Tâm Tiêu Ánh Hàn đã phủ bụi nhiều năm, lại bị kích động mãnh liệt bởi một âm thanh yếu ớt mê sảng ấy. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, quên đi tất cả những khó chịu trong lòng, mâu trung hiện lên một tia nhu sắc, “Đệ an tâm, có đại sư huynh ở đây!”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 35 – Cựu
mộng trọng ôn
Cảnh Thiên cảm giác
gân cốt mình sắp nổ tung rồi, công lực mà Trầm Trạch truyền vào người hắn khiến
hắn vô pháp tiếp thụ, từng đợt từng đợt sôi sục không thể phát tiết. Trong khoảnh
khắc, hắn thống khổ gần như chết đi.
Nhưng mà, Cảnh Thiên
không có chết, hắn bị Ma Tôn Trùng Lâu từ trên trời giáng xuống mang đi!
Một mảnh hắc sắc thật
lớn, trong chớp mắt mọi thứ chìm vào bóng tối, chìm vào giá lạnh, Ưu Đàm huyết
sắc trong vườn héo tàn. Đợi đến khi Tiêu Ánh Hàn phục hồi tinh thần trở lại, Ma
Tôn Trùng Lâu đã trở thành mạt ảnh xa vời biến mất vào trời đêm.
Tiêu Ánh Hàn kinh ngạc
quay người lại, nhìn Từ Trường Khanh nằm trên mặt đất, mâu trung đau đớn thất lạc
chuyển thành một điểm nhu tình. Chủ nhân Địch Trần sơn trang chậm rãi nâng Từ
Trường Khanh, cẩn thận lau đi vết máu trên khóe môi của y.
Từ Trường Khanh hôn mê
tựa hồ không chịu nổi gió đêm mãnh liệt, vô thức hướng vào lồng ngực từng vô
cùng ấm áp quen thuộc kia: “Tiêu… Tiêu… sư huynh!” Âm tiết đứt quãng cứ như vậy
từ miệng Từ Trường Khanh thấp thấp tràn ra.
“Tiếu Tiếu sư huynh!”
Tiêu Ánh Hàn ngẩn ngơ,
nhiều năm như vậy, tiểu sư đệ vẫn không bỏ được thói quen gọi bừa hắn? Tâm Tiêu
Ánh Hàn đã phủ bụi nhiều năm, lại bị kích động mãnh liệt bởi một âm thanh yếu ớt
mê sảng ấy. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, quên đi tất cả những khó chịu trong lòng,
mâu trung hiện lên một tia nhu sắc, “Đệ an tâm, có đại sư huynh ở đây!”
“Ừm!”
Có thể tại thời khắc
này ôn lại năm tháng Thục Sơn, thật tốt!
Màn trời đầy tinh
quang, ánh trăng tràn ra bốn phía, khắp nơi một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có Ưu Đàm Hoa
nhẹ nhàng lay động, theo từng đợt gió mà thả mình vào không gian, rơi trên vai
Tiêu Ánh Hàn, rơi bên mắt Từ Trường Khanh…
Cánh hoa huyết sắc điểm
trên dung nhan trắng bệch như tuyết, thống khổ khó nói lên lời! Tay phải Từ Trường
Khanh níu lấy vạt áo Tiêu Ánh Hàn, hắn cúi đầu nhìn xuống, đã thấy đầu ngón tay
thon dài của tiểu sư đệ ngập tràn vẻ thanh bạch.
Từ Trường Khanh mệt mỏi
như vậy, tiều tụy như vậy, khiến người không kìm được mà thương tiếc, yêu
thương…
Khiến hắn thương tiếc,
yêu thương!
Nhân sinh khổ đoạn, chỉ
như sương mai.
Chủ nhân Địch Trần sơn
trang chân không chạm đất, chậm rãi đi qua biển hoa huyết sắc. Hắn ôm Từ Trường
Khanh tiêu thất tại cửa bên, chỉ lưu lại một tiếng thở dài quẩn quanh trong
gió.
“Tiểu sư đệ… những năm
tháng này… đệ sống có tốt không?”
Những ngày sau đó Từ
Trường Khanh lưu lại Địch Trần sơn trang khá tốt, Tiêu Ánh Hàn mỗi ngày đều đến
thăm y, sư huynh đệ hai người ôn lại chuyện xưa, tâm tình vô cùng vui vẻ. Ân
oán đã đi vào dĩ vãng, Tiêu Ánh Hàn không truy vấn chuyện của Trầm Trạch, Từ
Trường Khanh cũng không giải thích thêm. Hai người họ trong lòng đều biết rõ, Từ
Trường Khanh tại thời khắc đó chú ngữ được giải, chỉ có một nguyên nhân, chính
là người hạ chú đã về nơi cực lạc.
Trầm Trạch, đến cuối
cùng cũng được giải thoát.
Hắn ở lại trong tháp
bao lâu, có nghĩ tới mình hay không, có hối hận hay không, có chân ái hay không?
Tiêu Ánh Hàn không truy cứu nữa, nếu như sinh mệnh vốn dĩ chính là ngộ đạo, thì
đệ tử Thục Sơn Tiêu Ánh Hàn ngày đó cũng không rơi vào ma chướng, bại bởi một
người trong Ma giới như vậy.
Trầm Trạch vào những
năm tháng cuối cùng của sinh mệnh, truyền lại công lực Ma giới cả đời cho Thục
Sơn đệ tử Cảnh Thiên, chính là chứng minh, tám năm lắng nghe kinh văn, linh hồn
hắn đã được thanh lọc, được siêu thoát, khoảng cách Nhân Ma trong phút chốc đều
biến mất rồi!
Từ Trường Khanh thấy
Tiêu Ánh Hàn tuy là tiếu ý dịu dàng, nhưng mâu trung ẩn hiện mấy phần đau đớn,
lòng không khỏi u ám, “Đại sư huynh, kỳ thực trên đời có những chuyện…”
“Đệ không nên gọi ta
là đại sư huynh, ta sớm đã bị trục xuất sư môn, không còn là Thục Sơn đệ tử!”
Tiêu Ánh Hàn cắt đứt lời nói của Từ Trường Khanh, “Bất quá, đệ cứ yên tâm, việc
Ngũ Hành tôn giả của Thục Sơn, ta nhất định sẽ ra tay tương trợ.”
Từ Trường Khanh nghe vậy
vội hỏi, “Đại sư huynh, huynh vẫn canh cánh chuyện sư tôn phế danh phận chưởng
môn đệ tử, trục xuất huynh khỏi Thục Sơn sao? Huynh yên tâm, chỉ cần huynh trở
lại Thục Sơn tiêu tan khúc mắc, đệ nghĩ các sư tôn nhất định tiếp nhận huynh lần
nữa. Về phần địa vị chưởng môn đệ tử, tự nhiên cũng là do huynh gánh vác –” Y gấp
gáp nói khiến vết thương cũ bị động, nhất thời kịch liệt ho khan.
Tiêu Ánh Hàn bình thản
nói, “Ta dùng thân phận Ngũ Hành tôn giả trở về Thục Sơn, không phải Thục Sơn đệ
tử trở về Thục Sơn, Thục Sơn chưởng môn đệ tử ta cũng không muốn làm. Đệ hãy dưỡng
thương cho tốt, phía sau chỉ sợ còn nhiều hung hiểm chờ đợi các người.”
Nghe được lời ấy, Từ
Trường Khanh trong cả kinh, thất thanh nói, “Đại sư huynh, huynh không muốn làm
chưởng môn Thục Sơn?”
“Chưởng môn Thục Sơn
là đệ, bao giờ lại thành trách nhiệm của ta?” Mâu trung Tiêu Ánh Hàn hiện ra ý
giận.
“Không! Đại sư huynh,
huynh hãy nghe đệ nói…” Nói đến đây, Từ Trường Khanh đột nhiên dừng lại, nói,
nói cái gì? Nói cho huynh ấy việc bất hạnh kia? Nói ta không còn mặt mũi nào
làm tấm gương thống suất đệ tử đạo phái trong thiên hạ? Mà quan trọng hơn nữa
chính là, ta đã đánh mất nguyên dương khí, vĩnh viễn không thể đề thăng công lực.
Lấy đức phục người? Lấy
tài áp nhân? Vô luận loại nào, ta cũng không thể thực hiện được nữa!
Dựa vào cái gì trở
thành chưởng môn Thục Sơn?
Đầu ngón tay Từ Trường
Khanh co rút, bất giác nắm chặt lấy nệm giường, cân nhắc từng câu từng chữ: “Đại
sư huynh… chuyện này… chắc hẳn huynh đã…”
“Ta đã dò xét Thiên
Chu khí của đệ!” Ngữ khí hắn bình thản, phảng phất giống như ngày xưa vẫn cẩn
thận khuyên giải tiểu sư đệ non nớt của mình, rồi lại mang theo vài phần thương
tiếc, “Sao đệ có thể kích động như vậy, biết rằng có những chuyện không thể phạm
phải, lại không khống chế được dục vọng của mình. Chúng ta là người tu chân, thứ
này tuyệt đối không thể…”
Hắn không nói thêm gì
nữa, bởi vì hắn đã thấy, Từ Trường Khanh xưa nay lãnh tĩnh, kiên định, nháy mắt
mặt biến sắc như tro than, tại tháp thượng run lên gần như không thể kiểm soát,
“Đại sư huynh, việc này đã qua, chúng ta đừng nhắc lại.”
Nhãn thần y trở lại trữ
tĩnh nguyên bản, lại ẩn chứa vài phần khổ sáp.
Tiêu Ánh Hàn ánh mắt
minh duệ nhìn Từ Trường Khanh, “Người kia là – Cảnh Thiên?”
Từ Trường Khanh chấn động,
thân thể run lên, nhưng trước sau trầm mặc không nói, cũng không có ý khẳng định
hay phủ định. Nhưng mà, từ trong đáy mắt y hiện ra một tia đau đớn, khiến Tiêu
Ánh Hàn âm thầm sinh nghi. Nhìn sắc mặt tái nhợt của y, Tiêu Ánh Hàn có vài phần
hoảng sợ: “Ngay cả tiểu tử này đệ cũng không đối phó được? Đệ đừng nói với ta,
đệ kỳ thực là bị hắn dùng cường…”
Đối mặt với ánh mắt
sáng quắc của đại sư huynh, nếu như trong tay lúc này là thứ gì đó, Từ Trường
Khanh tưởng như mình đã bóp nát nó rồi. Tiêu Ánh Hàn thấy sắc mặt Từ Trường
Khanh lúc đỏ lúc trắng, liền hắng giọng, biết vừa rồi tự mình nói lời sáo rỗng,
lập tức căm giận nói, “Họ Cảnh kia phá hủy tiền đồ của đệ, ta sẽ không bỏ qua
cho hắn!”
“Không phải, đại sư
huynh! Chuyện này, kỳ thực cũng không liên quan đến Cảnh huynh đệ, bọn đệ lúc
đó đều chúng mê dược, thần trí không rõ ràng.” Ánh mắt y thành khẩn mơ hồ, “Đệ
chỉ coi cậu ấy là huynh đệ, bằng hữu mà thôi. Từ trước tới nay, Trường Khanh vẫn
trang kính tự giữ, cần mẫn kiên trì, lấy tu đạo làm đại nghiệp cả đời, cũng tự
cho là đắc đạo không xa. Thế nhưng lần này hạ sơn đệ mới hiểu được, đối mặt với
thất tình lục dục lại không cách nào chịu nổi một kích. Có thể thấy, đó mới là
nhân sinh thật sự, có khổ, có lạc, có ái, có hận… Sự việc đã qua, đều thuộc về
nhân duyên định trước, đã nhập vào hồng trần này, liền tại đây tu thân dưỡng
tính, thiên hạ mênh mông có chỗ nào không phải là đạo đâu!”
Tiêu Ánh Hàn nhìn Từ
Trường Khanh, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Từ nhỏ đã nhìn y lớn lên, Tiêu Ánh Hàn
vô cùng quen thuộc bản tính tiểu sư đệ này. Từ Trường Khanh tuy rằng bề ngoài
ôn thuận, nhưng trong tâm lại cứng cỏi không gió bão nào quật ngã. Thượng thiện
nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ố, cố cơ
ư Đạo. [Thiện nhất không gì ngoài nước, nước
làm lợi vạn vật mà không tranh, ở chỗ chẳng ai ưa, nên gần với Đạo – Trích Đạo
Đức Kinh – Lão Tử]
Tiêu Ánh Hàn bất giác
xoay đầu, “Đệ nói thế nào thì sẽ là thế đó, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u
mê!” Hắn xoay người định xuất môn, phảng phất như nghĩ tới chuyện tình quan trọng
nào đó, đè thật thấp giọng, “Lúc phát sinh chuyện này, đệ có nhớ rõ…”
“Nhớ rõ cái gì?” Từ
Trường Khanh vẻ mặt mờ mịt.
“Nhớ rõ…” Tiêu Ánh Hàn
nghĩ tới Trầm Trạch lúc đầu, trì hoãn không muốn phát sinh thêm một bước quan hệ,
đang muốn nhắc nhờ Từ Trường Khanh một câu. Nhưng mà tiếp theo, hắn đột nhiên ý
thức được, lời này một khi nói ra, Từ Trường Khanh chỉ sợ sẽ xấu hổ đến mức rút
kiếm tự vẫn!
“Dù sao thì đệ cùng tiểu
tử họ Cảnh đó… hẳn cũng không đáng ngại…” Tiêu Ánh Hàn thầm nghĩ, lại vô duyên
vô cớ ho thêm một tiếng “…Không việc gì, đệ cứ yên tâm dưỡng thương!”
-------------------------------------
Kết quả dự đoán chương trước:
1. Tiêu Ánh Hàn chả sao cả, không rụng một sợi tóc, vì
lão Thiên khí thế hùng hổ nhưng chưa xuất chiêu đã ngất xỉu rồi =))
2. Lão Thiên bị Trùng Lâu mang đi, mà Trùng Lâu đã
xách đi thì chỉ có về Ma cung, chả lẽ còn dạo một hồi nhân gian ôn chuyện cũ
=))
Nàng Blue_berry quả là cao thủ bắn đại bác, sai liên
tiếp 2 câu (*roẹt roẹt* Nàng còn 3-2=1 điểm)
Câu hỏi chương này:
1. Cảnh Thiên đã ở Ma cung rồi, Từ Trường Khanh tiếp
theo sẽ ở đâu? (Spoil: chương sau có màn Lâu ca bựa không thể tả =)))))))
2. Cái này extra, không có đáp án chính xác, tác giả
cũng không giải thích gì thêm: Tiêu Ánh Hàn muốn hỏi Trường Khanh cái gì mà rốt
cuộc không dám nói ra vì sợ Khanh Nhi đâm đầu tự sát =))))))) Ai có kiến giải
hay mời lên tiếng góp vui nào <3<3<3
15 comments
Cai nay ta han, ta han tap 2. Dung la co nghi ngo Trung Lau xuat hien, Canh Thien lai "chuoi cu" the, cu nghi phai anh hung hao han the nao. The nay thi ta bo chieu that roi =)))
Cau 1 ta ko thay goi y gi may, lai con co 1 diem nen ko dam noi bua nua roi. Cai nay ta noi nhung ko tinh nha, la Truong Khanh neu co roi trang vien thi la di tim Thuong Dan =))) Chang le lai bo su de lau the ^^
Cau 2 ko co dap an nen ko tinh nha. Ma "nho ro cai gi?", cam giac ha nang? =))
Doi chap sau de hon va co manh moi hon ta moi dam phan tiep. Sai lien tiep 2 phat nen cung so ma ^^
Ma ta ngo Trung Lau chap sau cuong hiep Canh Huynh de de tim lai cam giac lam =))) cu nghi den doan do la ta muon cuoi bo ra roi =)))))
Ma sau Canh Thien biet Truong Khanh bi Trung Lau "lam thit" roi se nghi sao nhi? Chap sau co noi ko nang?
Ta cứ ghi nhận câu trả lời 1 của nàng đã (kết quả ko tính)
Gợi ý thêm: Lâu ca rất sủng lão Thiên, cho lão ăn no ngủ kỹ rồi, lão đòi gặp cố nhân cũng đi bắt cố nhân về cho lão, vấn đề ổng bắt ra sao, hồi sau sẽ rõ =))
Còn câu 2, ý ta là Tiêu ca ẩn ý cái gì mà nghe nguy hiểm thế? Có thể khiến Khanh Nhi rút kiếm tự sát. Ta ngợ là ca muốn nói chuyện nằm trên nằm dưới =))
Lão Thiên ù ù cạc cạc bị cả 2 bên hiểu lầm, chết cha =))
O, the Trung Lau "sung" Lao Thien the ma ko doi "lam thit" de tim lai khoai cam "dem do" a =))) tiec nhi, co vu nay co phai hay ko =)))) ma xem ra Trung Lau si tinh gom :)))
Canh Thien la "co tieng ma ko co mieng" do nang :))) nhung thoi, duoc Trung Lau doi xu vay cung la lai roi =)))
Cai cau tra loi cho cau 2 cua nang that la "tham hau" =))) chuyen nay ta chua tung nghi toi, nhung co ve dung y tac gia day =)))
Ta bắt đầu hoài nghi nha, nghe cách nói ch giữa hai người, không lẽ cả đến bản thân TK cũng không biết người đêm đó là Trùng Lâu còn tưởng nhầm thành Cảnh Thiên sao ta???? *ngơ* Cái gì mà cả hai cùng trúng mê dược không biết gì, bla bla ...
Ko, ta nghi la chac TK biet la TL nhung trung me duoc nen ko lam duoc gi thoi. Chu lam gi TK lai ko kiem che duoc ban than the ^^ con vu TK ko noi ro cung la tao them tinh tiet hieu lam thoi, phai ko nang?
Đúng rồi đó nàng, spoil một chút là TK và TL đêm đó đều rơi vào cảnh giới huyễn ảo, hoàn toàn không biết đối phương là ai.
Thế mới nói, khổ thân CT ở giữa bị hai bên hiểu lầm mà chả biết cái mô tê gì mà =))
Phần dự đoán này tính không đây để ta ghi chép?
Kết quả sẽ biết vào chương thứ 44 nhé :)) (Ta nhớ thế)
Hèn gì lúc chạm mặt Trùng Lâu, TK không thấy có gì lạ cả, kiểu như thật sự phát sinh chuyện thì tối thiểu cũng phải giật mình hay nhãn thần cũng có chút gì đó chứ đằng này vẫn bình tĩnh như thường ><!
O tren nang noi roi, sao ta dam cuoc day. De ta doc them vai chap nua, co them thong tin roi du bao sau, chu gio noi bua, chet nhu choi :))
Chap 44 Trung Lau moi het "ngo" ha nang? Con 9 chap nua, ngoi hong tiep. Sap co chap moi chua nang? Nang vua doc vua edit cho ta bon chen voi ^^ dung di truoc bon ta xa qua... Iu iu, om om >:D<
Ta cũng không đi quá xa đâu, chỉ tò mò leo trước vài chap để lấy tình tiết đặt câu hỏi thôi :))
Mà nàng lại hiểu nhầm ý ta rồi, ta chỉ nói chap 44 sẽ có kết quả tại sao hai vị xxx mà không ai biết đối phương là ai, chứ còn Lâu ca bao giờ hết ngu thì lại là một câu hỏi lớn =))))))))))))
Hehe, the a. Ma Ton chuyen gi cung to, rieng chuyen nay sao cu "ngu" mai neh troi :)))
Gio tinh ra vo cong Canh Thien hon Truong Khanh roi nhi?
Võ công của lão cao thấp thế nào chả ai biết, chắc tác giả cũng ko biết, vì căn bản lão có bao giờ xuất thủ đâu.
coi tới đây sao ta có cảm giác tk giống cô long thế bị doãn chí bình cưỡng mà ngỡ là quá nhi...
Haha, công nhận giống, nàng đọc bài post mới nhất của ta đi, fan đã tinh tế nhận ra mối liên quan *đầy ám muội* giữa Tiên Tam và Thần Điêu đó =))
ủa thế là Khanh nhi cũng bị nhầm hả nàng ? hay biết ko phải nhưng mà tự lừa mình dối người cho bớt đau khổ
ờ ta cũng đoán ông sư huynh hỏi vị trí đó, ông này đến thô, muốn đậu phụ xấu hổ chết sao, cơ mà nhìn 2 người cũng đủ đoán rồi còn phải hỏi sao
Post a Comment