Hoàng đế trên cầu thoáng ngây ra nhìn bóng lưng cậu rời
đi, nhớ đến lúc cậu quay người, khóe mắt ướt lệ.
Đứa trẻ quật cường sau cái năm mười tuổi đó, không cần
biết gặp phải chuyện gì, cũng bướng bỉnh không chịu rơi lệ trước mặt người
khác, vừa mới khóc đấy ư?
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 34: Hạ sách
“Tam thúc vẫn không đợi
được đến lúc về kinh”. Vành mắt Triệu Nguyên Khản dần đỏ au: “Đức Phương hoàng
huynh, rốt cuộc đại ca đã đi đâu, huynh có biết không?”.
Triệu Đức Phương vỗ nhẹ
vai cậu bé: “Nguyên Khản, không cần biết Nguyên Tá đang ở chỗ nào, đều sẽ nhớ đệ
và các đệ đệ khác”.
“Đã nhớ mọi người thì
sao huynh ấy lại bỏ đi chứ?”.
Triệu Đức Phương im lặng.
“Đức Phương hoàng
huynh”. Triệu Nguyên Khản đột nhiên nhào tới, kéo góc áo Triệu Đức Phương, gấp
gáp nhìn cậu: “Huynh sẽ không đi đúng không?”.
Triệu Đức Phương mỉm cười
đặt tay lên vai Triệu Nguyên Khản: “Đương nhiên là không. Đệ đang nghĩ đi đâu
thế?”.
Triệu Nguyên Khản vẫn
không buông tay, cậu bé cúi đầu lí nhí: “Giờ nhị ca đã là Hứa
Vương rồi, hơn nữa còn là phủ doãn Khai Phong. Các vị đại thần đều suy đoán, nhị
ca sẽ trở thành Thái tử”.
“Ừ”. Đây là chuyện trong dự liệu, Triệu
Đức Phương không hề ngạc nhiên.
“Vậy huynh thì sao?”.
“Ta?”.
Triệu Nguyên Khản gật đầu, có chút hoang
mang: “Hoàng huynh, huynh đừng cười đệ đấy. Có nhiều lúc nhìn huynh, đệ cứ có cảm
giác thấp thỏm không yên, như thể sẽ có một ngày huynh đột nhiên biến mất vậy”.
Triệu Đức Phương cười khẽ: “Nguyên Khản,
đừng nghĩ nhiều như vậy chứ, ta sẽ không đi đâu hết. Ta còn có rất nhiều chuyện
phải làm. Phải rồi, Nguyên Khản, đệ giúp ta một việc được không?”.
“Được ạ, huynh nói đi!”. Triệu Nguyên Khản
vui vẻ nhận lời.
“Giúp ta mời một người đến phủ.”
“Ai ạ?”.
“Lữ Đoan.”
Trần Vương Triệu Nguyên Hựu đổi tên
thành Triệu Nguyên Hi, được phong làm Hứa Vương, nhận chức phủ doãn Khai Phong.
Còn Lữ Đoan lúc này đang là phán quan của phủ Khai Phong, chính là cánh tay đắc
lực dưới trướng Hứa Vương.
Nhận được lời mời của Tương Vương, Lữ
Đoan có chút bất ngờ.
Triệu Nguyên Hi cũng không khỏi ngạc
nhiên, khó hiểu hỏi Bàng Tịch: “Lẽ nào tam đệ định lôi kéo Lữ Đoan?”.
Bàng Tịch bên cạnh cười lắc đầu: “Tương
Vương là người vô tư không biết tranh giành, chắc không phải cậu nhóc ấy đâu.
Có chuyện gì, Lữ đại nhân cứ đi một chuyến là biết ngay mà. Hiện tại chúng ta vừa
mới đứng vững, nếu có thể giao hảo với Tương Vương chính là chuyện tốt”.
Triệu Nguyên Hi khịt khịt mũi: “Thằng
nhóc Nguyên Khản không có tâm cơ, không biết tiến thủ. Giao hảo với nó thì có
gì tốt chứ, chẳng có giá trị lợi dụng, không đi cũng được”.
Bàng Tịch sờ mũi không đáp.
Lữ Đoan ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Điện
hạ, thật ra lời của Bàng huynh rất có đạo lý đấy. Huống chi, Tương Vương đã mời
thần, không đi cũng không phải phép”.
Triệu Nguyên Hi phất tay, Lữ Đoan khom
người lui ra, trước khi đi còn mỉm cười với Bàng Tịch.
Hai người nhìn nhau, Bàng Tịch cũng cười
một kiểu y như vậy.
Lữ Đoan đi đến vương phủ, nhưng không ngờ
Triệu Nguyên Khản chỉ nói chuyện phiếm với gã. Chưa được mấy câu, Triệu Nguyên
Khản đã dẫn gã đi tới hậu viện, vào trong trúc đình, nơi có một người. Triệu
Nguyên Khản cười với người đó: “Đức
Phương hoàng huynh, đệ không có làm nhục sứ mạng đúng không. Đệ đi trước đây,
hai người thong thả nói chuyện nha!”.
“Bát
Vương điện hạ?”.
“Lữ
đại nhân, đã mạo muội rồi”. Triệu Đức Phương mỉm cười.
“Không
dám, không dám”. Lữ Đoan thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không nén nổi mà quan
sát kỹ cậu. Mấy năm nay vị vương gia này vẫn ít giao thiệp với bên ngoài, tất
nhiên dẫn đến vô số lời đồn đại mà lại ít ai gặp được cậu để chứng thực. Lúc
này bóng dáng thanh cao nhàn hạ này lại xuất hiện trước mắt gã, làm sao gã
không thấy khó hiểu cho được.
Triệu
Đức Phương nhìn ánh mắt gã, cũng ít nhiều hiểu được gã đang nghĩ cái gì, thản
nhiên mở lời: “Lữ đại nhân, hôm nay ta mượn danh Tương Vương mời đại nhân đến đây,
chắc đại nhân hiểu rõ nguyên do chứ”.
Lữ
Đoan ngây ra, gật đầu: “Vi thần hiểu, là vương gia không muốn làm khó Lữ Đoan”.
“Ừm”.
Triệu Đức Phương chậm rãi đi đến bên cạnh gã, cười nói: “Lữ đại nhân quả nhiên là
một người thông minh. Hôm nay ta tốn công sức mời đại nhân đến đây, thật ra là
vì một người”.
“Mời
vương gia cứ nói”. Lữ Đoan cúi đầu.
Triệu
Đức Phương mỉm cười: “Lữ đại nhân cho rằng Bàng Tịch là người thế nào?”.
Lữ
Đoan cười đáp: “Bàng đại nhân từ trước đến nay là quan thanh liêm, làm tròn chức
trách, đương nhiên là tạo phúc muôn dân, là nhân tài trị thế rồi”.
Triệu
Đức Phương gật đầu, cũng cười theo: “Như vậy nếu ta nói hắn có mưu đồ riêng, Lữ
đại nhân có tin không?”. Lữ Đoan thoáng cau mày, đáp ngay: “Vương gia, vi thần
không hiểu lời ngài nói”.
“Sáu
năm trước Bàng Tịch có liên quan đến đại án kênh đào, chắc chắn đại nhân biết
chuyện này”. Triệu Đức Phương thong thả tiếp: “Ta nói thẳng nhé, ta vẫn luôn
nghi ngờ hắn làm quan cho Đại Tống là giả, mà làm gián điệp của Đại Liêu mới là
thật. Nếu như đại nhân một lòng trung thành với Hứa Vương điện hạ, thì đại nhân
cần phải đề phòng Bàng Tịch hãm hại Nguyên Hi”.
Lữ
Đoan kinh ngạc ngẩng đầu.
Triệu
Đức Phương mỉm cười nhìn gã: “Thật ra ta cũng không sợ nói cho đại nhân biết,
ta và hắn có chút đụng chạm cá nhân. Có điều Lữ đại nhân, nếu đại nhân cho rằng
ta muốn mượn tay đại nhân trả miếng hắn, thì đại nhân quá coi thường ta rồi,
cũng coi thường luôn chính bản thân mình”. Cậu thong thả ngồi xuống: “Lữ đại
nhân, đại nhân thấy tư chất của mấy vị hoàng tử thế nào?”.
Bộ
dạng Lữ Đoan khá khó xử.
“Đại
nhân không dám nói, thì để ta nói”. Triệu Đức Phương lạnh nhạt tiếp lời: “Nguyên
Tá điện hạ tính cách cương trực, Nguyên Hi túc trí đa mưu, Nguyên Khản ôn hòa
thành thật. Hiện tại xem ra vị trí hoàng trừ không còn ai khác ngoài Nguyên Hi
rồi. Huống chi đệ ấy đã là phủ doãn Khai Phong, cách địa vị thái tử chỉ còn một
bước thôi. Các người lợi dụng việc tam thúc bị cắt chức, thêm chuyện của ta nữa,
thuận lợi ép Nguyên Tá ra đi. Hiện giờ đương nhiên Nguyên Hi đang xem Bàng Tịch
là công thần rồi”.
Giọng
nói lạnh nhạt, ánh mắt lạnh thấu xương, khiến cho Lữ Đoan không thể động đậy,
bên trán chảy vài giọt mồ hôi lạnh.
“Lữ
đại nhân, đại nhân trung thành với chủ, vốn không có gì đáng trách. Hiện giờ ta
chỉ muốn nói cho đại nhân biết, người thân của bản vương còn sống trên đời mỗi
ngày một ít đi rồi. Ta chỉ muốn cảnh tỉnh Nguyên Hi, nhưng đệ ấy sẽ không tin
ta đâu. Cho nên ta chỉ có thể gửi gắm đại nhân, mong đại nhân phò tá Nguyên Hi
cho tốt, giúp đệ ấy thuận lợi bình an ngồi lên đế vị”.
Vừa
nói Triệu Đức Phương vừa chậm rãi đi đến gần: “Trong số các hoàng tử của bệ hạ,
thì Nguyên Tá và Nguyên Hi là xuất sắc nhất, giờ đã mất đi một người. Nếu Bàng
Tịch thật sự giống như ta nghĩ, muốn Đại Tống ta ngày sau không còn một minh chủ
nào kế vị, thì đối với kẻ địch còn gì tốt hơn. Vấn đề then chốt trong đó đại
nhân có hiểu không vậy?”.
Giọng
nói nhẹ nhàng của cậu giống như tiếng sấm nổ bên tai, khiến đầu Lữ Đoan ròng
ròng mồ hôi.
“Lữ
đại nhân, vấn đề nghiêm trọng, không thể không phòng.”
Lúc
Lữ Đoan ở trong đình lấy lại được tinh thần, thì mồ hôi lạnh đã ướt đẫm xiêm y.
Năm
mới đến, khiến cho bầu không khí âm u bấy lâu của đại nội bừng lên chút vui vẻ.
Hoàng đế vừa nhận được thiệp chúc của các đại thần. Dưới nắng ấm mùa đông, quan
phục mới tinh lẫn những câu chúc đầy hân hoan, khiến cho mặt hoàng đế tràn đầy
vui vẻ.
Triệu
Quang Nghĩa trở lại ngự thư phòng, thì thấy tổng quản nội thị Vương Kế Ân vui mừng
ra mặt dâng một cuốn sổ tấu lên: “Bệ hạ, đây là bản tấu thỉnh an của Nam Thanh
Cung”.
Mắt
hoàng đế lóe lên tia mừng rỡ, nhận lấy sổ tấu, xem xong thì cười tươi, cất giọng
nói: “Vương Kế Ân, thay y phục cho trẫm. Trẫm muốn mặc thường phục xuất cung một
chuyến”.
Hoàng
đế mang theo hai tùy tùng, mặc một chiếc áo màu xanh đi về phía Đông.
Sáng
ngày mùng một Tết, những tiếng pháo nổ lụp bụp trong niềm hân hoan vang lên không
ngừng khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở thành Đông. Bọn trẻ mặc quần áo mới tung
tăng trên đường phố, phấn khởi đốt pháo ăn mừng. Còn những đứa trẻ nghèo thì ngồi
quanh đống lửa, khều những que trúc nhỏ vào trong, chờ đợi tiếng nổ giòn tan.
Khắp nơi đều là không khí hân hoan đón Tết.
Đi
tới chân cầu Đắc Thắng phía Đông thành, hoàng đế dừng lại.
Triệu
Đức Phương đang dựa vào thành cầu, mặc quần áo vải. Không còn mũ ngọc đai lụa,
trường bào gấm trắng, chỉ còn lại dáng hình giản dị an nhàn, ngược lại có đôi
phần giống thư sinh sống trong những gia đình bình thường.
Hoàng đế chầm chậm bước lên cầu, Đức Phương
quay đầu mỉm cười nhìn ông. Nụ cười nhàn nhạt như tia sáng vụt lóe trên bạch ngọc
trong suốt. Hoàng đế ngẩn ra, trong lòng dâng lên niềm hoan hỉ không sao nói
rõ.
“Vì
sao lại nghĩ tới nơi này?”. Ông tiến lên nhẹ giọng hỏi.
“À,
chỉ để ngắm nhìn cuộc sống hạnh phúc của thường dân bách tính vào ngày mùng một
Tết mà thôi”. Triệu Đức Phương nhìn những bóng người bận rộn qua lại bên bờ
sông: “Cũng muốn để người xuất cung hít thở chút không khí trong lành”.
Tiếng
cười đùa của trẻ con những gia đình thuyền chài dưới chân cầu truyền đến, vui
thích với những bộ quần áo mới và bao lì xì mình có trong tay.
Hoàng
đế gật nhẹ đầu, cũng dựa người vào thành cầu: “Năm mới trẻ con là vui nhất rồi”.
“Người
còn nhớ có năm vào mùng một Tết, con đốt pháo làm cháy góc áo của người không?”.
Hoàng
đế bật cười: “Nhớ chứ, năm đó con mới sáu tuổi, đứa trẻ bé xíu lại đi chơi pháo
lớn, kết quả đốt pháo lên rồi vội vội vàng vàng chạy đi, đá văng cây pháo, nổ văng
vào góc áo ta”.
“Đúng
vậy, ngày đó con làm phụ thân giận lắm, nói là lễ khai triều còn chưa bắt đầu, đã
đốt cháy quan bào của Tấn Vương thúc, không ra làm sao cả. Người nói xong thì
muốn đánh con.”
Hoàng
đế cười càng thích thú: “Lúc đó con sợ đến khóc oa oa, chạy núp sau lưng ta,
không dám đi ra”.
“Đúng
thế, lúc ấy nếu không phải người che chở cho con, chỉ sợ không tránh khỏi bị
đánh đòn ngay mùng một đầu năm rồi”.
“Lúc
con còn nhỏ đẹp như một bình sứ vậy, ngày đó lại khóc đến ướt đẫm cả áo bông.
Sao ta có thể nhìn đại ca đánh đứa trẻ đáng thương như vậy chứ”. Hoàng đế cười
nói.
“Từ
thời khắc đó trở đi, con đã luôn xem nhị thúc tốt hơn phụ thân nhiều rồi. Đối với
mấy đứa trẻ chúng con, thúc lúc nào cũng thân thiết và quan tâm, không giống
như phụ thân cứ luôn lạnh lùng quát mắng”. Giọng Đức Phương nhỏ dần.
Hoàng
đế quay sang nhìn cậu, thấy khóe mắt Đức Phương ngần ngận nước, tim không khỏi
nhói lên.
“Giao
thừa năm đó, phụ thân, mẫu thân, nhị thúc, tam thúc, cả nhà cùng ở bên nhau
chào đón năm mới. Trong số bao nhiêu huynh đệ tỷ muội đó, có con và Nguyên Tá
là nghịch nhất, cứ chạy quanh phá phách khắp nơi. Lần nào phụ thân cũng trách
phạt con chứ không mắng Nguyên Tá, mà lần nào cũng là người và mẫu thân cầu xin
cho con”. Đức Phương đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, cười khẽ: “Con nhớ rõ chỉ
vì điều này, phụ thân thường nói thúc lôi thôi dài dòng, nuông chiều con trẻ”.
Hoàng
đế tiếp tục im lặng.
Triệu
Đức Phương vẫn cứ cười nói tiếp: “Hôm nay trong cung đón Tết, không biết các
huynh đệ hoàng tộc thế nào”.
Hoàng
đế quay sang nhìn cậu.
“Hôm
nay trong Nam Thanh Cung, quạnh quẽ đến vô cùng. Giao thừa đêm qua, chỉ có một
quản gia, một nha hoàn và con đón Tết. Không biết vì đâu, con đột nhiên cảm thấy
nhà mình quá rộng. Sáng sớm hôm nay, lúc đứng đây đợi người, nhìn những người
dân kia vui vẻ như vậy, lòng mới chợt nhận ra hôm nay là năm mới rồi. Con nhớ tới
Nguyên Tá hiện giờ cũng là thường dân bách tính, chắc cũng đang vui vẻ hạnh
phúc như họ đúng không. Ít nhất, hẳn là hạnh phúc hơn con rồi”. Viền mắt Đức
Phương đỏ lên, nước mắt chảy xuống gò má, miệng lại vẫn mỉm cười nói tiếp.
“Đức
Phương”. Giọng hoàng đế có chút khàn đặc: “Con nên vào cung đón Tết”.
Triệu
Đức Phương cúi đầu khẽ đáp: “Bệ hạ, việc đã đến nước này, ta còn mặt mũi nào đối
diện với Nguyên Hi và các huynh đệ khác. Hôm nay người cũng không còn là nhị
thúc của ta nữa, chỉ là bệ hạ mà thôi. Trên đời này ta không còn người thân,
không có bạn bè, chỉ lẻ loi một mình một góc”. Khóe miệng cậu vẽ lên nụ cười, nước
mắt lại cứ không ngừng rơi, trên hai hàng mi lấp lánh ánh quang.
Hoàng
đế sững sờ nhìn cậu, không biết nói gì.
Triệu
Đức Phương thở dài thật khẽ, lấy tay áo lau đi nước mắt, ngẩng đầu cười nói: “Vi
thần thất lễ, xin bệ hạ tha thứ. Không thể tiến cung dự triều, xin ở đây chúc mừng
năm mới bệ hạ”. Cậu lùi lại một bước, gập người hành lễ: “Cung chúc bệ hạ phúc
thọ trường tồn, hạnh phúc an khang. Vi thần thất lễ, xin cáo lui trước”. Nói
xong, cậu không ngẩng đầu lên mà cứ thể xoay người bước nhanh xuống cầu, giục
ngựa rời khỏi.
Hoàng
đế trên cầu thoáng ngây ra nhìn bóng lưng cậu rời đi, nhớ đến lúc cậu quay người,
khóe mắt ướt lệ.
Đứa
trẻ quật cường sau cái năm mười tuổi đó, không cần biết gặp phải chuyện gì,
cũng bướng bỉnh không chịu rơi lệ trước mặt người khác, vừa mới khóc đấy ư?
Trong
lòng nặng trĩu, hoàng đế bước chậm xuống cầu, chầm chậm hồi cung.
Tiếng
cười nói vui vẻ nơi này cũng không còn dấu vết gì nữa, trong lòng ông chỉ tràn
đầy hình ảnh Đức Phương mỉm cười rơi lệ.
Trong
Nam Thanh Cung, Đức Phương vừa bước nhanh vào cửa cung vừa hô lớn: “Bình Nhi!
Mau lấy nước!”.
Bình
Nhi vội vàng chạy tới, nhìn đôi mắt đỏ au của Đức Phương, không khỏi bật cười: “Đã
chuẩn bị nước từ lâu rồi ạ”. Nàng nói xong đưa chiếc khăn ướt trong tay ra.
Triệu
Đức Phương vội vàng đón lấy đắp lên mặt: “Rốt cuộc muội đã bôi gì vào ống tay
áo ta vậy?”.
Bình
Nhi che miệng cười khẽ: “Là thứ có thể làm người lệ rơi đầy mặt theo đúng lời dặn
của vương gia thôi ạ”.
Triệu
Đức Phương bỏ khăn mặt xuống: “Nặng quá đấy, ta suýt nữa thì khóc rống lên rồi.
Rốt cuộc là muội xát cái gì lên đó hả? Ta sắp không mở được mắt ra đây”.
“Nước
hành trộn ớt ạ.”
“Cái
gì? Sao lại còn có ớt nữa?”.
“Là
ngài nói phải trông như thật mà. Sợ tác dụng của hành không đủ, nô tỳ mới thêm ớt
vào.”
“Ôi
chao, thôi đừng nói nữa, mau bưng nước ra đây!”.
Bình
Nhi cười bưng chậu nước rửa mặt ra: “Vương gia, chuyện hôm nay sao rồi ạ?”.
Triệu
Đức Phương ngẩng đầu lên khỏi chậu nước, cười đáp: “Tốt lắm”.
“Vậy
sao? Chỉ cần khóc một trận, Khấu đại nhân có thể thuận lợi về kinh?”.
Triệu
Đức Phương lau mặt xong, bỏ khăn vải xuống, thở dài: “Theo đúng kết quả thi,
huynh ấy vốn nên được điều tới Đông Kinh rồi. Chẳng qua chuyện này có thuận lợi
hay không, cũng không thể hoàn toàn nắm chắc được, chỉ có thể dùng hạ sách này
đánh cược một trận thôi”. Nói xong không biết tại sao cậu lại nhớ tới một câu,
hình như là “một khóc hai nháo ba thắt cổ”.
Cuối
cùng bất đắc dĩ mà cười thành tiếng.
----
Đôi lời
của Tích Vũ: Quyển 2 – Bắc Lục Phong Yên đã khép lại, đây là
chương đầu của quyển 3 – Giang Hồ Triều Đình. Bắt đầu từ chương này, mối quan hệ
của hoàng đế và Đức Phương đã thay đổi rất nhiều, thể hiện rõ nhất ở cách xưng
hô của các nhân vật. Phải nói lại một chút về đoạn kết ở chương trước, Triệu
Quang Nghĩa đã tuyên bố: “Ngươi
nên biết rằng, ta phải trả giá càng nhiều, càng không thể buông tay. Cho nên, đừng
có gọi ta là hoàng thúc”. Và Đức Phương cũng đã tự đáp lại: “Ta sẽ theo hoàng
thúc đến tận cùng”. Cũng có nghĩa là, Đức Phương không một mực chạy trốn tình cảm
của hoàng đế nữa, mà sẽ “chơi” trò chơi này cùng với hoàng đế. Mà Triệu Quang
Nghĩa, đương nhiên đã bất chấp tất cả. Sự cứng đầu đến lưỡng bại câu thương của
hai người này sẽ đẩy mâu thuẫn của hai người nói riêng và hoàng tộc nói chung lên
đến đỉnh điểm trong quyển 3. Chư vị hãy thong thả chờ xem.
Và tất nhiên từ quyển 3 này trở đi, cách xưng hô của
Triệu Đức Phương và Triệu Quang Nghĩa cũng sẽ khác, không còn gọi nhau là “thúc”
và “con” nữa rồi. Chỉ là trong chương 34 này, Đức Phương kể chuyện hồi nhỏ của
cả gia đình, hoàng đế cũng cùng ôn lại và sẻ chia, cho nên sửa cách xưng hô thế
nào (như người – ta, hay bệ hạ – thần) Tích Vũ đều thấy không hợp. Tiếng trung
chỉ có hai từ “我”,“你” nhưng dịch sang tiếng Việt thì
mênh mông bể sở. Vì vậy Tích Vũ cần phải chú thích rõ ở đây, hi vọng mọi người
hiểu được, khỏi đắn đo tại sao hoàng đế và Đức Phương vẫn xưng hô với nhau như
cũ như vậy – trong khi thực ra tâm thế đã khác rồi.
Đôi lời lảm nhảm, cảm ơn độc giả đã quan tâm!
5 comments
Ôi ta bó tay với Đức Phương trong chương này mất thôi, đang cảm động tràn trề bạn ấy dội cho ta một gáo nước lạnh, hóa ra bạn ấy cũng biết dùng mẹo vặt lừa người chứ không phải chỉ là văn nhân giàu cảm xúc nữa Quả là khiến người ta bất ngờ mà. Sang phần 3 chú cháu nhà này ngày càng cứng đầu, chắc sẽ có nhiều chuyện hay để xem đây. Nhân tiện cho ta hỏi, từ giờ đến cuối Đức Phương có bị hoàng đế lạm dụng thêm lần nào nữa không, và tình cảm với Khấu Chuẩn có tiến triển nhiều hơn một cái ôm không? Ta tha thiết muốn đá hoàng đế ra cho Khấu Chuẩn thay vào, nhưng e là khó đây, hic...
mãi mới có một chương đỡ đau thương hơn chút lol
Ta xin *sụt sùi* trả lời hai câu hỏi của nàng: Từ giờ đến cuối truyện, Đức Phương CÓ bị hoàng đế lạm dụng thêm, nhưng còn đau hơn lần trước vì lần trước Đức Phương bị chuốc thuốc không còn sức phản kháng, thân bị chiếm đoạt nhưng tâm vẫn còn nơi bấu víu, còn lần tới chính Đức Phương bị ép đến nỗi TỰ MÌNH vứt bỏ kiêu ngạo, tôn nghiêm, tình thân, luân thường, ý chí, danh dự và sự kiên trì để dâng mình cho hoàng đế.
Còn tình cảm với Khấu Chuẩn thì tiến triển tới mức... nhiều hơn một cái ôm, chính là hai ba cái ôm =)) Căn bản sức lực của Khấu Chuẩn quá yếu so với hoàng đế, ngoài sự dịu dàng thì không hơn được hoàng đế cái gì nên khó có cửa giật được Đức Phương khỏi tay lão kia. Nói thật nếu hoàng đế và Đức Phương không phải chú cháu ruột thì e rằng Đức Phương cũng không cực lực chạy trốn tình yêu bá đạo của hoàng đế thế đâu.
Hức, nhiều hơn 1 cái ôm là 2, 3 cái ôm, thật là nhiều ghê há @@, sao người tốt trên đời đều số khổ vậy nhỉ, ta chỉ cần tiến triển lên mức 1 cái hôn cũng khó vậy sao :( Hoàng đế ông thật quá đáng, ông nhìn thằng bé lớn lên sao nỡ hại đời nó đến thế này chứ, tôi đánh chết ông *bụp bụp bụp*
Post a Comment