Feb 22, 2013

[Thục Thiên] Chương 136 - Tử dịch sinh nan

Written By Tích Vũ Lầu on Feb 22, 2013 | 16:27

Cảnh Thiên, rơi vào tình cảnh này, ngươi và ta phải gánh lấy tội lỗi. Ngươi cho rằng, cùng lắm là chết thôi? Thế gian này biết bao nhiêu người lấy chết để trốn tránh trách nhiệm, nhưng chết đi rồi, có xóa được hết tội nghiệt hay không? Ngươi muốn điên cuồng chịu chết, tỏ cái dũng của kẻ thất phu?

Từ Trường Khanh không sợ chết, chỉ là, chết thì dễ, mà sống thì khó.

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 136 – Tử dịch sinh nan [Chết thì dễ mà sống thì khó]







13 comments

2/22/2013 5:11 PM Reply

Ế gì kỳ vậy nàng, Trầm Trạch yêu TK á? Thế là thía lào??? Rõ ràng là TT z Tiêu Ánh Hàn cơ mà!! Thế y gặp TK lúc nào, ở đâu, ơ hay ... sao ta lơ mơ như bò đeo nơ thế này ... À mà ta cũng thik câu cuối cùng của chương trước đó, rất xúc động ~~~
Anyway, giải thik hộ ta vụ kia đi mờ ~~~

2/22/2013 5:32 PM Reply

Nếu nàng để ý, trong MV Nghịch Thiên Chi lệ đã spoil điều này:
[Tiêu Ánh Hàn]: "Ngươi rốt cuộc là Tà Vương hay Trầm Trạch? Người trong tâm ngươi rốt cuộc là ai?"
Trầm Trạch yêu Tiêu Ánh Hàn, điều đó không phải bàn cãi. Nhưng người Tà Vương yêu là Trường Khanh. Vì Tà Vương là chấp niệm của Phục Hy, Trường Khanh là giọt lệ của Nữ Oa.
Có thể coi Tà Vương là con người có 2 nhân cách. Hắn có trí nhớ của Trầm Trạch, cũng có trí nhớ của Phục Hy. Cho nên hắn vẫn luyến tiếc Hàn ca, nhưng lại yêu Trường Khanh vậy đó. Còn việc hắn yêu như thế nào thì sau này sẽ rõ.
Cho nên ta cứ nói đi nói lại là khổ Hàn ca mờ >~<

2/22/2013 5:42 PM Reply

uhm, hiểu rồi nhưng vấn đề ở chỗ ta là ta bị không ưa 'bác' Tà Vương trong phim a~ mập ù bụng bự xấu hoắc à. Cái MV ta chưa coi tại ta nghĩ đọc tr vẫn dễ hiểu hơn (này là rút kinh nghiệm từ Cố Nhân Thán a~)

2/22/2013 6:21 PM Reply

Trời ơi trời ời trời ơi, nàng chỉnh đốn lại tư tưởng ngay lập tức: Cái lão mập ù đầu to bụng bự mà nàng nghĩ đến là Tà Kiếm Tiên, còn Tà Vương đây oai phong đường đường đẹp trai hết ý. Nàng đi xem MV ngay lập tức cho ta. Trời ơi Tà Vương của ta :((((

Anonymous
2/22/2013 8:03 PM Reply

Từ khi xem xong mv là ta nghi giang tềnh rồi :D sắp tới ngược ca Hàn nặng luôn...haiz thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Quan trọng bây giờ là CT và TK làm sao rút khoảng cách quá lớn giữa 2 người để trở lại như xưa đây??? Ò.Ó Ngược lão Mao vs Khanh nhi quá đi...đọc mà đau lòng muốn chết

2/22/2013 8:52 PM Reply

Nàng đã trở lại đấy à. Hình như cứ những lúc đôi trẻ ngược quằn quại thì nhà cửa ta lại đông vui xôm tụ. Chả có lẽ, ngược kích thích thế sao =)))

2/22/2013 9:40 PM Reply

cái đó còn phải hỏi sao nàng? ha ha (cười chút cho nhẹ tâm trạng)

2/23/2013 7:06 AM Reply

Nàng ơi ta có chỗ không hiểu lắm. Có phải là Thiên biết Khanh sẽ vì Thiên mà chịu tội nên không thể để Khanh một mình đối diện với sư môn nên trở lại?

2/23/2013 9:39 AM Reply

Chương 138 sẽ nói đến vấn đề này nàng ạ.

