[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 08
Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)
Trọng Khôn Nghi đã đến được quân doanh nằm ở bờ Tây sông Vị
Thủy.
Hắn vừa kiểm tra xong vết thương của Công Tôn Kiềm, tuy rằng mũi
tên găm khá sâu nhưng không trúng nơi yếu hại, khí tức suy yếu nhưng hơi thở đã
đều đặn trở lại, nên cũng tạm yên lòng.
Lạc Mân đã xác định được hành động tập kích vừa rồi là do Mộ
Dung Ly làm. Quả không hổ là Mộ Dung Ly, Trọng Khôn Nghi thầm nghĩ, kẻ này luôn
có thể làm ra những hành động không ai ngờ tới, trong khi người khác cho rằng y
hoàn toàn không có khả năng phản kích, thì y lại bất ngờ phản kích khiến người
không kịp trở tay.
Trong trận đánh với Nam Túc trước đó, Mộ Dung Ly không hao binh
tổn tướng nhiều, bèn tương kế tựu kế, lợi dụng việc Nam Túc rút khỏi Trung
Viên, đoán định rằng Trọng Khôn Nghi nhất định có hành động, bèn nhân cơ hội
binh lực Xu cư phân tán về Thiên Xu mà tấn công ngay vào trung tâm đầu não, ý
đồ đánh nhanh diệt gọn loại bỏ kỳ phùng địch thủ này.
Trọng Khôn Nghi xòe năm ngón tay đùa giỡn với ánh nến chập chờn
trước mặt, lòng thầm tính toán, Nam Túc rút khỏi Trung Viên, thiên hạ sẽ chỉ
còn lại một nước Thiên Quyền, nhưng Chấp Minh kia vốn không có tâm ôm thiên hạ,
ắt sẽ để mặc cho thiên hạ phân tranh, lúc này Mộ Dung Ly sẽ đường hoàng lập
quốc, hơn nữa còn muốn tiếp quản toàn bộ lãnh thổ Trung Viên. Vấn đề là, y có
dã tâm nhưng không có vị thế, làm sao trấn áp được chư hầu thuộc quốc khiến họ
thuận theo ý mình? Chỉ có cách tiến hành một trận đánh lớn, tiêu diệt thế lực
cát cứ lớn nhất trong thiên hạ làm uy. Trọng Khôn Nghi rất nhanh chóng hiểu ra
vấn đề này, chỉ là chưa đoán ra được tại sao Mộ Dung Ly có thể tìm ra vị trí Xu
cư, còn thuận lợi vượt qua nhiều cửa ải đã thiết lập sẵn mà tiến vào như vậy?
Mộ Dung Ly và Cấn Mặc Trì rốt cuộc có quan hệ gì? "Cấn Mặc Trì",
Trọng Khôn Nghi chập hai ngón tay lại dập tắt ánh nến, hừ lạnh: "Đừng để
ta phải hối hận vì đã tha mạng cho ngươi".
Trăng sáng nhô cao, trong doanh trướng chỉ còn lại hai người,
Trọng Khôn Nghi tự tay sắc thuốc mang vào cho Công Tôn Kiềm, kiểm tra qua vết
thương, lại nhìn thấy khí sắc y đã hồng hào trở lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày liền xảy ra biến cố, hắn bận bịu quân tình chỉ có thể vội đến vội đi,
nay tình thế tạm thời ổn định, hắn mới có thời gian kiểm tra tỉ mỉ tình trạng
của Công Tôn Kiềm, xong xuôi mọi chuyện, sắc mặt hắn cũng lộ rõ sự mệt mỏi
không giấu diếm.
"Là Mộ Dung Ly?". Công Tôn Kiềm nửa nằm nửa ngồi trên
giường, lưng đã được kê sẵn gối mềm để tránh đụng chạm vào vết thương, không tỏ
thái độ gì đặc biệt.
"Phải, có điều huynh yên tâm, ta không dễ thua như
vậy". Trọng Khôn Nghi phất áo ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đặt chén
thuốc vào tay y.
"Ta biết". Công Tôn Kiềm cười đáp, chủ động đưa tay
qua phẩy đi chút bụi bặm trên vai áo hắn. Hẳn là vừa rồi Trọng Khôn Nghi mải
quan sát trận địa, sau đó lại đi sắc thuốc luôn, bụi bặm bám đầy người còn chưa
kịp thay y phục.
"Phía Thiên Quyền có động tĩnh gì không?". Công Tôn
Kiềm đột nhiên hỏi.
"Thiên Quyền động binh, số lượng ước chừng ba vạn, người
dẫn binh là một viên tướng mới sắc phong, tên là Tử Dục". Trọng Khôn Nghi
gật đầu đáp, Công Tôn Kiềm quả là Công Tôn Kiềm, cho dù đã chết một lần, cho dù
thân thể suy yếu, cho dù không còn sục sôi nhiệt huyết, thì vẫn là một người
tinh tường nhạy bén, hiểu rõ đại thế thiên hạ.
Mộ Dung Ly tập kích Xu cư, bị Trọng Khôn Nghi phát động hệ thống
phòng ngự liên hoàn vây khốn, tạm thời chưa thể thoát ra được, chỉ có cách gửi
thư xin cứu viện của Thiên Quyền. Trọng Khôn Nghi và Công Tôn Kiềm đều biết, tự
Mộ Dung Ly cũng có đủ khả năng phá giải trận pháp kia. Có điều một lần tập kích
không thể diệt gọn, ngược lại trở thành thế giằng co lâu dài, Mộ Dung Ly đương
nhiên cần liên thủ với Thiên Quyền mới mong giành thắng lợi.
