Aug 5, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 26

Written By Tích Vũ Lầu on Aug 5, 2013 | 19:33

Cảnh báo: Chương này có H, thỉnh thận trọng!!! Gợi ý pass: Tên cuốn sách Thanh Vy lão đầu đưa cho Thiên trong chương trước gợi ý chuyện hợp thể của đôi trẻ :))


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 26 – Hợp thể hoàn hồn (hạ)



Cảnh Thiên nhìn Đậu Phụ Trắng yếu ớt nằm trên giường, sau đó nhắm mắt lại.

Huynh ấy như vậy sao có thể làm được cái việc hợp thể song tu đó chứ? Lần này đành phải nhờ vào một mình Cảnh Thiên ta dẫn dắt vậy!

Tay Cảnh Thiên nhẹ xoa dung nhan tuấn tú như được chạm trổ của người nọ, trắng như xương cốt, mềm mại tinh tế, lại không hề mất đi anh khí nam nhi. Ngón tay hắn dường như rất lạnh, môi y có lẽ cũng bị tay hắn làm cho lạnh đi rồi, phảng phất nhạt dần.

Cảnh Thiên giật mình, ngay lập tức chà xát hai tay vào nhau, rồi đặt lòng bàn tay ấm áp lên hai má Từ Trường Khanh, "Còn lạnh không?"

Động tác của Cảnh Thiên cứng nhắc, hắn sợ một tia ấm áp cuối cùng của Đậu Phụ Trắng cũng bị mất đi. Điều này có ý nghĩa với hắn hơn ai hết.

Lòng bàn tay hắn vẫn áp trên mặt Trường Khanh, đột nhiên cảm thấy có chút xúc cảm ôn nhuận.

"Đậu Phụ Trắng!" Một giọt lệ theo khóe mắt Từ Trường Khanh chảy xuống, hoa quang lưu chuyển.

Đậu Phụ Trắng vẫn còn ý thức! Y còn có thể cứu được!

Tuy nói Đậu Phụ Trắng sợ nhất chính mình “làm gì đó” huynh ấy, nhưng hôm nay tình thế bức bách, ngay cả Thanh Vy chưởng môn cũng đã đáp ứng cho mình cùng huynh ấy hợp thể song tu, không bằng cứ thử một lần.

Hắn phủ thân thể của chính mình lên người Từ Trường Khanh, đưa tay giải khai vạt áo của đối phương, đạo bào trắng thuần theo tay hắn như nước chảy xuống, uốn lượn chạm tới mặt đất.

Đạo bào trút xuống để lộ ra thân thể như ngọc, cứ như vậy hiện ra trước mắt Cảnh Thiên.

Đôi vai như được gọt giũa, thắt lưng nhỏ nhắn.

Từng tấc da thịt mịn màng tinh tế.

Nhất thời, Cảnh Thiên cảm thấy máu lang sói trào lên tận não.

Cảnh Thiên vội xoay người bước xuống giường, xoay thân thể Từ Trường Khanh lại. Rồi thật nhanh xé hết y phục của mình đi.

Sau khi trút hết y phục, Cảnh Thiên quay trở lại giường, ôm lấy Từ Trường Khanh từ phía sau, cảm giác da thịt động chạm khiến cho lòng hắn tê dại đi.

Ý loạn tình mê, dây dưa chẳng dứt. Đầu lưỡi ẩm ướt của Cảnh Thiên bắt đầu liếm xương quai xanh tinh mỹ của Từ Trường Khanh. Hồi lâu sau, từ liếm chuyển thành hôn, từng vết hôn đỏ ửng rơi khắp thân thể trần trụi của y. Khoái ý tê dại làm cho Cảnh Thiên muốn ngừng cũng ngừng không được.

Tay hắn bắt đầu di chuyển, ngón tay nhanh chóng đảo qua tiểu phúc bằng phẳng của đối phương, thuận thế đưa xuống dưới. Đậu Phụ Trắng vùi đầu vào hõm cổ của hắn, khẽ cắn nhẹ. Trên người y truyền đến mùi đàn hương nhàn nhạt khiến Cảnh Thiên cảm thấy chính mình như đang chìm vào trong mộng.

Hơi thở hỗn loạn, áp môi hôn đùa giỡn đối phương, Cảnh Thiên chung quy vẫn không kiềm chế được dục hỏa đang trào dâng trong lòng, bắt đầu thực hiện những luật động nguyên thủy nhất của bản thân.

Cảnh Thiên cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng tràn đầy, tựa như tình huống lúc trước khi ở Thông Thiên Thạch.

Đột nhiên, người trong lòng mơ hồ phát ra vài tiếng thở dốc, Cảnh Thiên liền tiến nhập sâu thêm, lập tức thanh âm “Ưm...” nhỏ vụn truyền vào tai hắn.

"Đậu Phụ Trắng!"

Đối phương nghe tiếng chậm rãi mở mắt, nơi kia đau nhức làm cho thân thể y chợt cứng đờ.

Hôn mê lâu ngày khiến ánh mắt y có phần mông lung, nơi này là nơi nào? Y hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống liền gặp chính mình cùng người nọ tứ chi giao triền.

Cảnh Thiên nhìn thấy mâu trung thủy sắc của y, bất giác thất thần sa chân vào đó, càng hôn càng sâu.

Hắn tiếp tục say mê duy trì luật động vừa rồi, nơi kia của Từ Trường Khanh chật hẹp đến mức Cảnh Thiên không kiềm chế được mà xuất ra.

Từ Trường Khanh vẫn còn mờ mịt, môi đã bị khai mở, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương tìm đến, mà chính y cũng không ngờ mình lại không kìm lòng được mà cùng đối phương hô ứng giao triền.

Nhất thời Từ Trường Khanh vừa xấu hổ vừa giận chính mình. Nhưng cả người tê dại khiến y vô lực chống cự, không thể làm gì khác hơn là thuận theo hắn.

Đậu Phụ Trắng bị Cảnh Thiên dằn vặt mê loạn. Đây là lần đầu y ủy thân dưới thân nam tử khác. Đôi mắt sắc bén thanh triệt giờ phút này dần dần nhắm lại. Cảnh Thiên tạm xem đó như một loại hưởng thụ, hắn tà mị cười, lại bắt đầu thâm nhập một lần nữa.

Bóng đêm trầm mặc,

Ánh nến lay động,

Phản chiếu quang ảnh hai thân thể đang giao triền lên trên tường cao, mờ mờ ảo ảo, quỷ mị như vậy...

Trong phòng một chữ "Đạo" rõ ràng bắt mắt.

Từ Trường Khanh vô thức động hạ thân, lưng khẽ run lên. Cảnh Thiên ngắm nhìn thân thể vốn suy yếu của Đậu Phụ Trắng, vì vừa rồi ý loạn tình mê mà phủ lên một tầng anh phấn. Cổ của y, ngực của y đều lưu lại vết hôn của mình, da thị trắng nõn lộ ra huyết phấn sắc nhàn nhạt. Trong đầu Cảnh Thiên chỉ còn một ý niệm vô cùng rõ ràng, "Ta muốn huynh!"

Từ Trường Khanh cảm giác được hơi thở của nam nhân phía trên trở nên dồn dập, chính mình cũng bởi vì luật động vừa rồi mà ngực liên tục phập phồng. Tiếng thở dốc của hai người một tiến một lùi.

Từ Trường Khanh ngã đầu không nói gì, còn Cảnh Thiên liên tục chờ thời cơ tiến công hoạt động. Hắn nhẹ đưa tay xoa lưng đối phương, truyền độ ấm từ lòng bàn tay vào người y. Cảnh Thiên cúi đầu, lại một lần nữa cướp lấy đôi môi Đậu Phụ Trắng, gần gũi giao triền. Hai má đối phương đỏ bừng, cả người phiếm hồng.

Vài phần đè nén cuối cùng ở đáy mắt người kia kia rốt cuộc bị cái hôn của Cảnh Thiên hóa thành một làn thu thủy.

Đậu Phụ Trắng, lúc này huynh cũng đã tỉnh dậy, sau này đừng nói là Cảnh Thiên ta "cường" huynh đó nha.

Mâu thuẫn, run rẩy, yêu thương... Sau cùng vẫn tiến đến đỉnh điểm của say sưa sảng khoái, cùng dấn thân vào tục trần.

Vài tiếng thở gấp.

Một đêm mê loạn.

Chúng sinh ngu nuội, dẫu biết phù hoa u tối, vẫn cứ lao vào.

***

Cảnh Thiên tỉnh lại, kí ức dường như vẫn còn quanh quẩn tại một đêm túng hoan diễm mị. Ánh mắt người dưới thân lộ ra nét mệt mỏi. Cảnh Thiên dìu y lên, nhẹ nhàng thay y rửa sạch ái dịch của chính mình hôm qua đã lưu lại trong cơ thể y.

Sợ quấy nhiễu người nọ, sau khi tắm rửa xong hắn liền bế y quay về giường, còn bản thân lại rón rén mặc y phục, dự định một mình đi tìm Hỏa Linh Châu.

Hôm qua giao hoan dữ dội như vậy, cơ thể Trường Khanh mới phục hồi sợ rằng sẽ chịu không nổi, nhưng nếu y biết hắn tự ý đi Thế giới Cực Lạc tìm linh châu, nhất định là sẽ không thuận theo, chỉ có thể lén lút như kẻ trộm, không thể làm ồn, hắn thức sớm như vậy cũng vì nguyên nhân đó.

Bỗng một bàn tay mềm mại nắm chặt cổ tay hắn, "Cảnh huynh đệ..."

"Sao huynh lại tỉnh rồi?"

"Vừa rồi dịch.... kia chảy ra nên ta mới tỉnh dậy." Khi nói ra câu này, gương mặt Đậu Phụ trắng vừa ngượng vừa giận.

"Đậu Phụ Trắng, huynh mau nằm xuống, ta đi nhà xí xong sẽ trở lại!" Cảnh Thiên cười vô lại, dứt lời liền đem chăn đắp lên người Trường Khanh.

Trường Khanh buông tay đẩy ra, "Đi nhà xí còn mang theo Ma Kiếm?"

Cảnh Thiên xấu hổ cười cười, "Các huynh... đạo sĩ Thục Sơn không dễ đối phó, ta mang theo để phòng thân thôi!" Kỳ thật cũng không thể cho toàn bộ đều là nói dối, từ sau khi bị Thường Dận cắt đứt lưng quần đến giờ, Cảnh Thiên hắn cũng đã bắt đầu đề phòng nồi đậu phụ này rồi.

Từ Trường Khanh không để ý tới, cố gắng gượng người đứng dậy.

"Thôi được, thôi được, ta dẫn huynh theo, nhưng huynh phải ngoan ngoãn đó nha!" Cảnh Thiên khom người nhặt y phục rơi bừa bãi trên mặt đất lên.

Dốc lòng phủi bụi bám trên đạo bào, sau đó khoác lên đôi vai gầy của Trường Khanh, lại giúp y khép vạt áo lại, sợ người bị cảm lạnh. Từ Trường Khanh xấu hổ cau mày, vội đưa tay giật đạo bào lại, không ngờ lại nắm phải tay Cảnh Thiên nên vội vàng rụt lại. Cảnh Thiên trở tay giữ chặt, thu trọn bàn tay lạnh lẽo của y vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng lên tiếng, "Để ta làm cho."

Tâm Từ Trường Khanh bất giác ấm lên.

Khi y phục đều đã mặc xong, Từ Trường Khanh xoay người bước xuống giường, không ngờ tiểu phúc lại đau nhức như bị kim châm vào, thân thể không khỏi run lên.

Cảnh Thiên đưa tay đỡ lại, "Làm sao vậy?"

Từ Trường Khanh xấu hổ không chịu được, căm tức liếc nhìn Cảnh Thiên một cái, đúng là phụ lòng ân cần hỏi han của hắn mà.

Từ thắt lưng Trường Khanh truyền đến từng trận khó chịu.

Tên hỗn đản này hôm qua rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần rồi?!

Cố nén lại cơn đau nơi thắt lưng cùng tiểu phúc, Trường Khanh dời bước hướng ra cửa phòng, "Quay lại quán trọ Vãng Sinh trước đã."

***

Còn chưa vào trong phòng, đã nghe thanh âm thê thảm của người bên trong.

"Ta chờ huynh trăm năm, chung quy huynh cũng ra đi, cái gì cũng không thể cho ta... Năm đó cũng vậy, lúc này cũng vậy!" Lập tức truyền đến tiếng chén rượu rơi vỡ.

Từ Trường Khanh vội đẩy cửa bước vào.

Mặt Tử Huyên vì say nên đỏ bừng, xung quanh tràn đầy mùi rượu.

Chén rượu vỡ nát trên mặt đất, cũng giống như tâm của Tử Huyên cô nương lúc này vậy.

"Trường Khanh, Trường Khanh, chỉ khi say ta mới có thể gặp lại huynh." Tay Tử Huyên nâng một chén rượu khác đưa vào trong miệng. Vạt áo chảy xuống đến vai, phảng phất mị hoặc, câu hồn nhiếp phách.

"Trường Khanh không chết."

"Trường Khanh..." Ngón tay thon dài của Tử Huyên run rẩy xoa dung mạo hạo khiết của đối phương.

"Ấm thật... Trường Khanh huynh không chết, huynh thật sự không chết..." Tiếng hô điên cuồng truyền vào tai y, Từ Trường Khanh khẽ thở dài, vị nữ tử trước mắt này cảm tình sâu đậm, Trường Khanh có tài đức gì, hà tất phải khổ như vậy?

Phải sớm chặt đứt nghiệt duyên này, đáy mắt y mang theo vài phần hổ thẹn.

Cảnh Thiên đứng ở ngoài nhìn hai người liếc mắt đưa tình, nhất thời ghen tuông bay tứ tung, vội tách cả hai ra, "Đủ rồi! Đủ rồi!"

"Tử Huyên, Trường Khanh có một chuyện muốn nhờ cô nương giúp đỡ."

"Chuyện gì?"

"Xin cô nương vẫn cứ xem như Trường Khanh đã chết, từ nay về sau không gặp mặt nữa."

"Cố Lưu Phương, năm đó huynh thà cùng hắn nhảy xuống vực sâu cũng không nguyện theo ta. Kiếp này, Từ Trường Khanh huynh lại có thể tuyệt tình như vậy!" Tử Huyên đưa tay hướng vào Cảnh Thiên, Cảnh Thiên làm như không thấy gì.

Từ Trường Khanh hạ mi không nhìn nữa, "Tử Huyên cô nương, năm đó Lưu Phương chỉ là dạy cô tập viết, dạy cô thi thư, là cô hiểu sai ý thôi."

"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương..."

"Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương." Cảnh Thiên lắm mồm nói tiếp, "Là tự mình suy tưởng, không thể trách ai."

[Trích “Kiêm Gia” trong Kinh Thi. Dịch thơ – theo thivien.net: Lau lách xanh tươi và rậm rạp, móc làm sương phủ khắp mọi nơi. Người mà đang nói hiện thời, ở vùng nước biếc cách vời một phương.]

"Trường Khanh còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ." Dứt lời, Từ Trường Khanh cầm lấy hai vật đặt trên bàn rồi vội vàng rời đi.

Hoa bay la đà, tơ tình rối rắm.

Tình ái trên thế gian này, đều giống như sen trên mặt nước, nhẹ nhàng như vậy, nhưng vĩnh viễn không rời.

3 comments

8/05/2013 9:36 PM Reply

Bà già đau lòng rồi hahaha hả hê quá hả hê quá

B_B
8/05/2013 11:19 PM Reply

Oi, truyen ngot qua. Moi phan dau da H roi. Cha bu Thuc thien, nguoc len, nguoc xuong. Ta sap sau rang vi ngot roi. Co ma, ta thich nha. Dang doi Tu Huyen (xin loi nang, nhung ta chi thich dam my ^^)

8/06/2013 1:17 PM Reply

uầy:)),em đọc mà xém mất máu, ngột k tả nổi

TK cưng quá TT^TT

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục