Du Châu.
Thục Sơn.
Năm tháng còn lại, ta mặc thời gian cắt dần da thịt.
Mà huynh, mỗi khi khẽ chau đôi mày, có ai thay huynh vuốt thẳng ra?
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 135 –
Chân tướng rõ ràng
Giữa hai hàng lông mày Cảnh Thiên, máu tươi ồ ạt chảy ra, gần như đã nhiễm ướt con ngươi đen thẫm. Hắn ngơ ngác nhìn mũi kiếm kịch liệt run rẩy, mâu trung lại không có nửa phần sợ hãi, chỉ có nỗi đau nhập sâu vào cốt tủy.
“Huynh muốn giết ta?”
Đối diện, Từ Trường
Khanh thần sắc đờ đẫn, tay áo dính đầy máu, thân Kiến Ngôn Kiếm huyết sắc ngổn
ngang.
Cảnh Thiên nản lòng
thoái chí, cánh tay đột nhiên buông thõng, nhắm mắt nói: “Huynh muốn giết ta –
Được, ta nói rồi, tính mạng này là của huynh! Huynh muốn giết cứ giết, báo thù
cho sư bá huynh đi!”
Nhưng mà, thời gian chậm
chạp trôi qua, mũi kiếm của Từ Trường Khanh trước sau vẫn dừng lại giữa hai
hàng lông mày hắn, không tiến lên nửa phân.
“Ngươi đi đi! Xuống
núi ngay lập tức, vĩnh viễn đừng trở lại đây nữa!”
“Huynh có ý gì?”
Thanh kiếm trong tay Từ
Trường Khanh rơi xuống đất, y ngửa mặt lên trời không nói, sắc mặt lặng ngắt
như nước tù ao đọng: “Thường Dận và các sư đệ sẽ lập tức lên đây, ngươi muốn đối
địch với toàn bộ Thục Sơn?” Y không nhìn Cảnh Thiên nữa mà hướng về thi thể
Thanh Vy, chậm rãi quỳ xuống.
Cảnh Thiên thấy ngón
tay y đặt lên chuôi Trấn Yêu Kiếm, khớp xương trắng bệch dữ tợn, tiên huyết vẩy
ra, Trấn Yêu Kiến vốn cắm sâu vào lồng ngực Thanh Vy rốt cuộc bị rút ra. Từ Trường
Khanh đứng dậy, ngữ khí điềm nhiên: “Ngươi… Vì sao còn không đi?”
“Ta không đi – Ta
không yên tâm rời khỏi.”
“Ngươi không đi, ta
đi!” Từ Trường Khanh lạnh lùng đáp lại một câu.
Cảnh Thiên thấy vẻ mặt
y bi phẫn, bỗng nhiên tâm sinh cảnh giác: “Khoan đã, huynh muốn đi đâu?” Đối với
câu hỏi của Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh nhắm mắt làm ngơ, xoay người đi thẳng về
vực núi. Cảnh Thiên ruột gan rối bời, đang định chạy đuổi theo, chợt nghe một
tiếng quát to: “Đừng tới đây!”
Trước Thối Tư Nhai,
gió giật từng hồi.
Từ Trường Khanh bạch y
đẫm máu, nắm trường kiếm trong tay, thần sắc hoảng hốt đứng bên bia đá, dưới
chân y là vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trên bờ vực, mây trắng
chậm rãi lưu động, thong dong như nước chảy, tựa hồ muốn kéo theo một người.
Gió thổi phầng phật, Từ
Trường Khanh tay áo tung bay, thân ảnh đơn bạc phảng phất sẽ dung nhập vào trời
xanh vô tận, tiêu thất giữa không trung. Cảnh Thiên tâm trạng phát đau, miễn cưỡng
mỉm cười: “Huynh, huynh đừng tiến đến nữa, ta có lời muốn nói với huynh.”
Từ Trường Khanh sắc mặt
hờ hững, hoàn toàn không để tâm thỉnh cầu của Cảnh Thiên, trong đầu y chỉ văng
vẳng lời đối thoại trong quân doanh Lạc Dương.
“Đại sư huynh, huynh
có từng nghĩ đến, nếu không may lời tiên đoán kia ứng nghiệm, ứng lên người Thục
Sơn chưởng môn…”
“Chuyện như vậy tuyệt
đối không phát sinh, ta đã buộc hắn lập thệ…”
“Ma vật… Trong cơ thể
ngươi có Ma khí… Ma khí… Hại Thục Sơn…”
-- Trong thời khắc cuối
cùng, lời đối đáp không rõ ràng lần nữa quanh quẩn bên tai.
“Đừng bước nữa! Ta kêu
huynh không được bước nữa! Huynh muốn làm cái gì?” Cảnh Thiên liều lĩnh quát
lên, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Một chớp mắt này, trong hắn chỉ còn tuyệt vọng: “Trường Khanh, huynh mau trở lại!”
Từ Trường Khanh hoàn toàn không để ý, bước chân vẫn chậm
rãi đi tới vách đá phía trước. Mi phong trong gió cau lại, tựa hồ suy tư một vấn
đề không thể giải ra. Một lúc sau, y ngẩng đầu ngưng mắt nhìn viễn phương,
nghiêm mặt nói: “Nếu Ma vật xuất thế, Trường Khanh thân là đệ tử Thục Sơn, nhất
định phải thay Thục Sơn thanh lý môn hộ.” Y nói lời này ngữ điệu thập phần bình
thản, thần sắc trấn định tự nhiên, phảng phất sự việc cùng mình không nửa phần
quan hệ.
Cảnh Thiên hốt hoảng đến cực điểm, hắn cố nặn ra một nụ
cười, bước lên một bước, “Được, nếu muốn thanh lý môn hộ, chúng ta trở về Vô Cực
Các.”
“Ta thanh lý môn hộ, không liên quan gì đến ngươi.” Thần
trí Từ Trường Khanh sớm đã mê ly, mâu quang tán loạn không còn tinh anh như trước,
con ngươi nhàn nhạt mê man, khác hẳn với khí độ thanh minh ngày thường.
“Không! Không phải như thế! Trường Khanh, huynh nghe ta
giải thích, sự việc không giống như trong tưởng tượng của huynh. Huynh không hại
chết Thục Sơn ngũ lão, huynh cũng không phải Ma vật, thật đấy, huynh tin tưởng
ta! Trên người huynh có Ma khí, chỉ là, chỉ là...” Cảnh Thiên sắc mặt trắng bệch,
trong đầu hỗn loạn vô cùng.
Dung nhan tái nhợt của
Từ Trường Khanh bỗng nhiên chuyển hồng, dường như nhiệt huyết sục sôi. Giữa trời
chiều nặng nề, con ngươi u ám chớp động vài tia quang mang.
--- Thục Sơn đệ tử trừ
ma vệ đạo tuyệt không lùi bước, yêu nghiệt ma vật nguy hại nhân gian giết không
cần hỏi.
Đây là niềm tin lớn nhất
trong đời y, cũng là cố chấp của người tu đạo.
--- Đệ tử nguyện dấn
thân nơi nguy hiểm, bảo vệ Thục Sơn ngàn năm trường tồn.
Đây là lời thề lần đầu
y xuống núi.
Không khí thảm liệt,
sát khí vờn quanh.
“Nếu như ta phạm giới,
phá hủy môn quy Thục Sơn, có nhảy vực cũng phải nhảy Thối Tư Nhai, Trích Tiên
Thai, đó mới là cái chết oanh oanh liệt liệt, răn đe kẻ khác.” Trong đầu Cảnh
Thiên vang lên những lời Từ Trường Khanh đã nói tại Hổ Lao Sơn, lòng hắn càng
thêm kinh hãi, nháy mắt đã minh bạch ý đồ của Từ Trường Khanh.
Thấy thân ảnh bạch y
thoáng cái đã đến vách đá, Cảnh Thiên cũng không kiêng kị gì nữa, chuyển thân vụt
lên, quát to: “Huynh không phải Ma vật – Trên người huynh có Ma khí, là vì đêm
đó tại nơi vĩnh tịch kia bị Ma Tôn lưu lại.”
Từ Trường Khanh vốn đã
quyết ý nhảy xuống, chợt nghe được lời Cảnh Thiên, lòng run lên, bước chân sững
lại, lập tức bị Cảnh Thiên vững vàng ôm lấy chế trụ trong lòng, không cách nào
giãy dụa.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Không có gì!”
Cảnh Thiên kéo Từ Trường
Khanh ra khỏi nơi nguy hiểm, cánh tay vẫn gắt gao ôm trụ lấy đối phương không
chịu buông, lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, biết lần này đánh cược rốt cuộc thắng rồi.
“Ngươi vừa nói cái gì?
Lập lại lần nữa!” Từ Trường Khanh bỗng nhiên trở tay giãy ra khỏi cái ôm của Cảnh
Thiên, túm chặt lấy cổ áo của hắn, tàn bạo nói: “Lập lại lần nữa! Cái gì Ma Tôn
Trùng Lâu? Ta cùng Trùng Lâu thì có quan hệ gì? Nói!”
Cảnh Thiên không thể
tránh, chỉ có thể nhìn thẳng vào con ngươi hoảng loạn của đối phương, lo sợ
nói: “Kỳ thực, đêm đó cùng huynh tại nơi vĩnh tịch… không phải là ta…” Môi hắn ngập
ngừng tựa như muốn tìm từ, khó khăn nói ra khỏi miệng mấy chữ tiếp theo: “Là… Trùng
Lâu.”
Ba chữ tựa như sấm sét
đâm thẳng vào lòng Từ Trường Khanh. Chỉ ba chữ ngắn gọn, lại hung hăng cắn phập
vào xương tủy y, máu trong thân thể toàn bộ đông lại.
Trong sát na này, gió
núi gào thét vẫy vùng, mà trên đỉnh Thối Tư Nhai trước sau vẫn là yên tĩnh, hai
người hít thở không thông. Chẳng biết qua bao lâu, bốn phía vẫn yên lặng đến
đáng sợ, máu thịt tanh tưởi ngổn ngang trên đất, tẩm vào bùn đất dưới chân Từ
Trường Khanh.
“Là Trùng Lâu?”
Từ Trường Khanh nhất
thời khí huyết dâng lên, không thể tự khống chế, toàn thân run rẩy không ngừng.
Tay chân y bủn rủn vô lực, toàn thân hóa đá tại chỗ, chỉ có thể mặc Cảnh Thiên tùy
ý tới gần, tùy ý đem thân thể y chế trụ trong lồng ngực, một lần lại một lần giải
thích: “Ta kỳ thực không biết đêm đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sau này tới
Ma giới mới vô tình biết được…”
Từ Trường Khanh thân
thể chấn động, mi phong rủn rẩy dữ dội.
“Vì sao ngươi lại mạo
nhận? Vì sao?” Từ Trường Khanh nhìn hắn, thần sắc ngơ ngẩn, mâu trung bàng
hoàng dần trở lên chua chát.
“Ta sợ huynh thụ
thương, sợ huynh tìm Trùng Lâu liều mạng, cho nên không thể làm gì khác hơn là
lừa huynh, cứ nghĩ rằng sẽ để huynh tin như vậy đến già. Ta không biết cuối
cùng lại biến thành như vậy, không biết đã hại huynh, hại đồng môn của huynh…”
Từ Trường Khanh đờ đẫn
chết lặng.
Một lúc lâu sau, Cảnh
Thiên mới có thể tiếp tục, “Đều là ta sai! Là lỗi của ta! Nếu không phải vì ta,
mọi chuyện sẽ không đến nước này!” Ngữ khí của hắn gấp rút, toàn thân bao phủ một
tầng sáng lạnh như có như không, đôi mâu mặc sắc chứa không biết bao nhiêu đau
nhức.
Thân thể trong lòng Cảnh
Thiên vẫn cứng ngắt, hắn cảm thụ được nỗi phẫn uất cùng phũ phàng của Từ Trường
Khanh, đau đến tê tâm liệt phế -- ngay chính hắn lần đầu nghe được cũng đã như
vậy. Hắn từng nỗ lực, nỗ lực gạt bỏ đoạn thống khổ này, vẽ ra bức tranh nhân
sinh bình thản. Thế nhưng, số phận vẫn không buông tha cho họ, hiện thực vẫn trần
trụi hiện ra trước mắt hắn.
Muốn nghịch thiên
kháng mệnh.
Nhưng mà, cuối cùng đều
bị nghiền nát.
“Trường Khanh, làm sao
bây giờ? Làm sao bây giờ?” Hai người ôm nhau trong gió, chỉ một cái chớp mắ mà tựa
hồ giằng co đến vạn năm.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
Xa xa vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Từ Trường Khanh lặng
im trong chốc lát, bỗng nhiên đẩy Cảnh Thiên ra. Cảnh Thiên lảo đảo vài bước mới
đứng vững được, nhìn nam tử bạch y tiêu điều trước mắt, hắn không biết phải nói
gì.
“Hạ sơn! Không được trở
lại! Bằng không…” Đây không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.
Đúng vậy, không được
trở lại, nếu hắn còn xuất hiện trước mắt y, y làm sao đối diện với việc chính hắn
đã giết chết chưởng môn sư bá.
Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ![1]
“Không!” Cảnh Thiên kiên
quyết cự tuyệt, con ngươi huyết hồng lóe lên bi phẫn, tựa như con thú lâm nạn
liều chết vùng vẫy. Máu tươi nương theo mi cốt anh tuấn nhỏ xuống từng giọt,
nhiễm ướt vạt áo thanh sam.
“Hạ sơn!” Từ Trường
Khanh ngữ khí lạnh lẽo, dứt khoát đẩy Cảnh Thiên ra. Sắc mặt y tiều tụy như tờ
giấy, ánh mắt cũng đã khôi phục điểm thâm trầm lãnh tĩnh ngày nào.
Nhìn con ngươi lạnh
lùng mà quyết tuyệt kia, Cảnh Thiên vô thức cúi đầu, một giọt nước mắt vô thanh
vô tức rơi xuống. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, lấy tay áo nhẹ nhàng
lau đi vết máu trên mặt Từ Trường Khanh, chậm rãi căn dặn: “Nhớ kỹ, Thục Sơn ngũ
lão đều chết rồi, Thục Sơn sau này phải dựa vào huynh! Cho nên, phải chăm sóc tốt
cho chính mình, đừng để ta tại Du Châu phải lo lắng.” Từ Trường Khanh thần sắc
đờ đẫn, mặc cho năm ngón tay lạnh lẽo mơn trớn khuôn mặt mình, là giận, là
thương, là đau, là oán… tất cả đều không còn rõ ràng nữa.
Thời khắc cuối cùng,
cái ôm cuối cùng.
Khuôn mặt còn nét trẻ
con của Cảnh Thiên dán tại gò má gầy gò, vì không thể cứu vớt đối phương mà rơi
vào tự trách vô tận, “Vốn muốn cùng huynh đi nốt quãng đường, nhưng hiện tại,
chỉ có thể để huynh một mình bước tiếp. Xin lỗi… Xin lỗi…” Hắn cười khổ, không
cách nào nói tiếp.
“Đi mau!” Hai tròng mắt
Từ Trường Khanh nổi lên một tia rung động biệt ly, tựa như tia nắng cuối thu sắp
tắt, ngẩn ngơ đứng lặng trong lòng Cảnh Thiên. Dưới chớp mắt này, bất kể thứ gì
còn lại trên thế gian, thịnh suy vinh nhục, đều không đáng nhìn lại.
Cảnh Thiên biết, đối
phương bề ngoài ôn nhuận, trong lòng lại cứng cỏi vô song, một khi đã quyết
tâm, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn y hành động – nam nhân này khi đối mặt
với nghịch cảnh đều toát ra một vẻ ôn nhu mà cường đại, khiến hắn buộc phải thuận
theo.
“Ta không nỡ xa huynh!
Đậu Phụ Trắng, ta không nỡ xa huynh…” Cảnh Thiên tự nói với chính mình, phảng
phất chỉ có vậy mới có thể giảm bớt bi thương vô tận trong lòng hắn.
Giờ khắc này, tâm linh
rung động cùng thanh âm vỡ nát của đối phương đều thấu nhập cõi lòng.
Cảnh Thiên mới chạy được
vài bước, nhịn không được quay đầu nhìn lại. Trên đỉnh Thối Tư Nhai, nam tử thẳng
lưng mà đứng, máu vẫn không ngừng nhiễm đỏ bạch y, tựa như đóa hoa cuối cùng
cúng tế linh hồn hắn.
“Trường Khanh… Trường
Khanh…” Đáy lòng Cảnh Thiên không ngừng hô hoán. Người nọ đạm mạc xuất trần, đã
từng chiếm trọn tâm hồn hắn, như si như mê, mà hiện tại, chỉ còn lại bi thương thống
khổ.
Giờ khắc này, trời cao
tĩnh lặng, sơn hà vô thanh.
Sớm sinh tối chết,
xuân nở thu tàn. Trong nháy mắt này, thời gian dài ra vô tận. Cô tịch thiên
niên, luân hồi vạn kiếp, tan hợp hợp tan, chung quy chỉ là trò đùa. Cảnh Thiên bước
xuống sơn đạo, cảm thấy như đang đi vào biển cả mênh mông, không biết nơi dừng
lại, không có chỗ dựa vào.
Trường Khanh, từ nay về
sau, không bao giờ còn có thể thấy huynh bạch y trắng thuần, con ngươi thanh
thiển, tiếu dung như hoa. Ta xoay người rời khỏi, mỗi bước đều đau hơn chết, thế
nhưng ta vẫn phải bước đi, phải buông tay.
Ta, bại bởi thời gian,
bại bởi số phận, bại bởi một người – là huynh!
Du Châu.
Thục Sơn.
Năm tháng còn lại, ta
mặc thời gian cắt dần da thịt.
Mà huynh, mỗi khi khẽ
chau đôi mày, có ai thay huynh vuốt thẳng ra?
-----------------------------
Đau, chương này đau, ta không biết phải nói gì nữa.
Ta thấy hình ảnh cuối rất hay. Bình thường người ta
hay kẻ lông mày cho ái nhân, riêng lão Thiên lão vuốt lông mày =)) Đậm chất Cảnh
Khanh luôn, vì lông mày của Khanh rất đẹp, rất ưu tư, lúc nào cũng muốn cau lại,
nhìn mà xót lắm. (Đùa một tí cho không khí nhẹ nhõm, chứ thật lòng làm xong
chương này ta phải chạy đi xem phim hài để lấy lại cân bằng đấy)
[1] Hoạn nạn có nhau, không bằng quên hết tất cả.
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng
nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi duy trì hơi thở cho nhau, tình cảnh này khiến cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm
chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được
ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối
cùng, chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc,
quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình : Con cá quên được, có khi có thể sống bình
yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao ? Con người đối với
tình cảm cũng như thế… “Tương
nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, làm người cảm động, nhưng “tương vong vu
giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng
quên, có thể buông tay cũng là một
hạnh phúc. [Nguồn: Vietsciences]
7 comments
Trời ơi ta thích cái câu cuối cùng của chap này ghê gớm, có ai thích cùng ta không, like cho Thiên 1 cái nào :((((
"Mà huynh, mỗi khi khẽ chau đôi mày, có ai thay huynh vuốt thẳng?"
ta cũng như nàng, cực kỳ thích điều này. mỗi khi ta nhìn đôi may chau đầy ưu tư của Trường Khanh, ta cứ thấy tâm trạng mông lung, chỉ muốn đưa tay vuốt cho giãn đôi mày kiếm ấy ra.
Lúc nào Khanh cũng chôn chặt bao điều thống khố trong cái chau mày ấy
hic
Ta hiểu vì sao chap này lại làm nàng day dứt rồi. Vì thật sự ta cũng không thể thoát ra khỏi nó.
Những lời hoa mỹ ta không thể nói, chỉ là thương cho họ, thương lắm. Nhiều lúc ta nghĩ, nếu yêu nhau mà đau khổ như thế, một đoạn tình duyên nhỏ nhoi mà gian nan đến thế, có phải đã đến lúc nên buông tay rồi không? Ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần nắm chặt tay người, mọi sự đều có thể, nhưng số phận lại đem họ ra làm trò cười. Chẳng lẽ, ở bên cạnh nhau thôi, cũng khó khăn vậy sao?
Và rồi lại nghĩ, nếu đã đem một người kết vào sinh mệnh của mình, nếu buông tay, chẳng phải là đang từ bỏ chính mình hay sao?
chẳng biết nói gì nữa chỉ cảm thấy đau quá nghẹn ngào ko kềm dc nước mắt nữa rồi...TT TT
Ta nhớ tới mấy câu trong fic của nàng Tiểu Phong, thế này:
"Nước mắt khóc cho người khác, khóc xong sẽ rất nhẹ lòng, bởi đó là sự thương cảm đem cho.
Còn nước mắt khóc cho bản thân, thì nặng nề vô hạn.
Bởi trái tim sẽ mãi mãi ghi nhớ, giọt lệ đó, đã vì nỗi đau nào mà rơi xuống."
Trường Khanh đã khóc rồi, một giọt.
Cảnh Thiên bây giờ khóc rồi, một giọt.
Mà ta cũng khóc rồi.
Nước mắt hai người là rơi cho chính mình, là rơi cho nhau, hay là rơi cho đoạn nghiệt duyên này? Còn nước mắt của ta là rơi cho hai người, cũng chỉ có một giọt, sao lại không thấy thoải mái chút nào nhỉ? Sao lại... đau? Tích Vũ ơi... tại sao vậy?
Haha, thật ra thì cũng chẳng sao cả, trong tâm hai người có nhau, thế là đủ, cũng đâu cần ở bên nhau.
Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ
Muốn quên, nhưng quên không được, liền phải nhớ cả đời. Cứ nhớ, cứ yêu, chỉ là không được gần nhau, nhưng tâm hai người chẳng phải đã hòa làm một rồi sao? Đã đem người kia dung nhập vào cốt tủy. Haha, đúng vậy, rất gần, không xa, không xa.
Sau này hai người một ở Du Châu, một ở Thục Sơn, hàng năm lão đại có thể thường xuyên đến thăm Khanh Khanh, còn mang Đạo Đức Kinh theo cho Khanh nữa, rồi hai người cùng nhau đàm đạo. A, tiểu Khanh Khanh, huynh cũng có thể xuống núi thăm hỏi Cảnh lão bản, cùng nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ lát đá, khi về tiệm Vĩnh Yên còn nghe thấy tiếng ngáy như sấm của Mậu Mậu, Tất Bình thì mải mê với cái bàn tính. Ngồi ở đình viện, một người uống trà, một người uống rượu, hương trà u đạm, hương rượu nhẹ nhàng, quấn quít hòa quyện vào nhau.
Viễn cảnh như vậy...
chẳng phải...
rất tốt sao? ...
Nhân sinh nếu cứ thẳng đường đi tới, vẽ ra mộng mị và sống như mộng mị thì đã chẳng còn thứ gọi là hỉ nộ ai lạc ở trên đời. Cho nên, dù là đau, cũng là đau xứng đáng, cũng là đau không hối tiếc. Thục Thiên đã khiến cho ta tự kỷ suốt một thời gian dài, càng về cuối càng ngơ ngẩn ngẩn ngơ. Thế nhưng ta không hề hối hận vì đã thích nó, yêu nó, dịch nó và mang nó theo từng khoảnh khắc của cuộc đời mình.
Cứ thử nghĩ xem, nếu như Từ Trường Khanh của trước đây, luôn dùng 1 phong thái siêu nhiên thoát tục mà đi qua thế gian, đạm khán hồng trần, thì khác gì một bức tượng sống, một thứ thánh hóa xa xôi nhạt nhòa, và sẽ chẳng phải Từ Trường Khanh mà cả Cảnh Thiên và chúng ta hết mực trân trọng, khâm phục, xót thương đến thế, chỉ có khi y sống 1 cuộc đời thực sự, có những cảm xúc thực sự, mới có thể khơi dậy trong chúng ta những cảm xúc thực sự và khắc tạc trong lòng ta cả 1 truyền kỳ.
Phong cô nương à, nếu nàng cảm thấy bị tổn thương thì cứ đi dưỡng thương 1 thời gian đi, kẻo đến nỗi lâm vào khủng hoảng đến nỗi khóa blog đi tu như ta là nguy đấy ~
Bởi vì, càng về cuối sẽ càng ngược!
"Cho nên, dù là đau, cũng là đau xứng đáng, cũng là đau không hối tiếc" - Đúng là đau thật, nhưng không sao, vẫn có thể tiếp tục :))
Post a Comment