Sep 29, 2017

[THÍCH KHÁCH LIỆT TRUYỆN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN - CHƯƠNG 10

Written By Tích Vũ Lầu on Sep 29, 2017 | 10:49

[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 10

Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)

Sau phút bàng hoàng ban đầu, Công Tôn Kiềm mới nhận ra tình huống này là gì, nhưng y còn chưa kịp mở miệng thì đã bị đôi môi người kia thô bạo phủ lên. Y vội vàng chống tay đẩy mạnh người kia ra, có điều vừa dùng sức thì sau vai đã đau đến thấu xương, vết thương mới của y còn chưa lành lại, nội lực cũng đã mất hết, làm sao đủ sức chống cự một Trọng Khôn Nghi đang trong cơn thịnh nộ. Đầu ngón tay Trọng Khôn Nghi miết nhanh qua lam y đơn bạc của y, sau đó len vào trước ngực, cảm giác lạnh băng này khiến y không khỏi run lên.
“Trọng…”. Công Tôn Kiềm cố hé răng muốn nhắc nhở người kia, rằng huynh đang làm cái quái gì vậy, chúng ta chỉ là bằng hữu, sao huynh có thể làm vậy với ta, nhưng âm thanh phát ra chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn giúp Trọng Khôn Nghi thuận thế đi vào, tiếp tục hôn sâu không dứt, môi lưỡi nóng rát, mải miết truy tìm, làm cho Công Tôn Kiềm gần như ngạt thở.
Trọng Khôn Nghi dùng hết sức đè chặt Công Tôn Kiềm khiến y không thể nhúc nhích, nỗi đau đớn về thể xác lẫn bức bách trong tinh thần khiến y chìm sâu vào hoảng loạn. Y cố nghiêng đầu tránh né, lại khiến cho mạch máu ở cần cổ nổi lên rõ ràng, Trọng Khôn Nghi không chần chừ cắn luôn vào nơi ấy làm y đau đến cong lưng lại.
Hơi thở của Trọng Khôn Nghi đã nóng như lửa, nhưng lý trí thì tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn nhìn thấy trên trán y chảy xuống một giọt mồ hơi, chạy dọc xuống cằm rồi xuyên vào cổ áo. Hắn muốn nói hắn đã đợi rất lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy y ngây người nhớ đến Lăng Quang thì lòng hắn có bao nhiêu ghen tị cùng dằn vặt. Hắn mân mê bàn tay nóng hổi qua từng điểm trên ngực, sườn, thắt lưng, bụng, như muốn đánh dấu từng điểm đi qua đều thuộc về mình. Cuối cùng, đai lưng bị giật phăng ra, chút ràng buộc mỏng manh cũng bị xé mở, hắn cảm giác được thân thể người kia đang run rẩy, thấy được tim y đập loạn nhịp, tất cả đều là vì hắn. Phải, đều là vì hắn, không vì ai khác.
“Huynh… điên… rồi”. Công Tôn Kiềm thều thào những âm thanh nhỏ vụn.
Huynh nói ta điên? Phải, ta điên rồi, tại sao ta không dứt khoát sớm một chút, không giữ chặt huynh ở lại bên mình, tại sao ta có thể nhẫn nhịn để trong lòng huynh cứ mãi ôm một bóng hình khác? Huynh có biết mỗi lần ta thấy huynh nhăn mày uống thuốc, mỗi lần ta giúp huynh kiểm tra thân thể, khi huynh uống say nhìn ta bằng ánh mắt mơ màng, khi huynh giúp ta phủi bụi trên vai áo, ta đã kiềm chế đến mức nào để không làm ra những chuyện vẫn muốn làm hay không?
Thứ nhẫn nhịn khổ sở như vậy, huynh nói ta làm sao tiếp tục? Trọng Khôn Nghi hung hăng đến bạo ngược, mặc sức cắn gặm để lại đủ vết bầm tím trên thân thể người kia, khiến cho y đau đến toàn thân run rẩy, hằn sâu cả vào ý thức mơ hồ. Giữa bóng đêm, đôi môi Công Tôn Kiềm khẽ mấp máy, nhưng chỉ có thể tạo ra những âm thanh mê man vụn nát, rồi tất cả chìm vào hư không.
Trọng Khôn Nghi đang mải miết kiếm tìm trên thân thể y thì chợt phát hiện điều gì không đúng, bèn bình tĩnh nhìn lại Công Tôn Kiềm, phát hiện đôi mắt y đã nhắm chặt lại, lớp đệm sau lưng ướt sũng máu tươi.
“Công Tôn”. Hắn ngồi thẳng người dậy, xòe năm đầu ngón tay níu giữ lại chút cảm giác nóng ấm chân thực vừa rồi, tự lẩm bẩm: “Ta chung quy vẫn là không nỡ. Để ta tiếp tục chữa thương cho huynh vậy, dọa chơi huynh chút thôi, yên tâm đi, ta sẽ không miễn cưỡng huynh đâu”.
Tất cả những si cuồng tham luyến cũng theo lời thì thào đó mà tan vào sương đêm.
***
Thích Khách Liệt Truyện Trọng Khôn Nghi

Mỗi người đều có một giấc mộng, và có đôi khi, nguyện chìm trong mộng. Thế nhưng, giấc mộng dù đẹp đẽ đến đâu, con người chung quy vẫn phải tỉnh lại.
Công Tôn Kiềm từ từ mở mắt, nhìn ra xung quanh, y nhớ đến chuyện sứ giả Dao Quang mang tới y phục của vương thượng, sau đó nỗi bất an cùng giận dữ tràn ngập trong lòng, y đòi đi phá trận, thế rồi Trọng Khôn Nghi ngăn y lại, Trọng Khôn Nghi… sau vai vẫn còn truyền đến cảm giác đau buốt vô cùng chân thực, nhắc nhở y rõ ràng về từng chuyện đã xảy ra.
Y ôm đầu, khó khăn gượng dậy, đúng lúc đó Trọng Khôn Nghi vén màn cửa đi vào.
“Vết thương của huynh lại rách ra rồi, đừng tùy tiện cử động”. Trọng Khôn Nghi thản nhiên cất tiếng, không có vẻ gì là gượng gạo sau một màn bừa bãi làm càn kia, “Nói thật cho huynh biết, những gì xảy ra khi đó đều là chuyện ta vẫn muốn làm, huynh tiếp nhận cũng được không tiếp nhận cũng được, cũng không cần khó xử, không cần kích động, không cần nghĩ ngợi lung tung, cứ thoải mái là được”.
Nét mặt của Công Tôn Kiềm khi đó vô cùng sinh động, từ ngây ngẩn chuyển sang ngạc nhiên, từ ngạc nhiêu chuyển sang khó hiểu, từ khó hiểu chuyển sang méo mó, sau đó một bụng tức giận không sao xả ra được, chỉ đành lôi cả mớ sách thánh hiền ra lẩm nhẩm trong lòng một trăm lượt, tự nhủ người quân tử không thể nóng giận, không thể tùy tiện đánh người, đợi ta khỏe rồi vung một nhát kiếm giết người diệt khẩu đi là được.
“Nếu huynh đã bình tĩnh lại rồi, vậy chúng ta bàn cách xử lý vấn đề của Lăng Quang vương đi”. Trọng Khôn Nghi đưa chén thuốc tới: “Ấy đừng hắt đổ, ta sắc mất hai canh giờ đấy”, rồi hắn lại vô tư nói tiếp: “Huynh nửa mê nửa tỉnh ba ngày rồi, ta cũng đã giúp huynh làm xong vài việc, gọi là tương kế tựu kế ấy mà, chúng đã làm gì với Thiên Tuyền huynh, ta sẽ trả lại cho bằng đủ, ta dùng Tử Dục để dụ Chấp Minh vào trận, hiện tại đã bắt sống được Chấp Minh rồi, ta cũng đã gửi tin cho Mộ Dung Ly, kêu y đừng có manh động, có Chấp Minh trong tay còn sợ không đổi lại được một vương thượng nguyên vẹn cho huynh sao, cho nên việc quan trọng nhất bây giờ là phải chữa thương cho khỏe đi”.
Công Tôn Kiềm không biết hiện giờ mình đang rơi vào trạng thái gì, quá nhiều thông tin dồn lại trong mấy câu nói ngắn ngủi khiến y khó mà đoán định tình hình một cách rõ ràng được. Trọng Khôn Nghi thấy Công Tôn Kiềm hơi ngây ra thì thong thả đi đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ lấy bát thuốc trên tay Công Tôn Kiềm đẩy vào gần miệng, giúp y uống cho thật nhanh.
“Thuốc để nguội rồi sẽ đắng, ta cũng không muốn cho thêm cam thảo nữa đâu, giảm mất hiệu lực chữa bệnh, người khác không hiểu lại tưởng y thuật ta tệ hại, rõ mất mặt”.
Nói xong Trọng Khôn Nghi cầm chén thuốc đã cạn đi ra ngoài.
Công Tôn Kiềm nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi, thoáng ngây người.
Sau đó.
Một nụ cười.
Khẽ nở trên môi.

-----------

Lời Tích Vũ: Ai da lần suýt phế lễ này của Thổ có đường đột quá không? Vốn tui định viết thuần thanh thủy văn nhưng mà để A Thổ ăn chay hoài thấy có lỗi với ổng quá. Thôi thì A Kiềm thiệt thòi để người ta phế lễ tí vậy, dù gì người ta cũng chịu đựng lâu thế rồi. Lời bộc bạch của Thổ cũng không có sai, vừa tỏ tình vừa dọa Kiềm vừa giúp Kiềm bình tĩnh lại, một công đôi ba việc sếp năng suất lắm.

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục