[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 11
Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)
Công Tôn Kiềm đứng trước bờ sông Vị Thủy, nhìn nước sông chảy
nhẹ giữa đôi bờ, lòng có chút suy tư.
“Mộ Dung Ly sẽ xuôi sông chứ?”. Y lẩm bẩm, không rõ là hỏi Trọng
Khôn Nghi hay hỏi chính bản thân mình.
“Không chắc đến mười phần, nhưng cũng phải tám chín, địa hình Xu
cư ta rõ hơn ai hết, không nhảy vực thì chỉ có bơi theo sông thôi”. Trọng Khôn
Nghi gật đầu đáp lại.
Từ lúc xảy ra biến cố đến nay đã gần một tháng, Mộ Dung Ly tập
kích không thành ngược lại bị vây khốn tại Xu cư, Trọng Khôn Nghi không phát
động tấn công vào trong, Mộ Dung Ly lại không còn khả năng đánh trực diện ra
ngoài, như vậy muốn thoát thân chỉ có thể dùng phép man thiên quá hải, tận dụng
lúc trời tối phát động một cuộc phá vây giả, còn bản thân thì bơi theo đường
sông để thoát thân. Trọng Khôn Nghi hiểu cách hành sự của Mộ Dung Ly, luôn tỉnh
táo coi trọng đại cuộc, giữ mạng mới là quan trọng, nếu còn cách để dùng sẽ
tuyệt không ngồi yên chịu chết.
Về phần uy hiếp trước đó, Mộ Dung Ly muốn dùng Lăng Quang để mở
đường thoát thân, nhưng Chấp Minh lại rơi vào tay Trọng Khôn Nghi, vậy thì
chiêu bài kia của y coi như không còn tác dụng, nếu cứ ngoan cố tuyệt tình, tất
cả cùng chịu hư tổn, Mộ Dung Ly cũng chẳng được lợi gì, còn nếu gật đầu chấp
thuận chuyện đổi người, đổi xong rồi y cũng chẳng thể thoát đi đâu. Mộ Dung Ly
biết chắc một khi chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra với Lăng Quang, thì Trọng Khôn
Nghi sẽ chưa gây nguy hiểm gì cho Chấp Minh, nên y sẽ chọn cách thoát thân
trước rồi tìm cách cứu người sau cũng chưa muộn.
Như vậy Trọng Khôn Nghi chỉ cần quăng lưới tóm gọn Mộ Dung Ly,
mọi chuyện coi như kết thúc.
"Công Tôn, huynh còn nhớ giao dịch ban đầu của chúng ta
chứ?". Trọng Khôn Nghi đột nhiên hỏi.
"Hả". Công Tôn Kiềm không hiểu tại sao người kia lại
hỏi vấn đề này, nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Còn, huynh phát binh cứu
Thiên Tuyền, ta ở lại Xu cư với huynh".
"Huynh nhớ tốt lắm. Đừng quên giao dịch đó vẫn còn hiệu
lực."
"Ừ".
"Cho nên báo thù xong đừng bỏ ta đi mất".
"Chuyện này...". Công Tôn Kiềm không biết phải trả lời
thế nào, y xác thực từng có ý định này, chỉ là bây giờ cũng không rõ đến lúc ấy
mình sẽ lựa chọn ra sao.
"Ở lại đi, ta chưa từng thỉnh cầu ai điều gì, chỉ riêng lần
này với huynh thôi, bất luận huynh cho là vì giao dịch hay là vì lời thỉnh cầu
của ta, cũng xin huynh ở lại".
Thật lâu sau, vẫn không nghe thấy Công Tôn Kiềm đáp lại, Trọng
Khôn Nghi thở dài một hơi, nhặt một hòn đá ném xuống nước, khiến mặt sông lan
ra những vòng tròn nhỏ, phủi tay nói: "Chỗ đó thì có gì thú vị mà huynh
nhìn không rời mắt chứ".
Dứt lời Trọng Khôn Nghi quay lưng bỏ về doanh trại, nhưng mới
được mấy bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhỏ giọng nói: "Công Tôn, dù
xảy ra chuyện gì cũng phải bảo trọng tính mạng, không được kích động, không
được liều mình, không được coi nhẹ bản thân, nhớ kỹ, huynh chỉ lo cho Lăng
Quang vương, còn ta, chỉ lo huynh. Nếu huynh để mình xảy ra chuyện gì làm ra
quẫn trí, đưa ra những quyết định sai lầm, không lấy được thiên hạ ta kiếm
huynh đòi nợ".
Sau đó, hắn dứt khoát sải bước rời đi.
Có lẽ Trọng Khôn Nghi không nghe được, chỉ chốc lát sau, trong
gió truyền đến một tiếng "ừ" thật khẽ.
***
Đêm đó, quả nhiên Mộ Dung Ly phát động tấn công.
Thiên hà không sao, gió lạnh tiêu điều, trời tối đen như mực,
chỉ có ánh đuốc lẫn những mũi tên mang lửa vun vút qua lại, đốt cháy cả một
vùng trời.
Mộ Dung Ly bước chân lên bờ, từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống
cằm, vai, tay áo, toàn thân y ướt sũng chật vật khó tả, theo sau còn có khoảng
hơn chục binh sĩ.
"Vút! Vút! Vút!".
Y vừa mới thở đều trở lại, còn chưa định hình được phương hướng
thì đã bị ba mũi tên liên tiếp găm vào ngực và đùi, rồi ngay sau đó bị vây chặt
bởi một đoàn người ngựa thủ sẵn cung tiễn gươm đao.
“Mộ Dung huynh, đã lâu không gặp”. Trọng Khôn Nghi nở nụ cười
nhàn nhã.
Công Tôn Kiềm đứng bên cạnh lập tức rút kiếm đặt lên cổ Mộ Dung
Ly. Trong thời khắc ấy, y đột nhiên hiểu ra mình đã sập bẫy rồi.
Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Ly bị giải về Xu cư, ngay trước mộ
phần của Lăng Quang.
“Thật không ngờ, cuối cùng ta vẫn phải quay lại đây. Sớm biết
Công Tôn huynh không màng vinh nhục của Lăng Quang như vậy, ta nên thật sự đào
xác y lên trải gió phơi sương mới phải". Mộ Dung Ly nhếch môi cười.
“Ta đã nghĩ đến mọi trường hợp, bất kể di thể người xảy ra
chuyện gì, người vẫn mãi là vị quân vương tôn quý ngay thẳng, kiêu ngạo thanh
cao của con dân Thiên Tuyền, bản thân người cũng đã siêu thoát rồi, không còn
vướng bận trần ai này nữa. Cố chấp níu giữ, chẳng qua chỉ là kẻ còn sống mà
thôi”.
Gió, trong khoảnh khắc phất qua, khiến tán cây cao rì rào lay
động, những ngọn đuốc cũng nhảy múa bập bùng, chiếu lên gương mặt thanh tuấn
kiên định của Công Tôn Kiềm, mắt y nhìn về phương xa, dường như có phần tỉnh
ngộ.
“Tôn quý? Thanh cao?”. Mộ Dung Ly nhếch môi cười nhạt: “Nực
cười, y phải là người dơ bẩn nhất trên đời này mới phải”.
Dưới trời đêm ảm đạm, Trọng Khôn Nghi chỉ kịp nhìn thấy một cái
nhăn mày thoáng qua của người kia, thì lòng đã thầm căng thẳng, lập tức lên
tiếng: “Không cần nhiều lời với kẻ này, Công Tôn, huynh muốn tự tay giết Mộ
Dung Ly trả thù thì làm ngay đi!”.
Công Tôn Kiềm dường như đã tinh tế cảm nhận ra điều gì đó, bàn
tay cầm kiếm khẽ động, chĩa lưỡi kiếm càng gần sát cổ Mộ Dung Ly.
“Công Tôn huynh luôn mang trên mình phong thái của bậc quân tử,
chỉ sợ rằng còn chưa được nếm thử tư vị của Lăng Quang đâu nhỉ? Lăng Quang vì
ai mà rơi vào bẫy, vì ai mà chịu đủ dày vò, phỏng chừng Công Tôn huynh còn chưa
biết rõ? Hay là hỏi thử vị bằng hữu bên cạnh huynh đi". Trên cổ đã có tia
máu rất mảnh xuất hiện, nhưng Mộ Dung Ly vẫn cười như cũ.
Ngày đó, nhận ra lòng hiếu thắng và bất cam của Cấn Mặc Trì, Mộ
Dung Ly đã lợi dụng hắn, nói cho hắn biết quá khứ của Lăng Quang, chỉ cho hắn
cách lừa Lăng Quang đến khu rừng đó, để rồi, y điềm nhiên xuất hiện. Y nói với
Lăng Quang, quốc thù gia hận, ta sẽ đòi lại ở ngươi toàn bộ, đòi cả vốn lẫn
lời.
Lăng Quang không còn quyến luyến vương vị, thậm chí, không còn
quyến luyến nhân sinh, vậy thì mất đi giang sơn hay mất đi mạng sống cũng chẳng
phải là đau đớn tột cùng.
Vậy thì, thử xé rách lớp vỏ kiêu ngạo của ngươi đi?
Nhìn Lăng Quang khiếp đảm muốn hét lên, Mộ Dung Ly biết mình
chọn đúng rồi. Một thân áo tím tôn quý bị lột bỏ, cả người rơi vào trạng thái
điên cuồng phản kháng, muốn chống trả lại hoàn toàn vô lực, chân trúng tiễn độc
mà còn phải bày ra tư thế cầu hoan. Không chút do dự, không chút thương xót, cả
thân thể quân vương tôn quý cứ thế bị xỏ xuyên chà đạp, trong mắt đều là tơ
máu.
Lấy mạng người mà ngươi quan tâm, phá nát gia quốc của ngươi,
lột bỏ tôn nghiêm của ngươi, cuối cùng mới lấy mạng ngươi. Trả thù như vậy có
bao nhiêu thống khoái?
Một câu ngắn ngủi tựa như sét đánh ngang tai, thanh kiếm trên
tay Công Tôn Kiềm không ngừng rung động kịch liệt, cho thấy rõ sự bất an của
người cầm kiếm lúc này.
Chỉ trong nháy mắt vạn vật xung quanh dừng lại, y từ từ giương
mắt nhìn Trọng Khôn Nghi, gương mặt trắng bệch, môi không nói ra lời, chỉ có
thể dùng ánh mắt cầu xin người kia nói ra hai chữ: “Không phải”.
Nhưng Trọng Không Nghi không đáp.
Toàn thân Công Tôn Kiềm bắt đầu run rẩy không thể khống chế
được, tựa như chiếc lá phiêu linh giữa làn gió hiu hắt. Đôi mắt sâu thẳm mẫn
tiệp vốn có đột nhiên trở nên mờ mịt rã rời. Mọi thứ trước mặt bắt đầu méo mó,
toàn thân y không còn chút sức lực nào, ngay cả cử động cũng trở nên khó khăn,
cứ vậy mà ngã khuỵu xuống.
Trọng Khôn Nghi vội vàng lao tới muốn đỡ lấy Công Tôn Kiềm,
nhưng Mộ Dung Ly mặc dù thương tích đầy mình, vẫn xuất thủ nhanh hơn một bước
đặt tay lên cổ khống chế y.
Công Tôn Kiềm đã không còn cảm giác được gì cả, hai tai gần như
đã nổ tung, lồng ngực không sao hô hấp được, trước mắt chỉ còn là một khoảng
trắng mờ mịt, thân thể cứng đờ không thể giãy dụa.
Mọi tín niệm hoàn toàn vỡ vụn, trong khoảnh khắc nhân sinh lật
nhào.
"Trọng Khôn Nghi". Mộ Dung Ly khống chế Công Tôn Kiềm
di chuyển về một bên, đồng thời rút trong ngực ra một ống hỏa thạch, nói lớn:
"Chỗ này đã bị ta chôn đầy hỏa dược, nếu ngươi dám tiến lên, ta sẽ cho nổ
tung tất cả".
---
Lời Tích Vũ: Vốn dĩ
Thổ đã dần giúp Kiềm mở lòng trở lại, nếu mọi chuyện kết thúc ở bờ sông kia với
một đống tên găm vào người Ly thì Kiềm đã có thể buông bỏ chấp niệm với quá
khứ, còn Thổ thì cùng người trong lòng tọa ủng giang sơn, chẳng qua chuyện đời
không như ý muốn, Tích Vũ đành hành Thổ Kiềm thêm chút nữa vậy.
Còn vụ của Lăng Quang
thì ngay từ khi bắt đầu viết truyện tui đã nghĩ đến rồi, chỉ là mãi phân vân
không biết có nên tàn nhẫn cho vào hay không, cuối cùng đành chọn cách viết mở,
người đọc có thể hiểu theo hướng nào cũng được, Mộ Dung Ly hay bất kì ai khác,
thậm chí là không có ai khác, nếu không muốn đau thì cứ coi đó là chiêu bài Ly
nghĩ ra để gạt Kiềm hòng lật ngược thế cờ đi. Có một số chuyện vẫn tồn tại mập
mờ giữa hai lằn ranh giới, không nhất định phải truy cứu đến cùng.
Post a Comment