[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN
| TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 02
Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)
Thật ra Công Tôn Kiềm luôn thích một cuộc sống
bình đạm yên ả, chính là cuộc sống ở quê nhà Hoài Tây. Hoài Tây không sầm uất
như đô thành Thiên Tuyền, cũng không quá đỗi tịch mịch lạ lẫm như thảo lư y
đang ở. Nơi đó nổi danh với loài hoa mẫu đơn Ngụy Tử ngàn cánh, tím ngắt một
màu, hoa chỉ nở vào ba tháng xuân, thời khắc hoa nở cả đình viện Công Tôn thế
gia là một màu tím rực rỡ, tràn đầy nét đoan chính kiêu ngạo lại không kém phần
phong nhã hào tình. Cánh hoa bám rất chắc quanh đài hoa, cho dù mưa dông cũng
không rễ dàng lìa cành, mãi đến khi hoa tự rụng, thời khắc ngàn cánh tung bay
thật sự rủ say lòng người.
Gần đây Công Tôn Kiềm thường hay mộng mị, mộng
đến thời còn niên thiếu, ngưỡng vọng một thân ảnh màu tím ngạo nghễ xuất trần.
Khi ấy Thiên Tuyền mới lập quốc, tân vương thân chinh đến Hoài Tây phổ biến tân
chính, chiêu mộ hiền tài, còn y chỉ là một sĩ tử bình thường đứng giữa trăm
người, ngẩng đầu chăm chú lắng nghe. Y ngưỡng vọng vị quân vương trẻ tuổi mang
vẻ ngoài thanh tú mà khí phách ấy, từng câu từng chữ của người đều chứa đầy vẻ uy
nghi tôn giả mà vẫn rất đỗi tường hòa.
Đó là lần đầu tiên y ngẩn ngơ đến vậy.
Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên.
Thế rồi Công Tôn Kiềm miệt mài đèn sách. Người
khác chỉ thấy y có lòng nhiệt thành trùng chấn gia môn, chỉ riêng mình y hiểu, y
còn có một mục tiêu để phấn đấu. Ngày đêm dùi mài kinh sử, vượt đủ khoa thi, thẳng
đến khi y tìm được đến phủ thừa tướng thì đã không nhớ được bao mùa hoa Ngụy Tử
tàn rồi lại nở. Có người cất tiếng thở dài, có đáng hay không, Công Tôn thế tộc
dẫu không còn hào nhoáng như xưa, thì vẫn là một đại thế gia được khắp trong
ngoài Hoài Tây kính ngưỡng, có thể lo cho đích tử của họ một chức quan không to
không nhỏ, an nhàn sống qua mấy đời, hà tất phải lặn lội đến kinh thành xa xôi
bon chen cực nhọc? Công Tôn Kiềm không đáp, người ngoài không phải là y, sao
biết được lòng y cảm thấy đáng hay không đáng?
Thẳng đến khi, y được phong bậc thượng khanh,
trở thành phó tướng Thiên Tuyền.
Thẳng đến khi, y trở thành một kẻ đã chết, vùi
thân dưới ba tấc đất, biến mất hoàn toàn dưới mắt thế nhân.
Cũng thẳng đến khi, y quỳ gối ở đây, khóc
không thành tiếng trước thân thể quân vương đang lạnh dần.
Có
đáng hay không?
Trọng Khôn Nghi giữ chặt lấy vai y, cảm nhận
được từng cơn run rẩy.
“Công Tôn huynh…”.
Trời đêm rét lạnh, gió mưa vần vũ, chứng kiến toàn
bộ trận hỗn chiến kéo dài từ sáng sớm cho đến tận nửa đêm. Lăng Quang bị vây
giữa loạn quân, Công Tôn Kiềm và Trọng Khôn Nghi cũng vậy.
Ngày đó, Công Tôn Kiềm quỳ sụp xuống trước mặt
Trọng Khôn Nghi, xin được trở về cố quốc. Cho dù phải chết, y cũng muốn chết
ngay trên quốc thổ của mình, bảo vệ vương thượng của mình. Trọng Khôn Nghi bật cười
mỉa mai, huynh lại muốn giảng đạo lý với ta? Nói cái gì sống không thể thẹn với
lương tâm, không thể trơ mắt đứng nhìn vua chết nước mất? Người một khi đã chết
rồi, nói suông cũng có tác dụng gì? Mạng của huynh là do ta nhặt lại, thân của
huynh cũng đã khóa tại nơi này, chỉ có lòng của huynh là ta không giữ được.
Bởi vì, ta muốn huynh cam tâm tình nguyện.
Ngoài phòng, tiếng lá xào xạc dần chìm vào
thinh lặng. Trọng Khôn Nghi thở dài một tiếng, bao niệm tưởng ngổn ngang kết
thúc, Công Tôn Kiềm vẫn bấu chặt góc áo hắn không rời, miệng mấp máy thứ khẩu
hình gì không rõ, đến khi hắn chăm chú nhìn lại, lại thấy như chưa từng nói
điều gì.
“Được rồi, ta đưa huynh đi”.
Lăng Quang vương bốn bề thọ địch, bị vây hãm
trong cánh rừng cách thôn Lục Lâm không xa. Cố Thập An thông minh nhanh trí,
chia quân tám phía đánh lạc hướng địch, nhưng cũng vì thế mà khiến cho viện
quân của Trọng Khôn Nghi không thể xác định được chính xác vị trí của quốc chủ
Thiên Tuyền, chỉ có thể tách thành nhiều nhánh nhỏ đuổi theo tiếp ứng.
Một đạo quân dưới sự chỉ huy của Cố Thập An, vòng
ngược trở lại tập kích chủ doanh Thiên Quyền, chỉ còn một nhóm nhỏ bộ binh vẻn
vẹn mười người, đi theo Lăng Quang quốc chủ.
Thiên Quyền kỷ luật lỏng lẻo, không có Uy
tướng quân ở đó, Chấp Minh căn bản chỉ như đứa trẻ nông nổi, chỉ cần Cố Thập An
kịp thời uy hiếp được Chấp Minh, sẽ coi như giành lại được sinh cơ cho Thiên
Tuyền.
Nước cờ này của Cố Thập An nằm ngoài khả năng
tưởng tượng của Trọng Khôn Nghi. Khá khen cho một Thiên Tuyền, bị dồn đến đường
cùng vẫn có thể dùng binh nửa hư nửa thực, xông vào cõi chết để tìm đường sống.
Nhưng đây cũng là nước cờ nguy hiểm nhất, một khi thua sẽ thua sạch sẽ, thua
triệt để.
Có tiếng binh khí chạm nhau leng keng, tiếng
người gào thét thảm thiết, Công Tôn Kiềm vội giục ngựa chạy đến, thấy một bóng
người đã xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ thoáng nhìn qua, không khỏi bàng hoàng.
Vương thượng.
Thân thể Lăng Quang cứ vậy đổ xuống, để lộ ra
vô số mũi tên bằng thép chằng chịt khắp người. Y vội vàng đỡ lấy ngài, để ngài
dựa vào tay mình, chỉ sợ khẽ cử động cũng khiến ngài đau đớn. Xung quanh hình
như rất ồn ào, có đao quang kiếm ảnh, còn có lửa đỏ lập lòe chói mắt, nhưng thứ
y để ý đến, lại chỉ có máu đỏ trước ngực người kia, từng vệt máu loang ra như hoa
Ngụy Tử nở rộ.
“Là… khanh à?”.
Tựa như rất lâu về trước, ngài vẫn kiệm lời
với y như vậy. Công Tôn Kiềm cũng không dám chắc, ý tứ trong lời nói kia rốt
cuộc là gì. Cũng không dám chắc, ngài đang nhắc đến ai.
Người trong lòng y, sắc mặt đã mệt mỏi lắm, đôi
mắt nặng trĩu, hàng mi run rẩy, nhưng khóe môi rướm máu lại vẽ nên nét cười
bình thản vô song.
“Công…Tôn…”.
Công Tôn Kiềm ngây người, chỉ thấy Lăng Quang vương
khẽ nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống.
Vô ngôn dĩ đối.
Ngài không thể hỏi, y không thể đáp, cũng,
không ai còn hỏi đáp được nữa rồi.
Công Tôn Kiềm khép mắt, thấy mình như đang lạc
bước trở lại đình viện cuối xuân năm ấy, có một đóa hoa Ngụy Tử lìa cành, muôn
ngàn cánh tím rải vào trong gió, bay vào khoảng không.
---
Ghi chú: Hình ảnh cho hoa mẫu đơn Ngụy Tử và chi tiết hoa Ngụy Tử được may cách điệu trên triều phục của Lăng Quang:
---
Ghi chú: Hình ảnh cho hoa mẫu đơn Ngụy Tử và chi tiết hoa Ngụy Tử được may cách điệu trên triều phục của Lăng Quang:
Mẫu đơn Ngụy Tử
Chi tiết mẫu đơn Ngụy Tử được may cách điệu trên triều phục của Lăng Quang
Post a Comment