Feb 26, 2013

[Thục Thiên] Chương 141 - Ái hận phi hôi

Written By Tích Vũ Lầu on Feb 26, 2013 | 21:12

Hắn nhìn chúng nhân dưới đài, ánh mắt đảo qua Cảnh Thiên, lạnh lùng tuyên cáo số mệnh Từ Trường Khanh thuộc sở hữu của chính mình: “Mọi thứ của người này, từ nay về sau, là do ta giao cho!” 

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 141 – Ái hận phi hôi [Yêu hận đều hóa thành tro bụi]







Lòng Trường Khanh chết rồi. Cái gọi là cùng sinh cùng tử, chung quy cũng không thể nhìn người ta cùng chết. Cảnh Thiên, ngươi làm như vậy là tự tay hủy đi hẹn ước của các ngươi, ái tình của các ngươi, kết cục sắp tới có thế nào, cũng là tự tay ngươi chuốc lấy. Người chết còn có thể luân hồi kiếp khác, tâm chết rồi, vĩnh viễn tiêu tán giữa đất trời.

“Chúng ta sẽ không tái kiến, bởi vì nàng chết cũng không chịu tha thứ cho ta.”

“Thế nào lại có thể như vậy, ngươi vừa nói nàng là người lương thiện nhất trên đời này sao, nàng nếu đã thích ngươi, thế nào lại oán hận ngươi?”

“Ngươi còn nhỏ, không hiểu cảm tình… Lúc ly khai ta, nàng dùng nhãn thần đó nhìn ta, ta liền biết nàng hận ta thấu xương.”

“Nàng yêu ngươi như vậy, vì sao lại ly khai ngươi.”

“Không phải nàng – là ta, là ta tự tay giao nàng vào tay nam nhân khác, cho nên… nàng đã chết!”

“Ngươi vì sao phải làm như vậy?”

“Vì ta phải làm như vậy!”

Đoạn đối thoại này là của thiếu niên Từ Trường Khanh cùng một nam nhân lạ mặt, cũng là lý do Từ Trường Khanh cho rằng mẫu thân vì mình mà chết.

Quá khứ, hiện tại, tương lai… Đan xen giao hòa vào nhau một cách kỳ lạ. Cũng là dự cảm không lành… Cảnh Thiên liệu có khả năng là nam nhân đó? Mà câu nói “ngươi và nàng chỉ có một người có thể sống” là để chỉ thiếu niên mười chín tuổi Từ Trường Khanh và Thục Sơn chưởng môn Từ Trường Khanh của hiện tại?

Có người đồng tình với Cảnh Thiên, cho rằng hắn đã từng tận mắt nhìn Từ Trường Khanh ‘chết’ một lần, cho nên không thể chịu nổi nỗi đau đó lần thứ hai. Hắn ích kỷ muốn ái nhân sống sót, cho dù phải hi sinh tôn nghiêm của y. Nhưng hắn không biết, Trường Khanh có thể vì tính mệnh của hắn mà bỏ xuống tôn nghiêm, lại tuyệt không vì tính mệnh của mình mà bỏ xuống tôn nghiêm.

Cảnh Thiên, bất luận ra sao ngươi cũng không có quyền quyết định sinh tử của người khác, cho dù người đó là ái nhân của ngươi. Chuyện sinh tử vinh nhục của Trường Khanh, ngươi lấy tư cách gì đứng ra đại diện?

Mà Ma Tôn cao cao tại thượng, ngươi cho rằng ngươi có thể tùy ý nắm lấy sinh mệnh người khác, thì cũng có thể tùy ý nắm lấy tất cả của Từ Trường Khanh?

Đối với Cảnh Thiên mà nói, chỉ cần ái nhân có cơ hội sống sót, tất cả đều không quan trọng.

Thế nhưng đối với Từ Trường Khanh, chân tướng rõ ràng rồi, y tuyệt đối không nhận lấy ân huệ của người khác, cam nguyện sống sót qua loa. Y có thể hiểu được hành động của Cảnh Thiên, nhưng sẽ không chấp nhận cách làm đó.

Cứ xem tình hình hiện tại, Từ Trường Khanh tất nhiên không chết. Có thể, trả lại ân huệ cứu mạng của Ma Tôn, y sẽ phong bế chính mình, ngủ sâu một giấc vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, hoặc giả trở lại thành hồng trần lệ, lặng lẽ ngàn năm canh giữ bên Phá Toái Hư Không, cùng với Cảnh Thiên đời đời kiếp kiếp luân hồi vĩnh bất tương kiến. Dù sao thì, Trường Khanh cũng không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì của hai nam nhân kia nữa.

Xin lỗi, chương này đánh dấu cái kết của chuyện tình Thiên Khanh, cho nên ta không thể khống chế cảm xúc của mình. Cho dù các nàng fan Thiên có hội đồng ta thế nào, ta cũng phải nói một câu: Cảnh Thiên, ngươi thua là đáng lắm.

Spoil chương 142: Nếu như Từ Trường Khanh nhất thời cao hứng, chém xuống một kiếm thỏa nguyện yêu cầu của Trùng Lâu, từ nay về sau, chủ nhân Ma giới chỉ có thể tàn phế cả đời.

14 comments

2/27/2013 12:22 PM Reply

Tự dưng đọc tới khúc s vik: "Chương này đánh dấu cái kết của chuyện tình Thiên Khanh" mà nghe lòng đau đớn lạ! #thở dài# Từ cái stt hôm qa, e thực sự cũng chả bik viết cái j ra đây nữa. Nãy chạy vào nhà mình, định xem nhận xét, nhưng lại chẳng thấy ai, hay là mọi người đều đau tới mức k thể nói đc j???

P.s: đi xem Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ của Khanh lấy khí thế lại đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy

2/27/2013 12:54 PM Reply

Thể theo yêu cầu của chủ nhà, Huga xin mạn phép post cái stt vik từ tối hôm qa
======================================

Cái gì Trường Khanh, cái gì Cảnh Thiên >""< Aissssssh, 2 đứa ơi, sao phải khổ thế này, 2 đứa chia ly mà ta như đứt từng khúc ruột T__T Không dám đọc nữa đâu... Nhìn hình ảnh Ma Tôn ôm Trường Khanh mà mình đau lắm... #đập bàn# Thiên ơi, em đau giúp anh đây, trơ mắt bất lực nhìn người mình yêu nằm trong vòng tay kẻ khác, muốn bao nhiêu mất mát, đau khổ có bấy nhiêu... Trời ơi... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là Trường Khanh đau nhất... Chắc chắn em ấy sẽ nhục nhã và đau đớn lắm, Cảnh Thiên tự động buông tay, lòng Trường Khanh chết rồi, mọi thứ cũng từ bỏ rồi... Còn có thể nối lại được không??? Khóc thật rồi nè! Thiên ơi, quyết định này em k chấp nhận đc, là anh sai, anh sai thật rồi... Nếu cứu được, anh chỉ cứu được thể xác chứ không cứu được linh hồn Trường Khanh nữa rồi... Làm thế nào đây...

Em vẫn mong chờ 1 cái HE cho Thục Thiên, nhưng tới thời điểm này, mọi thứ thật kinh khủng... Từ Trường Khanh, thực ra mà nói, trên người em ấy mang quá nhiều trọng trách, và cả cái tình yêu đối Cảnh Thiên này, thực sự qá nặng nề cho em... Lẽ ra, Trường Khanh nên được giải thoát sớm, để em ấy bớt đau khổ, bớt phiền lòng như thế này... Trường Khanh dù có được Ma Tôn cứu cũng thế, cứu xong rồi hắn ta lại dùng em ấy làm Ma dẫn hay sao??? Nếu như thế, thà 1 kiếm đoạt mệnh còn hơn típ tục tủi nhục mà sống tiếp... Nay, trên tế thần đại điện, sự thật được phơi bày, Trường Khanh cũng k thể nào quay về Thục Sơn được nữa, càng hận đến mức không muốn nhìn thấy Cảnh Thiên... Khanh thực sự rất đáng thương...

Cái kết của Khuynh Càn thật ra hết sức mĩ mãn cho người đọc, dù nó có đau nhói thế nào thì Khuynh Vũ vẫn là vì Càn mà chấp nhận chết không hối tiếc, vì Khuynh Càn của ta đã không còn quá nhiều điều nuối tiếc ở nhân gian, 1 người đi trước chỉ việc ngồi chờ ở cầu Nại Hà đợi người kia tới mà thôi... Còn Cảnh Khanh, Trường Khanh mà chết thì có quá nhiều điều chưa làm được, Cảnh Thiên cũng sẽ day dứt mãi... Giữa cả 2 vẫn còn 1 khoảng trống vô hình và nhiều sự ràng buộc khác nhau... Chết là 1 sự giải thoát cho Trường Khanh, nhưng nó thực sự đau khổ... Lần đầu tiên mình cảm nhận được cái đau âm ỉ bùng phát mạnh mẽ ở những chương cuối Thục Thiên... Cố lên nào, sắp hết truyện rồi, chờ đợi, hi vọng mong manh rằng cuối cùng, tâm Trường Khanh sẽ sống lại...

P.s: cuối cùng mình đã hiểu câu hỏi hôm trc trong phiên ngoại 1 mình hỏi chị Tích Vũ, thì ra cái tình huống Khanh trách Thiên đó lại là tình huống này... Ngàn vạn lần k nghĩ ra nó lại là việc Thiên trao Khanh cho Lâu... Aissssssssssh...
===========================================

Chắc từ đây cho tới hết truyện sẽ còn nhìu chương cảm xúc như thế này. Mình sẽ đều đặn cmt :)

2/27/2013 1:00 PM Reply

Em yên tâm, 9 chương còn lại sẽ còn nhiều cơ hội cho em xả chữ. ss độ này phải dưỡng thương hơi nhiều, chắc ra chương thất thường :)))

2/27/2013 2:02 PM Reply

Xác thật mà nói, CT đáng trách nhưng ko đáng ghét. Bởi ko ai đủ dũng cảm như lão, thà đâm mình bị thương đến máu chảy đầm đìa, thà chấp nhận khiến cho cả hai đều đau khổ cũng ko muốn TK phải chết. Hắn nợ TK chẳng phải quá nhiều hay sao? Khoảnh khắc phải tận tay trao người mình yêu nhất cho kẻ khác, mấy ai hiểu bản thân hắn cũng đã chết rồi. CT vốn là người sống lý trí chứ ko sống theo bản năng hay tình cảm. Đây cũng là chương duy nhất ta có cái nhìn khác với lão ấy. Ai da, thật là bi ai đó mờ ~~~

2/27/2013 8:22 PM Reply

Sao ta với nàng ý kiến lúc nào cũng bất đồng. Ta ko chấp nhận việc 1 thằng đàn ông đem người yêu cho thằng khác, dưới bất kỳ tình huống nào. Nếu hắn có bản lĩnh thì phải tự biết bảo vệ và cứu lấy ái nhân. Hắn yêu mà ko biết người yêu thật sự muốn gì. Trường Khanh là người chịu vứt tôn nghiêm để bấu víu cái mạng à? Lại còn câu nói của Ma Tôn nữa: Từ nay về sau, tất cả của người này đều do ta ban cho. Hắn nghe mà ko thấy nhục à? CT có thể nói, TK, ta làm vậy vì muốn tốt cho huynh. Tốt cái con khỉ ấy, ta chúa ghét loại người hơi tí là "vì tốt cho ngươi". Tốt hay xấu ta tự biết, đừng có đâm người ta một nhát rồi bảo rằng vì ta muốn ngươi biết mà tăng cường phòng bị. Ngụy biện, ta khinh.
Trở lại với ý kiến của nàng, đúng là CT cũng đau nhức, cũng đáng thương, nhưng thế chưa là gì, có đau nữa vẫn là đáng lắm.
Mà, CT là người sống bản năng nhất cái truyện này (ngoài con mèo Phỉ Phỉ) đó nàng @___@

Anonymous
2/28/2013 8:51 PM Reply

theo mình thấy ai cũng có nỗi khổ riêng cả. ai cũng đau lòng như nhau hết. nhưng mà nếu đã nói Khanh vì Thiên bỏ xuống tất cả thì Thiên cũng như Khanh thôi, haiz...người cố chấp, người thì quá yêu, "ko trách ai được chỉ muốn hỏi ngược đến bao giờ???"

Anonymous
2/28/2013 10:03 PM Reply

Haiz, ta hoàn toàn hiểu bức xúc của nàng. Nhưng đúng là mỗi bên có nỗi khổ riêng, cũng chẳng trách Thiên được. Mà Thiên có làm thế thì mới ra cái truyện ngược để hội fan girl chúng ta đọc chứ ^^ Nàng bình tĩnh, bình tĩnh :x

Mà đọc thì đúng là bế tắc. Đoạn đầu hài bi nhiu thì đoạn cuối lại càng ngược bấy nhiêu. Nói chung, mỗi tình 3 kiếp của Cảnh Thiên, kiếp nào cũng phải ngược, ko ngược là không được ý. Tớ cá là cái mối tình Long Dương - Nghiệp Bình cũng chẳng hơn gì mối tình này đâu.... Haiz haiz... chả biết làm gì ngoài thở dài thôi á...

Blue_berry

3/01/2013 2:27 AM Reply

ta bị chìm trong một mớ hổn độn khi đọc chap này,ta ko biết phải nói gì nữa TT TT

3/01/2013 9:37 PM Reply

Xin lỗi cả nhà, dạo này ta hơi bận nên không thể ra chap đều được. Sự mất tích mấy ngày nay của ta không liên quan đến cái kết gây nội thương hay uất ức thèn cha Thiên đáng tức đâu nhé (mặc dù trước đó đúng là thế thật). Nhưng yên tâm, ta không đi quá lâu đâu, khi nào thời gian hở ra là ta làm ngay chap mới. Còn nguyên cái Nhàn Mộng Giang Nam chưa hoàn, Thiều Hoa Khanh Phụ chưa làm, Sơn Hà Vĩnh Tịch chưa đọc hết, ta có muốn lặn cũng phải day dứt trong lòng mà ngoi lên =))

5/23/2013 9:12 PM Reply

"Đất trời cô tịch, ngàn năm vì ai vững bền
Phất tay ra đi, lòng ta vì ai bi thương?


Cảnh Thiên, hắn có thể làm gì?


Ừ, đấy, hắn ích kỷ thế đấy. Ừ, đấy, hắn sai. Nhưng hắn có thể làm gì? Chung quy hắn cũng không thể nhìn ái nhân mình chết. Luôn luôn nghĩ về hướng lạc quan nhất, luôn luôn mong mỏi có thể tìm ra ánh sáng trong bóng tối vĩnh hằng. Tâm hắn đau không? -- Đau. Vậy tại sao còn làm? -- Không thể không làm. Hắn không biết làm vậy, y, một là chết thân, hai là chết tâm? -- Biết, hắn biết. Nhưng hắn có thể làm gì?

Bởi vì, Từ Trường Khanh và Cảnh Thiên, đã định là vậy. Đã định như thế ngay từ ngày bắt đầu. Cố chấp nghịch thiên, kết quả vẫn không thay đổi. Đã có Cảnh Thiên, đã có Từ Trường Khanh, đã có đoạn tình duyên này, thì sẽ như vậy.


--- "Trường Khanh có thể vì tính mệnh của hắn mà bỏ xuống tôn nghiêm, lại tuyệt không vì tính mệnh của mình mà bỏ xuống tôn nghiêm."

Trường Khanh không thể vì tính mệnh của mình mà bỏ xuống tôn nghiêm, lại tuyệt không biết tính mệnh của y và tính mệnh của hắn, giờ khắc này, chẳng còn khác biệt.

Mà hắn, sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội được sống.


Y và hắn, vốn ở hai thế giới khác nhau. Mà không, thế giới của y, bao hàm cả hắn. Hắn chỉ là một phần trong muôn vàn điều mà y phải vác trên vai. Mà vì y, hắn đã từ bỏ cái thể giới ấy lâu, lâu lắm rồi. Để bước vào thế giới của y, phải từ bỏ thế giới của chính mình. Nhưng bây giờ, đến cái thế giới ấy, cũng phải bước ra, mà lại là do chính mình tự rời bỏ.

Hắn chẳng còn gì cả.

Thế giới của y, vì hắn, cũng chẳng còn lại gì. Y cào nát tay hắn, cũng không làm cho vết thương lòng khép miệng. Lòng y, tan nát rồi. Ái hận phi hôi. Y chẳng còn gì ngoài đau. Nên thứ cuối cùng mà y để lại cho hắn, không phải là yêu, mà là đau. Chỉ còn là đau.



Tình đến lúc nồng, tình hóa bạc.

Chung quy, tất cả ái hận cũng chẳng là gì.


Hắn đau, đau đến tột cùng, nhưng ít ra hắn còn có thể đau.

Y đau quá nhiều rồi, cả thân và tâm, còn nơi nào có thể đau nữa? Vốn nghĩ rằng, vạn nhất đến bước cuối cùng, y và hắn, sẽ cùng nhau mà chết. Luân hồi chuyển kiếp, có duyên là có thể gặp nhau. Giờ khắc này, kết thúc tất cả. Không còn yêu, mà cũng chẳng còn hận. Chung quy, ái hận thì có gì quan trọng? Ý nghĩa cuối cùng của những thứ này là gì? Một khoảng trường thiên dài đằng đẵng. Rốt cuộc, chẳng phải chỉ là một phút động tâm? Nhất niệm chấp trác. Nên, buông tay là được. Chẳng còn, mà cũng chẳng cần gì nữa.



Về Ma Tôn Trùng Lâu, ta không quan tâm nữa. Cả cái gì Tà Vương, cái gì Trầm Trạch.

Chỉ là thứ ngoài lề, tất-cả-bọn-họ, trong-giờ-khắc-này, không-đáng-được-quan-tâm-đến.



"Trường Khanh cũng không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì của hai nam nhân kia nữa."


Không, Trường Khanh không thể tiếp nhận




là Cảnh Thiên.






5/24/2013 9:34 AM Reply

Không, y cũng không thể tiếp nhận thứ gì của Trùng Lâu nữa, là oán là ân, đều không. Trùng Lâu sẽ không thể tiếp tục làm tổn thương Khanh, cũng không thể tiếp tục ban ân huệ cho Khanh. 2 lần hắn cứu Khanh, Khanh sẽ trả cho bằng hết.

Tựa như câu nói của Khê Phong sau này:

"Từ Trường Khanh.

Ma Tôn Trùng Lâu từng có được thân của ngươi, Du Châu Cảnh Thiên từng có được tâm của ngươi.

Mà hiện tại, thân và tâm của ngươi đều chỉ thuộc về chính ngươi."

4/19/2014 9:12 PM Reply

Nên nói thế nào nhỉ...nếu đọc 1 mạch từ đầu đến đây...cảm xúc của tar chắc còn ngược hơn nữa...tar hiện giờ là nên mừng vì chưa đến nỗi phải đi tu một thời gian vì chap này...hay là vì tar chưa cảm nhận hết được nhỉ...tar đọc...tar cảm nhận...nhưng có những khi...tar chưa kịp cảm nhận hết...nước mắt lại rơi theo từng chữ ta chỉ vừa thoáng thấy...trách Thiên ?...đọc xong chap này...tar không còn hơi sức nói lão nhiều nữa...nếu như theo hướng tích cực...cứu sống Khanh...đúng như từng câu từng lời nàng nói...điều đó có thể hiểu...nhưng không thể chấp nhận...mà trách lão...tar trách thế nào đây...một số chuyện chúng tar chưa trải qua...có thể nói sẽ có cách này, cách kia...nhưng khi thật sự nó đến...là chính chúng tar lựa chọn...rất khó nói...tar thương cho lão nhiều hơn là trách...nhưng thương lão 1...tar lại thương Khanh 10...lão thật sự không có quyền giúp Khanh quyết định tất cả...y có thể bỏ xuống tôn nghiêm cứu tính mạng hắn...nhưng tuyệt nhiên không thể vì tính mạng mình mà bỏ xuống tôn nghiêm...tar nghĩ tar hiểu vì sao nàng nói chương này là kết thúc của Thục Thiên...dù cho những chương sau có như thế nào thì cũng không thể phủ nhận hắn đã giao Trường Khanh cho người khác...dù là muốn cứu mạng Khanh...mạng sống là đáng quý...nhưng sống mà như chết...để làm gì...để suốt thời gian còn lại dằn vặt...ngươi có thể tự an ủi rằng Trường Khanh còn sống...nhưng không thể phủ nhận ngươi quá ít kỉ...ngươi vì không muốn thấy li biệt, đau khổ mà tự ý quyết định tất cả...cái gì cũng có nặng nhẹ...ngươi dù có đau lòng thay Trường Khanh...dù cảm nhận thế nào...ngươi cũng không hiểu được chu toàn tâm trạng, suy nghĩ của Trường Khanh...tar đột nhiên sực tỉnh...thật ra ngươi có từng hiểu cảm nhận của Trường Khanh hay chăng...hay những điều ngươi nói đều chỉ là suy nghĩ đơn thuần...tar biết ngươi đau...lòng ngươi đau...thân ngươi đau...nghĩ vậy tar cũng thấy xót...vậy thử hỏi khi tar nghĩ về tâm trạng của Trường Khanh...khi so sánh ra...mọi thứ sẽ còn uất hận đến thế nào...chỉ có thể cảm thấy bi ai, thống khổ tuyệt cùng...mà không...tar không cảm nhận nỗi nữa rồi...chỉ là bất giác có thứ tuôn rơi...cái kết...tar không thể phán đáng...hay không...tar chỉ biết...dù kết quả như thế nào...cũng đều do người tự và đã chọn lựa.

4/19/2014 10:58 PM Reply

Ta không biết nên nói gì nữa, cảm xúc vốn đã lắng xuống lại bị khơi dậy lần nữa, thật khó mà đối diện lại với vấn đề này, mọi thứ cần nói ta cũng đã nói rồi, kết cục ra sao Thiên tự chịu, không thể thay đổi được nữa rồi.
PS: Cho nên mới phải có cái phiên ngoại để cứu rỗi những linh hồn chết đuối :((

4/20/2014 1:18 AM Reply

chắc có lẽ cảm xúc tar cũng sẽ qua...tại vì tar thích Cảnh/Khanh...sau này đọc phiên ngoại chắc cũng sẽ nhí nhố như khi đọc đoạn đầu Thục Thiên...cơ muh tar không thể thoát khỏi cái ám ảnh Thiên đưa Khanh cho Lâu...@@~

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục