[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 09
Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)
Vó ngựa cuốn cát bụi tung bay, gió lạnh quét theo tiếng thét gào
ám ảnh.
Công Tôn Kiềm đứng trên đài quan sát, nhìn khói lửa rợp một
phương xa. Mộ Dung Ly chung quy vẫn không đến cứu viện, quả là đủ tỉnh táo, đủ
vô tình. Kỳ môn trận pháp cần phải vào trận mới phá được trận, Mộ Dung Ly sao
có thể dấn thân vào một nơi nguy hiểm lại không chắc thắng như vậy chứ.
Sau bảy ngày bảy đêm bị vây khốn, viện quân Thiên Quyền giảm sút
sĩ khí nghiêm trọng, hầu như không còn sức lực chiến đấu, đã có những người
sinh ra ảo giác mà phát điên, tiếng kêu gào ám ảnh không dứt. Cuối cùng, Tử Dục
quyết định dùng hỏa công phá trận, nhưng cách này chẳng khác nào thoát ra khỏi
chảo dầu lại nhảy vào biển lửa, đều là tử cục, cái kết đã không thể vãn hồi.
Vương thượng, khi xưa
người bị dồn vào đường cùng, có phải cũng tuyệt vọng như vậy hay không?
Huyết ảnh ánh sâu vào đáy mắt Công Tôn Kiềm, khiến Trọng Khôn
Nghi không nhìn ra chút vui buồn mừng giận.
Một chùm pháo hiệu vụt lên giữa không trung, Trọng Khôn Nghi
nhìn theo hướng đó, cất tiếng: “Cao tướng quân đã tiếp cận phía Bắc Xu cư rồi,
bây giờ chỉ cần chúng ta Nam Bắc giáp công là có thể tóm gọn Mộ Dung Ly”.
Sau khi đến được quân doanh phía Tây Nam, Trọng Khôn Nghi đã
lệnh cho Cao tướng quân đang áp cảnh Thiên Xu hành quân trở lại, đi dọc một
đường phía Bắc áp sát Xu cư, nơi Mộ Dung Ly vẫn đang chiếm cứ, chỉ đợi hiệu
lệnh của hắn là hai đầu sẽ cùng lúc phát công tiêu diệt Mộ Dung Ly.
“Trọng huynh, huynh nói xem, tại sao Mộ Dung Ly có thể cứu
người, nhưng nhất định không chịu xuất binh?”. Gió ở trên đài cao thổi tà áo
Công Tôn Kiềm bay nhẹ, chút tóc mai rối loạn quét qua gương mặt anh tuấn của y:
"Ngoại trừ không muốn mạo hiểm, thì còn lý do gì nữa không?".
Trọng Khôn Nghi ngẫm nghĩ, ba vạn quân, con số này cũng không
phải ít, Mộ Dung Ly ước chừng cũng không có đến ba vạn trong tay, đối mặt với
mối nguy sáu vạn áp sát từ phía Bắc, thêm vào số quân đồn trú ở chỗ mình, cho
dù phải mạo hiểm, y cũng sẽ tìm cách cứu viện binh.
“Không lẽ…”. Trọng Khôn Nghi giật mình nghĩ đến một khả năng.
Kỳ môn trận pháp có thể lấy một địch trăm, nhưng để dựng trận
phải dựa vào địa thế; địa thế Xu cư hiểm trở, có sông, có núi, có rừng, rất
thích hợp dựng trận. Mà người hiểu trận không chỉ có Công Tôn Kiềm hay Trọng
Khôn Nghi, mà còn một Mộ Dung Ly nữa. Nếu như Mộ Dung Ly cố ý dùng kế nghi
binh, đổi khách thành chủ, khiến Trọng Khôn Nghi cho rằng y đã bị cô lập mà
phát động tấn công, thì rất có thể cánh quân kia sẽ bị vây hãm trong kỳ môn
trận do chính Mộ Dung Ly bày sẵn.
“Cho nên, Mộ Dung Ly chỉ nên vây mà không nên đánh”. Như vậy sẽ
khiến y bị cô lập thật sự, quân lương không đủ để giằng co lâu dài, Công Tôn
Kiềm thong thả nói tiếp: “Huynh để lại hai vạn ở đó là đủ, còn lại vòng qua tấn
công thẳng vào Chấp Minh”.
Nếu Tử Dục kia đã quan trọng với Chấp Minh như vậy, mà Chấp Minh
lại không thể bỏ mặc Mộ Dung Ly, Thiên Quyền ắt sẽ xuất quân lần nữa, hơn nữa,
sẽ do chính Chấp Minh dẫn binh. Thiên Quyền binh mạnh nhưng thiếu tướng tài,
Chấp Minh lại nóng vội không hiểu binh pháp, vây hãm Chấp Minh đối với Trọng
Khôn Nghi mà nói không phải chuyện khó khăn gì. Lúc ấy, hắn vừa đánh bại được
Mộ Dung Ly, vừa tiêu diệt được Chấp Minh, thiên hạ này ngoài hắn ra còn ai có
thể làm chủ nữa?
“Huynh nói xem, nếu Chấp Minh rơi vào hiểm cảnh, liệu người kia
sẽ phản ứng thế nào?”. Nói xong câu này, y chìm vào yên tĩnh, Trọng Khôn Nghi
nhìn y, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó tả, mặc kệ thế gian phồn hoa
hay khói lửa, có thể lọt vào mắt hắn cũng chỉ có một người này mà thôi.
Phía Tây mặt trời dần lặn, lại một ngày nữa trôi qua, Công Tôn
Kiềm và Trọng Khôn Nghi đang đứng trong doanh trướng nhìn bản đồ tác chiến, sau
một lần bị vây khốn, viện quân Thiên Quyền lần này đã cảnh giác hơn, chia quân
làm nhiều đợt di chuyển để tiện bề trợ trận, nhưng cũng chính vì thế mà binh
lực bị phân tán, giờ chỉ cần tìm ra vị trí chủ doanh của Thiên Quyền, tấn công
một lần bắt sống Chấp Minh thì coi như trận chiến này đã rõ thắng bại.
Lúc này, ánh mắt Công Tôn Kiềm không nhìn vào những cứ điểm quan
trọng đang được đánh dấu trên bản đồ. Nơi y ngẩn ngơ ngắm nhìn, lại là đô thành
Thiên Tuyền cách đó rất xa. Nơi này đã qua bao lần đổi chủ, lại vẫn lưu lại
trong kí ức y vẻ phồn hoa ngày đầu, và cả, một nụ cười tử y lơ đãng, đã mãi mãi
vuột khỏi tầm tay.
“Quân thượng, bên ngoài có sứ giả Dao Quang cầu kiến, nói muốn
trao một vật đến tận tay Công Tôn tiên sinh”. Có tiếng lính gác chạy vào bẩm
báo.
“Một vật? Tận tay?”. Trọng Khôn Nghi quay sang nhìn Công Tôn
Kiềm có chút khó hiểu, thấy y thoáng chút suy tư rồi cũng gật đầu, bèn ra lệnh
cho phép sứ giả kia bước vào.
“Trọng quân, Công Tôn tiên sinh”. Người bước vào mặc y phục màu
đen, mang theo một gói đồ được bọc gọn gàng, chắp tay hành lễ: “Tại hạ là
Phương Dạ, phụng mệnh quốc chủ đưa vật này đến cho Công Tôn tiên sinh”.
Lính gác nhận lấy gói đồ từ tay Phương Dạ, chuyển lên chiếc bàn
trước mặt hai người, thấy chủ quân gật đầu thì cẩn thận mở ra.
Một màu tím chói mắt ánh vào con ngươi Công Tôn Kiềm, thời khắc
này, tựa như có lửa cháy rợp trời, thiêu đốt từ lục phủ ngũ tạng thẳng lên đỉnh
đầu y, lại tựa như có thủy triều ào ạt nhấn chìm toàn bộ thềm xưa lối cũ, quét
qua tất cả mê loạn trần ai chất chứa trong lòng, y giống như ngỡ ngàng, lại
giống như tức giận, sau đó vội đưa tay ôm lấy ngực, hộc ra một ngụm máu tươi.
Trọng Khôn Nghi vội vàng đỡ lấy Công Tôn Kiềm ngăn cho y ngã quỵ, hắn biết đây
là đả kích trí mạng đối với y.
Đây là y phục của vương thượng, từng đường kim mũi chỉ, từng hoa
văn nếp gấp, ngay cả hai cánh ngụy tử tím ngắt trên vai áo cũng rõ ràng đến
vậy, Công Tôn Kiềm nhìn vật trên bàn mà hít thở không thông.
“Mộ Dung Ly muốn gì?”. Trọng Khôn Nghi lạnh lùng quay sang nhìn
Phương Dạ. Mộ Dung Ly đang đóng quân ở Xu cư, xác thực có thể làm ra chuyện
đáng sợ này.
“Quốc chủ nói chỉ cần Trọng quân lui binh ba mươi dặm, để người
an toàn rời khỏi Xu cư, Dao Quang tự nhiên sẽ trả lại gia cư cho Trọng quân,
đồng thời không mảy may mạo phạm đến Lăng Quang quốc chủ”.
Giữa lều trướng, đạm đạm khói sương, khói trắng lượn lờ bốc lên
từ bát thuốc mới đưa vào. Trước cửa sổ thư phòng của thiếu niên lam y có một
chậu hoa Ngụy Tử, mỗi cánh nở ra đều tím ngắt một màu, những lúc miệt mài thi
thư buồn chán, thiếu niên đó lại đứng dậy bước về phía cửa sổ, đếm từng cánh
hoa trên đài, thật hiếm có loài hoa nào có thể xòe cánh đều đến vậy, mỗi ngày
nhìn Ngụy Tử ngàn cánh nở rộ, soi bóng dưới trăng trong, thiếu niên đều tự nhủ
sẽ che chắn cho hoa thật tốt. Thế nhưng, không được, Ngụy Tử đã rã rời trong
gió, mà đến khi lìa cành cũng chẳng thể giữ được xác hoa.
Công Tôn Kiềm mở mắt, sải bước cầm lấy thanh kiếm trên giá, lạnh
lùng nói: “Cho ta năm mươi tử sĩ, tự mình ta có thể phá trận, không cần dây dưa
kéo dài”.
“Đương nhiên huynh có thể phá trận, nhưng huynh khống chế được
Mộ Dung Ly không? Viện quân Thiên Quyền thì làm thế nào? Giờ huynh nóng vội
hành động khác nào tự tìm đường chết. Mộ Dung Ly đi nước cờ này chứng tỏ y sắp
không cầm cự được nữa, huynh hãy cố bình tĩnh lại đợi thêm chút nữa đi”. Trọng
Khôn Nghi đứng chắn trước mặt Công Tôn Kiềm.
“Ta có thể đợi”. Công Tôn Kiềm hất tay Trọng Khôn Nghi, đẩy hắn
đập lưng vào cột trụ, gằn giọng: “Nhưng vương thượng không đợi được”. Dứt lời y
đi thẳng ra cửa lều.
Trọng Khôn Nghi trừng mắt, lao nhanh đến hất văng thanh kiếm
trên tay Công Tôn Kiềm, hai tay túm chặt cổ áo y, quát lên: “Người cũng đã chết
rồi còn cái gì đợi hay không đợi, sao huynh không nhìn đến người còn sống ngay
trước mặt huynh này?". Sau đó không đợi Công Tôn Kiềm kịp có phản ứng, hắn
đã thuận đà đẩy mạnh y xuống giường.
Post a Comment