cũng không phải, vì có ai nói với ai câu nào rằng ta thích huynh, ta yêu huynh, ta nguyện đời đời kiếp kiếp bên huynh đâu, ta nghĩ chính xác phải dùng từ "đối diện", cả 2 đều đã đối diện với lòng mình, mà TK qua được bước này là cả một sự tiến bộ vượt bậc rồi đấy.
Khanh quyết liệt quá, tự sát luôn, nhưng cũng là do lão Thiên hơi quá đáng, mặt mỏng như Khanh, cố chấp, bướng bỉnh như Khanh làm sao chịu được @@
Haha, nang con co nguoi moi di an oc, ta con tham hon nay :))
Ma ta nghi co nhieu chuyen ko can noi cung hieu. Va quan he cua CT va TK la nhu the ;)
Gio ta ngoi xem tac gia goi quyen 2 kieu gi trong 2 chap :)) chac tinh tiet phai vu vu neu ko thi se day dua sang quyen 3 lan :( ta ko muon day dua the teo nao :))
Ta xin báo tin buồn với nàng là kết thúc quyển 2 chúng ta vẫn chưa xác định được chính xác Ngũ Hành tôn giả, tuy nhiên theo lời hứa hẹn đầy nhiệt huyết và trách nhiệm của tác giả thì phần ba khói lửa quân sự, nghệ thuật chiến tranh sẽ vô cùng hấp dẫn, Từ đạo trưởng cưỡi ngựa chinh chiến sa trường làm ngẩn ngơ lác mắt cả binh lẫn lính nhé =))))
Oi, the TK ko cuoi kiem ma gio chuyen sang cuoi ngua a? Sao dao si lai tham gia chien truong the nang?
Nghe tin nang noi buon 5s, nhung du sao kha nang nay cung de xay ra :))
Nang noi lam ta hong qua di mat. CT oi, CT, nhat thu da cong the nay lam sao huynh canh tranh day :)) chua gi da ngoi lien tuong :))
Thực tình là ta hóng anh Dân lắm nàng ạ, nếu ảnh là Thổ thì khả năng Khanh phải đi theo điều tra, xác nhận, bảo vệ, phò tá ảnh là vô cùng cao, vì mục tiêu sau cùng của Khanh vẫn là vì an nguy thiên hạ, tìm ngũ hành là để hóa giải kiếp nạn sụp đổ trời đất, mà phò tá Thế Dân là để dân sinh yên ổn ấm no...Một cái dài hạn, một cái ngắn hạn, kiểu gì cũng phải thuận theo thôi :))
Hihi, ta cũng hóng anh Dân lắm. Nhưng chắc phải tầm chục chap nữa, anh Dân mới xuất hiện, nàng nhỉ :)
Ôi, thực sự là ta không nên để ý đến vấn đề nhỏ này, nhưng kỳ thực thì Trường Khanh cần xuống tắm sông với lão đại đó. Sau khi để bàn tay kia tùy ý giải quyết như thế không lẽ không ướt quần =)) còn cái tay lão đại ... vẫn có cái đó chưa xử lý mà.
LOL thui, ta thấy mình thật đen tối.
Nàng thật năng suất nga~. thích bộ này wa đi *bắn tim* <3
Nàng ơi Khanh đã xấu hổ tới mức tự đoạn kinh mạch rồi, nàng lại đi vạch trần cái sự thật đó, không sợ Khanh lao đầu xuống sông không lên nữa à =))
A... (AoA)
.
.
*Xịt máu*
.
.
*Ngất ngư* Thích quá đi mất >"< Lão Đại! Ta gia nhập Hội những người hâm mộ Du Châu Cảnh Thiên của Mậu Mậu rồi nha! [Lại còn đọc được Đạo đức kinh nữa cơ *rưng rưng*]
---------------------
"...bạch y nam tử đang bó gối ngồi bên bờ sông."
*Xịt máu chap2* Thơ mộng >"< Trời ơi nó lãng mạn >"< Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Khanh nhi ngồi bó gối bên bờ sông thôi là ta thiếu chút nữa muốn nhảy vào màn hình mà cắn rồi >"< Huống hồ là lão đại =)) Chả trách được a~ Mị lực của Khanh quá lớn =)) Bạn nhỏ Cảnh Thiên, vất vả rồi.
Khanh nhi vẫn cứ như vậy...@@~...lại mém định tự sát nữa chứ...nhưng lão Thiên thật sự hơi quá...ép người tar đến như vậy...cơ muh Lão tar có thể đọc 1 mạch Đạo Đức Kinh như vậy á...:v...tar thật choáng...đọc từ đầu đến giờ tar cũng thích 2 chap nì nhứt...=))...cơ muh Tích Vũ cho tar hỏi tí...:v...đoạn lão Thiên nhãy xuống sông...rồi Khanh nhi đỏ mặt là thế nào vậy nàng ?...@@~
Lão nhảy xuống sông, nước dán vào quần áo, cái gì không nên thấy cũng thấy hết rồi, Khanh Nhi thấy lão (vì mình) mà nhịn ra thế kia tất nhiên xấu hổ muốn chết chứ =)))
A~...Àh...hình như tar hiểu rồi...:v...tuy không rõ cũng không biết tar nghĩ đúng không cơ muh tar hỏi tiếp chắc tar với nàng cùng xấu hổ quá...=))
Post a Comment