[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN
| TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 07
Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề
nghị không repost)
Với tính khí của Chấp Minh, trừ khi Dục Kiêu giao người, bằng
không hắn nhất định khai chiến. Nhưng với Dục Kiêu mà nói, đây lại là một hành
động không thể chấp nhận. Cho dù hắn với Mộ Dung Ly có xảy ra chuyện gì đi
chăng nữa thì cũng là chuyện riêng của Nam Túc, sao có thể để người ngoài tùy
tiện chất vấn, khinh nhờn quốc uy như vậy được?
Trọng Khôn Nghi tính không sai, Thiên Quyền và Nam Túc đã chính
thức khai chiến. Sau một hồi lưỡng hổ giao đấu, dù bên nào giành thắng lợi cũng
sẽ là cảnh lưỡng bại câu thương. Những lúc như vậy, tụ thủ bàng quang mới là
hành động khôn ngoan nhất. Vì vậy Trọng Khôn Nghi của một tháng này đặc biệt
nhàn hạ, ngoài việc nghe tin chiến sự, thì hắn chỉ chuyên tâm sắc thuốc. Trọng
Khôn Nghi không nói cho Công Tôn Kiềm biết chuyện liên quan đến Cấn Mặc Trì,
chỉ bảo mình nghĩ ra phương thuốc mới muốn thử, ước chừng phải mất một tháng kiên
trì dùng thuốc mới có tác dụng, cho nên một tháng này không cho phép Công Tôn
Kiềm đi đâu. Công Tôn Kiềm cũng không hỏi gì nhiều, uống thuốc mà thôi, chẳng
lẽ còn sợ huynh đắng chết ta sao chứ.
“Nam Túc bại trận, Dục Kiêu đã hạ lệnh rút hết quân khỏi Trung
Viên, thề cả đời không bao giờ đặt chân lại nữa”.
Thông tin này đến được tai Trọng Khôn Nghi thì đã là ba ngày sau
đó, Trọng Khôn Nghi nghe được chỉ thở dài, kết cục này hoàn toàn trong dự liệu.
Dục Kiêu, ngươi chung quy vẫn là anh hùng thoái chí. Đối đầu với
một Mộ Dung Ly mưu sâu khó dò, lại vô tình quyết tuyệt như vậy, làm sao ngươi
có thể tiếp tục ương ngạnh giương cung bạt kiếm, vung vẩy đao thương?
Mà Mộ Dung Ly, nay không cần tiếp tục cúi đầu sống thấp, hẳn
cũng đến lúc để thiên hạ thấy diện mục thật sự của mình rồi.
Muốn tranh thiên hạ, trước phải có quốc gia. Giờ là lúc Trọng
Khôn Nghi nên lấy lại quốc gia làm nền tảng. Để đề phòng bất trắc, Trọng Khôn
Nghi đã chỉ thị cho Cao tướng quân dẫn theo sáu vạn tinh binh đi trước áp sát
biên cảnh phía Bắc, sau đó hắn sẽ dẫn binh ba vạn tiếp cận hướng Tây, chỉ đợi
Nam Túc vừa rút hết khỏi cố quốc, hắn sẽ phát lệnh tấn công hai hướng vây ép dư
đảng, khống chế tam đại thế tộc, dành lấy quyền tiếp quản Thiên Xu. Hắn có
binh, có ấn tín, có di thư, tam đại thế tộc không còn Nam Túc hậu thuẫn có thể
làm gì được?
Hôm nay Công Tôn Kiềm chủ động mời Trọng Khôn Nghi uống rượu.
Trong căn nhà trúc tĩnh lặng vô sự, ai biết được nơi nào ngoài kia lại đang là
thành trì sụp đổ, khói lửa nhân gian?
Cửa sổ không đóng, sương lạnh theo gió len vào làm y có chút
rùng mình. Một đêm này, sao thưa như mộng, trúc đổ bên song. Công Tôn Kiềm ngủ
gục bên bàn rượu. Trọng Khôn Nghi cởi áo, nhẹ nhàng khoác lên cho y, sau đó khẽ
mở cửa dạo bước trên những bậc đá phủ chút rêu xanh ướt át, đi lên giữa cây cầu
gỗ uốn mình vắt qua con sông phẳng lặng trước nhà. Hắn nghĩ đến ngày mai dẫn
quân về Thiên Xu, bèn ngẩng đầu nhìn sao đêm thưa thớt, nghĩ về giấc mơ thoáng
qua hôm trước, trong mơ hắn gặp Mạnh Chương vương, vương thượng của hắn khuyên
hắn bỏ qua tham vọng mà trân trọng người bên cạnh mình.
Gió mát trăng thanh, lương thần mỹ cảnh.
Mở mắt ra rồi, lại một hồi khói lửa phân tranh.
Không gian yên tĩnh đến độ Trọng Khôn Nghi dường như có thể nghe
thấy tiếng giọt sương đêm rơi xuống thềm đá, vài hạt mưa khẽ lất phất đùa giỡn
cùng làn gió mang hơi ẩm giăng mắc khắp không gian, khiến cho nền đất xốp cũng
in sâu dấu chân của hắn.
Chỉ là, hôm nay tinh tú chập chờn, khí trời có chút khác lạ, một
ngày như vậy, hắn đột nhiên thấy chút bất an.
Lòng Trọng Khôn Nghi còn đang suy nghĩ ngổn ngang, thì phía xa
đột nhiên có tiếng tên xé gió vun vút cùng tiếng hô hào hỗn loạn, dưới dất hơi
rung chuyển, một mũi tên xuyên qua bóng đêm mà đến, xoẹt qua trước mặt Trọng
Khôn Nghi (Vũ: Tí thì hỏng cái mặt kiếm cơm của boss).
“Tiên sinh, không xong rồi! Có quân tập kích, nhóm cung tiễn thủ
khoảng năm trăm người, vòng ngoài còn có kỵ binh chưa xác định được số lượng.
Học trò đã phát tín hiệu gọi viện quân đến ứng cứu, tiên sinh mau rời khỏi nơi
này". Lạc Mân dẫn theo một tốp khiên thủ vội vàng chạy đến, hổn hển cấp
báo.
Để tránh gây sự chú ý cũng như tiện cho việc luyện binh, quân
của Trọng Khôn Nghi vốn được chia ra đóng ở nhiều nơi, vị trí gần nhất cũng
cách Xu cư hai dặm. Trọng Khôn Nghi không để nhiều quân thường trực bảo vệ Xu
cư, thay vào đó hắn dùng kỳ môn độn giáp để bố trí các lớp bẫy rập, nếu không
biết cách phá giải, cho dù cả ngàn binh mã cũng khó mà bước chân vào được nơi
này.
"Cấn Mặc Trì", ngay lập tức trong đầu hắn nảy ra một
cái tên.
Vút! Vút! Vút!
Mấy mũi tên gắn lửa rào rào cắm vào mái lá cùng cột trụ của căn
nhà trúc, đủ thứ tạp vật dẫn cháy không ngừng bay tới. Ngọn lửa theo các vị trí
mũi tên từ từ lan ra, chẳng mấy chốc đã hừng hực khói. Trọng Khôn Nghi không
nói gì, quay đầu lao vào căn nhà trúc, Lạc Mân vội vàng ra lệnh cho quân thủ vệ
vừa chặn tên vừa bắn trả, vung kiếm chặn mấy mũi tên đang lao tới rồi cũng từ
từ lùi vào căn nhà kia.
Khi Trọng Khôn Nghi chạy vào đến nơi thì Công Tôn Kiềm cũng vừa
vặn bị âm thanh ồn ào ngoài kia làm cho tỉnh lại. Y không thật sự say, nhưng
đầu lại đau vô cùng. Trọng Khôn Nghi lập tức kéo y lên ngựa, mang theo một đám
kỵ binh chỉ vài chục người chạy về hướng Tây Nam, nơi cửa sinh mà Trọng Khôn
Nghi đã thiết lập hòng thoát thân trong trường hợp khẩn cấp. Quân địch lập tức
đuổi theo, vô số bẫy rập được phát động, tên bắn, mũi chông, đá tảng, bộc phá
ào ào bắn ra. Sau lưng đám truy binh vẫn không ngừng đuổi tới, vó ngựa nện lộc
cộc trên sườn đồi, binh lính đi theo phía sau Trọng Khôn Nghi lần lượt ngã
xuống, nhưng hắn không bận tâm được nhiều, chỉ biết bạt mạng đánh cương.
“Trọng huynh...”. Công Tôn Kiềm khẽ thều thào, âm thanh khàn đặc
gượng gạo do lâu ngày không nói chuyện: "Mặc kệ ta".
"Huynh ngồi yên đấy cho ta, sắp đến rồi". Chỉ cần
Trọng Khôn Nghi đến được chốt phòng ngự gần nhất, hắn sẽ bắn pháo hiệu chỉ huy
hệ thống phòng ngự liên hoàn, phản thủ thành công, tiêu diệt đám quân tập kích.
Ngựa Thiên Xu quả không hổ danh chiến mã ngày đi ngàn dặm, hiện
tại Trọng Khôn Nghi đã bỏ đám truy binh lại một khoảng xa, nhìn thấy hào lũy ở
phía trước. Hắn thả lỏng dây cương, dừng lại quét mắt một lượt, bên cạnh hắn
chỉ còn Lạc Mân và hơn chục quân thủ vệ.
Đúng lúc đó Công Tôn Kiềm ngồi sau lưng hắn đột nhiên đổ xuống,
Trọng Khôn Nghi vội vàng đưa tay bắt lấy người kia, bật người xoay một vòng
giữa không trung rồi đáp xuống mặt đất. Lúc này hắn mới phát hiện, bàn tay hắn
đang đỡ lưng Công Tôn Kiềm đã ướt đẫm máu tươi.
------
Lời Tích Vũ: Tại sếp
yêu vào rồi suốt ngày phơi lá sắc thuốc lười động não thiết kế trận đồ mới, chứ
sếp thay đổi vài chỗ thì đố con sếp phá được 😂
Hậu viện của sếp cháy rồi, muốn làm một mỹ nam tử yên tĩnh tập trung yêu
đương mà không được. Đừng để sếp biết đứa nào phá sếp sếp ám cả nhà chúng bây!!!
Post a Comment