Sep 29, 2017

[THÍCH KHÁCH LIỆT TRUYỆN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN - CHƯƠNG 06

Written By Tích Vũ Lầu on Sep 29, 2017 | 10:11

[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 06

Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)

Nếu như kiếm này thật sự cắt ngang cổ mình, Công Tôn Kiềm nghĩ, biết đâu lại là chuyện tốt, y sẽ buông tha cho một tấm tình si trong thiên hạ, rồi nhanh hơn một chút đến gặp vương thượng của mình. Nhưng ý niệm chỉ mới thoáng qua, y đã lắc đầu cười nhẹ, ván cờ mới vừa khai cuộc, sao y đã vội ôm cảm giác tội lỗi trong lòng?
Công Tôn Kiềm nhanh chóng lấy lại tâm thế, không hề để ý đến lưỡi kiếm đang kề trên cổ mình, điềm nhiên đi đến cạnh bàn, cầm cây bút lông lên thong thả viết vài dòng chữ, sau đó đưa cho vị niên thiếu quốc chủ đang nheo mắt khó hiểu kia.
Y đã tự đưa thân đến nơi này, đương nhiên phải có cách thoát khỏi. Công Tôn Kiềm nhìn thẳng vào mắt Dục Kiêu, ánh mắt trong suốt lại sâu thẳm lạ thường, cứ như muốn xuyên vào lòng người đối diện, cho vị niên thiếu quốc chủ kia biết điều y viết là thật, rằng y có thể chỉ ra nơi chôn cất di thể vị vương huynh mà hắn luôn canh cánh trong lòng. Dục Kiêu có chút bất ngờ, từ sau khi vương huynh bỏ mạng tại Thiên Tuyền, hắn từng nhiều lần cho người tìm kiếm di thể huynh trưởng mà không có tin tức gì. Vương huynh của hắn anh hùng nhất thế, sao có thể để người vùi thây nơi đất khách, trở thành nắm đất vô danh?
Dục Kiêu buông kiếm xuống, mặt mày trầm ngâm đi mấy bước trong đại điện, sau đó đột ngột vung kiếm lần nữa chỉ vào mắt y, mũi kiếm chém gió mang theo chút khí lạnh, chỉ cách con ngươi kia chưa đầy một tấc. Dục Kiêu rõ ràng không thích ánh mắt này.
“Nếu ngươi dám giở trò gì, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không nhìn thứ gì được nữa”.
Mặc dù Cấn Mặc Trì đã lên tiếng can ngăn, nhưng Dục Kiêu vẫn muốn đích thân đến đó. Thiên hạ giờ đều đã là của Nam Túc, hắn còn phải lo sợ khi sải bước trên quốc thổ của mình nữa sao?
Vậy là, binh lính bố trí cẩn thận, hộ vệ tháp tùng chặt chẽ, Cấn Mặc Trì cũng đi theo. Gió quyện sa trường, tiếng nhạn kêu sương, vó ngựa cuốn cát bụi phủ bạc những hào chông đổ nát. Công Tôn Kiềm ngẩng đầu nhìn phù vân lững lờ trôi giữa ánh chiều tà, bàn tay cầm cương khẽ siết lại, có chút xót xa.
Đây là quốc thổ Thiên Tuyền trù phú sung túc, là thành trì Thiên Tuyền đông đúc khí thế ngày nào.
Dục Kiêu phất tay ra hiệu dừng lại, ngay trước một ngôi miếu sơn thần, nằm trơ trọi cuối con phố nhỏ giữa tòa Tuyên Thành hoang tàn. Trời đã sẩm tối, sương khói cuối chiều càng làm cho ngôi miếu phủ đầy rong rêu thêm chập chờn mờ ảo. Gió lạnh thổi qua, cuốn đám lá khô bay dạt về phía cổ thụ sừng sững phía sau. Không gian văng vẳng tiếng quạ kêu chiều, khiến cho không khí càng thêm thê lương không gì sánh được. Cổ thụ phía sau không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, trên cây nhiều nhánh đã khô mục, thân lại vẫn sừng sững không lay.
Có tiếng bước chân loạt xoạt trên thảm lá khô phủ đầy đất, binh lính của Dục Kiêu rào rào giương cung.
Người xuất hiện phía sau là một nam tử mặc áo vải, phục sức đơn giản, tay áo buộc gọn, trông bề ngoài có vẻ giống văn nhân.
“Công Tôn đại nhân! Nam Túc quốc chủ!”. Người đó lần lượt chắp tay chào, sau đó nhìn sang Cấn Mặc Trì, không mặn không nhạt cất tiếng: “Cấn huynh”.
“Lạc Mân”. Cấn Mặc Trì nhăn mày giục ngựa tiến thêm một bước, đến ngay sát cạnh Dục Kiêu.
“Dục Tịnh vương được táng tại nơi này”. Lạc Mân không để ý đến Cấn Mặc Trì, chỉ tay về phía gốc cổ thụ, nói tiếp: “Ta cũng có mặt trong trận đánh giữa Nam Túc với Thiên Tuyền năm đó, việc này hẳn Cấn huynh cũng biết. Về phần có tin người nằm nơi này là Dục Tịnh vương hay không lại tùy Nam Túc quốc chủ quyết định, dù sao Cấn tiên sinh bên cạnh ngài y thuật cao minh, hẳn có thể kiểm tra ra được”.
Cấn Mặc Trì cứ cảm thấy có điều gì đó bất ổn, nhưng lại không hiểu bất ổn ở chỗ nào. Mọi thứ dường như diễn ra quá thuận lợi, không hề có chút cạm bẫy nào như trong dự liệu. Thi thể kia đã được đưa lên, Cấn Mặc Trì cũng đã dùng phương pháp dung huyết thấm xương xác định đúng là Dục Tịnh, Công Tôn Kiềm và Lạc Mân được thả ngay sau đó, Dục Kiêu cũng đã bước chân về đến đô thành Nam Túc an toàn. Nếu nói muốn tập kích, khi Dục Kiêu còn ở trong Tuyên Thành chính là cơ hội tốt nhất, còn nói muốn cứu người, thì sao ngay từ đầu lại tự đưa thân đến làm gì?
“Cấp báo! Thiên Quyền tăng binh hai mươi vạn tiến thẳng về biên giới nước ta, hiện tại đang cách biên cảnh phía Bắc ba mươi dặm, quốc chủ Thiên Quyền đích thân dẫn binh... nói... nói....
Nói cái gì?. Dục Kiêu sốt ruột quát lớn.
Quốc chủ Thiên Quyền nói, hoặc là thả người, hoặc là khai chiến".
Dục Kiêu siết chặt quyền, trán nổi gân xanh.
“Cấn Mặc Trì! Mau kêu Cấn Mặc Trì đến đây!”.
“Bẩm vương thượng, Cấn đại nhân… Cấn đại nhân… không thấy đâu nữa”.
Cấn Mặc Trì không thể vào cung nghị sự, vì hiện tại y đang ở một nơi tương đối xa.
Trong một căn nhà nhỏ nằm giữa thôn Lục Lâm, Cấn Mặc Trì đang đứng, và đồng thời, bị kiếm kề vào cổ.
Vừa rồi trên đường về vương thành, hắn nhận ra pháo tín hiệu đặc chế của Xu cư, nỗi bất an càng thêm đè nặng, bèn quay ngựa đuổi theo hướng đó. Hắn chắc chắn sư phụ đã đến đây rồi, hơn nữa còn định làm chuyện gì lớn lắm. Sư phụ hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, tâm cơ khó dò, hắn không thể ngồi yên nhìn sư phụ giăng bẫy đợi Dục Kiêu lọt vào được.
Cấn Mặc Trì là đệ tử đắc ý nhất của Trọng Khôn Nghi, thừa hưởng cả sự thông minh, nhạy bén, quyết liệt, lẫn đa nghi của hắn. Chỉ là có đôi khi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, pháo tín hiệu vừa rồi không phải để chỉ huy phát động bất cứ cạm bẫy nào trong đô thành Nam Túc, cũng chẳng hề nhắm vào Dục Kiêu, mà là, nhắm vào chính Cấn Mặc Trì hắn.
Trọng Khôn Nghi có chút tiếc nuối, đứa học trò này quá xuất sắc, giết đi quả thật không đành, nhưng nó xuất thân ở Xu cư, biết rõ thiết kế phương vị, hệ thống phòng ngự của Xu cư, nay lại đi thờ chủ khác, Trọng Khôn Nghi làm sao có thể giữ mối họa ấy lại trên đời?
Mà quan trọng hơn, trăm nghìn cái sai, nó lại sai đúng chỗ không nên sai nhất. Chuyện xảy ra với Lăng Quang khi đó, nếu để Công Tôn Kiềm biết được, Trọng Khôn Nghi cũng không dám chắc hậu quả sẽ ra sao.
Cho nên, ái đồ này thật sự không thể giữ.
"Tiên sinh, ơn chỉ dạy của người con suốt đời không quên". Cấn Mặc Trì hiểu ra suy nghĩ của sư phụ, cũng không quá bất ngờ hay hoảng sợ, chỉ cười đến vân đạm phong khinh: "Người để con đi, đổi lại con sẽ chữa cho vị kia nói được, coi như làm quà tạ biệt ân sư".
Trọng Khôn Nghi không khỏi ngây người, hắn vẫn biết đứa học trò này có thiên phú về y thuật, trước đây nhiều đêm thắp nến dạ đàm, hắn không ngại thỉnh giáo ái đồ cách chữa trị cho Công Tôn Kiềm, nhưng chung quy vẫn không ra phương pháp, thật không ngờ nó sớm đã biết, chẳng qua cố tình giữ lại để chừa đường lui cho chính mình.
Thích Khách Liệt Truyện Cấn Mặc Trì

