[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM QUANG] VÔ NGÔN
CHƯƠNG 01
Tác giả: Tích Vũ
(Chủ nhà tự viết, đề nghị không repost)
“Dục Tịnh thân chinh dẫn binh hướng về Thiên
Tuyền, ước chừng hai ngày sau là đến Tuyên Thành”.
Hắn vừa nhấp ngụm trà vừa thông báo một thông
tin long trời lở đất bằng âm điệu hết sức thản nhiên. Nam tử ngồi đối diện
không nói gì, chỉ vội vàng thả quân cờ xuống nghiêng đầu cố chặn mấy tiếng ho.
Lá trà nhẹ nhàng xoay tròn giữa chén nước màu vàng nhạt, tỏa ra thứ hương thơm
thanh mát dễ chịu, nhưng lại không xoa dịu được lòng người.
Bàn cờ trước mắt có lẽ không cách nào chơi
được nữa, không gian xung quanh tĩnh lặng đến độ cả người chơi cũng không biết
rõ một nước cờ đặt xuống mấy kiếp đã qua đi. Nếu như không phải Trọng Khôn Nghi
mở miệng trước, có lẽ Công Tôn Kiềm cũng sẽ tiếp tục ngây người chìm mình trong
những nước cờ bế tắc đến như vậy.
Cuối
cùng vẫn không thể không thực hiện giao dịch này.
“Đề
nghị của Trọng huynh, ta đồng ý”.
Y buông trang giấy và cây bút xuống chiếc bàn
đá, chống tay đứng dậy khó khăn đi vào căn nhà trúc. Trọng Khôn Nghi mỉm cười không
nói.
Cuộc sống nhàn nhã tĩnh lặng này vốn không
phải là thứ Trọng Khôn Nghi mong muốn. Hắn của trước đây sẽ luôn ngạo nghễ tiến
bước, hăng hái dấn thân, chủ động vẫy vùng giữa loạn thế để tạo nên một phen sự
nghiệp lẫy lừng. Thế nhưng, tại thời khắc hắn nhìn thấy Công Tôn Kiềm nằm gục
trên bàn, máu tràn khóe miệng, mặt mày trắng bệch, hơi thở không còn, tim hắn
trong khoảnh khắc nào đó đã gần như ngừng đập, đầu óc trống rỗng chưa từng có,
đôi tay run rẩy ôm lấy y không biết làm gì.
Nếu như lúc ấy không phải Thuần Câu đột nhiên
rung lắc dữ dội, cảm ứng được chủ nhân của Mặc Dương vẫn còn linh thức, có lẽ hắn
sẽ mất Công Tôn Kiềm mãi mãi. Trọng Khôn Nghi mất bao công sức, cuối cùng cũng
cứu được Công Tôn Kiềm từ cõi chết trở về. Chỉ có điều, dược tính quá mạnh đốt
cháy cổ họng y. Y đã không thể nói được nữa. Khi ý thức được chuyện này, phản
ứng của Công Tôn Kiềm cũng không quá mãnh liệt. Y vẫn là như vậy, luôn dùng một
tư thái thản nhiên thấu triệt mà bước qua hồng trần. Trọng Khôn Nghi vẫn luôn
thắc mắc, có chuyện gì có thể khiến y cười y khóc bằng bản năng nguyên thủy hay
không?
Nhàn nhã chưa được bao lâu, hắn nhận ra đây vốn
là thứ xa xỉ, cả hai đều không hề có tâm hưởng thanh nhàn. Trọng Khôn Nghi chủ
động đưa ra đề xuất, hắn xuất binh cứu viện Thiên Tuyền, đổi lại Công Tôn Kiềm ngoan
ngoãn ở lại Xu cư với hắn.
Công Tôn Kiềm đã lưỡng lự rất lâu, Thiên Tuyền
nguy nan chìm trong nước lửa, y không thể chôn chân ở một nơi cách xa thế tục
mà uống trà viết chữ qua ngày được. Nhưng giờ trở lại, y có thể làm được gì cho
vương và nước của mình? Thân thể suy nhược đến không cầm nổi kiếm, miệng cũng
không thể nói ra lời. Văn võ song toàn, hay cho bốn chữ văn võ song toàn. Đây
là trời cao đang trừng phạt y, y quảng giao bằng hữu, lại chết dưới tay bằng
hữu; y một lòng phò tá Thiên Tuyền, lại liên lụy Thiên Tuyền; y ngày nào cũng
lải nhải bên tai vương thượng, cũng chẳng thể khiến người chú ý đến mình, huống
chi là một kẻ đã không còn có thể nói được nữa.
Vương thượng, vương thượng giờ này có nhớ y
hay không, có đau lòng vì y hay không, có còn cần y nữa hay không?
Cho nên khi Trọng Khôn Nghi nấn ná giữ y lại,
giữ kín tung tích của y, để mặc thế nhân tin rằng y đã chết thật rồi, ngày ngày
phơi lá, sắc thuốc, pha trà, viết chữ, như thể giông tố ngoài kia không hề liên
quan đến mình, thì y cũng không hỏi.
Hỏi rằng rốt cuộc huynh đang nghĩ cái gì, sao
cứ mãi chôn chân ở thảo lư này, không đi tranh thiên hạ của huynh đi?
“Dục
Tịch đã chết, Nam Túc đại thương nguyên khí, trong thời gian ngắn sẽ không
thể gây nguy hại gì đến Thiên Tuyền”.
Nói xong câu này, Trọng Khôn Nghi bắt đầu cầm
tờ giấy trong tay Công Tôn Kiềm lên, khoanh đỏ cái tên “Dục Tịnh”. Từ sau khi
biết mình không thể nói, Công Tôn Kiềm bắt đầu tập trung viết chữ. Thứ y viết
ra, là những cái tên có thể gây nguy hại đến Thiên Tuyền. Hắn cũng không nói
gì, để mặc cho y viết, chỉ cần khiến lòng Công Tôn Kiềm không yên, hắn sẽ thay
y loại bỏ.
Công Tôn Kiềm bắt đầu có thú vui mới, chính là
khắc gỗ. Đôi bàn tay y vốn cầm kiếm đi khắp thiên hạ, nay lại ngồi một chỗ cầm
chuôi dao tỉ mỉ khắc từng nét một trên miếng gỗ dương màu vàng nhạt, đôi khi khắc
đến nhập thần, ngẩng đầu lên thì trời đã tối, vụn gỗ vương đầy trên y phục lẫn
chung trà đang uống dở.
Trọng Khôn Nghi không thể đoán ra y muốn khắc
cái gì, nhưng cũng cầm một miếng gỗ lên bắt đầu cắm cúi khắc. Y ngẩng đầu nhìn
hắn, dường như định hỏi huynh muốn khắc cái gì, nhưng chớp mắt lại hồi thần,
đều là kẻ điên cả, chắc là cũng chưa biết mình muốn cái gì đi.
“Mộ
Dung Ly tự diễn màn kịch mất tích, Thiên Quyền, Nam Túc hợp binh tiến đánh
Thiên Tuyền”.
Con dao trong tay phải Công Tôn Kiềm sượt một
cái, đâm vào mu bàn tay trái. Y vội ngẩng đầu lên, thấy Trọng Khôn Nghĩa đã
đang cầm mảnh khăn cúi xuống lau vết thương giúp mình.
Y vội cầm giấy bút, viết: “Giúp vương ta vượt
qua kiếp nạn”.
Trọng Khôn Nghi chỉ liếc mắt nhìn, cũng không
tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ tập trung băng vết thương cho y, vu vơ hỏi: “Huynh
dùng gì để trả cho giao dịch này?”.
Công Tôn Kiềm ngây ra, không nghĩ đến hắn sẽ
hỏi câu này. Nhưng sòng phẳng như vậy, ngược lại mới đúng là phong cách của Trọng
Khôn Nghi. Công Tôn Kiềm giật tay lại, nhìn vết thương cũng đã băng xong, nhất
thời không biết phải đáp ra sao.
“Được rồi, lần này ta cho huynh nợ”. Huynh giờ
ngoài cái thân này còn cái gì để trả nữa không? Hắn nghĩ vậy nhưng không nói ra
miệng, xoay người đi về phòng mình, gọi Lạc Mân đến đưa cho mảnh giấy xé từ
quyển binh pháp đang cầm trong tay. Kế ly gián, Lạc Mân vừa nhìn đã hiểu ý của
sư phụ mình, bèn lập tức đi gửi thư cho Cố Thập An, đồng thời theo lệnh của
tiên sinh, chỉ để lại hai ngàn tinh binh ở lại Xu cư, còn lại toàn bộ hướng đến
Thiên Tuyền hợp binh cứu viện.
“Lăng
Quang vương tự mình dẫn binh ra trận, thượng tướng quân tháp tùng, Thiên Tuyền
đóng quân cách doanh trại liên quân hai mươi dặm”.
“Thiên
Tuyền lấy công làm thủ, giương Đông kích Tây, tạm thời đã thắng trận đầu”.
Công Tôn Kiềm quay ra nhìn trời, ngoài khung
cửa sổ đàn chim tránh rét đang bay thẳng về Nam, hướng đó có Thiên Tuyền của y,
có gia tộc của y, còn có… vương thượng của y, y đột nhiên nảy sinh một loại ảo
giác, rằng mình cũng hóa thành chim, nhẹ nhàng vỗ cánh mà bay theo chúng.
Công Tôn Kiềm và Trọng Khôn Nghi đều hiểu rõ, Nam
Túc hiện tại đang dốc chín phần binh lực hướng đến Thiên Tuyền, quân đóng giữ ở
các thuộc quốc đã chiếm được trước đó đều lỏng lẻo rời rạc, thậm chí ngay cả
quân lương cũng căng thẳng vô cùng, quân Nam Túc vốn sống lâu dài ở phương Nam lại
chưa thể thích nghi ngay với mùa đông rét lạnh ở phương Bắc. Đây chính là thời
cơ thuận lợi nhất, đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa để Trọng Khôn Nghi dồn
quân chiếm lại Thiên Xu. Một khi để mất thời cơ sẽ không thể lấy lại, nhưng vì
một ánh mắt, một dòng chữ của Công Tôn Kiềm, hắn đã dứt khoát buông tay.
“Lăng
Quang vương trúng kế kẻ gian, Thiên Tuyền mất thế thượng phong, uy thế giảm sút
nghiêm trọng, e rằng…”.
Công Tôn Kiềm ho đến rũ rượi, thời tiết vào Đông,
sức khỏe của y ngày càng suy yếu. Lần đánh cược này, cả hai đều thua.
Tâm của Lăng Quang, khiến họ thua cuộc.
Đại thế của Thiên Tuyền đã mất, Công Tôn
Kiềm biết Trọng Khôn Nghi cũng không thể giúp được gì nữa. Cho nên y chỉ có thể
cúi xuống nhìn đôi tay mình, khắc nốt nét cuối cùng trên tấm bài vị:
“Tội nhân Công Tôn Kiềm”.
Trăm tuổi trôi đi như nước, phú quý bụi bặm
phù du.
Công Tôn Kiềm nhắm mắt lại, hai giọt nước
trong suốt lăn dài trên má, phản chiếu ánh nắng chiều rồi tan vào hư không.
Post a Comment