“Nghĩ không ra nghĩ không ra, Thường Dận tiểu tử cư nhiên có thể làm những chuyện mất mặt như vậy. Thú vị, thú vị… còn hay không, ngươi kể tiếp đi…”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 14 – Tạ sư hậu lễ
Ngày thứ hai.
“Này, ngươi nghe nói gì chưa, đại sư huynh đã
trở về rồi!”
“Đúng vậy! Sáng sớm nay, Thường Dận sư huynh trực
tiếp đưa đại sư huynh về phòng, huynh ấy quỳ liên tiếp ba ngày, cơn giận của
Nguyên Thần trưởng lão cũng phải giảm nhiều rồi!”
Một bóng người tức khắc vọt qua, mấy tên đệ tử
Thục Sơn đang quét tuyết đọng trước đình viện, chưa kịp định thần đã không còn
thấy gì nữa. Cảnh Thiên hấp tấp nhảy vào viện tử của Thương Cổ trưởng lão. Hắn
vừa tiến vào gần cửa phòng, liền nhìn thấy một màn thế này: Từ Trường Khanh nằm
ở trên giường, sắc mặt mặc dù còn trắng nhợt, nhưng không đến mức nguy cấp như
trong tưởng tượng. Trước giường, người đứng là Thường Dận, người ngồi là Thương
Cổ. Thương Cổ lấy từ trong khay ra bát thuốc, Thường Dận giúp lão đỡ Từ Trường
Khanh, miệng nói: “Sư phụ đích thân cho huynh uống thuốc, không muốn để đệ
giúp.”
Cảnh Thiên ngẩn người, hắn vạn lần không ngờ tới,
Thương Cổ xưa nay tính bạo như hỏa cư nhiên lại có lúc dịu dàng ôn nhu như vậy.
Cảnh Thiên thiếu chút nữa cho rằng ông ta uống nhầm thuốc gì rồi, chuyển thân
thành người cha chưa từng gặp mặt của Từ Trường Khanh.
Cảnh Thiên đứng ngoài cửa chăm chú nghe hai
người nói chuyện.
Từ Trường Khanh nói, sư phụ con có thể tự mình
uống thuốc, người đến hậu sơn đi, để Thường Dận lại đây là được. Thương Cổ nói,
có phải trong lòng con vẫn cho rằng ta trách phạt như vậy là quá nặng, cũng phải,
con vốn hết lòng cứu nhân cứu thế, đối với mọi người đều nhân hậu như vậy… Nhiều
năm qua sư phụ đối với con yêu cầu quá khắt khe, nếu lúc nhỏ con ở bên phụ thân
con, thì sẽ không phải chịu đựng quở trách của ta nhiều thế này.
Cảnh Thiên thất kinh, thầm nghĩ, lâu như vậy
không hề nghe Đậu Phụ Trắng đề cập đến phụ thân mình, còn tưởng rằng phụ mẫu y
đều chết hết, nghe khẩu khí của Thương Cổ thì cha mẹ Đậu Phụ Trắng có lẽ vẫn
còn sống trên đời? Lại nghe Từ Trường Khanh nói, sư phụ không cần nghĩ ngợi nhiều,
con là do sư phụ một tay nuôi dưỡng, sư phụ chính là thân nhân của con, Thường
Dận là huynh đệ của con, Trường Khanh chưa từng có nửa điểm oán giận. Nếu không
phải ngày xưa sư phụ cứu con, con sớm đã…
Thương Cổ trầm mặc một lát nói, vậy con có nhớ
tới song thân hay không, có từng nghĩ đến chuyện đi tìm họ? Từ Trường Khanh ngẩn
ra, chén thuốc đang giữ trên tay không khỏi run run, suýt nữa rơi xuống. Y quả
nhiên là có nghĩ đến chuyện này, thời niên thiếu bị Thương Cổ quản giáo nghiêm
khắc, động một chút là bị quát mắng, luyện công sai sót một chút sẽ bị phạt. Từ
Trường Khanh tuổi nhỏ bị ủy khuất như vậy, nói không muốn tìm phụ mẫu là nói dối.
Thế nhưng tuổi càng lớn dần, y càng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Thương Cổ. Các vị
trưởng lão đều tâm niệm y chính là Thục Sơn chưởng môn tương lai mà dạy dỗ, y lấy
lý do gì thoái thác. Y biết, y cùng Thục Sơn đã vĩnh viễn trói buộc cùng nhau.
“Sư phụ, Trường Khanh là cô nhi, sẽ không nghĩ
đến điều đó đâu!”
Thương Cổ gật đầu, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
“Được! Con nghỉ ngơi trước đi. Sư phụ có chuyện quan trọng cùng các trưởng lão
thương nghị.” Lão thay Từ Trường Khanh chỉnh lại góc chăn, không nói thêm một lời
liền quay đi. Từ Trường Khanh vốn đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, “Sư
phụ, con xin người một chuyện!” “Con nói đi!” “Sư phụ! Con biết người có chút
hiểu lầm với Cảnh huynh đệ, sư phụ đối đãi cậu ấy như vậy chắn chắn có lý do,
thế nhưng, Trường Khanh xin người, Cảnh huynh đệ thỉnh thoảng chỉ là miệng lưỡi
nhanh nhảu, không phải có ý hại người, sư phụ sau này đối với cậu ấy, có thể
hay không…”
“Chuyện này sư phụ tự có chủ ý, con không cần
lo lắng, hắn nếu là trạch tâm nhân hậu, ta làm khó hắn làm gì. Sư phụ niên kỷ
đã lớn thế này, sao có thể chấp nhặt một thiếu niên!”
Cảnh Thiên nghe đến đó, thấy tiếng bước chân
Thương Cổ càng gần, vội vàng tránh ra sau hành lang. Thường Dận cùng Thương Cổ
đi tới, liền có tiếng nói, “Sư phụ! Có thật chuyện này người không để đại sư
huynh biết?” Thương Cổ trầm mặc một lát, rốt cuộc thở dài, “Ta không muốn giấu
con, ta nghi ngờ đại sư huynh con cùng tên Cảnh Thiên kia quan hệ không bình
thường, càng không phải bằng hữu đơn giản. Nhiều năm trước ta quan sát thiên
văn, tính ra Trường Khanh sẽ có một hồi kiếp nạn, thời gian đó… lại rất gần rồi!”
Thường Dận nghe được trong lòng “bang” một tiếng,
nhưng liền nói, sư phụ người đừng quá lo lắng… đại sư huynh cùng Cảnh huynh đệ…
giao tình rất tốt… mọi người đều biết, sẽ không… có gì dị thường đâu.
Thương Cổ liếc nhìn hắn, “Con lạnh sao, nói
chuyện tự nhiên lắp bắp như vậy?” Thường Dận bị ánh mắt sư phụ làm cho chột dạ,
càng không dám giải thích thêm. Thương Cổ tâm trạng nặng nề cũng không chú ý có
gì khác thường, chỉ dừng chân, nói: “Cảnh Thiên giờ cũng đã đả thông được Chu
Thiên chân khí, Trường Khanh không cần cùng hắn cả ngày luyện công nữa, như vậy
rất tốt. Con trông coi Trường Khanh giúp ta, nếu không phải chuyện gì cần thiết,
tuyệt không để nó cùng Cảnh Thiên tùy tiện tiếp xúc, ta cảm giác tiểu tử đó…”
Trong lúc hai thầy trò họ nói chuyện, Cảnh
Thiên đã lén nhảy vào phòng, thấy Từ Trường Khanh vừa uống xong bát thuốc, khẽ
chau mày, tựa như miệng đầy đắng chát. Cảnh Thiên lên tiếng, “Thôi đi, Thục Sơn
Từ Trường Khanh chết còn chẳng sợ, sợ gì uống thuốc, tục ngữ nói thuốc đắng giã
tật, ngươi cứ chú ý uống thuốc thật tốt, ngày mai là có thể xuống giường. Ngươi
xem đây là cái gì?”
Từ Trường Khanh thấy hắn lôi từ đâu ra một thứ,
ngây ngẩn cả người: “Hồ lô đường! Thục Sơn sao lại có hồ lô đường chứ?”
“Sai! Không phải hồ lô đường, mà là một xâu hồ
lô đường!” Cảnh Thiên cười ha ha nói, “Không có Cảnh Thiên ở Thục Sơn, tự nhiên
cũng không có hồ lô đường để ăn, thế nhưng Cảnh đại gia tới rồi, Thục Sơn liền
xuất hiện cả xâu hồ lô đường này đây. Ta đã sớm phát hiện, Thục Sơn không thiếu
những thứ quả đỏ, ta hái chúng xuống mang về ngâm mứt quả, tối hôm qua tuyết
bay vừa lúc mứt đông lạnh thành hồ lô đường, ta xâu lại đây mang cho ngươi! Đậu
Phụ Trắng ngươi có phúc lắm nha, ta nghe Thường Dận nói ngươi thích ăn hồ lô đường,
nên đặc biệt đem đến đây làm “Tạ sư lễ vật”, giờ liền tặng cho ngươi. Thế nào,
trình độ của ta không tồi phải không?”
Từ Trường Khanh cười, “Đây đều là chuyện ngày
bé, Thường Dận còn nhớ sao? Kỳ thực, thích nhất hồ lô đường là đệ ấy, không phải
ta. Ngày ấy sư phụ ra ngoài mỗi chuyến đều mang về kẹo hồ lô, đệ ấy thích lắm,
lần nào ta cũng nhường đệ ấy, nếu không cho, đệ ấy sẽ khóc mãi không thôi… Khụ
khụ…”
Cảnh Thiên cười đến thở không ra hơi, nghiêng
người ngã vào giường Từ Trường Khanh, không ngại xấu lấy chăn lau nước mắt:
“Nghĩ không ra nghĩ không ra, Thường Dận tiểu tử cư nhiên có thể làm những chuyện
mất mặt như vậy. Thú vị, thú vị… còn hay không, ngươi kể tiếp đi…”
Nhưng mà, Từ Trường Khanh ho mãi không dứt, Cảnh
Thiên không cười nổi nữa, luống cuống tay chân giúp y xoa xoa ngực, “Ngươi nghỉ
ngơi đi, đừng nói nữa, ta đi gọi Thanh Vy chưởng môn đến xem ngươi thế nào,
ngươi yên tâm…” Từ Trường Khanh nói, ta không sao, Cảnh huynh đệ lấy giúp ta
chén nước là được.
Cảnh Thiên rót một chén trà, Từ Trường Khanh lại
thở mạnh, “Ta, muốn uống trà nóng một chút!” Cảnh Thiên ai nha một tiếng, “Phải
rồi, ta ngốc quá! Sao ngươi có thể uống nước lạnh chứ, đợi ta đi một lát sẽ
quay lại.” Lát sau, một chén nước ấm xuất hiện, trên mặt Từ Trường Khanh đã có
tia huyết sắc, Cảnh Thiên sờ sờ bàn tay y, cảm thấy có hơi ấm mới yên lòng.
“Ngươi thật sự không có việc gì sao? Vừa rồi
ta thấy ngươi ho đến tê tâm liệt phế…”
“Ta từ nhỏ tập võ, cũng không phải giấy dán
đèn lồng, sao dễ dàng có chuyện được!”
Cảnh Thiên nói, cũng đúng, nếu đổi lại là ta,
cái mạng nhỏ này chắc chẳng còn. Từ Trường Khanh gật đầu, đúng vậy, sư phụ từ
nhỏ dạy ta, nếu muốn bảo hộ Thục Sơn, đầu tiên phải tự mình mạnh mẽ, “tu thân tề
gia trị quốc bình thiên hạ”, nếu như ngay cả “tu thân” cũng không làm được, làm
thế nào… Giảng đến đây y bỗng nhiên phát hiện, Cảnh Thiên đã nhịn không được muốn
ngáp đến nơi, liền ngại ngùng nhìn đất không nói. Cảnh Thiên thấy thế có phần
áy náy, vội xua tay: “Không sao không sao, ngươi cứ tiếp tục bình thiên hạ,
đúng rồi ngươi giảng đến đâu rồi? À, kẹo hồ lô, ngươi thích ăn kẹo hồ lô ghim
thành xâu, cũng phải, Thục Sơn không có bán cái này, ngươi từ bé khẳng định là
thèm ăn muốn chết.”
Từ Trường Khanh nhìn nam nhân trước mắt, bất đắc
dĩ gật đầu: “Đúng vậy, khi còn bé ta đúng là rất thích, mỗi lần sư phụ hạ sơn
ta đều mong người mang về cho ta một xâu, có một lần…” Nói đến đây thanh âm dừng
lại, chần chừ, “Có một lần…” Cảnh Thiên kỳ quái hỏi, ngươi làm sao vậy, có đúng
hay không ăn vụng kẹo bị phát hiện rồi. Từ Trường Khanh đáp, “Không phải! Ta,
ta hình như đã quên thứ gì đó… mỗi lần nhìn thấy kẹo hồ lô ta sẽ nghĩ đến… có một
đoạn ký ức rất mơ hồ… phảng phất phát sinh ở trong giấc mộng… nhưng làm thế nào
cũng không nghĩ ra…”
Cảnh Thiên cười to, khẳng định là ngươi trong
mộng ăn vụng kẹo hồ lô, kết quả gặm trúng ngón tay mình, tỉnh lại không dám
nói, nên mới lừa mình dối người là quên rồi chứ gì? Từ Trường Khanh ngượng ngập,
có lẽ vậy, nghĩ không ra cũng không sao, kẹo hồ lô cũng không phải chuyện gì
quan trọng lắm. Cảnh Thiên gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Thương Cổ vừa đề
cập qua, lòng hiếu kỳ lại nổi lên, nhìn quanh bốn phía không người, mới thấp giọng
nói, “Đậu Phụ Trắng! Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự không biết cha mẹ ngươi sao?
Chúng ta xuống núi lần này, ngươi có muốn tiện đường đi tìm họ không?”
Từ Trường Khanh nhất thời trầm mặc, qua một hồi
lâu mới chậm rãi nói: “Kỳ thực, ta nghĩ, ta nghĩ đã gặp qua cha ta rồi!”
“Chuyện khi nào? Ở nơi nào? Ông ấy đến Thục
Sơn tìm ngươi?”
Post a Comment