Vô Tình rời khỏi thuyền, đã thấy kẻ nào đó đứng dưới gốc liễu cười cười. Thiếu niên vương hầu mình vận bạch y, thanh quý cao ngạo, tao nhã bất phàm. Ngoái đầu nhìn lại, mây ở phía chân trời đột ngột đỏ rực, bão táp sắp nổi lên.
Chương 08 – Giang Nam thủy
Tác giả: Thu Đại Ảnh
Biên dịch: Tích Vũ
Giang nam thủy,
giang lộ chuyển bình sa. Vũ tễ cao yên thu tố luyện, phong tình tế lãng thổ hàn
hoa. Điều đệ tống tinh tra.
Danh lợi khách,
phiêu bạc vị hoàn gia. Tây tắc sơn tiền ngư xướng viễn, động đình ba thượng nhạn
hành tà. Chinh trạo túc thiên nhai.
—— Vương Kỳ ——《 Vọng Giang Nam 》
Chim hải âu bên bờ sông bị gậy trúc kinh động, giật mình đập cánh
bay vút về phía chân trời. Con thuyền tinh xảo không biết đi về hướng nào, nhàn
nhạt trôi mãi về phương xa.
Mặt thuyền khô ráo, Phương Ứng Khán tùy ý nằm xuống, gối
đầu lên cánh tay, nhìn trời đêm lấp lánh trăng sao. Vô Tình ngồi cách đó không
xa, dựa người vào mép thuyền, ánh mắt hướng xuống mặt nước u lam thăm thẳm. Giữa
những ngón tay y có một chén ngọc men xanh, nhẹ nhấp một ngụm, sóng gợn hững
hờ.
Dọc đường đi, không rượu, không tiếng động, cũng không
nói một lời. Phương Ứng Khán không nói, Vô Tình tự nhiên cũng không hỏi, có lẽ
cả hai đều biết, vì sao trở về lại chọn đường thủy vắng vẻ thưa thớt này.
Bóng núi xa xa, đâu đó vài tiếng chim yếu ớt vang lên, nhưng chung quy vẫn không thắng nổi tịnh mịch.
Đêm như vậy, rất an tĩnh, cũng rất cô tịch.
Cho đến khi vang lên tiếng hét
kinh hãi của nữ tử.
Ngay khi nghe được tiếng kêu cứu, Phương Ứng Khán rất
nhanh đã vụt đến đầu thuyền, ngoảnh đầu nhìn Vô Tình.
Trong rừng âm ảnh lắc lư, trên mặt nước cách đó không xa,
một thân ảnh nữ tử gầy yếu chìm nổi trong nước, giãy dụa mong thoát khỏi làn nước sâu.
Nghiêng tai nghe kỹ mới nhận ra vừa rồi là tiếng đánh
nhau, Vô Tình cau mày, tay áo khẽ động, Khiên Tình Ti phá không, hướng thẳng tới
phương vị vừa xác định, giây lát sau lại vụt trở về.
“Đây là con gái nhà ai? Tại sao lại rơi vào hoàn cảnh
này?” Phương Ứng Khán đỡ lấy nữ tử vừa rơi xuống khoang thuyền, ánh mắt lại hướng
về phía Vô Tình, cau mày hỏi.
“Ngươi chọn con đường này, vốn dĩ nhiều thị phi.” Vô Tình
nhàn nhạt đáp lại một câu, thu Khiên Tình Ti trở về tay áo. Nữ tử vừa cứu được
còn đang ho sặc sụa, y phục xanh lam đẫm nước, tóc đen rối loạn, khuôn mặt tái
nhợt. Khó khăn vượt qua nỗi sợ hãi, nàng miễn cưỡng đứng lên, thanh âm lộ ra
vài phần mệt mỏi, bước lên thi lễ: “Đa tạ nhị vị công tử cứu giúp.” Đôi mắt
nàng ướt nước, mặt mày đậm nét nữ tử phương Nam.
“Không có gì. Không biết cô nương gặp phải chuyện gì, có
thể nói cho chúng ta biết không?” Vô Tình gật đầu, chuyển động luân y đến gần.
“Thật ra... Cũng không có chuyện gì. Nhà ta ở Dương Châu,
làm nghề buôn bán, cũng coi như có chút cơ nghiệp. Lần này gia phụ sai ta đến
Lâm An gặp người có hôn ước từ khi còn nhỏ, không ngờ, trên đường gặp phải kẻ
cướp...” Nữ tử rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng an hòa, hàng
mi kết lại, rất khiến người ta thương tiếc.
“Nói như vậy, cũng thực là không may.” Phương Ứng Khán lắc
đầu, dựa vào khoang thuyền nhàn nhạt nói một câu.
“Vậy... Thuyền của cô nương là bị cướp?” Vô Tình hỏi tiếp.
“Nhị vị công tử không cần khách khí, cứ gọi ta là Tiểu
Thanh được rồi.” Nữ tử bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười, thanh âm của nàng lại bất
tri bất giác mà cao lên: “Chỉ là, không phải! Cha ta muốn gả ta cho một người
không quen, ta tất nhiên không bằng lòng! Mới vừa rồi, thừa dịp tùy tùng cùng kẻ
cướp đánh nhau, ta liền nhảy xuống sông...”
“Khụ, Tiểu Thanh cô nương, nhảy thật là khí thế.” Hai người giật mình nhìn nhau, Vô Tình bất đắc dĩ nói: “Vậy
cô nương hiện tại có dự định gì không?”
“Không biết...” Hạ mi, thanh âm của nàng ngày càng nhỏ: “Dù
sao thì lúc nhảy xuống ta cũng không nghĩ nhiều như vậy... Chỉ là, ta sẽ không
trở lại.”
Phương Ứng Khán đột nhiên mở miệng: “Nếu như vậy, ta cũng
có người quen tại Giang Nam, chẳng biết cô nương có muốn…?”
Hơi kinh ngạc nhìn
Phương Ứng Khán kề miệng nói nhỏ với mình, biết thuyền sắp đến gần bờ, nàng thi
lễ rồi phất tay rời đi, Vô Tình không rõ Phương Ứng Khán cư nhiên lại biết làm
việc thiện, liền kinh ngạc hỏi: “Ngươi… Để cô ấy đi đâu?”
“Nhìn cũng không giống
nữ tử bình thường, ta bảo cô ấy đến làm bạn với Ảnh Nhi, phỏng chừng cũng hợp ý
nàng ấy…” Phương Ứng Khán giương mắt, thận trọng mở miệng: “Kỳ thực… Vị kia là
ta quen biết ở Giang Nam, Nhai Dư cũng gặp qua rồi…”
“Ta nói Nhai Dư không
được tức giận…”
“Cứ nói.”
“Chính là… Cái kia… Nữ
tử ủ rượu ở trấn khẩu.”
“… Nhai, Nhai Dư, đã
nói không tức giận.” Âm điệu ủy khuất, Phương Ứng Khán nhìn theo thân thể bỗng
dưng cứng đờ, xoay người dời đi.
Tia nắng ban trút xuống,
con đường dài đến mấy cũng sẽ có tận cùng.
Vô Tình rời khỏi thuyền,
đã thấy kẻ nào đó đứng dưới gốc liễu cười cười. Thiếu niên vương hầu mình vận bạch
y, thanh quý cao ngạo, tao nhã bất phàm. Ngoái đầu nhìn lại, mây ở phía chân trời
đột ngột đỏ rực, bão táp sắp nổi lên.
Có tiếng người cười
vang: “Vô Tình công tử, mời.”
Bộ dạng thuận theo,
đưa tay ra, đáp lễ: “Tiểu Hầu gia, mời.”
Hai người chung quy đều
rất có chừng mực.
Chẳng biết vì sao, khi
cùng hắn phụng mệnh tiến cung, đi qua mấy tòa lầu cao dày đặc sương khói, y bỗng
nhiên nhớ tới nữ tử kia, trước khi biến mất trong khoảng không mây mù xa xôi đã
bỏ lại một câu: “Nếu có duyên, Giang Nam tái kiến.”
Vì vậy, y nhịn không
được mà cười nhẹ, chợt thấy Phương Ứng Khán cũng tự tiếu phi tiếu nhìn mình.
Phía Nam gió ẩm báo hiệu
cơn mưa, cả người nhiễm ướt sắc xuân.
Post a Comment