"Thì ra Mặc Trì sớm đã sinh lòng khác, khá lắm". Trọng Khôn Nghi cười thu kiếm: "Chữa người không chữa tận sức, Mặc Trì không cảm thấy có lỗi với hai chữ y đức hay sao?".
Cấn Mặc Trì khẽ thở phào trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên không chút biến sắc, chắp tay tạ lễ: "Mong rằng sau này không phải cùng tiên sinh binh đao tương kiến. Còn về y đức, chẳng phải khi xưa tiên sinh cũng không hề tận lực chữa trị cho tiên vương đấy sao?".
----
Lời Tích Vũ: Túm lại tứ đại hung đồ đã làm cách nào để giết ngô vương, thì sẽ được Thổ Kiềm dùng chính cách ấy để trả lại nhé. Vu oan cho ngô vương bắt người à, giờ bị bắt thật coi đánh nhau đến mức độ nào ha.
Mà tình hình là minh chủ của cháu Cấn hơi bị low IQ, cháu Cấn có nguyện vọng đổi chủ không bổn cô nương dẹp đường cho sang Khai Dương sớm nhá?

Mà Thiên Xu của boss vẫn cứ âm văn hóa như ngày nào, thần thì phản vua chồng thì phản vợ nay bố đòi giết con, con thì nói mát bố, đến tội.

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục