Aug 23, 2013

[Thiều Hoa] Chương 31 - Mê hương thôi tình (thượng)

Written By Tích Vũ Lầu on Aug 23, 2013 | 22:28

Một đứng một nằm.

Dưới tàng cây hòe cổ một màn cảnh trí khác thường.

Thứ ở giữa hai người chỉ còn là một tia lý trí mỏng manh.



Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 31 – Mê hương thôi tình (thượng)

Từ Trường Khanh


Lúc Cảnh Thiên đuổi tới, tên hỗn đản Triệu Vô Duyên đã cởi gần một nửa số y phục của Đậu Phụ Trắng, lộ ra thân hình trắng như tuyết, vẻ mặt Đậu Phụ Trắng rất khó chịu.

Thấy tình cảnh như vậy, toàn bộ khí nóng bốc hết lên đầu Cảnh Thiên, "Hỗn đản!"

Hắn huy khởi Ma Kiếm, một nhát chém chết Triệu Vô Duyên. Sau đó tung cước đá văng Triệu Vô Duyên ngã xuống, nằm bất động ở bên cạnh Đậu Phụ Trắng.

—— Cũng may lão tử tới kịp, nếu không để phát sinh bước tiếp theo, có giết chết tên sắc lang này cũng không thể giải hận!

Y phục Đậu Phụ Trắng rách tươm, khuôn mặt tiều tụy, đạo bào nhiều chỗ bị xé mở, đôi mắt kinh hoảng như bị lăng trì.

Con ngươi y liễm diễm mờ mịt, môi dưới bị gắt gao cắn chặt.

Cảnh Thiên nhìn thấy rất đau lòng, nắm chặt bàn tay mình lại, móng tay cơ hồ đâm sâu vào lòng bàn tay. Sớm biết vậy thà rằng cho Hỏa Quỷ Vương tuyển chọn Đậu Phụ Trắng, coi thường đạo hạnh tên kia không làm gì được Thục Sơn đại đệ tử, nào ngờ chính mình thông minh bị thông minh hại, hiện giờ khiến Đậu Phụ Trắng thiếu chút nữa phải chịu ủy khuất, còn có rất nhiều chuyện không nên xảy ra.

Nhưng hắn khó chịu thế nào vẫn không thể cho Đậu Phụ Trắng phát hiện, y là người rất quật cường, ắt không thích bị người khác đối đãi như vậy.

Cảnh Thiên cởi ngoại bào của mình đưa cho y, "Mau mặc vào đi." Sau đó liền ôm kiếm đưa lưng về phía Đậu Phụ Trắng, giờ phút này Đậu Phụ Trắng nhất định sẽ không cho hắn nhìn thấy y như vậy.

Cảnh Thiên chờ nửa ngày không thấy có động tĩnh, liền quay đầu lại, Trường Khanh nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt nhắm hờ, không có nửa động tác đang mặc y phục.

Hắn lên tiếng hỏi thăm, " Đậu Phụ Trắng?"

"Ta không đủ khí lực..." Y hạ mi xuống, mồ hôi chảy ướt toàn thân.

—— Hắn biết mê hương rất đáng sợ, nhưng không nghĩ tới nó lại hung hiểm thế này! Ngay cả Thục Sơn đại đệ tử cũng không ngoại lệ.

Cảnh Thiên đau lòng ôm lấy thắt lưng Đậu Phụ Trắng, giúp y kéo lại phần y phục đã bị cởi đến khố bộ, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bên tai y, lại lấy cổ tay áo thay y lau đi mồ hôi tinh mịn hai bên trán.

Hắn cúi người đến bên tai Đậu Phụ Trắng nhỏ giọng nói, "Có ta ở đây." Sau đó hai tay ôm chặt lấy Trường Khanh, đem y phục bị xé bỏ khắp nơi cùng ngoại bào của mình phủ lên ngực y, rồi bế y ra khỏi cung điện.

Vừa ra ngoài cung điện, chân Cảnh Thiên lập tức bị kiềm hãm, chỉ thấy ngoài điện ngày càng nhiều kẻ người không ra người bò tới, trên mặt mỗi người lộ vẻ hung ác, trong mắt tràn đầy hung quang.

"Sao lại thế này? Thay Hỏa Quỷ Vương báo thù sao?"

Từ Trường Khanh cẩn thận nhìn xung quanh, "Không đúng, ánh mắt kia không phải phẫn nộ mà là thèm khát. Là huyết khí, Cảnh huynh đệ, huynh bị thương?"

"Đúng rồi, ta quên cầm máu." Hắn bất giác hướng mắt nhìn vào vết thương trên cổ tay, dòng máu đỏ vẫn ào ạt chảy ra.

"Ta đã nói, huyết khí một khi mang vào thế giới cực lạc rất nguy hiểm, càng ngày càng nhiều vong linh du hồn sẽ tụ tập lại đây."

"Vậy phải làm gì bây giờ?"

Từ Trường Khanh nhất thời không lên tiếng, y thật sự không biết nên mở miệng nói với Cảnh Thiên thế nào, huyết khí đưa tới vong linh du hồn chỉ có cách dùng huyết khí lớn hơn mới có thể bình ổn nó, mà biện pháp bình ổn, chính là tế huyết, lấy thân mà tế.

"E rằng ta không thể cùng huynh ra ngoài rồi." Từ Trường Khanh cười thê mị, hai ngón tay khép lại, Kiến Ngôn Kiếm liền bay ra khỏi vỏ, kiếm quang huy khởi, kiếm phong hướng thẳng vào yết hầu của mình, lấy máu của y làm mồi dẫn, như vậy Cảnh Thiên có thể an toàn trở ra.

"Đậu Phụ Trắng, huynh điên sao!" Dưới tình thế cấp bách, Cảnh Thiên tay không nắm Kiến Ngôn Kiếm lại, bàn tay mạnh mẽ chế trụ kiếm phong sắc bén, thoáng chốc máu tươi tràn đầy, theo lòng bàn tay và cổ tay uốn lượn chảy xuống, máu đọng thành vũng như anh túc đỏ sẫm.

"Cảnh huynh đệ, huynh...." Thấy Cảnh Thiên tay không đoạt kiếm, Từ Trường Khanh không khỏi đau lòng.

"Huynh ngay cả sinh mạng cũng không màng đến, cho dù ta có phế đi một bàn tay thì có là gì!" Huyết khí ngày càng nồng, vong linh cùng du hồn chung quanh ngày càng nhiều.

Cảnh Thiên chỉ có thể ôm chặt Từ Trường Khanh không buông, cũng cố không cho máu ở lòng bàn tay cùng cổ tay chảy xuống.

"Cảnh huynh đệ, huynh bình tĩnh một chút, lần này chúng ta nhất định trốn không thoát, biện pháp duy nhất là cho ta làm mồi dẫn dắt bọn họ rời đi."

Cảnh Thiên tất nhiên không thuận theo, "Là máu của ta đưa bọn họ tới, có làm mồi cũng phải là do ta làm!"

"Ta giờ không có nửa điểm khí lực, đừng nói ra khỏi thế giới cực lạc, chỉ đi vài bước cũng khó khăn, bằng không vừa rồi cũng sẽ không bị Triệu Vô Duyên kia...."

"Triệu Vô Duyên!" Cảnh Thiên bừng tỉnh, vô cùng kích động.

Nguy cơ nguy ngập.

Sinh tử một đường.

Từ Trường Khanh không biết vì sao Cảnh Thiên còn có thể cao hứng như vậy, quả thật khó hiểu, "Làm sao vậy?"

"Chúng ta lấy Triệu Vô Duyên làm mồi dẫn! Dù sao hắn cũng đã bị ta giết rồi!"

Từ Trường Khanh nghe xong hiểu được.

Cảnh Thiên mừng rỡ không thôi, nhẹ nhàng thả Đậu Phụ Trắng dựa vào vách tường, sau đó chạy vào cung điện lôi thi thể Triệu Vô Duyên ra, vừa mới lôi ra, nhãn thần vong hồn càng thêm phần đói khát mãnh liệt.

—— Quả nhiên không sai.

Cảnh Thiên xé một mảnh vải trên y phục của Triệu Vô Duyên ra, một đầu dùng tay nắm, đầu còn lại dùng răng cắn chặt, nhanh chóng băng bó lại miệng vết thương, tạm thời che đậy huyết khí.

Sau đó khom người ôm lấy Đậu Phụ Trắng, "Đừng nhìn." Nói xong hắn rút Ma Kiếm ra, kiếm phong hóa thành mấy đạo ánh sáng, khí thế phi hoa toái ngọc bổ về phía Triệu Vô Duyên, đối phương tức khắc huyết nhục lẫn lộn không thành hình người, huyết khí tràn ngập khoang mũi khiến kẻ khác buồn nôn.

Ngay sau đó, Cảnh Thiên hớp một hơi bế Đậu Phụ Trắng chạy thẳng ra ngoài điện, hắn biết chính mình lần này thua không dậy được, phải nhanh chóng chạy khỏi nơi đây, cơ hội chỉ có duy nhất một lần này mà thôi.

Lòng bàn chân hắn sinh gió, như tên rời cung, khí thế vô cùng.

Chỉ thời gian nửa nén hương, hắn đã chạy qua cửa thành thế giới cực lạc.

Hắn bước một bước ra khỏi cửa thành. Nhìn mấy ngàn vong hồn phía sau, nghĩ lại trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Ra khỏi cửa thành, Cảnh Thiên cảm thấy lòng bàn tay cùng cổ tay mình rất đau.

Vừa rồi đầu óc căng thẳng, cho nên nhất thời không để ý đến đau đớn này, hiện tại mới vừa trầm tĩnh lại, cơn đau liền xâm chiếm bản thân, cánh tay nhất thời vô lực, không ngờ lại làm Đậu Phụ Trắng trong lòng ngã xuống đất.

Cũng may dưới chân là khối đất ẩm ướt, ngã không đau.

Trường Khanh thấy thái dương Cảnh Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng, lại thấy mảnh vải băng bó tay hắn đã bị máu nhiễm ướt, đạo bào của y cũng thấm một tầng máu đỏ.

"Máu chảy không ngừng." Từ Trường Khanh gắng gượng đứng lên muốn xem thương thế cho Cảnh Thiên, lại bất đắc dĩ ngã thật mạnh xuống đất, bản thân y hiện giờ chẳng những không điều khởi được chân khí, mà ngay cả sức trói gà cũng không có, miễn cưỡng dụng lực càng khiến cho toàn thân càng thêm yếu ớt.

Dược này quả thực rất mạnh.

Cảnh Thiên hớp một ngụm lãnh khí, xé mảnh vải bị máu nhuộm bỏ đi, sau đó lại xé một mảnh vải khác ở góc áo tự băng bó. Hắn sợ nếu hắn mà còn mất máu nữa e rằng sẽ phải ngất đi, mà Từ Trường Khanh hiện giờ suy yếu như vậy, nếu cả hắn cũng ngã xuống thật sự rất nguy hiểm.

Cảnh Thiên băng bó xong liền cố gắng cắn răng bế Từ Trường Khanh đang ngã dưới đất lên, rồi đặt y dưới tàng cây của một gốc hòe cổ, giúp y dựa vào thân cây thoải mái một chút.

Bóng đêm như mực, trăng sáng treo cao.

Ánh trăng mờ ảo, Cảnh Thiên chăm chú ngắm nhìn Đậu Phụ Trắng hư nhuyễn vô lực.

Thân ảnh yếu ớt nằm yên, tĩnh như xử tử, bất động như uyên. Dung nhan trắng thuần trong ánh trăng mông lung tỏa sáng như ngọc.

Chỉ cần nơi nào có mặt y, liền tự khắc biến thành phong cảnh hữu tình.

Vài tiếng thở gấp nhỏ nhẹ vang lên, từng giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống chiếc cằm gầy gò của Từ Trường Khanh, rồi theo hầu kết tạo thành một độ cung tuyệt đẹp, lại tiếp tục chảy xuống vạt áo rộng mở, xương quai xanh trắng muốt được phủ bởi một tầng mồ hôi tinh mịn, lúc này ở dưới ánh trăng càng trở nên trong suốt.

Y phục vừa rồi dưới tình thế cấp bách tùy tiện khoác lên, nhưng nay xem ra lại rất động nhân, vũ mị nhẹ nhàng, câu hồn nhiếp phách.

Người dựa vào gốc cây tựa hồ có chút không thoải mái, phát ra vài tiếng rên rỉ.

Thở dốc rồi lại nuốt xuống, hầu kết rung động, mồ hôi liên tục chảy ra.

Hết thảy đều thu vào đáy mắt Cảnh Thiên.

Dù người có định lực tốt thế nào, gặp y hết lần này đến lần khác dụ hoặc như vậy, chỉ sợ muốn kiềm chế cũng kiềm chế không được.

Hắn bất đắc dĩ xoay người đứng dậy, chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, đây là triệu chứng thú tính lại bộc phát.

Một đứng một nằm.

Dưới tàng cây hòe cổ một màn cảnh trí khác thường.

Thứ ở giữa hai người chỉ còn là một tia lý trí mỏng manh.

Một người xuất phát từ dược tính bắt buộc, người còn lại bị tiếng thở dốc nhỏ nhẹ kia bức bách.

Hết nửa ngày, Cảnh Thiên mở miệng nói trước, "Đậu Phụ Trắng, có được không?"

"Ừm...." Từ Trường Khanh lên tiếng ưng thuận, không còn cách khác, Từ Trường Khanh rất rõ ràng, vừa rồi xương cốt tê dại là bước thứ nhất, hiện tại đã phát triển đến bước thứ hai – đốt người, nếu không có ai giúp y dập tắt ngọn lửa này, sợ là tính mạng cũng khó giữ được.

---------------------
“Một người xuất phát từ dược tính bắt buộc, người còn lại bị tiếng thở dốc nhỏ nhẹ kia bức bách.”

Lão đại quả là sức lực phi thường, bị thương gần chết mà vẫn đại phát thú tính được. Nếu như đây là Thục Thiên, tuyệt không có chuyện Trường Khanh vì dược tính dày vò mà chấp thuận. Thế nhưng đây là Thiều Hoa nha, chuyện gì xảy ra còn chưa nói trước được.

Đáp án chương 30: 4. Lão đại được việc đó, dùng cả trí cả sức cả tâm mà khuân được Khanh ra ngoài. Lão đại, ngươi được!!! Chúc mừng các độc giả đã đoán trúng. Đảm bảo các vị đi thi trắc nghiệm sẽ được hai anh nhà phù hộ đánh đâu trúng đó =))

Câu hỏi chương 31: Tiếp theo, H hay không H?
Câu hỏi ngắn gọn, cô đọng, súc tích =))

H thì không nói làm gì, còn ai chọn không H thì nhớ kèm nguyên nhân nha. Ví như Ma Tôn phá đám, Tử Huyên lên cơn…

17 comments

Anonymous
8/23/2013 11:35 PM Reply

H. a H. a H. a
nhưng e sợ không H đc vì ms H xog:(
là do Tử Huyên lên cơn a:<

Anonymous
8/23/2013 11:40 PM Reply

Lão Thiên hảo biết điều a
ôi cái đoạn "Ừm.." của Khanh rất chi là câu dẫn a a a

Anonymous
8/23/2013 11:54 PM Reply

đáp án 4
sao em thấy mình bị troll, tức quá
rút kinh nghiệm em đag định chọn H, nhưg mà nghía thấy câu "H thì không nói làm gì, còn ai chọn không H thì nhớ kèm nguyên nhân nha. Ví như Ma Tôn phá đám, Tử Huyên lên cơn…"
bỗng nhiên muốn nghĩ
mặc dù rất muốn là do anh Lâu phá đám
nhưg đời ko như mơ nên em chọn do Huyên thẩm lên cơn keke

B_B
8/24/2013 6:05 AM Reply

Neu la Thuc Thien thi ko, nhung day la Thieu Hoa nha. Co H chu ^^

8/24/2013 9:06 AM Reply

Cô nương cẩn thận quá, đây là Thiều Hoa, ko phải Thục Thiên, chả tuân theo logic nào đâu =))

8/24/2013 9:08 AM Reply

Đáp án ss không mong muốn nhất @@, Đảm bảo nếu trúng e sẽ là tội nhân của cả liên đoàn đậu hủ Thục Sơn :p

8/24/2013 12:06 PM Reply

truyện hay wa... đang khúc hấp dẫn,... ta chọn H

Anonymous
8/24/2013 2:31 PM Reply


2 đáp án mà ss nhưng e muốn H cơ
nếu đúng là TH lên cơn chắc e nhảy lầu nhà ss mà tự vẫn :))

8/24/2013 3:31 PM Reply

e chọn có H

8/24/2013 3:53 PM Reply

Ta cũng chọn H

8/24/2013 8:57 PM Reply

Haha, ta phát hiện Thiên của Thiều Hoa ít thú tính hơn của Thục Thiên. Hắn biết kiềm chế hơn chút xíu, ha ha.
Gặp cha Thiên của Thục Thiên là "làm trước nói sau" rồi, hihi

8/25/2013 11:30 PM Reply

thôi thì e chuẩn bị tâm lý nhảy lầu đi ha :p

8/25/2013 11:38 PM Reply

Còn Khanh Nhi của Thiều Hoa thì ít quyết tuyệt hơn Khanh Nhi của Thục Thiên. Gặp Khanh Nhi của Thục Thiên là cha Thiên xác định nhảy sông tự giải quyết rồi :3

Anonymous
8/26/2013 10:51 AM Reply

K mang sống của e:((

Anonymous
8/26/2013 9:32 PM Reply

Ta chọn không H và tất nhiên vẫn muốn anh Lâu ra phá đám! *Giơ băng rôn ủng hộ Lâu Khanh*. ><

8/27/2013 4:37 PM Reply

H đi, H đi!!!!! Đừng làm ta hụt hẫng nha nàng.....

8/29/2013 1:19 PM Reply

Công nhận
chữ "ừh" của mỹ nhân làm ta nghẹn ngào trào máo lun ý

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục