Feb 19, 2013

[NMGN] Chương 07 - Giang Nam Liễu

Written By Tích Vũ Lầu on Feb 19, 2013 | 14:55

Lẽ nào mạch ngầm tranh đấu ở kinh sư mới là nơi họ nên trở lại? Hay mặt nạ an tĩnh chốn Giang Nam này có thể cho họ thật sự dừng chân?


Chương 07 – Giang Nam liễu

Tác giả: Thu Đại Ảnh

Biên tập: Tích Vũ


Giang nam liễu, yên tuệ phất nhân khinh. Sầu đại không trường miêu bất tự, vũ yêu tuy sấu học nan thành. Thiên ý dữ phong tình.

Phàn chiết xử, ly hận kỷ thì bình. Dĩ túng nhu điều oanh khách trạo, canh phi cuồng nhứ phác kỳ đình. Tam nguyệt loạn oanh thanh.

—— Vương Kỳ —— Vọng Giang Nam

Hành lang gấp khúc tinh xảo uốn quanh, dẫn tới vườn hoa và nhà thủy tạ. Trăm hoa thi nhau đua nở, ong bướm rập rờn múa ca.

Bạch y nhân an tĩnh ngồi ở hành lang, phảng phất tách biệt khỏi thế tục, đạm nhiên như vậy, xa xôi như vậy, khiến cho mọi âm thanh đều biến mất, thời gian ngừng trôi.

Thần thái trầm tư của y rất tuấn mỹ, thậm chí có phần thanh tú, có thể dùng bốn chữ ‘tĩnh nhược xử nữ’ để hình dung. Ở y có sự đan xen giữa uyển chuyển bao dung cùng lạnh lùng nghiêm nghị, tâm tư thâm trầm khó đoán, lại tựa như thiếu niên bốc đồng.

Người này mi mục như họa, nhìn qua tưởng văn nhã nhu nhược, thực chất sắc sảo vô song, kiên cường bất khuất. Gió lặng lẽ lật trang sách, mà y vẫn chìm đắm trong khung cảnh mê người, trầm tư không tỉnh.

Tất cả, phảng phất năm tháng đã ngủ yên.

Tựa như liễu tháng ba, đa tình phất phơ trước gió, hối hả như tim đập dồn, như dệt như họa.

Phương Ứng Khán dừng cước bộ, đứng lặng ở đầu hành lang.

Vô Tình đang suy nghĩ cái gì? Có thể, chỉ là chút thẩn thơ.

Cũng có thể, những lúc như thế này, con người thường không tránh khỏi tâm tình rối loạn.

Tháng ba Giang Nam như giấc mộng, giữa khoảng không mưa bụi nhẹ nhàng, người kia ngẩn ngơ không muốn tỉnh. Là thứ gì phá vỡ giấc mộng ấy? Hay có lẽ, người đó vốn dĩ luôn thanh tỉnh, chưa từng đi vào giấc mộng này.

Chỉ là, từ đáy lòng sâu kín nhất, có chút quyến luyến không muốn buông tay.

Cảm giác như vậy khiến Vô Tình giật mình tỉnh ngộ, khiến y rơi vào phiền muộn không rõ nguyên nhân.

Y cho rằng y có thể buông.

Kết quả, đáp án lại khiến y do dự.

Suối chảy róc rách gọi y tỉnh lại. Buông cuốn sách xuống, y mới phát hiện, gió sớm đã thổi loạn y trang.

Y nghĩ tới nguyên nhân xuống Giang Nam lần này, là bởi vì người kia. Không biết hắn đã dùng phương pháp gì mà nhận được sự cho phép của hoàng đế, lệnh cho hai người xuống Giang Nam cùng nhau xử lý ‘công sự’. Về phần công sự đó thật sự ra sao, vị Phương Tiểu Hầu gia ‘đào hoa tiếu xuân phong’ kia từ ngày đặt chân đến Giang Nam đều chối từ sạch sẽ.

Sau đó mới xảy ra đủ loại tình huống: đi thuyền trên sông, non xanh nước biếc, cầm kỳ thi họa, gảy đàn luận âm, cuối cùng đến tận nơi này.

Còn có một ngày cùng hắn luận rượu, sau đó xảy ra chuyện...

Chén rượu tên ‘Tẩy Trần Duyên’ đó, thật sự có thể khiến người ta quên hết chuyện cũ? Những gì đã xảy ra, những gì không bỏ xuống được, toàn bộ tẩy rửa sạch sẽ?

Rõ ràng, tất cả đều rõ ràng, y chưa thật sự tính toán với hắn, cho nên, mới tránh không được hắn.

Chấp niệm của Phương Ứng Khán, y rốt cuộc cũng hiểu. Nhưng, cũng vì thế mà tự đặt mình vào bàn cờ vi diệu không thể thoát ra.

Phương Ứng Khán chỉ đứng ở phía xa, lẳng lặng quan sát Vô Tình.

Hắn biết tâm mình đang rối loạn, cho dù bề ngoài vẫn bình tĩnh không gì sánh được.

Bởi vì hắn biết, mình đang đánh cuộc.

Đánh cuộc cái gì? Đánh cuộc xem hắn có thể bỏ xuống khổ tâm toan tính, cùng người kia du ngoạn nhân gian? Đánh cuộc xem trong con người kia rốt cuộc có một chút tâm tư dành cho hắn?

Có thể buông bỏ dã tâm với giang sơn cẩm tú, đổi lại đạo nghĩa với thiên hạ thương sinh?

Ngoài đình viện, nước chảy ướt thềm đá, lòng bàn tay cũng có chút ướt át lành lạnh.

Hai người trở lại chiếc thuyền đậu tại bờ sông Giang Nam, lái thuyền khua thanh trúc, vằn nước lặng lẽ tản ra.

Đi đến bờ bên kia, cuối cùng cũng phải dừng lại.

Lẽ nào mạch ngầm tranh đấu ở kinh sư mới là nơi họ nên trở lại? Hay mặt nạ an tĩnh chốn Giang Nam này có thể cho họ thật sự dừng chân?

Ngoài thuyền liễu xanh đón gió, nhanh nhẹn đan nhau. Tâm người, đã loạn.

Một hòn đá cuội đột ngột lọt vào dòng nước. Một tiếng thanh minh.

Thức tỉnh người trong mộng.

Người kia rốt cuộc hoàn hồn.

Phương Ứng Khán vẽ ra một nét cười, nhẹ nhàng bước đến bên ai.

Cười nói: “Giang Nam ngắn ngủi, chẳng lẽ Vô Tình huynh vẫn còn lưu luyến.”

Y giương mắt, mâu sắc thanh lãnh buông xuống tiếu ý, mở miệng nói nhỏ: “Lẽ nào Tiểu Hầu gia không tiếc nuối Giang Nam?”

Chung quy lòng không nỡ bỏ.

Đi dọc mười dặm trường đê, bóng thuyền trên sông dập dềnh ẩn hiện.

Đâu đó có tiếng than thở: “Mười ngày Giang Nam, thoáng qua như giấc mộng.”

Nhân gian không có mộng đẹp nào không tỉnh. Người nọ nói tiếp: “Mộng luôn luôn tiếp nối. Giang Nam đi rồi, khi nào mới được cùng quân đồng hành?”

Giang Nam mời gọi như vậy, sao nỡ phụ thiều hoa xuân cảnh này?

Ngưng mắt nhìn lại, sắc liễu như sương.

Giang Nam đẹp, du nhân chích hợp Giang Nam lão.

Vô Tình quay đầu lại, dương mâu, mỉm cười đáp lại: “Tùy thời.”

Xung quanh sương mù nặng nề, thoáng qua đã chẳng thấy mưa gió núi sông. 

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục