Feb 5, 2013

[Thục Thiên] Chương 120 - Sinh tử nhất tuyến

Written By Tích Vũ Lầu on Feb 5, 2013 | 18:11

“Vì sao? Vì sao phải gọi ngươi là Từ đại ca? Ngươi mới có hai mươi bảy tuổi, ta thì sống những ba nghìn năm rồi, gọi ngươi là Từ đại ca, chẳng phải thiệt thòi chết ta sao?”


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 120 – Sinh tử nhất tuyến


Chẳng biết qua bao lâu, khi thiên không mây gió rút hết, mưa cũng ngừng rơi.

Từ Trường Khanh từ lâu đã không còn sinh cơ, ý thức đều mất hết, chỉ dựa vào chấp niệm đau khổ mà chống đỡ đến bây giờ. Lúc này, bên tai quanh quẩn y tiếng hô đứt quãng, y muốn đáp lại một tiếng, nhưng cả người bủn rủn, nửa phần khí lực cũng không xuất ra được.

Trong lúc mê man, y chỉ cảm thấy mười ngón tay xẹt qua mặt mình, nhẹ nhàng ve vuốt, mang theo thương tiếc cùng hoài niệm không gì sánh được. Cảm giác được người kia ôn nhu khác thường, Từ Trường Khanh hoảng hốt, “Cảnh huynh đệ, huynh đã trở về rồi sao? Tốt… Ta có việc muốn nói với huynh!” Nhưng mà, người kia không đáp một lời, tựa hồ chỉ có nước mắt không ngừng đổ xuống mặt mình.
Từ Trường Khanh không khỏi nhíu mày trách mắng, “Cảnh huynh đệ, huynh sao lại yếu đuối như vậy, khóc cái gì… Ta còn chưa có chết…” Y chưa mắng xong, nội phủ bỗng nhiên đau nhức, hô hấp bị nghẹn lại, mặt nhất thời trắng bệch, tiên huyết từ khóe miệng không ngừng chảy ra.

Người nọ chỉ gục vào ngực mình không ngừng trừu tháp, một lát sau mới lau nước mắt, “Ngươi không nhận ra ta sao?” Từ Trường Khanh trợn to đôi mắt, kiệt lực muốn nhìn người kia, nhưng mà mâu quang tan rã, làm sao nhận biết nổi người đến là ai?

Người nọ tiếp tục bi ai than thở: “Ngươi thật sự không nhận biết ta? Mỹ nhân, Khanh Khanh, Tiểu Khanh Khanh…” Mỗi chữ mỗi câu đều như búa tạ đánh vào tai Từ Trường Khanh. Y nín hơi lắng nghe, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh con mèo yêu béo trắng. “Tiểu Phỉ? Là ngươi sao? Ngươi… Rốt cuộc tu luyện thành hình người rồi?”

“Phải! Phải! Phỉ Phỉ tu luyện thành hình người rồi, người đầu tiên ta muốn gặp chính là ngươi, ta muốn ngươi nhìn ta, nhìn ta thật kỹ. Thế nào? Có phải so với Cẩu Vĩ Ba Thảo còn đẹp trai hơn? Kỳ thực, kỳ thực, ta còn muốn ôm ngươi một cái, ô ô… Trong dịch trạm ngày trước, Cảnh Thiên dám nói ta mập mạp tròn quay, bảo ta vụng về muốn chết, lại còn chê cười ta, nói ta cả đời cũng không thể bảo hộ ngươi. Hừ, ta không tin, cho nên ta chạy vào trong núi tu luyện, ta chịu thật nhiều thật nhiều cực khổ, rốt cục cũng tu luyện thành nhân hình rồi. Thế nhưng, thế nhưng, ngươi lại nhận nhầm ta, trong ngực ngươi chỉ có Cảnh Thiên, căn bản không hề có ta. Ta thương tâm lắm, thương tâm muốn chết!”

Mắt thấy Tiểu Phỉ từ trên trời rơi xuống, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu ong ong thành một mảnh, cười khổ, “Ngươi… Ngươi đừng ghé vào ngực ta khóc… Cái dạng này… Ta làm sao thấy được ngươi?”

“Phải, phải!” Tiểu Phỉ cuống quít lau nước mắt, lay lay kéo kéo nói, “Trước đây ta nằm sấp quen rồi, sau này nhất định sẽ sửa.”

Từ Trường Khanh thở gấp muốn chuyển động thân thể, nhưng người vừa khẽ động, trước mắt trời đất tối sầm, cơ thể phảng phất bị ngàn vạn cây kim đâm vào. Y nhịn đau ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy giữa mông lung lộ ra một khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng.

Khuôn mặt này, khuôn mặt này, thần thái cư nhiên cùng với Cảnh Thiên có vài phần tương tự.

--- Tiểu Phỉ tu luyện thành nhân hình, lại trở thành huynh đệ song sinh của Cảnh Thiên.

Từ Trường Khanh không khỏi cười khổ, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình tưởng niệm người kia quá sâu, cho nên, vừa thấy Tiểu Phỉ trong đầu đã hiện lên hình ảnh của hắn? “Thế nào? Có đẹp trai hay không? Ta biết huynh thích hình dạng của Cẩu Vĩ Ba Thảo, cho nên nỗ lực biến thành dáng dấp của hắn. Kỳ thực, dáng vẻ của hắn thì có gì đẹp, ta chẳng thấy hiếm lạ. Thế nhưng nếu huynh thích, ta không thể làm gì khác hơn là ủy khuất chính mình. Bất quá, ta cũng tự sửa một chút mũi, miệng, cho nên, khẳng định so với tên kia anh tuấn tiêu sái hơn nhiều lắm.”

Phỉ Phỉ rốt cuộc vẫn là một con mèo, nó không hiểu được mình tu luyện thành hình dáng Cảnh Thiên, mỗi ngày qua lại trước mắt Từ Trường Khanh, chẳng phải càng làm cho y thấy mèo nhớ người, tương tư khổ sở hay sao.

Tiểu Mộc sau này đã cực kỳ bi thương tổng kết: Trong mắt Phỉ Phỉ, trưởng thành cái dạng gì căn bản không quan trọng, quan trọng là… Từ Trường Khanh thích cái gì. Chỉ cần là thứ Từ Trường Khanh thích, đừng nói là cẩu vĩ ba thảo, cho dù là một đống phân chó, Phỉ Phỉ cũng sẽ chiếu theo tiêu chuẩn đó mà biến thành.

Từ Trường Khanh tinh tế đánh giá thiếu niên tuấn lãng trước mắt, khóe miệng hiện lên tiếu ý, “Thế nhưng, hai tai của ngươi… Hai cái tai, vẫn là mèo…”

“Ta biết.” Phỉ Phỉ trên mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng giải thích, “Không phải pháp lực ta thiếu, mà nguyên bản chỉ cần hai canh giờ nữa là có thể triệt để tu luyện thành hình người, Tiểu Mộc lại chạy tới, nói ngươi xảy ra chuyện rồi, cho nên ta nóng ruột, bất chấp hậu quả thu công sớm. Cho nên… Mới biến thành cái dạng này. Mỹ nhân, ngươi sẽ không chú ý phải không?” Hắn sờ sờ cái lỗ tai, có chút buồn nản nói.

“Chú ý. Thứ nhất, ngươi không nên mạo hiểm thu công, vạn nhất, khụ khụ, thất bại trong gang tấc… chẳng phải khiến cho ngàn năm khổ cực tu luyện của ngươi đều công cốc sao. Thứ hai, ngươi nên gọi tên ta. Trước đây ngươi chỉ là một con mèo nhỏ thì không nói làm gì, nhưng bây giờ không thể gọi lung tung… Bằng không… Bằng không…”

“Ta gọi ngươi Đậu Phụ Trắng?” Phỉ Phỉ cẩn thận dò xét.

Từ Trường Khanh chỉ có thể cười khổ không nói, trong lòng trăm mối ngổn ngang, lẩm bẩm: “Ngươi sao lại giống hắn, hết lần này đến lần khác muốn… đặt biệt hiệu lung tung…”

“Bởi vì chúng ta anh hùng chung chí hướng, thích cùng một người a!” Phỉ Phỉ mặt dày tự hào, “Hắn gọi ngươi Đậu Phụ Trắng, ta cũng gọi ngươi Đậu Phụ Trắng, hắn có tướng mạo này, ta cũng có. Thế nhưng hắn không hiểu ngâm thơ tác đối, không hiểu chọc ghẹo khôi hài, ngươi nói xem, ta sao có thể bại trong tay hắn.”

Từ Trường Khanh nhìn khuôn mặt hắn so với Cảnh Thiên còn muốn ngây thơ hơn, chỉ có thể than thở, “Ngươi gọi ta là Từ đại ca đi.”

“Vì sao? Vì sao phải gọi ngươi là Từ đại ca? Ngươi mới có hai mươi bảy tuổi, ta thì sống những ba nghìn năm rồi, gọi ngươi là Từ đại ca, chẳng phải thiệt thòi chết ta sao.” Phỉ Phỉ tiến vào trong lòng Từ Trường Khanh, không ngừng cọ cọ, miệng tiếp tục ồn ào, “Mặc kệ, mặc kệ! Ta muốn gọi ngươi Tiểu Khanh Khanh, Tiểu Khanh Khanh…”

Từ Trường Khanh nghe đến đây cả người lạnh lẽo, lồng ngực tê nhức, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Phỉ Phỉ nhìn Từ Trường Khanh dáng dấp thảm đạm như vậy, nhất thời đau lòng muốn chết, rồi vẫn vô kế khả thi. Nó chỉ có thể ôm đối phương, dựa vào bia đá khóc lớn, tất cả ủy khuất đều hóa thành nước mắt ào ào tuôn rơi. Phỉ Phỉ nỗ lực đem thực khí trong mình truyền đến đan điền Từ Trường Khanh, lộn xộn an ủi, “Không thể chết, không thể chết, nhất định có biện pháp cứu ngươi, nhất định! Phỉ Phỉ rất thông minh, nhất định có thể nghĩ ra cách.” Thế nhưng, cơ thể đối phương kinh mạch hỗn loạn, nội tức đứt quãng, nội lực mà hắn đưa vào, đều như nước đổ biến, hoàn toàn không có dấu hiệu gì đáp lại.

--- Từ Trường Khanh đã đến tình cảnh đèn tắt dầu khô.

“Tiểu Phỉ, đừng lãng phí… chân khí!”!”

“Không! Có thể, nhất định có thể cứu ngươi.” Phỉ Phỉ trừng con ngươi huyết hồng, giống như tiểu hài tử quật cường cố chấp, biết rõ việc mình làm là vô ích, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không chịu buông tay.

“Ngươi chẳng phải vẫn nói mình rất có năng lực sao, giúp ta làm một chuyện, có được hay không? Ai, chỉ sợ ngươi niên kỷ quá nhỏ, không hiểu lòng người phá hủy đại sự...”

Phỉ Phỉ bình sinh hận nhất bị người khác nói mình trẻ người non dạ, không hiểu sự đời, huống chi trước mặt Từ Trường Khanh, sao có thể là một nam nhi không thể đảm đương đại sự. lập tức bật dậy, lớn tiếng nhận lời, “Từ đại ca, huynh nói đi, ta làm được.”

“Trong bao quần áo tại đầu giường phòng ta có một cuốn sách tên “Vân Cấp Thất Lục”. Đó là bí kíp thất truyền của Thục Sơn, một lần rơi vào Ma giới... Ta dựa theo ký ức chép lại một phần, trên đó có ghi lại chuyện rất quan trọng của Thục Sơn. Trường Khanh chết cũng không sao, nhưng Vân Cấp Thất Lục tuyệt không thể thất truyền... Ngươi nhớ kỹ phải tự tay giao cho chưởng môn, kề tai đến đây, ta sẽ nói cho ngươi mật ngữ...” Phỉ Phỉ nghe đến đó lòng kêu gào thảm thiết, liên tục lắc đầu, “Ta không nghe không nghe, huynh muốn giao thác vật gì thì tự tay giao đi, ta không muốn thay huynh truyền lời.”

Từ Trường Khanh nghiêm mặt, vừa sợ vừa giận, “Ngươi... Ngươi nếu ngay chuyện này cũng làm không xong, vậy thì tu luyện ngàn năm cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Ta... khụ khụ... nhìn nhầm ngươi rồi....” Phỉ Phỉ càng nghe càng khó chịu, nhưng vẫn không ngừng lắc đầu, sống chết không chịu đáp ứng.

“Mà thôi, ta chết không nhắm mắt cũng tốt, giữ lại một tia chấp niệm tự mình trở về Vô Cực Các, hướng chưởng môn sư tôn nói lại chuyện này.” Từ Trường Khanh cười khổ một tiếng, con ngươi ngày càng ảm đạm.

Phỉ Phỉ rốt cuộc vẫn chỉ là con mèo mới hóa thành người, tâm tư đơn thuần, mắt thấy Từ Trường Khanh khí tức sắp tuyệt, không dám trái ý y nữa. kiềm chế đau xót trong lòng, lớn tiếng nói, “Ta đáp ứng huynh, ta đáp ứng huynh. Thế nhưng, Từ đại ca, huynh cũng không được chết —— huynh nếu như chết, ta sẽ đi kiếm tên điểu nhân Trùng Lâu kia liều mạng.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Tiểu Mộc nói, là hắn đả thương huynh.”

Từ Trường Khanh cả giận, “Không phải, không liên quan gì đến Trùng Lâu... Ngươi nhớ kỹ cho ta, không liên quan đến bất cứ người nào. Vô luận là ngươi hay Cảnh Thiên, cũng không được phép tìm Trùng Lâu báo thù...”

“Chính là hắn, là hắn, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Hồ đồ!” Từ Trường Khanh quát to một tiếng, trong giây lát, trận trận đau nhức mãnh liệt tràn ra, gần như ngất đi. Trong lúc cận kề cái chết, không biết lấy đâu ra khí lực, y hung hăng kéo lấy vạt áo Phỉ Phỉ, lạnh lùng nói: “Không cho phép báo thù! Cái chết của ta... không liên quan đến ai cả. Là ta... Tự ta... Tại khách điếm Phục Ma Trấn, ngươi còn nhớ không? Ta đã từng uống một lọ bột phấn hồng sắc.”

“Ta nhớ, đó là tiên dược trị thương của Thục Sơn.”

“Không phải… Ta lừa ngươi. Đó xác thực là dược, nhưng là độc dược trí mạng. Nó có thể kích thích năng lượng tàn dư còn lại trong cơ thể, nhưng vô cùng tiêu hao nguyên thần tinh khí. Lúc đó ta cho rằng hắn sẽ bỏ đi luôn cùng Chung Quỳ, lòng nóng như lửa đốt, mà đứa trẻ sơ sinh lại cần ta chiếu cố… Thời gian cấp bách không kịp chữa thương, cho nên, ta liều mạng… Kỳ thực, tại vách núi Hổ Lao Sơn, ta đã thành người chết. Nhưng rốt cuộc Trùng Lâu đưa đến cửu chuyển cam lộ, ta mới có thể tạm thời tỉnh dậy… Nhiều ngày qua ta ỷ vào Quỷ Môn Thập Tam Châm mà duy trì mạng sống, cầm cự cho đến bây giờ…”

“Đừng sợ đừng sợ… Tiểu Phỉ công lực ngàn năm, dùng không hết thực khí, ta có thể cho huynh.”

“Tiểu Phỉ, không cần lãng phí chân khí. Quỷ Môn Thập Tam Châm đã bị ta dùng đến châm thứ mười ba rồi, ta ngay cả một tia nguyên khí cuối cùng cũng không còn… Rất nhanh sẽ hồn phi phách tán, không ai có thể cứu được ta.”

Phỉ Phỉ càng nghe càng thương tâm khổ sở, “Từ đại ca, Thục Sơn các người chắc chắn có nhiều biện pháp cứu người, ta mang huynh trở lại, tìm sư phụ cứu huynh được không? Huynh chỉ cần chống chọi để tia nguyên thần cuối cùng không tiêu tan, tự nhiên có thể sống lại.”

“Trở về không được! Tiểu Phỉ, ngươi cùng ta không giống nhau, ngươi tu luyện ngàn năm… Nhớ kỹ lời ta nói…” Từ Trường Khanh thanh âm thấp dần, nhưng mà, lời này như thể quán đính chi lễ, khiến Phỉ Phỉ bừng tỉnh rất nhiều, nó quát to một tiếng, tâm tình kích động, “Thật ngốc! Thực sự quá ngốc! Ta chỉ cần đem Huyền Tẫn Đan Châu ngàn năm truyền cho huynh, huynh có thể bảo trụ nguyên thần không mất.”

Từ Trường Khanh kinh hãi, “Ngươi nói bậy cái gì, nếu không còn Huyền Tẫn Đan Châu, ngươi, ngươi…”

Nguyên lai với người tu chân, “Ngàn năm không mất, đó là Huyền Tẫn. Huyền Tẫn là căn cơ thiên địa, miên miên trường tồn.” Huyền Tẫn, còn được gọi là Huyền Quan Nhất Khiếu, huyền giả lời nói vi diệu, tẫn giả là mẹ vạn vật, chính là ngưng tụ tinh, khí, thần của người tu chân, thiên địa vạn vật tu luyện đắc đạo, nguyên thần đều tụ lại một chỗ. Nếu như cơ duyên xảo hợp đủ lâu dài, tự nhiên sẽ hóa thành đan châu, vô cùng hiếm có, chỉ cần cố gắng tu luyện thêm, nhất định có thể phi thăng, đắc đạo thành tiên. Từ Trường Khanh nghĩ không ra Phỉ Phỉ có thể tu luyện đến cảnh giới này, vô cùng kinh ngạc. Chỉ là, thân là dị thú tu đạo, nếu mất đi Huyền Tẫn Đan Châu, không chỉ tu vi ngàn năm hủy hoại trong nháy mắt, mà còn hình thần câu diệt, tan biến trong thiên địa.

------------------------------

Tiểu Phỉ trước nay vẫn chỉ là nhân vật gây hài, không có mấy tác dụng. Nhưng mà lần này, ta thật sự muốn nó có chút gì với Trường Khanh. Bởi vì ta nhận ra, nó luôn xuất hiện những lúc Trường Khanh nguy khốn. Tình yêu của nó đơn thuần, nhưng không kém phần cố chấp. Chương sau sẽ tiết lộ lý do nó yêu Trường Khanh.

Đáp án chương 119: 3. Phỉ Phỉ

Câu hỏi chương 120: Phỉ Phỉ có dùng Huyền Tẫn Đan Châu cứu Trường Khanh không và kết cục ra sao?
1. Không, Tiểu Mộc ngăn cản.
2. Có, nó vĩnh viễn trở lại là mèo, không bao giờ tu luyện hay nói tiếng người được nữa.
3. Có, nguyên thần câu diệt, tan biến vào hư vô.

Trường Khanh cùng Cảnh Thiên đã từng có rất nhiều lần đầu tiên, nhưng, với riêng Phỉ Phỉ, đã có lần đầu tiên làm gì?

Mà mấy chương sắp tới khá ngược, cho nên ta mới chen vô cái phiên ngoại để chư vị lấy lại cân bằng =))

21 comments

2/05/2013 6:20 PM Reply

Haha, con Phỉ Phỉ biến thành Cảnh Thiên =))~ Mô phật!!! Em lại chéo sai trắc nghiệm =))~

Anonymous
2/05/2013 6:49 PM Reply

Thế thì hóa ra Khanh nhi thành ra như vậy là vì lão Cảnh hum đó bỏ đi vs Chung Quỳ à >"< Chỉ vì lão giận dỗi lung tung làm Khanh nhi khổ sở như zậy, ta chém>"<
Tình iu của Phỉ Phỉ cũng cảm động quá:( Em ko mún Phỉ Phỉ biến mất đâu, nó ko nói chuyện đc thì còn ai chọc cười nữa:(( Nhưng nó ko cứu Khanh thì Khanh nhi sẽ chết a:(((((((((
Em đang phân vân giữa 1 và 2, chọn đại 1 a, hy vọng Khanh nhi sẽ đc ai đó cứu :(

Anonymous
2/05/2013 8:20 PM Reply

hức, tác giả là mẹ ghẻ mà, mẹ ghẻ, ngọt 1 chương mà ngược 100 chương thế này là giết người mà *ôm mặt khóc*
hừ, đã thế ngược thì ngược luôn đi, ta chọn đáp án 3, em Phỉ mãi ra đi cơ mà được Khanh nhớ mãi trong lòng =''=

Anonymous
2/05/2013 8:24 PM Reply

trời ơi nàng còn mún Khanh phải thương tâm day dứt vì Phỉ Phỉ nữa à:((

B_B
2/05/2013 8:39 PM Reply

Ta khoc... Ma cai lao Thien 1 di ko thay tro lai the :( ghet the nhi :(

2/05/2013 8:49 PM Reply

Hãy cẩn thận với đáp án của Nguyệt Lam, thường là nó hay đúng lắm =)))

2/05/2013 8:55 PM Reply

Lão này mấy lần gặp chuyện đều mất tích để Khanh chống chọi 1 mình, mà điển hình là cái lần tại Địch Trần sơn trang Khanh bị Hàn đánh cho tơi tả, lão ấy nộ khí xung thiên tưởng làm gì Hàn, cuối cùng bị Lâu xách đi; rồi lại để Khanh 1 mình xử lý bọn quái thú, cương thi, hoạt nhân. Hờ, lão là tên công vô tích sự @___@

2/05/2013 9:13 PM Reply

Trời ơi sao lại đày đọa Khanh thế này :| Lão Thiên mà biết vì lão mà Khanh thành ra thế này chắc lão không sống nổi quá. Mà lão cũng ghét thật, vì 1 phút nông nổi mà hại ái nhân >_< Ta thấy tội cả 2 người.

Mà trước đây ta thích Phỉ Phỉ lắm, không ngờ Phỉ lại yêu Khanh đến thế. Nàng nói mấy chap sau rất ngược làm ta lo cho em nó quá :( Chắc không sống nổi rồi...

2/05/2013 9:17 PM Reply

Nàng, chuyển suy luận thành đáp án đi :))
Em Phỉ sống thì ta ko thương nhưng nếu chết thì ta tiếc lắm :(

2/05/2013 9:21 PM Reply

Ờ thì đáp án 3 =)) À mà hôm nay có chap 121 ko để ta biết đường mà hóng :")

2/05/2013 9:38 PM Reply

Ko nàng ơi, ta đang đọc Thịnh Đường, ta đổ Kiến Thành rồi :))

Anonymous
2/05/2013 9:43 PM Reply

là sao là sao là sao, đừng nói là sẽ như vậy nha, nhiều khi ta ghét cái sự đoán đúng của ta lắm á >.<

2/05/2013 9:44 PM Reply

*gạt lệ ly khai*

2/05/2013 10:03 PM Reply

*vẫy vẫy* ngày mai trở lại =)))

B_B
2/05/2013 10:20 PM Reply

Hehe, the a :) nang noi Thinh Duong lam ta cung hong :) ma nang hay doc dam my co trang, co bo nao hay gioi thieu ta voi. Ta doc hoai gio ko kiem ra bo nao nua roi :((

Ma ko qua nha ta lay qua a? :p nang con di hoc ko hay nghi roi?

2/06/2013 2:44 AM Reply

ta bít ngay là khanh uống độc dược lúc lão thiên đi với chung quỳ lắm mà,tội cho khanh nhi quá đi tội cho phỉ phỉ nữa tình iu đơn thuần của em nó thật mãnh liệt.ta chọn câu 2 nha nàng

2/06/2013 8:06 AM Reply

- Ừ, ta chỉ đọc cổ trang.
- Nàng muốn nói là cổ trang đã Việt hóa hay chưa được dịch? Việt hóa thì cũng nhiều lắm, như Khuynh Tẫn Thiên Hạ (cổ trang nhập môn của ta), Phương Vô, Thích Cố, Thiếu Bao 3 đồng nhân, Cửu Cung Tế (ta cực kỳ thích bộ này, Tịch Chiếu Huề Phương Điện, Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt. v.v...

Nói chung, sở thích đọc của ta là: cổ trang, cung đình/giang hồ, cường cường, 1x1, anh tuấn (phúc hắc) công lãnh mỹ (thâm sâu) thụ, ngược tâm. Cực kỳ kỳ thị sinh tử, phụ tử, nhược thụ và NP.

- Ta chưa có qua á, vì hôm hỏi nàng xong ta về quê luôn rồi. Đợi ra Tết ta qua nhé, nàng đừng thanh lý đấy :)))

Anonymous
2/06/2013 9:10 AM Reply

nàng mà đoán trúng để Khanh bị ngược là ta chém nàng trước nha=))))))))

5/03/2013 4:09 PM Reply

Phỉ Phỉ...
.
Cái kết đoạn tình duyên của Phỉ Phỉ...
.
Ta chọn câu 3...

Thực sự, tình yêu của Phỉ Phỉ, rất đẹp.

4/13/2014 11:27 PM Reply

@@~...tình cảm của Phỉ Phỉ đối với Trường Khanh cũng thật sâu nặng...trước đó tar vốn nghĩ con mèo này chỉ là dạng đùa giỡn thôi...hết đại mỹ nhân rồi đến tiểu mỹ nhân...tuy không ghét nó...tar cũng không thích lắm...vì nhiều khi thấy nó thật sự rất lung tung, phiền...cơ muh chap này thật rất cảm động...Phỉ Phỉ nguyện biến thân thành Cảnh Thiên vì đơn gian Trường Khanh yêu Cảnh Thiên...nó sẵn sàng thu công bất chấp hậu quả chỉ vì nghe tin Trường Khanh bị thương...sẵn sàng truyền chân khí cho Trường Khanh dù cách đó không có kết quả...sẵn sàng lấy ngàn năm tu luyện để cưu mạng Trường Khanh...tar cũng thấy bực mình Cảnh Thiên vài phen rồi...cứ lúc Trường Khanh cần hắn nhất thì lại không thấy đâu- tuy rằng là do Trùng Lâu bắt đi...cơ muh tác giả chắc cũng có ý cho đọc giả hận tên công này đây muh...=.=...lúc người tar cường ngạnh thì lúc nào cũng thấy ngươi bên cạnh không hiểu lí lẽ muh cãi bướng...còn khi người tar cần ngươi nhất thì tăm tích ngươi đâu aaahhh...ashhhhhhhhhhhhhhhh...=.=

4/14/2014 8:42 PM Reply

Đọc truyện này mà tình cảm của ta với cha Thiên chay theo đường hình sin luôn, lúc yêu vào tận tim, lúc ghét xuyên tận óc, cứ mỗi lần thấy Khanh Nhi chịu khổ là trong đầu ta phải lôi tên lão ấy ra rủa vài trăm lần cho hả giận.
Còn Tiểu Phỉ, ây da, cũng chỉ có thể nói là ngươi sinh không hợp thời mà thôi, ngươi và cha Lâu đều sống mấy nghìn năm, 1 người ngây ngô đơn thuần, 1 người chậm tiêu gỗ đá, hay các ngươi cặp với nhau đi ha, dắt tay nhau vài ngàn năm nữa, để yên cho Cảnh Khanh nhà ta =)))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục