Sep 29, 2017

[THÍCH KHÁCH LIỆT TRUYỆN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN - CHƯƠNG 12 (HẾT)

Written By Tích Vũ Lầu on Sep 29, 2017 | 11:16

[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 12 (HẾT)

Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)

Ngay trên mép vực, gió giật từng hồi.
Ngày đó, Công Tôn Kiềm lựa chọn nơi cao nhất Xu cư để an táng Lăng Quang, mong người có thể dễ dàng nhìn về cố quốc, rồi sau đó mỗi lần y đứng ở đây, trước thiên nhai cao vời cách biệt trần thế, nghe tiếng gió phần phật, nhìn mây chậm rãi trôi, cảm nhận được cuồng phong thổi vạt áo quyện qua thân người, y lại có cảm giác chỉ cần bước thêm một bước thôi là sẽ dung nhập vào trời xanh vô tận, nhẹ nhàng siêu thoát khỏi nhân gian.
Mà lúc này, giữa trời đêm đen đặc chỉ có đuốc cháy bừng bừng, mỗi người cầm đuốc đều vô cùng căng thẳng, Trọng Khôn Nghi phóng ánh mắt sắc bén nhìn ra xung quanh quan sát, nếu nơi này thật chôn hỏa dược, thì chỉ cần bất cẩn để một ngọn đuốc chạm trúng thôi là tất cả sẽ hóa thành tro bụi.
Mộ Dung Ly ghì chặt cổ Công Tôn Kiềm, khập khiễng đi dọc theo con đường đất gần khe núi, vài con chim trú ẩn dưới miệng vực bị động kêu quang quác mấy tiếng, vỗ cánh phành phạch bay vút giữa thiên nhai. Máu từ ngực lẫn đầu gối của Mộ Dung Ly chảy ra nhễ nhại.
“Mộ Dung Ly, chớ có manh động, đừng quên Chấp Minh còn trong tay ta”. Trọng Khôn Nghi quát lớn.
Mộ Dung Ly ngửa cổ cười to, vua một nước đã rơi vào tay kẻ địch, có thể dứt khoát chết đi cũng là một loại may mắn. Ta đã nợ Chấp Minh quá nhiều rồi, dẫu sao cũng không trả nổi, đành tính sang kiếp sau đi.
Cổ Công Tôn Kiềm đã bắt đầu hằn đỏ các dấu ngón tay, toàn thân dính đầy máu, nhưng gương mặt lại vẫn đờ đẫn không có phản ứng, chỉ có nỗi đau cứ gặm nhấm dần vào cốt tủy.
Trọng Khôn Nghi ruột gan rối bời, lần đầu tiên hắn rơi vào cảnh ngộ không biết nên làm gì cho phải, hắn thấy sắc mặt tái nhợt của người kia cứ ngày một mờ mịt đi giữa không gian ảm đạm, dẫu có cứu được người, cũng không biết phải làm thế nào để giúp y đối mặt với hiện thực này.
“Đổi người”. Mộ Dung Ly nhìn thẳng vào Trọng Khôn Nghi, trong mắt đều là lãnh ý quyết liệt: “Nhưng không phải Chấp Minh, là ngươi, Trọng Khôn Nghi”.
Trọng Khôn Nghi sững lại, chớp mắt đã hiểu ra ý của Mộ Dung Ly.
Đồng quy vu tận?
Ta đã không có thiên hạ, ngươi cũng đừng mong độc tọa giang sơn.
Gió vẫn giật từng hồi, mà hai người kia lại càng lúc càng tiến gần vực thẳm. Máu chảy ướt người Mộ Dung Ly, cũng chảy ướt áo Công Tôn Kiềm, hai ngươi giờ này, khó khăn chuyển động, chật vật bất kham.
Trọng Khôn Nghi cau mày bất động, dường như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó nan giải lắm. Hắn chỉ nhìn thấy trước miệng vực là một màu đen đặc, giang sơn trong tầm tay, người kia cũng ở ngay trước mặt, thế nhưng dường như đều chìm trong khói sương mờ mịt, tan rồi lại tụ, tụ rồi lại tan, không sao nắm bắt được. Giữ được một thứ, sẽ mất thứ kia. Mà người kia, ánh mắt vẫn tràn ngập mê man, tuyệt vọng, thống khổ, hắn rõ ràng đã từng thấy ánh mắt này, sau đó dùng sự kiên trì nhẫn nại của chính mình để giúp y thoát khỏi ám ảnh. Những tưởng mọi thứ sắp được như ý muốn, ngờ đâu số mệnh không chịu buông tha, một lần nữa nhấn chìm y trở lại bóng tối.
Mà bóng tối ấy, ngay từ đầu hắn đã cố gắng đẩy thật xa khỏi y. Hắn nhớ đến ngày trước, khi Công Tôn Kiềm bị chém một kiếm vào lưng hôn mê liền mấy ngày, hắn đã giúp y xử lý qua thi thể của Lăng Quang, phát hiện ra giữa những vết thương chằng chịt còn ẩn hiện thêm những dấu bầm tím khác thường. Hắn không nói cho người kia biết, chỉ lẳng lặng điều tra, biết được người theo Lăng Quang khi ấy còn Cấn Mặc Trì sống sót, bèn nhận định kẻ gây ra chuyện đó là Cấn Mặc Trì.
Chẳng thể ngờ, trăm tính ngàn tính, vẫn là không tính tới một Mộ Dung Ly.
Ta nên làm thế nào bây giờ? Ta có thể làm thế nào bây giờ? Ta chữa được thân thể cho huynh, lại không thể chữa được tâm huynh. Tâm huynh quá thanh sạch, cũng quá cố chấp. Thế tục hỗn loạn, phù sinh xoay vần, huynh mang tâm ấy đặt vào loạn thế, sao tránh nổi hứng đủ vết thương?
Chốc lát sau, Trọng Khôn Nghi chầm chậm bước lên.
“Trọng huynh thật sự cam lòng?”. Mộ Dung Ly cười lạnh, nụ cười có chút méo mó vì cơn đau khắp người mang lại.
“Thả huynh ấy ra”. Trọng Khôn Nghi lạnh lùng.
“Cầm kiếm lên, tự đâm chính mình. Ngươi lành lặn như vậy, ta làm sao khống chế được ngươi”.
“Ngươi nghĩ nếu ta bị thương, ngươi có thể khống chế được ta?”.
“Đừng nhiều lời!”. Ngón tay trái Mộ Dung Ly ấn sâu hơn vào tử huyệt trên yết hầu Công Tôn Kiềm, khiến y hít thở khó khăn, ho khan cực lực.
“Được!”. Trọng Khôn Nghi nâng kiếm lên, hướng về trước ngực mình, giây lát sau, dứt khoát đâm xuống.
Thế nhưng, khi lưỡi kiếm chỉ còn cách áo ngoài nửa phân, Trọng Khôn Nghi đột nhiên đảo cổ tay, xoay kiếm lại nửa vòng, chĩa thẳng về phía Mộ Dung Ly đâm tới. Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Mộ Dung Ly không kịp đề phòng, tay trái đang khống chế Công Tôn Kiềm chưa kịp xuất thủ đoạt mạng người thì ngực đã bị kiếm xuyên qua, ngay tích tắc sau Trọng Khôn Nghi đã trở tay ôm lấy Công Tôn Kiềm thoát khỏi ma trảo, dịch chuyển lên trước ba bước.
Nhưng lúc này Mộ Dung Ly đã kịp phản ứng lại, tay huy chưởng lao tới đánh thẳng vào lưng Trọng Khôn Nghi. Tuy rằng Mộ Dung Ly đã bị thương nặng, nhưng võ công vẫn thuộc hàng cao thủ, chưởng vừa rồi lại dùng hết toàn bộ sức lực còn lại trong người, Trọng Khôn Nghi chỉ lo cứu người, không bận tâm phòng thủ nên đã hoàn toàn hứng trọn.
“Phụt!”. Ngay tức khắc, Trọng Khôn Nghi hộc máu, vô số tia máu bắn thẳng lên mặt lẫn y phục của Công Tôn Kiềm. Công Tôn Kiềm vẫn đang chìm trong mê man không sao động đậy, cho đến khi cảm thấy có gì đó thật nóng, thật sắc nhọn, cứa vào mặt y, mới khiến y tỉnh lại.
Mộ Dung Ly tiếp tục lao tới.
“Phập”, kiếm găm trên người, máu tuôn xối xả, đều là của Mộ Dung Ly. Công Tôn Kiềm đã rút lấy đoản đao trong người Trọng Khôn Nghi ra liên tiếp đâm tới, vô số nhát đao, dùng toàn bộ sức lực sơ khai nhất, mang theo thù hận chất chồng mà đâm tới. Lúc này Trọng Khôn Nghi cũng đã đứng vững lại, nhận thấy điều gì không ổn, Mộ Dung Ly đã ném hỏa thạch ra, mà vị trí chôn hỏa dược, lại ngay cạnh mộ phần Lăng Quang.
Công Tôn Kiềm ngã nhào trên mặt đất, toàn thân bủn rủn, cố gắng nhúc nhích nhưng không được, chỉ đưa mắt nhìn về hướng đó. Ngay lập tức, Trọng Khôn Nghi kéo vai Mộ Dung Ly ném thẳng về phía kíp nổ, đè lên đống hỏa dược đã chôn sẵn, còn mình thì ôm lấy Công Tôn Kiềm bật người nhảy về hướng ngược lại. Chỉ nghe mấy tiếng “ầm ầm” vang lên liên tiếp, đất đá văng tung tóe, một số binh lính đứng gần đó bị hất bay ngược ra, binh khí rơi la liệt đầy đất, không trung mịt mù khói bụi.
Sau một lúc, tất cả trở về tĩnh lặng.
Mộ Dung Ly tan xương nát thịt.
Trọng Khôn Nghi rơi vào hôn mê, vòng tay vẫn còn ôm chặt Công Tôn Kiềm, dùng cả thân thể che chắn y ở dưới.
Thiên hạ sơ định.
Năm 340 lịch Quân Thiên, Trọng Khôn Nghi đăng cơ thiên hạ cộng chủ, đặt đô thành tại đất Quân Thiên cũ, lấy ý kế thừa vị trí trung tâm, làm chủ chung của thiên hạ, hiệu triệu các phương chư hầu. Thiên Quyền dâng sớ biểu thị quy phục, tân nhiệm quốc chủ hiến tặng lại các quận chiếm được của Thiên Tuyền trước đó, tự giáng làm quân hầu, cam kết hằng năm tiến cống đầy đủ, thề cả đời an phận sau núi Dục Chiếu, không bao giờ đặt chân vào Quân Thiên.
Còn lại toàn bộ lãnh thổ các nước Thiên Xu, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Dao Quang cũ đều được quy về một mối, nằm dưới sự cai trị của cộng chủ. Tân hoàng đặt ra quốc hiệu, niên hiệu, niên lịch, ban hành luật pháp, định ra quan chế, xây dựng khoa cử, phát triển kinh tế, chế tác lễ nhạc, trấn áp bạo động, thu phục các phiên cát cứ, khiến cho toàn cõi Trung Viên chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã phát triển thịnh vượng, xóa mờ mọi dấu vết chiến tranh.
Ngoài ra tân hoàng còn cho cải tạo vương cung Thiên Tuyền thành hành cung, rất thường xuyên đến đó.
Chính xác hơn, là đưa một người đến đó.
Nghe nói vì để tốt cho việc an dưỡng chữa bệnh của người kia, mà Trọng Khôn Nghi thiết kế nơi này vô cùng thanh lương yên tĩnh.
Trong hậu điện, một mảnh tĩnh lặng, chiếc chăn màu vàng khẽ phập phồng theo nhịp thở đều đặn của người nằm trên giường, da thịt y hồng hào trơn mịn, sắc mặt bình thản thư giãn, nhìn qua chỉ như đang say ngủ, chỉ là giấc ngủ này đã kéo dài ba năm. Có đôi khi, Trọng Khôn Nghi mong người này có thể trút bỏ hết phiền muộn chấp nhất với quá khứ để yên tĩnh ngủ say như vậy, tỉnh dậy rồi, tất cả chỉ là giấc mộng phù vân mà thôi.
Thích Khách Liệt Truyện Trọng Kiềm Quang Vô Ngôn chương cuối

“Huynh vẫn chưa chịu tỉnh? Nói thật đi huynh đang thoải mái du sơn ngoạn thủy ở đâu, bỏ mặc ta một mình lo chính sự phiền muốn chết?”. Trọng Khôn Nghi ngày nào cũng đến đây lải nhải bên tai Công Tôn Kiềm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chỗ này khoa cử chỗ kia duyệt binh, chỗ này quy thuận chỗ kia làm loạn, còn nhiều hơn mớ tấu chương y từng đọc.
“Huynh tính nuốt lời đúng không? Huynh nói ở Xu cư với ta cơ mà, ai cho huynh chạy về đây? Đừng có nói là huynh bị khuân về, huynh có giỏi dậy mà phản đối”. Trọng Khôn Nghi vừa gảy đàn vừa lẩm bẩm bên tai người kia.
"Công Tôn, hay là ta rời đô đến Thiên Tuyền nhé. Tối ngày chạy qua chạy lại thế này làm mấy lão thần kia muốn khóc đến nơi rồi". Trọng Khôn Nghi cho thu xếp một chiếc bàn ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ vừa phê tấu chương vừa cùng người kia nói chuyện.
“Huynh có biết ngày nào ta cũng tự mình sắc thuốc không? Đám nội thần nhìn ta mặt mày nhem nhuốc còn lén lút cười, thật mất hết mặt mũi”. Trọng Khôn Nghi hậm hực.
"Hoài Tây lũ lụt rồi, huynh tính bỏ mặc quê nhà huynh không quản?". Trọng Khôn Nghi đọc tấu chương xong chỉ biết ôm đầu.
"Nói đến quê nhà huynh, phụ thân huynh biết đích tử nhà họ còn sống thì mừng ra mặt, nhưng sao lúc ta gọi ông ấy là nhạc phụ đại nhân thì biểu cảm lại kì quái thế nhỉ? Họ Công Tôn đều chậm hiểu thế à?".
“Ta nói thật cho huynh biết, ta ngày nào cũng giúp huynh thay áo, trên dưới khắp người huynh ta đều nhìn cả rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh”.
“Thôi được rồi nếu huynh ngại thì ta đây chịu thiệt một chút, để huynh chịu trách nhiệm với ta được không?”.
“Huynh mà còn không tỉnh dậy ta sẽ phi lễ đấy?”.
“Thật sự phi lễ đấy?”.
"Phi lễ đấy!". Trọng Khôn Nghi vừa nói vừa lật chăn, cởi áo, tháo đai lưng.
Người trên giường, đầu ngón tay giật nhẹ, hàng mi đang khép khẽ khàng động đậy.
"Ha ha, quả nhiên sợ phi lễ rồi".
Đêm, nhẹ nhàng đi qua.

---
Lời Tích Vũ: Chư vị còn nhớ cảnh Thổ mặc hoàng bào cầm ô đứng trên mép vực trong tập cuối Thích Khách Liệt Truyện 2 chứ? Vâng Xu cư của anh chễm chệ trên một cái vực, chán cái ông này, không dựng cái nhà ở mặt phố lại leo tít vào núi sâu, lại còn dựng nhà ngay giữa một con sông và một cái vực, boss đúng là khẩu vị khác người!!! Vốn ban đầu định để chỗ đó làm nơi chôn thân của A Kiềm, nhưng lại không nỡ, rốt cuộc không bắt A Kiềm nhảy vực nữa.

Rồi, nghiêm túc, đôi điều về mối quan hệ giữa các nhân vật:
Về Kiềm Quang, Quang từ đầu đến cuối vẫn xuất hiện trong lời nói và kí ức của các nhân vật khác, đặc biệt là Kiềm, cho nên hình ảnh có chút không hiện thực, ngay cả tình cảm của Kiềm dành cho Quang cũng có gì đó rất không hiện thực, vượt qua khỏi ái tình, Quang gần như là một loại tín ngưỡng, một niềm cố chấp, một thứ báu vật mà Kiềm luôn trân trọng, mong được bảo vệ che chở chứ không phải đụng chạm hay chiếm hữu.
Về Trọng Kiềm, trái ngược với Kiềm Quang, tình cảm này rất hiện thực, là kiểu kính vì tài năng, yêu vì nhân cách, chiếm vì dục vọng, nhưng lại hết sức nhẫn nại và bao dung. Tình cảm của Thổ dành cho Kiềm rất rõ, những gì có thể làm cho người kia Thổ đều đã làm, quan tâm chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng Thổ cũng là người hết sức tỉnh táo, là kiểu đặt giang sơn thiên hạ lên trên ái tình, Thổ có thể cùng người chung hưởng giang sơn, chứ không lựa chọn nắm tay cùng chết. Thổ là như vậy, luôn coi trọng tính mạng, con người muốn làm gì trước hết phải giữ được cái mạng, mạng đã chẳng còn thì tất cả đều vô dụng. Cho nên nếu Kiềm thật chết đi, Thổ vẫn sẽ sống và lật tung thiên hạ để trả thù, hoặc trị vì giang sơn trong cô độc và tiếc nuối, chứ tuyệt không có ý niệm chết chung.
Còn Công Tôn Kiềm, quân tử động tình thì sẽ ra sao? Tôi vẫn luôn thắc mắc về chuyện đó, sau cùng không có đáp án, đành đẩy Kiềm vào giữa một lằn ranh giới mơ hồ, tín ngưỡng của Kiềm dành cho Quang quá sâu, phần lớn thời gian đã lấn át cái tình riêng dành cho Thổ. Nếu trút bỏ được tín ngưỡng đó, có thể Kiềm sẽ được sống và hưởng hạnh phúc bình thường bên cạnh Thổ, bằng không, tín niệm tan vỡ ắt dẫn đến nhân sinh lật nhào, giống như chuyện đã xảy ra vậy. Cho nên Kiềm có thể sống một cuộc sống bình thường hay không, đành trông vào nghị lực của chính bản thân Kiềm và nỗ lực của Thổ vậy. Thật ra tui thích nhất loại người như Thổ, vừa thâm tình vừa tỉnh táo, tính cách rất thực tế, không bị mỹ lệ hóa như các kiểu nhân vật tiểu thuyết phim ảnh khác.

Đồng nhân Trọng Kiềm (phụ Kiềm Quang) mang tên Vô Ngôn do Tích Vũ viết đến đây là hết, cảm ơn các bằng hữu đã theo tôi trong tròn hai tuần viết truyện này. Tạm biệt và không hẹn gặp lại, tui sẽ không viết truyện nữa đâu hại não lắm, vẫn là cái nghề phân tích bình loạn hợp với tui hơn, chỉ cần dùng lý trí không dùng đến tình cảm là tui thích nhất!!!

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục