Feb 5, 2013

[Thục Thiên] Phiên ngoại 1

Written By Tích Vũ Lầu on Feb 5, 2013 | 11:23

Đậu Phụ Trắng là người có tính tình tốt nhất mà ta gặp được, kể cả nam nhân hay nữ nhân. Hầu hết thời gian đều khá ngốc nghếch, khiêm cung độ lượng, ôn thuần không tranh, khiến người ta rất muốn ức hiếp.


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Phiên ngoại 1

Phu thê tương tính nhất bách vấn (Phần 1)


Thời gian: Tây Nguyên ngày 31 tháng 12 năm 2010.

Địa điểm: Hội trường tiếp khách của “DM Lang” [Vũ: ta phỏng chừng DM là viết tắt của danmei, còn lang thì chính là lang sói đó].

Bối cảnh: Trên khán đài được bài trí đủ thứ, tấm phông đằng sau đề chữ “Toàn Cầu Đậu Hũ Liên Tỏa Tập Đoàn – Thục Sơn Đậu Hũ Phường hữu tình tài trợ”, vô số tiểu đậu hũ cuồng nhiệt dưới đài phất cờ hò reo tiếng thét chói tai, còn có vô số khẩu hiệu của quân đoàn đậu hũ Thục Sơn. Mỹ nữ chủ trì chương trình “Phu thê tương tính nhất bách vấn” [phu thê 100 câu hỏi] là Vũ Trụ Phong, nàng đang ôm một bó hoa tươi chạy khắp sân khấu.

Vũ Trụ Phong: Đầu tiên, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh khách quý của chương trình này, chưởng quỹ thành Du Châu Cảnh Thiên lên đài…

(Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay yếu ớt)

…Cùng với Thục Sơn chưởng môn đời thứ hai mươi ba Từ Trường Khanh lên sân khấu.

(Khán đài ào lên tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng hò reo như sấm, Thục Sơn đậu hũ quân đoàn hò hét trợ uy… Trường Khanh, Trường Khanh ta yêu huynh, tựa nhưa con chuột yêu gạo.)

Hai vị soái ca tiêu sái ngồi xuống.
Người chủ trì Vũ Trụ Phong khẩn cấp đưa hoa tươi lên.

(Tình trạng nói năng lộn xộn): Trường, Trường Khanh, chưởng môn, để ta tự giới thiệu một chút, ta, ta là Tiểu Chu, Chu, Dữ Mặc, không phải, ta là Vũ Trụ, Vũ Trụ Phong…, không phải, là, Tây Lan, Tạp, Tạp Phổ… [Vũ: Đều là nickname của nàng Tiểu Chu]

Từ Trường Khanh (mỉm cười gật đầu): Thì ra là Phong cô nương, ngưỡng mộ đã lâu! Bất quá, cô nương đến tột cùng phải gọi là gì?

(Có tiếng bên ngoài): Người này loăng quăng khắp nơi tên gọi nhiều lắm, sợ rằng chính mình cũng không nhớ rõ nữa.

Vũ Trụ Phong (vẻ mặt kích động): Hôm nay chúng ta thật vất vả mới mời được nhị vị đến đây, theo tin tức thu thập được từ Thường Giao Xoa cùng mấy vị Trưởng lão, lịch trình làm việc của chưởng môn Từ Trường Khanh đã được an bài đến tận tháng 9 năm sau rồi.

Cảnh Thiên (bất mãn): Là do y bề bộn công việc, ta kỳ thực rất nhàn.

Vũ Trụ Phong: Ta biết, lý tưởng của ngươi là làm một “nhàn nhân” [người rảnh rỗi], không cần phải nói lại nữa. Trở lại vấn đề chính, hôm nay mời hai vị đến đây chủ yếu là để phỏng vấn mấy vấn đề, bây giờ bắt đầu luôn.

1. Xin hỏi tên hai vị?

Từ Trường Khanh: Họ Từ, tự Trường Khanh.

(Đậu Phụ Trắng, Đậu Phụ Trắng – dưới đài tiếng hét chói tai.)

Cảnh Thiên (Nhướng mày): Cảnh Thiên! Cảnh trong Cảnh Thiên, Thiên trong Cảnh Thiên.

(Đậu Phụ Thối, Đậu Phụ Thối – mấy người làm mướn của tiệm Vĩnh Yên ra sức gào lên.)

Vũ Trụ Phong (oán thầm): Không đùa giỡn các soái ca không thấy thoải mái sao?

2. Tuổi tác?

Từ Trường Khanh (tích cực): Ngươi muốn nói niên kỷ tam sinh tam thế sao? Nếu tính từ khi Nữ Oa bay lên trời lưu lại một giọt nước mắt thì…

Vũ Trụ Phong: Dừng, ta hỏi chính là hiện tại.

Từ Trường Khanh: Hai mươi bảy.

Cảnh Thiên: Mười chín.

Vũ Trụ Phong (cười tủm tỉm): Rất tốt, nữ đại tam ôm kim chuyên, Cảnh Thiên, ngươi thu được rất nhiều kim chuyên. [Vũ: Cái này ta đã chú thích rồi đó, vợ hơn chồng ba tuổi thì chu đáo đảm đang, cửa nhà yên ấm, mà xem chừng nhà này cũng không yên lắm đâu =))]

Từ Trường Khanh (nhíu mày): Cô nương ngươi vừa nói cái gì? Thứ cho Trường Khanh sơ suất, nhất thời không thể nghe rõ.

Vũ Trụ Phong: A, ta cái gì cũng chưa nói, chưa nói.

3. Giới tính?

Từ Trường Khanh: Đương nhiên đường đường nam nhi, Thục Sơn đệ tử, cần nhất đoan chính phương lương, hành đắc quang minh, tọa đắc lỗi lạc!

Vũ Trụ Phong (cong cái lỗ tai): Lời này sao nghe quen tai thế nhỉ?

(Bên ngoài vang lên thanh âm của Ma Tôn): Đương nhiên quen tai, bởi vì đó là lời hắn trên Trích Tiên Đài cự tuyệt ta.

Vũ Trụ Phong (không sợ chết tiếp tục truy vấn): Nhưng ta nhớ người nào đó cuồng tính đại phát, chạy khắp nơi tìm vị nữ tử trên trời, vậy mà nhiều lần vẫn tìm nhầm đối tượng… (không trung truyền đến tiếng răng nghiến rít, Vũ Trụ Phong lập tức đình chỉ lời nói.)

Cảnh Thiên (cười nhạt): Cảnh đại gia sáng sớm mỗi ngày đều nhất trụ kình thiên [một trụ chỉ thẳng trời], ngươi nói xem là nam hay nữ? (Sắc lang, dâm tặc, cầm thú, đê tiện, vô sỉ, hỗn trướng, … Dưới đài vô số tiếng mắng chửi vang lên, kèm theo rau dưa cà chua trứng thối ném xối xả.)

Vũ Trụ Phong (tiếp tục ngoáy cái lỗ tay): Lời này sao nghe quen tai?

Cảnh Thiên: Đó là “Gia pháp hầu hạ” trong sương phòng ở Thục Sơn, Đậu Phụ Trắng đã nghe đủ rồi.

Thường Giao Xoa (quá sợ hãi): Cái gì? Ngươi cư nhiên dám dùng bạo lực gia đình với đại sư huynh?

Vũ Trụ Phong : Cảnh đại hiệp, chỉ dựa vào võ công của ngươi, sao có thể dùng bạo lực gia đình với đường đường Thục Sơn chưởng môn? Có thể miêu tả một chút tình cảnh lúc đó hay không?

Cảnh Thiên (hưng phấn kích động): Đương nhiên có thể.

Từ Trường Khanh (trầm mặt hắng giọng): Câu hỏi kế tiếp.

Cảnh Thiên (bất đắc dĩ khoanh tay): Ngươi xem, là y không cho ta nói.

4. Xin hỏi tính cách hai vị?

Từ Trường Khanh: Đạo pháp tự nhiên, tất cả thuận theo tự nhiên.

Vũ Trụ Phong: Quả nhiên không hổ là chưởng môn đệ nhất đạo gia môn phái, thật thông thuộc “Đạo Đức Kinh”…

Cảnh Thiên: Anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong… (tỉnh lược năm trăm từ)

Vũ Trụ Phong: Dừng lại, dừng lại, ta nói chính là tính cách, không phải ngoại hình.

Cảnh Thiên: Người gặp người thích hoa gặp hoa nở.

Vũ Trụ Phong (thấp giọng thì thầm): Dù sao nói khoác cũng không phải nộp thuế, ngươi cứ gắng sức mà nói khoác đi.

5. Tính cách đối phương?

Từ Trường Khanh (mỉm cười): Không tồi.

Vũ Trụ Phong: Không tồi? Không tồi là có ý tứ gì? Có thể cụ thể một chút hay không? Tỷ như bạo lực, tham tiền, keo kiệt, sợ chết…

(Cảnh Thiên: Này này, ngươi nói cái gì???)

Vũ Trụ Phong (chưa từ bỏ ý định tiếp tục bới móc): Nhưng ta từng nghe có người nói, “Cảnh huynh đệ, ngươi xử lý vấn đề mãi mãi không thể tính táo lại, ngươi luôn luôn xung động, tùy hứng, bướng bỉnh, vội vàng, nóng nảy, không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, cũng không bận tâm bất cứ hậu quả gì…”

Cảnh Thiên (giận dữ): Ngươi dám theo dõi chúng ta?

Vũ Trụ Phong: Ta chỉ tình cờ đi ngang qua rừng đào hoa mà thôi, không thể sao?

Từ Trường Khanh (lúng túng): Cô nương, đó chỉ vì ta muốn hắn phát thệ, cố ý, cố ý ---

Vũ Trụ Phong (nghi hoặc): Cố ý thổi phồng? Cố ý phóng đại khuyết điểm đối phương?

(Trên đài  vô số khối đậu phụ kho thịt không ngừng gật đầu, dưới đài một đoàn thân hữu đồng loạt thở dài: “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” [bi thương là bất hạnh, giận dữ là thiếu sót].

Cảnh Thiên: Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh [Thiện nhất không gì ngoài nước, nước làm lợi vạn vật mà không tranh]. Đậu Phụ Trắng là người có tính tình tốt nhất mà ta gặp được, kể cả nam nhân hay nữ nhân. Hầu hết thời gian đều khá ngốc nghếch, khiêm cung độ lượng, ôn thuần không tranh, khiến người ta rất muốn ức hiếp.

Vũ Trụ Phong (cơn giận còn chưa hết): Ngươi còn có lương tâm không hả?

6. Hai người gặp nhau lần đầu vào lúc nào? Ở đâu?

Từ Trường Khanh: Mùng năm tháng Giêng, Du Châu thành nội.

Cảnh Thiên: Du Châu, tiết nguyên tiêu.

7. Ấn tượng đầu tiên về đối phương thế nào?

Từ Trường Khanh: Người này chẳng lẽ là một trong Ngũ Hành Tôn Giả mà sư tôn muốn tìm kiếm?

Vũ Trụ Phong (mồ hôi chảy ra): Đậu Phụ Trắng, huynh thật sự mỗi thời khắc đều không quên trọng trách trên người, lấy Thục Sơn đại nghiệp làm nhiệm vụ.

Cảnh Thiên: Đạo sĩ này có dáng dấp đạm khán hồng trần, không thể thân cận.

Vũ Trụ Phong (bừng tỉnh): Thì ra ngay từ đầu ngươi đã mang tâm tư với Đậu Phụ Trắng.

8. Thích đối phương ở điểm nào nhất?

Từ Trường Khanh: Nghĩa khí, đại hiệp, là một nam tử có thể đảm đương trọng trách.

(Dưới đài vang lên tiếng hò hét: Đại hiệp đại hiệp đại hiệp, cứu thế cứu thế thế chủ…)

Vũ Trụ Phong (ngẩn tò te): Trường Khanh chưởng môn, huynh xác định không nói nhầm chứ, là đại hiệp hay là côn đồ?

(Dưới đài vang lên vô số tiếng hô khác: Côn đồ, côn đồ, côn đồ…)

Xét thấy hai đoàn đậu phụ đấu khẩu dữ dội, hiện trường náo loạn cực điểm, cứ vậy tiết mục chắc chắn phải bỏ dở, ban tổ chức đành phải hòa hoãn song phương, đạt thành hiệp nghị không bạo lực không hợp tác, phỏng vấn tiếp tục được tiến hành.

Vũ Trụ Phong (nỗ lực tìm từ): Cái kia, Từ chưởng môn, chúng ta cần phải nói thật, xin huynh nói cho mọi người biết, Cảnh Thiên rốt cuộc “đại hiệp” ở đâu?

Từ Trường Khanh (mỉm cười, ngưng mắt nhìn đối phương): Cảnh huynh đệ đã từng là một người rất bình thường, thế nhưng từ sau khi chúng ta đưa cậu ấy lên Thục Sơn, cậu ấy đã lặn lội giang hồ tìm kiếm Ngũ Hành tôn giả, cứu khó phù nguy, an bang định quốc…

Vũ Trụ Phong (bị sóng mắt điện giật đánh cho chết đi sống lại): Được rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây thi, ta cái gì cũng không nói nữa.

Cảnh Thiên: Có tiên khí.

Vũ Trụ Phong: Có tiên khí? Thế lý do gì ngươi sai vặt người ta?

Cảnh Thiên (cười ha ha): Ngươi không hiểu rồi, chưởng môn Thục Sơn khí chất thần tiên không thuộc về nhân gian khói lửa, lại bị ta một tên côn đồ thành Du Châu vung tay múa chân, lôi kéo khắp đại giang nam bắc, thật vô cùng thỏa mãn nha.

(Dưới đài rộ lên tiếng quát: Tiểu nhân đắc chí.)

Vũ Trụ Phong (phẫn nộ): Nhìn cái vẻ mặt đắc ý của ngươi thật y hệt tên nhà giàu mới nổi.

9. Ghét đối phương ở điểm nào nhất?

Từ Trường Khanh (than nhẹ): Kiêu căng! Nóng nảy!

Cảnh Thiên: Đậu Phụ Trắng, ta luôn mang theo bên người chiếc nhẫn răn dạy cấm nóng nảy cấm kiêu căng.

(Thục Sơn chưởng môn cau mày, dưới đài nhất thời ngẩn ngơ, thương tiếc cực điểm.) [Vũ: Công nhận dáng cau mày của Khanh làm người ta thương tiếc lắm]

Cảnh Thiên (hầm hừ): Ta ghét nhất y làm gì cũng một mình gánh chịu, thấy nguy hiểm vẫn liều mình lao vào, cũng không nghĩ đến lo lắng của người khác.

Từ Trường Khanh (cười khổ, thở dài): Cảnh huynh đệ, nếu Trường Khanh nhớ không nhầm, người tự ý quyết định trong đại điển kế vị -- chính là ngươi!

Cảnh Thiên (thần sắc đại biến): Ta----

(Bầu không khí ngưng trọng)

Vũ Trụ Phong: Câu hỏi tiếp theo.

10.  Hai vị nghĩ mình và đối phương tình cảm có tốt không?

Từ Trường Khanh: Tốt.

Cảnh Thiên: Nói lời vô nghĩa, ngươi nghĩ Cảnh đại gia nguyện làm chuyện ủy khuất chính mình sao? Nếu không tốt, ta sao có thể cùng y ước định đời đời kiếp kiếp?

Vũ Trụ Phong (gật đầu): Ờ ờ…

11. Xưng hô thế nào với đối phương?

Từ Trường Khanh: Cảnh huynh đệ.

Vũ Trụ Phong: Hết rồi?

Từ Trường Khanh: Hết rồi.

Vũ Trụ Phong (nửa tin nửa ngờ): Không phải đâu, ta nhớ huynh đã từng gọi hắn là “Tiểu Thiên”, phải, là “Tiểu Thiên”. Là trường hợp nào khiến huynh gọi hắn như vậy, có thể tiết lộ một chút không?

Từ Trường Khanh (mặt đỏ bừng , lắp bắp): Không, không có khả năng, lúc đó tuyệt không thể có người thứ ba biết được, ta rõ ràng đã thiết kết giới…

Vũ Trụ Phong (vô cùng trong sáng hỏi): Thiết kết giới? Xin hỏi Từ chưởng môn, rốt cuộc là trường hợp trọng yếu nào không thể để người thứ ba biết được?

Cảnh Thiên (chặn lại lời nói lộn xộn của Thục Sơn chưởng môn, quát lớn): Luyện công! Chưa thấy người luyện công bao giờ sao? Không thể bị kẻ khác phá rối.

Vũ Trụ Phong (đại ngộ bừng tỉnh): Thì ra chỉ là luyện công, ta còn tưởng là hợp thể song tu.

(Phụt – Dưới đài có người máu mũi chảy ra, tiếng còi cấp cứu inh ỏi, hiện trường rối loạn, cuộc phỏng vấn lần thứ hai gián đoạn.)

Hiện trường ổn định trở lại.

Phỏng vấn tiếp tục.

Cảnh Thiên: Bình thường gọi Đậu Phụ Trắng, lúc tức giận gọi Từ Trường Khanh, lúc châm chọc gọi Từ đại chưởng môn.

Vũ Trụ Phong: Có thể tiết lộ một chút, ngươi gọi “Từ đại chưởng môn” là lúc nào?

Cảnh Thiên (liếc mắt, lạnh lùng): Không thể.

Vũ Trụ Phong: Vì sao không thể?

Cảnh Thiên: Cảnh đại gia nói không thể là không thể.

Tổ trợ lý tiết mục (nhỏ giọng): Có người nhắc nhở, là ở ngoại ô Phục Ma Trấn, Cảnh Thiên buộc Từ Trường Khanh lấy thân báo đáp, sau khi cưỡng hôn đối phương đã buông ra lời châm chọc “Từ đại chưởng môn”, tiến hành song song đả kích, vũ nhục tinh thần lẫn thể xác.

(Sắc lang, dâm tặc, cầm thú, đê tiện, vô sỉ, hỗn trướng,… Dưới đài vô số tiếng hô phẫn nộ một lần nữa vang lên, song song bay lên đủ thứ rau dưa cà chua trứng thối.)

Vũ Trụ Phong (Cảm khái): Cảnh Thiên, nói ngươi là tên côn đồ đệ nhất cũng không hề ủy khuất ngươi đâu.

12. Mong muốn được đối phương xưng hô thế nào?

Từ Trường Khanh: Như bây giờ, cứ gọi Đậu Phụ Trắng, rất tốt.

Cảnh Thiên (buộc miệng): Tiểu Thiên.

Từ Trường Khanh (kinh hãi): Không thể.

Vũ Trụ Phong, Cảnh Thiên (cùng kêu lên): Vì sao không thể?

Từ Trường Khanh (giận tái mặt): Nói chung không thể.

Cảnh Thiên (mặt mày biến dạng, cười hề hề không khác gì kẻ trộm): Có thể, có thể, ta mong muốn huynh mỗi đêm đều gọi như vậy…

Vũ Trụ Phong (mặt ngu): Mỗi đêm? Vì sao không phải mỗi ngày?

Cảnh Thiên (cười đến vẻ mặt nhộn nhạo): Có một số chuyện không thể nói bằng lời a.

13. Nếu như so sánh với một loài động vật, ngươi nghĩ đối phương sẽ làm gì?

Cảnh Thiên (không cần nghĩ ngợi): Thỏ.

Từ Trường Khanh (không giải thích được): Trường Khanh đường đường nam nhi bảy thước trường kiếm thiên hạ, thế nào lại giống thỏ?

Cảnh Thiên (hùng hồn): Ai bảo huynh có thói quen hạ mi trốn tránh, cái dáng dấp ngoan ngoãn dụ hoặc nói gì nghe vậy, không phải thỏ thì là gì.

Từ Trường Khanh (hạ mi trốn tránh): Cảnh huynh đệ ~

Cảnh Thiên: Khanh ~

Vũ Trụ Phong (nổi da gà): Khụ khụ, Từ chưởng môn, huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi này.

Từ Trường Khanh: Hồ ly.

Cảnh Thiên (giật mình): Hả, Cảnh đại gia ta lẽ nào không giống rồng sao?

(Dưới đài vô số người ngã ngửa)

Từ Trường Khanh (ôn nhu thấp giọng): Ngươi kiếp trước không phải tên là Long Dương? Kiếp này vẫn còn muốn làm Long nữa?

Cảnh Thiên (gật gù như gà mổ thóc): Phải, phải, làm động vật khác cũng được.

Vũ Trụ Phong (oán thầm): Từ chưởng môn, huynh có thể cho chúng ta biết, vì sao Cảnh Thiên lại giống hồ ly?

Từ Trường Khanh (chỉ cười không nói): Trực giác mà thôi, cô nương, có một số chuyện không thể nói ra bằng lời.

Vũ Trụ Phong (ngã ngửa): Phu thê các người thật là ăn ý.

Tổ trợ lý tiết mục (cầm trong tay tập giấy): Nguyên nhân Cảnh Thiên giống như hồ ly chúng ta cũng đã tra qua. Nếu Từ chưởng môn ngại nói, vậy để chúng ta nói thay. Có người thần bí tại diễn đàn Du Châu đã nói, Cảnh Thiên ngày thường rất thích trêu đùa đại tức phụ tiểu cô nương, lại còn lừa gạt người thành thật như Mậu Mậu, hắn giảo hoạt cực độ, khi dễ Từ Trường Khanh không chỉ một hai lần. Tỷ như tại ranh giới Nhân Ma, nhân lúc Từ Trường Khanh bủn rủn vô lực, hắn tính giở trò đồi bại cướp đoạt; lại như bờ sông Cửu Tuyền thôn, hắn bày trò hỏi đáp trêu đùa Thục Sơn chưởng môn; tại bãi tha ma lại chiếm tiện nghi luôn miệng gọi người ta là “nương tử”; lại tranh thủ tại Thục Sơn vân phòng Từ chưởng môn tâm thần bất định mà tiến lên chiếm cứ; lại ở tiểu đình trong thạch động…

Cảnh Thiên (nổi trận lôi đình): Dừng! Dừng! Kẻ nào dám phỉ báng ta như thế?

Từ Trường Khanh (bình tĩnh đạm định): Cảnh huynh đệ, có một số việc, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, chúng ta hà tất truy xét đến cùng. Cô nương, câu hỏi tiếp theo!

Vũ: Phần 1 khép lại, mời chư vị đón đọc tiếp các phần tiếp theo để biết thêm cố sự giữa phu thê nhà này =))

18 comments

2/05/2013 12:40 PM Reply

tiểu chu thật lợi hại ak~
ta đọc cái phiên ngoại này cười như điên,thanks nàng ^^

Anonymous
2/05/2013 12:50 PM Reply

Ôi cười đau ruột quá ss ơi=)))))))))))))))
Zị là cái chương H bị ẩn đó, Khanh nhi gọi Tiểu Thiên hả, trời ơi ngọt chít mất
Mấy cái phản ứng hạ mi trốn tránh của Khanh nhi đúng là dụ hoặc chít đi đc, coi phim mấy đoạn ý toàn ko rời mắt ra đc :X

2/05/2013 4:03 PM Reply

Em vừa đọc xong 119, thấy bi thương và khó giải thích khủng khiếp, buồn lắm lun! Xong bay qa cái này đọc là thấy lòng phơi phới lạ thường =))~ Mà s giải thích e câu số 9 đi, k hỉu lắm =='

2/05/2013 5:56 PM Reply

Hỏi hay đấy, câu số 9 này là nút thắt giải quyết mối quan hệ Lâu-Thiên-Khanh. Chúng ta đã biết Lâu xuất hiện trong đại lễ kế vị chưởng môn của Khanh, nhưng chuyện sau đó ra sao?

Tất nhiên là chờ hồi sau sẽ rõ :))) *đem con bỏ chợ, phủi mông rời đi*

2/05/2013 6:05 PM Reply

Nhìn là bik k tới nỗi SE nghen :))~ Hớ hớ, zui qớ trời ơi :))~

2/05/2013 6:07 PM Reply

Vậy là tác giả lừa đảo hay địch giả lừa tình đây =)))

2/05/2013 6:09 PM Reply

Vậy là chap 118 Khanh gọi Thiên là Tiểu Thiên à? Giăng kết giới à? *cào bàn*

2/05/2013 6:14 PM Reply

Nàng có nhớ Khanh từng nhiều lần tạo ra quầng sáng bao quanh bảo vệ mình không? (Lần ở Địch Trần sơn trang này, lần chống dã thú trong rừng này, vân vân, nàng có thể hiểu kết giới chính là như thế, ko cho ai nhìn thấy hay xâm phạm vào =))) Khanh rất là cẩn thận, lúc H vẫn còn sức giăng kết giới =))))

2/05/2013 6:16 PM Reply

À, đúng, chap 118 Khanh gọi Tiểu Thiên đó, thấy các bạn bên đó cảm thán vì cách xưng hô này lắm =))) Cơ mà ta vẫn thích Thiên Nhi hơn ^___^

Anonymous
2/05/2013 6:52 PM Reply

H ko tập trung vào H còn giăng kết giới=)) Chả thế lại bị ngất để lão kia mún làm gì thì làm, Khanh ơi là Khanh=))))))))

2/05/2013 8:36 PM Reply

Ta yêu Khanh quá, cái kiểu lúc nước sôi lửa bỏng vẫn không quên giăng kết giới, đúng là đáng yêu quá đi thôi a =v= Lại còn gọi Tiểu Thiên nữa, dụ hoặc quá đi =3

2/05/2013 8:47 PM Reply

Công nhận em ạ. Cử chỉ nào của Khanh Nhi cũng đầy dụ hoặc, nhất là cau mày với hạ mi, đều khiến người ta thương tiếc hức hức :((____:((

2/05/2013 8:51 PM Reply

"...tại bãi tha ma lại chiếm tiện nghi luôn miệng gọi người ta là “nương tử”; lại tranh thủ tại Thục Sơn vân phòng Từ chưởng môn tâm thần bất định mà tiến lên chiếm cứ; lại ở tiểu đình trong thạch động…"

Hình như khúc này chưa tới phải ko nàng? =3

2/05/2013 8:58 PM Reply

- Cái vụ bãi tha ma qua rồi nhé, anh em họ Lương nhầm Khanh nhi là nương tử của lão Thiên mà lão ko-có-thời-gian (ko thèm) đính chính :))
- Cái 2 *che mặt* cái H tiếp theo đó nàng =))
- Cái 3: Ta chưa biết nó ở đâu :))

2/05/2013 9:16 PM Reply

Ta đoán đúng cái thứ 2 :v

2/05/2013 10:22 PM Reply

Hề hề, nghe tới H là thấy sướng cả người :))~ Sẽ chấp nhận ngược chờ cái H típ theo :))~

2/06/2013 5:35 PM Reply

Công nhận đọc cái này chết cười. Dân tình ở dưới phản ảnh vui quá trời, ta ngồi cười no bụng. 2 bé này đáng iu kinhh.
Cái vụ kết giới cứ làm ta liên tưởng đến sóng từ trường bảo vệ lâu đài Mãnh Sư của Dũng sĩ Hesman ý nhỉ hihi

Ôi, ta thích cái lúc ý loạn tình mê ấy Khanh gọi là Thiên cơ. Chết ta lun ý

6/19/2013 8:58 PM Reply

Á á aaaaaaaaaaaaaaaá >v<~~~~~~ Trời ơi! Thì ra lúc đó là gọi Tiểu Thiên =))) Bỗng ta nhớ tới câu nói của Phong ca yêu dấu, một lần là yêu đến muốn sống muốn chết, một lần là đánh đến muốn sống muốn chết, còn có một lần là làm đến muốn sống muốn chết =)))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục