“Này, Ma Tôn đại ca, xem chưa đủ sao, khi dễ người khác có thương tích trong người, sỗ sàng bất lịch sự!” Đợi Trùng Lâu xoay người rời khỏi tẩm cung, Cảnh Thiên mới cúi xuống nói: “Đậu Phụ Trắng, thế nào huynh ngủ lại không mặc y phục? Cũng khó trách người khác…”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 36 – Ma
Tôn thâu nhân
Đậu Phụ Trắng, huynh
hiện tại có khỏe không? Nhớ lại Địch Trần sơn trang hôm đó, Từ Trường Khanh giống
như người chết nằm lặng lẽ trên thềm đá, hôn mê bất tỉnh, trọng thương đe dọa.
Tiêu Ánh Hàn đã hóa giải hiểu lầm, hảo hảo chiếu cố Từ Trường Khanh, thế nhưng
cụ thể ra sao hắn cũng không chắc chắn.
Vì vậy, Cảnh Thiên mặc
dù lòng như lửa đốt, cũng chỉ có thể ở tại Ma cung lo lắng suông. Công lực hắn chưa
khôi phục hoàn toàn, vẫn phải ở lại Ma cung tiếp nhận cứu trợ của Trùng Lâu, nếu
không với tính tình của hắn, đã sớm ra khỏi Ma cung tìm người rồi.
Cùng lúc đó, thân ảnh
Ma Tôn cao đại vĩ ngạn lù lù xuất hiện, áo bào hắc sắc thùng thình phần phật
đón gió, dưới ánh trăng, trên thềm đá, trầm mặc không nói, phiền muộn nhìn Cảnh
Thiên, mâu trung của Ma Tôn chớp động vài phần mê man.
Nghe được tiếng bước
chân từ phía sau, Cảnh Thiên cũng không ngẩng đầu.
“Ê, Lâu ca, huynh tin
tưởng ta không phải cái gì Phi Bồng tướng quân chưa? Khi nào thì huynh thả ta
ra ngoài?”
“Ngươi muốn ra ngoài?”
“Ta đương nhiên muốn
ra ngoài, ta muốn đi tìm Đậu Phụ Trắng!”
“Hắn không có việc
gì!”
“Y có việc gì hay
không, ta vẫn phải tận mắt nhìn thì mới an tâm được, huynh nói không tính.”
Ánh mắt Ma Tôn Trùng
Lâu hiện lên tia giận: “Trùng Lâu ta cũng không nói bừa!”, rồi đứng dậy, phất
tay áo bỏ đi, thân ảnh hắc sắc rời khỏi đại môn Ma cung, bay lên không trung,
tiêu thất phía chân trời.
Cảnh Thiên “a” lên một
tiếng, nhìn về phía bóng đen xa vời, tức tối giậm chân: “Tính tình nóng nảy. Ta
sợ ngươi a!”
Cảnh Thiên vừa ăn xong
bữa cơm thì Trùng Lâu cũng trở về. Thời điểm hắn trở về sắc mặt thật không tốt,
mơ hồ còn có vài phần nộ khí, hình như lại gặp phải chuyện gì không thoải mái rồi.
Hắn xưa nay áo choàng không rời thân, hiện tại kiện áo choàng đó lại quấn thành
một mảng thùng thình bao quanh thứ gì bị khiêng trên vai.
Cảnh Thiên xa xa trông
thấy, Ma Tôn Trùng Lâu khiêng bao đồ sải bước thẳng về hậu điện. Hắn thả vật đó
lên giường. “Đang” một tiếng, từ bao đồ phát ra một âm thanh thanh thúy dễ
nghe. Thanh âm này gọi lại trong đầu Trùng Lâu không ít hồi ức khó chịu, hắn
nhíu mày nói: “Ở đây!”
Cảnh Thiên theo sau
Trùng Lâu vào phòng, nghe có tiếng đao kiếm quen thuộc, không khỏi vui vẻ nói:
“Trấn Yêu kiếm! Ha ha, Ma Tôn đại ca, đúng rồi, bỏ ra xem đi, nguyên lai ngươi
là chạy đi thâu đồ!”
Nghe được lời ấy, Ma
Tôn mày kiếm nhăn lại thật nặng, lạnh lùng sửa lại một chữ: “Không phải thâu đồ,
mà là thâu nhân!”
Cảnh Thiên ngẩng ra, bỗng
nhiên bộc phát một trận cuồng tiếu: “Ma Tôn đại ca, huynh cũng biết cái gì gọi
là “thâu nhân” sao?” Hắn cười đến nghiêng ngả.
“Nguyện nghe cho rõ!”
Ma Tôn một thân nghiêm chỉnh khiêm tốn thỉnh giáo.
“Thâu nhân này…” Cảnh
Thiên cười không nói nổi nữa, đối mặt với tên học sinh hiếu học không ngần ngại
học hỏi này, hắn hoàn toàn không biết giải thích thế nào! Bởi vì một khi Ma Tôn
giận lên, cho mình một chưởng sấm sét, mình sao có thể tiếp được, cứ coi như là
Đậu Phụ Trắng tới đây, chỉ sợ không phải là đối thủ. Mà mình có chọc giận Đậu
Phụ Trắng thì cũng không tính, tốt xấu gì cũng là người trong nhà, chứ chẳng
may bị Trùng Lâu chưởng cho một cái thì còn gì là người nữa.
Nghĩ tới đây, Cảnh
Thiên bỗng dưng nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn nhớ lại đối thoại của Trùng
Lâu trong đại điện vừa rồi, cả kinh nói: “Chẳng lẽ là Đậu Phụ Trắng?” Hắn luống
cuống chạy đến bên giường, một bả xốc áo bào nặng chịch ra. Quả nhiên dưới hắc
bào chính là khuôn mặt quen thuộc của Từ Trường Khanh.
Mấy ngày không gặp, Từ
Trường Khanh tiều tụy đi vài phần, khuôn mặt tái nhợt mang theo sắc xám của bệnh
tật chưa lành. Thân thể đơn bạc ẩn trong áo choàng rộng thùng thình, đôi đồng tử
đen sẫm nhìn chằm chằm Cảnh Thiên một lúc lâu, đôi môi hơi nhúc nhích, mang
theo vài phần lo nghĩ khó tả, lại thêm vài phần xấu hổ cùng giận dữ.
“Đậu Phụ Trắng, huynh
làm sao vậy?”
“Xuy” Một tia sáng kim
sắc lóe lên, Trùng Lâu không nhanh không chậm nói: “Hắn bị ta điểm trúng huyệt
đạo. Ngươi không phải vội vã muốn gặp hắn sao?”
Chương này xả stress dữ dội, ta ngồi một mình cười như điên, suýt nữa giống Trường Khanh sặc nước bọt mà chết =))
Chư vị nhớ kỹ lời của Cảnh đại gia chưa? Từ nay đi nhà
xí nhất thiết phải cẩn thận!!!
Spoil chương 37:
Từ Trường Khanh đã vào Ma cung, bắt đầu hành trình tiếp
cận Ngũ Hành chi Mộc.
Ma cung…Quen thuộc…cảnh tượng này…cùng với đại điện đổ
nát dưới đáy vực kia hoàn toàn tương đồng.
Câu hỏi chương 37: Trong Ma cung, Trường Khanh sẽ có một đêm uống
rượu thưởng trăng với một người của Ma giới. Người này là ai?
11 comments
Ta đoán là Trùng Lâu òi ><! Không nghĩ ra người nào khác, hổng lẽ lại là Khê Phong =.=
Nàng chỉ có một lựa chọn. Câu trả lời cuối cùng của nàng là ai? :))
Cai nay cang kho, nhung chac la Canh Thien a? :))
Hong hot chap tiep
Trùng Lâu a~!
*roẹt roẹt* Ta đã ký giấy xác nhận câu trả lời của hai nàng. Hai nàng hiện tại không có quyền thay đổi phương án nữa. Đáp án ra sao 3 tiếng sau sẽ rõ \:D/
có 1 điểm kì quái hay nên nói là kì diệu chỉ đam mỹ có ,ta vs ngưởi tưởng là tình địch lại hóa ra ái nhân, ta vs hẳn tưởng là ái nhân lại hóa tình địch
mà ta nhớ tên ma tôn khi tưởng cái trâm là của cảnh ca đã giật bắn mình hay run lên j đó, đại khái có vẻ ko vui ,lại còn thất vọng ,xem ra thâu về chỉ muốn làm huynh đệ :))) nếu là khanh nhi chắc bị hắn ép làm ái nhân từ lâu rồi
p/s đúng ah ,đi nhà xí là lúc rất nhạy cảm, có rất nhiều nguy cơ
ta vs ngưởi tưởng là tình địch lại hóa ra ái nhân, ta vs hẳn tưởng là ái nhân lại hóa tình địch
------------
Câu này hay, ta thích nha ;))
Tích Vũ thân mến. Chương này sao bị mất 2 trang rồi? Nàng up lại dùm ta với. Thank nhiều nha
Dophinwhite thân mến, ta đã sửa rồi nhé. Enjoy it ;)
Cám ơn nàng nhiều nha *ôm hun*
Không nhịn cười được với Khê Phong và Trùng Lâu...=))...cơ muh theo dõi truyên có những đoạn nàng spoil lại càng tăng thêm kích thích với hứng thú...=))...:D
Post a Comment