Aug 14, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 28

Written By Tích Vũ Lầu on Aug 14, 2013 | 19:34

"Lưu Phương, là ta nợ huynh, là ta ích kỷ kéo huynh theo ta tiến nhập lục đạo luân hồi, mà nay gặp lại, ta lại không thể lập tức nhận ra huynh! Nhưng ta vẫn cảm tạ trời xanh, cho chúng ta tương thức, tương ngộ, tương tri, tương thủ..." 


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 28 – Vãng sự cựu dung

Cảnh Thiên - Từ Trường Khanh



Hai người bước vào sòng bạc, bên trong người đông như kiến.

Cảnh Thiên chỉ tay vào một cái quầy lớn, "Trò này gọi là trò “Đại Tiểu”, huynh từ từ học hỏi, nhìn Cảnh đại gia ta chơi đây!"

Trường Khanh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Cảnh Thiên, rất chuyên tâm học tập.

Cảnh Thiên lấy ra hai tờ ngân phiếu đặt vào ô "Đại", người giữ quầy hô to, "Mở! Tiểu!"

Cảnh Thiên đặt tiền vào ô "Tiểu", lại nghe thấy, "Mở! Đại!"

Thua một hồi lâu, ngân phiếu trong tay ngày càng ít, Cảnh Thiên xấu hổ một trận, trước mặt Đậu Phụ Trắng lại như vậy, thật mất mặt mà! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao Đậu Phụ Trắng không hiểu bài bạc, không bằng cứ tùy tiện lừa y, người này từ trước đến nay rất dễ lừa nha!

Cảnh Thiên giảo hoạt cười, "Ngoài mặt là ta thua, nhưng kỳ thực là ta cố ý đó!"

Đậu Phụ Trắng đơn thuần quả nhiên cho là thật, ngạc nhiên hỏi lại, "Cố ý thua?"

Nhìn đáy mắt đối phương trong trẻo, Cảnh Thiên có phần ngượng ngùng tội lỗi, nhưng vẫn sĩ diện không chịu nhận, "Đúng vậy, nơi này là thế giới cực lạc, tiền này là tiền âm phủ, không thể thắng quá nhiều, xui xẻo lắm!" Nói xong định đặt hai tấm ngân phiếu cuối cùng vào ô "Đại".

Trường Khanh đưa tay giữ lại, "Mọi nơi trong thế giới cực lạc đều liên quan đến nhau, phải thắng đủ tiền mới có thể qua cửa! Cảnh huynh đệ, ta cũng tạm hiểu cách chơi rồi, hay là để ta chơi ván này!"

"Huynh muốn chơi thì cứ chơi!" Cảnh Thiên nghĩ có lẽ Trường Khanh nhìn hắn chơi cũng ngứa tay rồi, liền đưa cho y một tờ ngân phiếu, chính mình thì cầm tờ còn lại đi chơi trò “Tôm Cua Cá”.

Tựa hồ hôm nay "Tôm Cua Cá" rất có duyên với hắn, chỉ trong chốc lát ngân phiếu thắng được đã dày hơn gấp mười lần, vừa định khoe với Trường Khanh một phen đã thấy trò "Đại Tiểu" người vây chật kín.

Cảnh Thiên vội đẩy đám người kia ra, nhón chân lên nhìn.

Trước mắt liền hiện lên một màn kinh ngạc, Trường Khanh cầm một xấp ngân phiếu còn dày hơn của hắn, chỉ cần y đặt ô nào mọi người lập tức đặt ô đó, tất cả đều theo y phát tài.

Người của sòng bạc thì đầu đầy mồ hôi.

Cảnh Thiên sợ xảy ra chuyện, vội vàng chen về phía Trường Khanh, chỉ là y bị vây chật kín, không chen vào được.

"Tránh ra, tránh ra một chút, tránh ra một chút!" Cảnh Thiên vừa xô vừa đẩy, cuối cùng cũng tìm được huyết lộ tới gần Từ Trường Khanh, "Đậu Phụ Trắng, ta tìm được linh châu rồi!"

Nghe tiếng Cảnh Thiên, Trường Khanh lập tức xoay người đi theo hắn ra ngoài.

Ra đến cửa sòng bạc, Trường Khanh thấy Cảnh Thiên hai tay trống không liền hỏi, "Cảnh huynh đệ, linh châu đâu?"

"Linh châu không thấy, nhưng ta thấy đầu heo!" Nói xong đưa tay chỉ vào Đậu Phụ Trắng.

Đậu Phụ Trắng nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi lại, "Cảnh huynh đệ nói ta sao?"

"Cho huynh chơi là tốt rồi, ai cho huynh thắng nhiều như vậy!"

"Ta cũng biết là rất xui xẻo." Trường Khanh nhất thời y hệt như tiểu hài tử phạm lỗi, biểu tình vô tội kia làm cho tâm Cảnh Thiên không khỏi rung lên.

"Về sau không được phép thế nữa!"

Mặc kệ như thế nào, xem như qua được ải này.

Rời khỏi sòng bạc, Cảnh Thiên nũng nịu ôm vai Trường Khanh, "Ê, Đậu Phụ Trắng, bản lĩnh đánh bạc kia là ai dạy huynh vậy?"

"Vừa rồi Trường Khanh đoán thôi."

"Đoán chuẩn như vậy!"

"Bây giờ chúng ta đi tìm Hỏa Quỷ Vương!" Trường Khanh không để ý tới hắn, nói xong bước nhanh về phía trước.

"Này! Lần sau nhớ dạy ta đoán đó!" Cảnh Thiên vội vàng đuổi theo.

***

Hai người đi tới một cung điện rộng lớn.

Một gã sai vặt tiến đến nói, "Hai vị mời lên đài!"

Cảnh Thiên ngạc nhiên hỏi, "Lên đài gì?"

"Lên đài biểu diễn."

"Chúng ta đến đây không phải để biểu diễn."

Trường Khanh đứng bên cạnh nắm lấy vạt áo Cảnh Thiên, nói nhỏ vào tai hắn, "Lần đầu tiên tới đây đều phải qua ải này, chúng ta cần phải làm cho người xem dưới đài khóc, sau đó lấy nước mắt của họ là có thể đi qua."

Cảnh Thiên nghe xong mới hiểu, "Thì ra là diễn bi kịch, để ta diễn!"

Hắn không nói hai lời lập tức bước lên đài.

Dưới đài đến mấy trăm người, làm cho Cảnh Thiên cũng hơi run một chút, "Lần đầu lên đài, kể chuyện gì bây giờ?" Đứng hồi lâu lại chạy xuống kéo Đậu Phụ Trắng lên, "Đậu Phụ Trắng, coi như huynh là khách mời của ta đi, lời thoại rất ít mà."

Trường Khanh nhìn hắn bằng ánh mắt: ta —— không —— diễn.

Cảnh Thiên đứng trên đài, thân hình lẫm lẫm.

"Kỳ thực, kiếp trước ta là Thần Giới Đại tướng quân, Phi Bồng. Bởi vì phạm lỗi nên bị giáng xuống trần làm người phàm. Thiên Đế muốn ta đến thế gian tìm về Trấn Yêu Kiếm, chính vào đăng hội Nguyên Tiêu, ta cứu được một người trong ngõ nhỏ, người đó tên là Cố Lưu Phương."

Trường Khanh khó tin nhìn về phía Cảnh Thiên.

Y là Cố Lưu Phương?

Phi Bồng là Cảnh Thiên?

Vì sao y lại không biết gì cả?

"Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Phương, Phi Bồng liền yêu y. Bọn họ cùng nhau đố đèn, ăn nguyên tiêu, bắn yên hỏa, đêm hôm đó bọn họ thật sự rất hạnh phúc." Ngữ khí không kìm được lộ ra sủng nịch thương yêu cùng hạnh phúc.

Cảnh Thiên tiếng đến gần Trường Khanh, nắm lấy tay y, "Lưu Phương, ta thật sự yêu huynh, nhưng ta phải lập tức quay về Thiên Đình chịu nỗi khổ luân hồi, chúng ta kiếp này vô duyên."

"Phi Bồng từ biệt như vậy, hai người cũng từ đây sơn thủy bất tương phùng. Phi Bồng rất muốn sau khi luân hồi có thể tìm lại Lưu Phương, đáng tiếc, người sinh ta chưa sinh, ta sinh người đã chết. Hận không sinh cùng lúc, ngày ngày được ở bên người. Thiên ý trớ trêu, Phi Bồng tìm Trấn Yêu Kiếm tái ngộ Cố Lưu Phương, âu cũng là trời cao định đoạt."

Bất giác Cảnh Thiên rưng rưng, "Lưu Phương, nếu kiếp này không thể chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chúng ta kiếp sau gặp lại."

"Phi Bồng..." Trường Khanh nhỏ giọng.

Cảnh Thiên nắm chặt tay Trường Khanh, mười ngón đan nhau, tiếp tục nói, "Vì thế, hai người đến bên bờ thiên nhai, mười ngón đan nhau, thả người cùng nhảy. Không cầu bạch đầu giai lão, chỉ cầu được nhắm mắt cùng nhau!"

Diễn đến vậy, theo lý nên có kết thúc tốt đẹp, người dưới đài đều rơi lệ, nước mắt bay lên xung quanh bọn họ, ngoại trừ một người.

Cảnh Thiên nức nở hỏi, "Sao ngươi không khóc?"

"Ngươi diễn quá khoa trương, nhãn thần hai người không hề trao đổi, chính yếu là Phi Bồng tư tâm quá nặng! Tình ái thế gian thực sự không nên như vậy."

Cảnh Thiên nghe xong lui về sau, đến trước mặt Đậu Phụ Trắng, "Một người không khóc có tính là qua ải không?"

"Không, tất cả mọi người đều phải rơi lệ."

Cảnh Thiên cảm thấy một màn vừa rồi cũng xem như lọt được vào trong mắt ba phần, vốn là nỗi đau thầm kín trong lòng của hắn, hiện giờ lại diễn cho mấy người xem đã hy sinh rất lớn rồi, lại còn bị người ta chê là quá khoa trương.

Về phần Trường Khanh, y không nhớ đoạn quá khứ này, diễn xuất trung bình, không theo kịp hắn.

Trường Khanh!

Cảnh Thiên ngộ đạo, vấn đề là ở Trường Khanh! Y không nhớ đoạn quá khứ này, cho nên không thể nhập tâm.

Đột nhiên, Cảnh Thiên quỳ một gối xuống trước mặt Trường Khanh, ánh mắt nhìn xuống dưới đài, "Đây là Cố Lưu Phương chuyển thế!"

Dưới đài đang thổn thức bỗng phát ra thanh âm kinh ngạc.

Hắn tiếp tục giữ tư thế quỳ như vậy, "Lưu Phương, là ta nợ huynh, là ta ích kỷ kéo huynh theo ta tiến nhập lục đạo luân hồi, mà nay gặp lại, ta lại không thể lập tức nhận ra huynh! Nhưng ta vẫn cảm tạ trời xanh, cho chúng ta tương thức, tương ngộ, tương tri, tương thủ. Kiếp này ta quyết không buông huynh ra, không để huynh rời xa ta! Đậu Phụ Trắng, khoảnh khắc này không phải là diễn kịch, là ta thực lòng!" Nói xong, Cảnh Thiên cùng Trường Khanh đều rơi lệ hồng trần.

Trường Khanh mặc dù chỗ hiểu chỗ không, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được, Cảnh Thiên đối với kiếp trước là hối hận, nhưng đối với chính mình là yêu.

Điều kinh ngạc chính là, nước mắt của hai người cư nhiên xen lẫn vào nước mắt của người xem, cùng bay lơ lững giữa không trung.



"Vinh hoa huyễn hoặc, kiếm tìm trăm ngàn lượt, quay đầu nhìn lại đã quá vạn năm, tình trung y nhân." Người dưới đài vừa rồi không khóc hiện tại cũng xúc động lau lệ rơi nơi khóe mắt.

---------------
Đình: Trẻ ngoan đi theo lão đại thế nào cũng bị lão dạy hư, lại biểu cảm vô tội kia nữa ~ Ta ngất

Vũ: Ta cũng muốn diễn kịch, ta muốn làm Trùng Lâu =))

4 comments

Anonymous
8/14/2013 8:36 PM Reply

em cũng muốn đóng vai anh Lâu nữa

8/14/2013 8:57 PM Reply

*Bắt tay* Sắc lang lại xuất hiện rồi =))
PS: Có ai cũng đang nghĩ đến chuyện ta - dưới danh nghĩa Trùng Lâu - đang nghĩ không =))

B_B
8/14/2013 9:48 PM Reply

Oi, cai doan nay lam ta cuoi ti chet ^^

8/14/2013 9:58 PM Reply

Ta tưởng tượng ra cái khuôn mặt vô tội của Trường Khanh mà thấy lòng xao xuyến, máu mũi không kìm được mà phọt ra. Hixhixhix. Truyện của nàng làm ta mất máu nhiều quá...

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục