Ngươi hoài nghi ta bị liệt dương? Ngươi nghĩ Cảnh đại gia chỉ được cái mã? Thân hay tâm một thứ cũng không thể thiếu! Tinh thần Liễu Hạ Huệ sớm đã lỗi thời rồi, ta nói cho ngươi biết, người yêu nhau mà đến cái loại giao hòa tinh thần cùng thể xác này cũng không làm, vậy khẳng định là bọn họ không thật lòng yêu đối phương...
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên
ngoại 2
Phu thê
tương tính nhất bách vấn (Phần 2)
14. Nếu tặng đối phương một lễ vật, hai người sẽ chọn
thứ gì?
Từ Trường Khanh: Kiếm.
Là thanh tiên kiếm ta tự mình luyện ra.
Vũ Trụ Phong: Vì sao?
Từ Trường Khanh: Mong
muốn hắn trở thành một đại hiệp an bang tế thế, hơn nữa tiên kiếm còn có thể
phòng thân, ngự kiếm phi hành cũng tương đối nhanh.
Vũ Trụ Phong: Đúng vậy,
bay từ Du Châu tới Thục Sơn hiệu suất tính ra cũng không nhỏ.
Cảnh Thiên: Ta.
Vũ Trụ Phong (không biết
nói gì): Ngươi đúng là quá tự phụ.
15. Bản thân mình muốn lễ vật gì?
Cảnh Thiên: Đậu Phụ Trắng.
Từ Trường Khanh: Tiết
mục hôm nay xong xuôi, ta sẽ ra phố mua cho ngươi một đĩa đậu phụ.
Vũ Trụ Phong: Từ chưởng
môn huynh chẳng lãng mạn gì cả. Vậy huynh muốn lễ vật gì?
Từ Trường Khanh: “Đạo
Đức Kinh” thập bát bản mới nhất.
Cảnh Thiên (không hờn
giận): Ta vốn cho rằng huynh sẽ muốn ta.
Thường Giao Xoa: Đại sư huynh muốn sưu thập những thứ yêu thích, mang ngươi về chẳng lẽ để luyện
ra Khắc Long Thập Bát Bản.
16. Có chỗ nào
bất mãn đối phương?
Cảnh Thiên: Chủ nghĩa hoàn mỹ, ủy khuất chính mình.
Từ Trường Khanh: Không
có.
Vũ Trụ Phong: Từ chưởng
môn thật thiện lương, ta biết Cảnh Thiên tật xấu nhiều lắm, huynh không thể nào
chọn ra, cho nên không thể làm gì khác hơn là buông một lời nói dối.
17. Tật xấu của bản thân?
Từ Trường Khanh (có
chút suy nghĩ): Sư tôn nói ta hành sự tuy rằng trầm ổn ngưng trọng, nhưng lại
quá cố chấp nghiêm khắc, dễ rơi vào tuyệt cảnh tự chặt đứt sinh cơ.
Cảnh Thiên: Không có.
Vũ Trụ Phong: Ngươi thật
là thẳng thắn, có biết hai chữ “mặt dày” viết thế nào không?
18. Tật xấu của đối phương?
Cảnh Thiên (không nhịn
được): Thật dông dài, câu 16 không phải đã nói rồi sao, câu tiếp theo!
19. Đối phương làm chuyện gì (kể cả tật xấu) sẽ khiến
ngươi khó chịu?
Từ Trường Khanh: Hắn
muốn ta bồi hắn ngủ, ta muốn đả tọa.
Cảnh Thiên: Y muốn đả
tọa, ta muốn y bồi ta ngủ.
(Phụt! – Máu mũi liên
tiếp bắn ra)
20. Bản thân làm chuyện gì (bao gồm cả tật xấu) sẽ khiến đối phương khó chịu?
Từ Trường Khanh: Ta muốn đả tọa, hắn muốn ta bồi hắn ngủ.
Cảnh Thiên: Ta muốn đi ngủ, y muốn ta bồi y đả tọa.
(Phụt——! Phụt——! ! Máu tươi văng khắp khán đài, tiếng còi xe cấp cứu inh
ỏi, hiện trường lần thứ hai náo loạn.)
Xét thấy tình trạng gà bay chó sủa không thể kiểm soát, người chủ trì kiến nghị tạm thời nghỉ ngơi, mọi người cần
ăn gì cứ ăn, cần uống gì cứ
uống, đặc biệt là những thứ bổ huyết, tránh việc chưa nghe hết 50 câu đã thiếu máu bất tỉnh.
***
21. Quan hệ của hai người đến mức nào rồi?
Từ Trường Khanh (ấp
úng): Coi như quen thuộc.
Vũ Trụ Phong: Quen thuộc
đến mức nào?
Từ Trường Khanh: A…
cái kia… Trường Khanh…
Cảnh Thiên (thẳng thắn): Quen thuộc mỗi một phân một tấc của y.
Vũ Trụ (hiếu kỳ): Ý ngươi là “tâm” hay “thân”?
Cảnh Thiên (quát): Ngươi hoài nghi ta bị liệt dương?
Ngươi nghĩ Cảnh đại gia chỉ được cái mã? Thân hay tâm một thứ cũng không thể
thiếu! Tinh thần Liễu Hạ Huệ sớm đã lỗi thời rồi, ta nói cho ngươi biết, người
yêu nhau mà đến cái loại giao hòa tinh thần cùng thể xác này cũng không làm, vậy
khẳng định là bọn họ không thật lòng yêu đối phương... (Vũ: Chư vị có cần ta chú thích lại Liễu Hạ Huệ là ai không? =)) Cảnh
Thiên à, lý tưởng sống của huynh thật là chân thực =)))
(Không trung vang lên một tiếng già nua: Lão phu chọc giận
ngươi hồi nào? Có cần phải xuyên qua về cổ đại mà sỉ nhục lão không?
Tiêu Ánh Hàn sư huynh nhìn Trầm Trạch đối diện, sắc mặt
tái mét ~~~) (Vũ: Tiểu Thiên, không cần
lôi lão nhân gia chết từ đời tám hoánh làm ví dụ, cứ nhìn Hàn ca cùng Trầm Trạch
trước mắt là biết thế nào là tinh thần Liễu Hạ Huệ rồi ~~~(chú thích thêm): Bản
gốc là tình thánh Bách Lạp Đồ của Hi Lạp, ta đổi thành Liễu Hạ Huệ cho phổ biến
với dân mình =)))
Từ Trường Khanh (tự nhiên): Trời biết đất biết hắn biết
ta biết.
(Dưới đài vang lên tiếng hô như bài sơn hải đảo: Cảnh
Khanh Cảnh Khanh Cảnh Khanh ~~~~ Thục Sơn chưởng môn hóa đá. )
Cảnh Thiên: Sợ rằng mỗi người qua đường đều biết rồi.
22. Hai người lần
đầu ước hẹn là ở đâu?
Từ Trường Khanh (rơi vào hồi ức mỉm cười): Sông nhỏ Cửu
Tuyền Thôn.
(Bên ngoài vang lên tiếng Trùng Lâu kháng nghị: Đó là Cảnh
Thiên mượn ước hẹn đùa giỡn ngươi thôi.)
Cảnh Thiên: Ngươi cái tên Ngưu Ma Vương, cút sang một
bên, trách không được trong rừng cây ta luôn cảm giác có đôi sừng trâu lui tới,
thì ra ngươi vẫn rình coi chúng ta!!!)
(Dưới đài vang lên vô số tiếng hô: Rình coi vô tội! BL hữu
lý!)
23. Bầu không
khí lúc đó thế nào?
Cảnh Thiên (say sưa): Cảm
giác rất tuyệt... Sảng khoái...
Vũ Trụ (thừa thắng xông lên): Thế nào là sảng khoái?
Cảnh Thiên (chìm đắm trong mê say): Ừm,
xúc cảm tốt ~~~ Ừm, tư thế rất thỏa mãn ~~~
(Xúc cảm??? Tư thế??? Là tư thế gì trong Thập Bát Thức? Dưới đài DM lang bắt đầu
thận trọng chặn mũi.)
Cảnh Thiên (tiếp tục hồi
tưởng): Ừm, mùi vị cũng không tồi ~
Vũ Trụ (yên lặng lấy khăn
ra lau máu mũi): Từ chưởng môn thì sao? Cảm giác thế nào?
Từ Trường Khanh: Suốt đời
không quên.
Vũ Trụ: Cũng phải, bị ép
đến thiếu chút tự đoạn kinh mạch, khẳng định là cả đời không quên muốn quên
cũng quên không được khắc cốt ghi tâm mối thù truyền kiếp a --- (nhìn Cảnh đại
gia ánh mắt tàn bạo, lập tức đổi giọng) À không phải, là tình yêu đời đời kiếp
kiếp!
24. Khi đó tiến triển đến mức nào?
Cảnh Thiên: Thứ có thể
làm đều đã làm.
Vũ Trụ (nửa tin nửa ngờ):
Làm toàn bộ?
Cảnh Thiên (lập tức):
Đương nhiên.
(Hiện trường vang lên tiếng
Phỉ Phỉ cười nhạo: Cẩu Vĩ Ba Thảo ngươi nói sạo, rõ ràng cái gì cũng chưa có
làm, ngay cả nụ hôn cũng là đánh lén mà có được.)
Cảnh Thiên (giậm chân): Ở
đâu ra con mèo hoang đến đây nói bậy, đuổi ra ngoài đuổi ra ngoài.
Vũ Trụ (ngăn cản): Cảnh
lão bản bớt giận, đây thật ra không phải mèo, mà là hổ, là loài động vật cần bảo tồn cấp quốc gia, so với hồ ly còn trân quý hơn nhiều lắm, không thể đối
xử bằng bạo lực được. (Phỉ Phỉ thấy tình thế không ổn, “meo” một tiếng nhảy vào
trong lòng Từ Trường Khanh, co đầu rúc vào lồng ngực y sống chết cũng không chịu
ra ngoài.)
Từ Trường Khanh (sờ lông
mao mềm mại của Phỉ Phỉ, không hài lòng): Cảnh huynh đệ, ngươi thế nào lại đi
hù dọa động vật nhỏ thế này. Nó chỉ là chưa trưởng thành, không rành nhân luân
mà thôi, chúng ta có thể chậm rãi giáo hóa, không cần mỗi lúc lại lớn tiếng
trách cứ.
Cảnh Thiên (tiếp tục giậm
chân): Nó là động vật nhỏ? Nó chưa trưởng thành? Trời ạ, huynh gặp qua người ba
nghìn năm chưa trưởng thành chưa? Huynh gặp qua động vật nhỏ biến thân thành
con cọp chưa?
Từ Trường Khanh: Nó chưa
có biến thân.
Cảnh Thiên (xoa tay):
Ngươi xuống cho ta, xuống đây, a, ai nha, dám biến thành con mèo nhỏ nhu nhược
liếm mút Đậu Phụ Trắng. Buông móng chó của ngươi ra, không, móng mèo... Ai ai,
còn dám sờ ~ Xem ta đập ngươi ~
(Sân khấu một trận hỗn loạn,
Phỉ Phỉ chạy tán loạn trên đài, tiếng kêu tê tâm liệt phế vô cùng thương cảm: “Mỹ
nhân, mỹ nhân, Trường Khanh, Khanh Khanh, Tiểu Khanh Khanh ~~~ Cứu mạng ta!”
Dưới đài vô số tiểu đậu
phụ giương biểu ngữ hò hét trợ uy: Phỉ Phỉ, cố lên, Phỉ Phỉ, cố lên!
Đả đảo Cảnh Thiên!
Mau biến thân!
Sớm ngày ôm mỹ nhân về!
Chúng ta vĩnh viễn ủng hộ
soái ca Phỉ Phỉ!
Ái tình vốn không phân biệt
quốc tịch, hình dạng, tuổi tác, giống loài...!!! Chỉ cần ngươi mau mau biến
hình, chúng ta ủng hộ nhân thú!)
Vũ Trụ: Cái gì vậy cái gì
vậy. Bảo an, bảo an, khống chế cục diện. Được rồi, mời Từ chưởng môn tiếp tục
trả lời vấn đề, các người khi đó tiến triển đến mức độ nào?
Từ Trường Khanh: Giai đoạn
sơ cấp.
Vũ Trụ: Có ý tứ gì?
Từ Trường Khanh (kiên trì
giải thích): Giống như “Trúc cơ giai đoạn” của người
tu chân chúng ta, phải vượt qua giai đoạn trúc cơ [nền móng] thì mới có thể đạt
tới cảnh giới tiếp theo…
Vũ Trụ: Được rồi được rồi, bí tịch của các huynh chúng
ta nghe không hiểu. Nói một câu đơn giản, đã cởi y phục chưa? (Vũ: Ngắn gọn, súc tích, được việc =)))
Từ Trường Khanh (ngây ra như phỗng): Cô nương, ngươi,
ngươi, ngươi quá trực tiếp rồi.
Vũ Trụ: Trực tiếp một chút không tốt sao?
Từ Trường Khanh (thật thà): Không.
Vũ Trụ: Được, hiểu rồi. Cảnh lão bản là YY quá độ.
Cảnh Thiên (chưa từ bỏ ý định): Ngươi có hiểu hay không,
không cởi quần áo cũng có thể làm chuyện này.
Vũ Trụ (làm bộ không
nghe).
25. Địa điểm gặp mặt
thông thường?
Từ Trường Khanh: Hậu sơn Thục Sơn.
Vũ Trụ: Cụ thể một chút.
Trường Khanh (cúi đầu): Bích U Tuyền.
Vũ Trụ (cười trộm): Ngâm suối nước nóng sao, Từ
chưởng môn cùng Cảnh lão bản thật là lãng mạn. Còn nơi nào khác không?
Cảnh Thiên: Thứ Quy Đình.
Vũ Trụ (kinh hãi): Thì ra
Cảnh lão bản thích làm dã chiến. (Vũ: MC
này siêu cấp biến thái =)))
Cảnh Thiên: Thối lắm!!!
Vũ Trụ: Chẳng lẽ không lo
lắng Thục Sơn đệ tử thấy chưởng môn bọn họ khụ khụ ~~ làm chuyện phong lưu?
Cảnh Thiên (nhún vai): Ta
không cần biết, thế nhưng y mỗi lần đều không triệt để
tập trung, cho nên sau này chúng ta lui về thạch động.
Vũ Trụ: Hiểu hiểu. Nơi đó âm u sâu thẳm, bí ẩn an
toàn, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt, có thể yên tâm tiến hành hoạt động thể
lực kịch liệt. Ta có thể hỏi thêm một câu không? Các người thường đến ôn tuyền
trước hay thạch động trước?
Cảnh Thiên: Ta làm việc rất trực tiếp, thế như chẻ
tre. Đương nhiên trước vào thạch động, sau đó đến ôn tuyền, không vệ sinh sạch
sẽ sẽ khiến y khó chịu. Hơn nữa, mỗi lần y đều rất chặt ——
Vũ Trụ (máu mũi bắt đầu chảy): Cảnh, Cảnh lão bản,
ngươi đừng trực tiếp thế, còn chưa đến 50 câu...
Từ Trường Khanh: Hắn nói
chính là thời gian rất chặt.
Cảnh Thiên (cười nhạo):
Đúng vậy, ngươi nghĩ đi đâu thế?
Vũ Trụ (bình tĩnh móc
khăn lau mũi): Không có gì, chúng ta tiếp tục.
6 comments
Hờ hờ sao em ngờ là truyện HE quá, Khanh Khanh vẫn làm trưởng môn a, còn bạn Thiên mỗi lần đến thăm Khanh thì lại hú hí :X Thật là 1 viễn cảnh tươi sáng:)
Tác giả lừa tình đấy em =)))
cái phiên ngoại này lần nào cũng cứu vớt con tim nhỏ bé vừa bị ngược của ta.thanks nàng
Úi giời, xem cái câu cuối kìa ;)))~ Cái j mà "rất chặt" chứ =))~ Làm e nghĩ bậy nha :))~ #lau máu mũi#
Oi, truyen nguoc bao nhieu thi phien Ngoai pink bay nhieu nhi :) dang iu qua :)) ma doc cau cuoi ta cung nham neh :))
lão Thiên là cố tình cho mọi ng nhầm=))))))))
Post a Comment