"Trọng huynh, ta nhớ có lần huynh từng nói, Tử Dục này là
người rất quan trọng đối với Chấp Minh, cũng từng theo hắn đánh Thiên Tuyền năm
ấy?". Công Tôn Kiềm nhìn ánh nến bập bùng nhảy múa, đếm những tiếng lách
tách cuối cùng trước khi sáp nến hoàn toàn chảy hết khỏi bấc đèn, thấy Trọng
Khôn Nghi gật đầu, y nhàn nhạt nói tiếp: "Vậy huynh nói xem, nếu người
quan trọng của Chấp Minh chết vì Mộ Dung Ly, hai người đó sẽ như thế
nào?". Ánh nến trên bàn vụt tắt, khiến cho không gian trở nên mờ mịt,
Trọng Khôn Nghi không thể nhìn rõ được nét mặt của người kia, mãi đến khi bên
ngoài có tiếng mõ khoan thai xuyên qua lều trướng, hắn mới sực tỉnh lại.
"Ý huynh là, tập kích viện binh Thiên Quyền?". Trọng
Khôn Nghi đứng dậy châm cây nến mới: "Được, ngày mai ta sẽ cho người bày
trận".
"Huynh không nghi ngờ ý định của ta sao?". Công Tôn
Kiềm khẽ nhăn mày nhìn bóng lưng Trọng Khôn Nghi.
"Lời huynh nói, ta chưa từng hoài nghi". Trọng Khôn
Nghi xoay người cầm lấy chén thuốc trên tay Công Tôn Kiềm, quay lưng đi khỏi
doanh trướng, bỏ lại một câu càu nhàu: "Huynh thật dong dài, uống thuốc
cũng lâu như vậy, để nguội hết cả rồi, mất công ta phải đi hâm nóng lại".
Kỳ môn trận pháp được xem là thượng cổ kỳ trận, xuất hiện từ
thời viễn cổ xa xôi, đứng đầu trong các loại trận pháp, gồm bát môn đối ứng với
bát quái, có ba cửa sinh và năm cửa tử, nhìn bề ngoài thì có vẻ đơn giản, nhưng
thực tế lại thiên biến vạn hoá, kỳ ảo khôn lường.
Hiện tại Tử Dục cùng ba vạn binh sĩ Thiên Quyền đang bị vây
trong trận, xung quanh sương mù mờ ảo không thấy lối ra, mỗi kiếm chém xuống
đều vụt vào hư không, đến cây cối xung quanh cũng liên tục thay đổi vị trí,
loại ảo giác này thật dễ khiến người ta phát điên. Tử Dục cố bình tâm lại, cậu
nhận lệnh của Chấp Minh đi tiếp viện Mộ Dung Ly, một đường hành quân không gặp
trở ngại gì lớn, nhưng ngay khi chỉ còn cách Xu cư năm dặm thì đột nhiên bị
giam chân giữa cánh rừng quỷ quái này. Tử Dục vốn là vương gia của Tây Thành
Lưu Ly quốc, mặc dù kinh nghiệm chinh chiến không nhiều, nhưng từ nhỏ đã được
đọc đủ các loại binh thư, đương nhiên đoán ra được đây là một loại trận pháp
tinh diệu. Mà mỗi trận pháp đều phải có mắt trận, chỉ có điều, làm sao mới tìm
được mắt trận này?
Sau một ngày một đêm không tìm được lối ra, Tử Dục đã thả bồ câu
đưa thư cầu cứu Mộ Dung Ly, trận pháp vốn chỉ mê hoặc được con người, không thể
trói chân được chim chóc, Tử Dục hiểu được điều này. Chỉ mong viện quân biết
tin đến ứng cứu kịp thời, bằng không thời gian càng lâu, không những tinh thần tướng
sĩ hoang mang, mà lương thực cũng là một vấn đề lớn.
Tử Dục ngẩng đầu nhìn sao đêm, cố tìm ra phương hướng của Thiên
Quyền, nghĩ đến vị quốc chủ đơn thuần mà cố chấp nơi đó, trong lòng không hiểu
sao lại vang lên câu nói kia:
"Đợi ngươi khải hoàn trở về, bản vương muốn ra ngoài du
ngoạn một chút, hay là về quê nhà của Tử Dục đi".
---
Lời Tích Vũ: Được rồi tiểu thiên sứ của Trung Viên sắp bị Thổ
Kiềm xiên rồi, chư vị chớ có trách Thổ, ai bảo bồ nhí của người yêu ẻm xiên
người yêu Thổ trước, Thổ đây là kính vợ đắc thọ thôi 😂
Nói thêm chút về Thổ, vốn dĩ trong Thích Khách Liệt Truyện phần 1 Thổ chỉ hứng thú
tranh thiên hạ, phần 2 lại thành mải mê báo thù, vốn đã là việc OOC khá nặng,
cho nên trong fic này Thổ được điều chỉnh lại một chút, Thổ không mất người yêu
nữa cần gì phải báo thù ai. Thành ra mấy cái suy nghĩ biến thái như xiên Tử Dục
để Chấp Ly trở mặt với nhau nên chuyển sang cho A Kiềm vậy, còn Thổ thì chuyên
tâm tranh thiên hạ của Thổ và sắc thuốc cho mỹ nhân thôi.
Post a Comment