4/16/2014 2:53 PM Reply

Cơ muh chap Thanh Vy lão đầu muốn giết Khanh nhi...tar cứ cảm giác có gì không đúng...đó là một Thanh Vy khác...cảm giác rất xa lạ...ở bên Khanh nhi 27 năm...đáng lẽ lão phải biết hoặc cảm nhận là nguồn tà khí có trong người Thanh nhi không phải có từ khi sinh ra chứ...cơ sao lại xem Khanh nhi như Ma vật thế kia...dù là vì thương sinh, Thục Sơn nhưng ta nghĩ đáng lẽ Thanh Vy sẽ chọn cách khác để hành xử hay hơn là giết Trường Khanh chứ...@@~...lại còn đoạn "Vốn muốn cùng huynh đi nốt quãng đường, nhưng hiện tại, chỉ có thể để huynh một mình bước tiếp"...câu đó thực sự cảm thấy rất đau...trước đó dù bất luận có chuyện gì...Cảnh Thiên vẫn cố chấp, ương bướng sống chết với Trường Khanh...ngay cả khi rơi xuống vực lúc đánh nhau với Hạ quân...cũng quyết không nửa phần nghi ngại muh cùng Trường Khanh nhảy xuống...muốn ở bên đối phương đến thời khắc cuối cùng...ấy vậy mà giờ huynh ấy lại nói ra lời muốn buông tay...rốt cuộc Cảnh Thiên lúc đó đã tuyệt vọng thế nào chứ...lại còn câu "Năm tháng còn lại, ta mặc thời gian cắt dần da thịt. Mà huynh, mỗi khi chau đôi mày, có ai thay huynh vuốt thẳng ra ?"...@@~...đọc lúc đầu...cứ mông lung nghĩ đến việc dù là tình thế ép buộc nhưng nói sự thật về đêm vĩnh tịch kia vẫn quá khó khăn cho Khanh nhi và lão đại tuyệt nhiên không nên làm vậy...nhưng đọc đến đoạn ấy...có lẽ trong lúc đọc cảm xúc bị gian đoạn...nên giờ tar lại cảm thấy lão đại cũng không hẳn đáng trách...dù la gì...huynh ấy vẫn muốn điều tốt nhất cho Trường Khanh...huynh ấy chỉ là thân bất do kỷ thôi...@@~...còn trong chap này...tar sợ nhất câu "Mười tám cỗ quan tài...chính là hào sâu không thể vượt qua...chắn ngang trước mặt họ...cắt đứt hi vọng và tương lai"...còn điều gì có thể khủng khiếp, dằn vặt hơn là bị chính lương tâm mình phán xét...^^~-đính chính cái icon này là gương mặt cười miễn cưỡng của tar...@@~...hix hix

4/16/2014 9:42 PM Reply

Về phản ứng của Thanh Vy, ta thấy hoàn toàn hợp lý, vì biến cố xảy ra quá nhanh, các trưởng lão khác đã chết, ông ấy cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, làm gì còn nhiều thời gian mà phân tích suy tính lắm thứ như vậy, trong giây phút này, ông ấy chỉ có thể lựa chọn giết chết Trường Khanh, diệt trừ mầm mống tai họa cho nhân gian mà thôi. Nếu còn thời gian, có thể ông ấy sẽ nghĩ được cách vẹn toàn hơn, tìm hiểu căn nguyên gốc tích vấn đề một cách rõ ràng hơn, nhưng lúc này rõ ràng là không thể. Giết Trường Khanh là cách duy nhất ông ấy có thể nghĩ và làm được.
Còn về lão đại, ta không còn gì để nói, lão thực sự đã tuyệt vọng rồi.

4/17/2014 12:00 AM Reply

uhm...tại lúc đọc tar cứ nghĩ những người kia chết...còn mình lão sống...nên đinh ninh mọi chuyện có thể suy nghĩ...thì ra tâm mạch lão đứt đoạn cả rồi...nên nếu lão xử sự vậy thì tar cũng không thấy lạ nữa...muh đọc đến 4 cổ quan tài tar biết thế nào người còn sống cũng là Thương Cổ...chỉ có là sư phụ của y mới có thể khiến cho sự dằn vặt của y lên đỉnh điểm...@@~

4/17/2014 11:40 AM Reply

Thì vậy đấy, mọi thứ dần đi vào bế tắc, biến cố xảy ra quá nhanh khiến các nhân vật cùng quẫn, người đọc cũng ngạt thở theo, ngược ơi là ngược :((

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục