Sep 29, 2017

[THÍCH KHÁCH LIỆT TRUYỆN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN - CHƯƠNG 05

Written By Tích Vũ Lầu on Sep 29, 2017 | 08:55

[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 05

Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)

Đô thành Nam Túc.
Phố phường kết hoa, người qua kẻ lại mua bán sầm uất, trang phục dệt từ gấm lụa được thêu thùa tinh tế, diện mạo ai nấy đều sáng sủa phong tình, so khí thế không hề thua kém bất cứ quốc gia nào trên lục địa Quân Thiên.
Vân Bân nhã các.
Cái gọi là "văn chất vân bân, nhiên hậu quân tử", chính là nói người quân tử phải cân bằng giữa tư chất lẫn khí độ, nghe có chút nực cười, khi thế sự vẫn luôn biến thiên xoay chuyển, thì con người lại được dạy phải cân bằng bất động, chí vững tâm yên.
Công Tôn Kiềm nhìn tấm biển hiệu, mỉm cười bước vào, đi thẳng lên lầu hai. Bàn trà, kệ tủ, bình phong, so với bốn năm trước dường như không có nhiều thay đổi. Thế nhưng, cảnh còn như xưa, mà người khôn níu giữ, y của những năm tháng trước, mang theo nhiệt huyết mà chu du thiên hạ, nay một lần nữa bước lên thang lầu đó, lại chẳng còn lòng dạ với sơn hà. Ngoài kia vạn người huyên náo, mà trong này một kẻ tịch liêu.
Sự đời vẫn luôn khó lường, mà lòng người cũng luôn khó đoán. Nơi đây, y và Trọng Khôn Nghi từng uống trà tranh cãi chuyện thiên hạ, cũng từng cùng Mộ Dung Ly nhàn đàm đôi chuyện nước nhà. Khi ấy ngỡ như tình cờ, mà ngờ đâu đều đã trong chủ ý, từ đầu đến cuối y đều chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác mà thôi. Công Tôn Kiềm lắc đầu tự giễu, rồi đột nhiên nhớ đến dáng vẻ giận hờn phất áo của Trọng Khôn Nghi, bất giác mỉm cười. Công Tôn Kiềm nhìn đĩa bánh quế hoa cao mới vừa rồi đã tiện tay chỉ, vốn chỉ là gọi món cho có lệ, nay mới chợt nhớ đến, hình như mỗi lần gặp mặt y đều thấy Trọng Khôn Nghi gọi loại quế hoa cao này, bèn nhàn nhã ngồi xuống ghế, cầm một miếng lên nếm thử.
Cần đã buông, mồi đã thả, ngay trước bờ con sóng đã lao xao.
Tiếng bước chân dồn dập chạy lên lầu, không có cản trở, không có phản kháng, y cứ thế bị quân lính áp giải đi. Nửa canh giờ sau, hai tay bị trói chặt, đầu gối đập mạnh xuống đất, Công Tôn Kiềm nén cơn đau ngẩng đầu. Người đứng trước mặt cũng đã quay đầu lại, thoáng chút nhăn mày, hắn nhận ra y.
“Công Tôn Kiềm, Thiên Tuyền phó tướng Công Tôn Kiềm?”.
Người đó nhận ra y, mà y cũng nhận ra người đó.
Đương kim quốc chủ Nam Túc, Dục Kiêu.
Khuôn mặt người kia đã khác rất nhiều so với bốn năm về trước, ngay cả khí khái cũng không còn vương chút phóng túng suồng sã nào khi xưa, hoặc giả nên nói, đây mới là Dục Kiêu thật sự, sau khi lột bỏ lớp ngụy trang năm nào.
Sau chút ngạc nhiên ban đầu, Dục Kiêu ra hiệu cho lính cởi trói. “Công Tôn Kiềm”, quốc chủ Nam Túc tự lẩm nhẩm cái tên này, có chút suy tư. Bốn năm trước vương huynh sai hắn giả say quấy nhiễu sứ giả để quan sát phản ứng của những người này. Sau đó vương huynh nói với hắn, Công Tôn Kiềm là người vương huynh nể phục nhất. Một người thản nhiên kiên định, gặp biến không loạn, tâm bình khí hòa như thế, làm thế nào mới có thể lung lạc được y? Thật không ngờ năm tháng trôi mau, huynh trưởng nay đã chẳng còn trên nhân thế, mà người vốn đã chết kia lại dùng cách thức không ngờ tới đột ngột trở lại nơi này.
Cách thức y dùng, là mạng của thái sư.
Biến cố ở phủ thái sư xảy ra quá nhanh, Dục Kiêu chỉ kịp thấy ân sư gục gã ngay trước mặt mình, ở giữa lương đình còn nguyên bàn đồ ăn chưa động đến. Hắn vội vàng đỡ lấy người, nghe ân sư thều thào ba chữ…
“Mộ… Dung… Ly”.
Mà khi ấy Mộ Dung Ly cũng đang ngỡ ngàng nhìn hắn, như thể chưa hiểu chuyện gì. Trong cơn quẫn trí, Dục Kiêu đã hạ lệnh nhốt Mộ Dung Ly vào đại lao, sau đó ôm xác ân sư thẫn thờ hồi lâu, không biết nên làm gì cho phải.
Công Tôn Kiềm khẽ thở dài, kết cục này không nằm ngoài dự liệu, chỉ là, có chút quyết liệt mà thôi.
Rốt cuộc sau vài đêm suy nghĩ, thái sư vẫn dùng đến lọ độc mà y để lại cùng lá thư hôm ấy. Một bình sứ nhỏ, chất lỏng lạnh toát, nhưng khi chảy vào người lại nóng như lửa thiêu. Lọ sứ đó là do chính tay Mộ Dung Ly để lại trên bàn cờ đang cùng y chơi dở, sau khi y gục xuống năm nào. Rồi nay, y lại chính tay để nó lại trên bàn trà đang cùng thái sư uống dở.
Độc bỏ vào bình, rót ra ly sứ, cảm giác mát rượi của dịch lỏng hòa cùng chất men thượng hạng trên thân ly khiến người bình thường khó mà phân biệt được. Nhưng người chế độc hẳn có thể nhận biết. Nếu Mộ Dung Ly uống nó, thái sư cũng tự coi như đã thay Nam Túc diệt trừ một mối họa. Còn nếu y không uống, vậy chẳng phải tự nhận mình là kẻ giết hại vương gia hay sao?
Sau cùng Mộ Dung Ly vẫn chọn không uống, mà người uống, lại là thái sư. Ông nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, thong thả bước về phía nam tử hồng y trước mặt. Làm thầy của Dục Kiêu nhiều năm, chẳng lẽ ông còn không rõ tính khí của đứa trẻ này. Nếu cứ như vậy, Nam Túc nguy rồi. Cho nên dù phải dùng cách nào đi nữa, ông cũng phải cắt đứt si niệm của nó. Ông từng có một thời tuổi trẻ, làm sao không hiểu được tuổi trẻ si cuồng, chỉ cần một chút thời gian cho tháng năm mài mòn niệm tưởng, đứa trẻ ấy sẽ tự nhận ra tình cảm là thứ vụt qua trong thoáng chốc, chỉ có non sông mới thật sự trường tồn.
Cho nên, Mộ Dung Ly không phải người duy nhất ông hẹn đến lương đình. Quốc chủ Nam Túc cũng được ông mời đến, chỉ là thời khắc có muộn hơn một chút mà thôi.
Chỉ là không ngờ, tận mắt chứng kiến tất cả, đứa học trò bướng bỉnh của ông vẫn không cam tâm buông bỏ.
“Độc này là do ngươi mang tới?”. Quốc chủ Nam Túc cất tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt khó chịu này. Hắn đã cho người điều tra, biết được ba ngày trước có người lạ mặt đến phủ thái sư, sau khi kẻ đó đi khỏi, ân sư đóng cửa ba ngày không tiếp khách, tự nhốt mình trong thư phòng rất lâu.
Công Tôn Kiềm cầm lọ độc lên mân mê chốc lát, men sứ mát lạnh khiến y có chút miên man. Dạo một vòng, cuối cùng lại về chốn cũ. Ai biết được đây không phải là thiên ý trêu người?
Y không nói gì, chỉ trao cho Dục Kiêu một phong thư viết sẵn, giấy trắng mực đen chói mắt đến cực độ.
Thích Khách Liệt Truyện - Công Tôn Kiềm
Trầm hương thoang thoảng trong điện các, thứ hương thơm này vốn giúp an thần tĩnh trí, nhưng khi tâm trí đã phiền loạn đến cực điểm, thì lại trở thành một thứ dây trói siết chặt lý trí, bức người phát điên. Từng con chữ lượn lờ nhảy múa, tựa như theo huân hương chạy thẳng vào lòng, đâm vào mắt hắn, đầu độc tâm hắn. Cho hắn biết hắn vốn đã thua từ lâu lắm rồi.
Không phải hắn không từng nghi ngờ cái chết vội vàng của huynh trưởng. Huynh trưởng của hắn kiêu dũng thiện chiến, kinh qua trăm trận, sao có thể dễ dàng mắc bẫy táng thân khi còn chưa kịp đặt chân lên chiến trường thực sự?
Không phải hắn không hiểu vương thúc đột ngột chết đi có điều kì lạ. Hắn cảm giác được có người nào đó trong bóng tối không ngừng kéo hắn thẳng đến trước vương tọa, nơi hắn vốn dĩ không hề có lòng ngồi.
Cũng như chuyện xảy ra với ân sư, dù hắn cố nghĩ ra muôn vàn lý do để thuyết phục mình, cũng không cách nào phủ nhận một sự thật rõ ràng: Ân sư là vì người kia mà chết.
Hắn không phải là người đơn thuần vô tri, hắn chỉ là không nguyện hiểu. Nhưng nay, lại có người bắt hắn phải hiểu.
“Ngươi biết không ít, nhưng cũng không nhiều lắm”. Dục Kiêu lạnh lùng rút kiếm kề lên cổ Công Tôn Kiềm, giữa không khí lạnh lẽo phảng phất huân hương của đại điện, hắn có thể thấy được rất rõ ràng yết hầu người kia đang khẽ khàng động đậy: “Ta sẽ không ra tay với A Ly, mà là, với ngươi”.
----

Lời Tích Vũ: Được rồi hai chương sau Công Tôn sẽ nói được (thử đoán xem là cao nhân nào chữa?), để cho cái vị dùng miệng lưỡi bình thiên hạ này bị cấm khẩu lâu như vậy chạy quanh khắp nơi tôi thật sự cũng nội thương rồi. Cấn Mặc Trì cũng chuẩn bị lên sàn, A Thổ hãy thay ngô vương thanh lý môn hộ đi!!!

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục