Thuốc
mê? Nếu như có thể, cậu thật sự muốn bật cười thành tiếng. Đường đường là hoàng
đế bệ hạ mà lại đi dùng thuốc mê? Thật sự là trò hề kệch cỡm nhất thiên hạ.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 30: Trùng Cửu
Tết Trùng Cửu, theo
thông lệ hoàng tộc tổ chức yến tiệc tại ngự hoa viên.
Lúc Triệu Đức Phương đến
nơi, thì Tề Vương, Sở Vương, Trần Vương và Tương Vương đều đã đến rồi, từng người
một hành lễ với nhau. Mặc dù Tề Vương vẫn mỉm cười trò chuyện cùng Triệu Nguyên
Tá, nhưng mặt mày hốc hác, khóe mắt đuôi mày không còn được thản nhiên ôn hòa
như trước, hẳn là do nhiều ngày lo nghĩ. Trần Vương thì vẫn một mực im lặng, thỉnh
thoảng mới nhìn người khác một cái mà vẫn chẳng nói tiếng nào, người vui vẻ thật
sự chắc chỉ có cậu nhóc Tương Vương vô tư vô lo bên cạnh cậu.
Không lâu sau, hoàng đế
giá lâm. Đến lúc mọi người cùng ngồi xuống, thì Triệu Đức Phương mới phát hiện
chỗ ngồi của mình đang ở trên cùng gần hoàng đế nhất, lòng không khỏi cảm thấy
đột ngột. Sở Vương và Tề Vương ngồi bên phải, Trần Vương ngồi ở phía dưới Triệu
Đức Phương, sắc mặt càng thêm u ám.
Hoàng đế tươi cười: “Tiệc
hôm nay là gia yến, mọi người không cần quá câu nệ”. Hoàng đế vừa dứt lời Tương
Vương đã nhảy cẫng lên: “Phụ hoàng, vậy con có thể ngồi cạnh Đức Phương hoàng
huynh không vậy?”. Chỗ cậu đang ngồi một bên là vị Tề Vương mặt ủ mày ê, một
bên là nhị ca không bao giờ cười nói thoải mái. Triệu Nguyên Khản ngồi trơ cả nửa
ngày mà chẳng có ai chịu nói chuyện với cậu một câu, lòng thật là khó chịu.
Triệu Đức Phương nhìn
Trần Vương, quay ra nói với hoàng đế: “Hoàng thúc, vậy con đổi chỗ với Trần
Vương điện hạ được không?”. Cậu vừa định đứng dậy thì hoàng đế đã ấn cậu xuống,
cười đáp: “Triệu Hằng(*), không được nói linh tinh”.
(Ghi chú: Triệu Hằng
là tên khác của Triệu Nguyên Tá. Theo Tống Sử quyển 6, vào tháng tám âm lịch
năm nguyên niên Chí Đạo (995), nhân Khấu Chuẩn dâng sớ đề nghị lập người kế vị,
Thái Tông quyết định lập Nguyên Khản làm thái tử, đổi tên là Hằng. Như vậy hẳn
cái tên Triệu Hằng chỉ xuất hiện sau khi Triệu Nguyên Khản chính thức lên làm
Thái tử, không hiểu sao tác giả đã dùng ở đây rồi? Là do Cảnh Văn nhầm lẫn hay
có tài liệu tham chiếu nào khác nhỉ?)
Nguyên Tá có chút ai
oán nhìn Đức Phương, chỉ có thể bực dọc ngồi yên tại chỗ.
Hoàng đế nâng ly đầu
tiên, cất giọng: “Hôm nay quân ta thắng lớn ở Nhạn Môn Quan, trong nước cũng
mưa thuận gió hòa. Thật đáng để chúc mừng một phen”. Mọi người đều nâng ly đáp
lời, một hơi uống sạch.
Trần Vương lập tức đứng
dậy: “Đây là do ân đức của phụ hoàng tỏa khắp chúng sinh”.
Hoàng đế hài lòng cười
vui vẻ, quay ra nói với Tề Vương: “Tam đệ, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp.
Gần đây đệ thế nào rồi?”. Tề Vương cúi đầu mỉm cười: “Thần đệ còn có thể thế
nào nữa, chỉ chờ chịu tội mà thôi”.
Hoàng đế cười càng tươi
hơn: “Tam đệ, vụ án chưa có kết quả, sao đệ lại nói như vậy. Đúng sai trong đó,
quốc pháp tự nhiên cho đệ một câu trả lời”.
“Phụ hoàng”. Sở Vương đột
ngột rời chỗ, quỳ xuống trước mặt hoàng đế: “Nhi thần xin đảm bảo Tề
Vương thúc vô tội. Phụ hoàng, xin người hãy tin Tề Vương thúc, thúc ấy tuyệt đối
không có ý đồ mưu phản đâu mà”. Hành động vừa rồi khiến người có mặt đều lấy
làm kinh hãi, mặt Tề Vương lại càng tái mét.
Sắc mặt hoàng đế lạnh đi, thản nhiên đáp:
“Hôm nay chỉ nói việc nhà, đừng làm mọi người mất hứng”.
“Đúng vậy, điện hạ”. Triệu Đức Phương vội
vàng chen ngang: “Hay là đệ hãy nói xem dạo gần đây phủ Khai Phong có vụ án gì
lớn không. Nghe nói mấy ngày trước đệ đã điều tra ra được một vụ án oan nhiều
năm, đúng không?”. Cậu nói xong vội nháy mắt với Tương Vương.
“Ô, vậy đại ca ơi huynh mau kể coi
nào!”. Triệu Nguyên Khản vui vẻ hô to, xong thì toét miệng cười với Triệu Đức
Phương.
Triệu Nguyên Tá vội vàng đứng dậy: “Ừ,
có chuyện này”. Cậu ngẩng đầu nhìn phụ hoàng. Sắc mặt hoàng đế cũng dịu lại: “Vậy
con nói ra nghe xem nào”.
Tiệc tối lặng lẽ diễn ra giữa mạch chuyện
của Sở Vương. Tề Vương u sầu uống rượu, Trần Vương thì thỉnh thoảng khen nịnh đại
ca vài câu. Chỉ có Tương Vương là tập trung nhất, còn luôn miệng hỏi thêm. Triệu
Đức Phương mỉm cười uống rượu, không hề lên tiếng, trong lòng trông mong sớm kết
thúc tiệc còn về phủ.
Dần dần cậu phát hiện ra có gì đó không
bình thường, đầu cậu cứ dần nặng trĩ, mắt cũng không còn được rõ ràng. Kỳ lạ, tửu
lượng của mình kém đi từ lúc nào nhỉ, loại ngự tửu cung đình này cho dù khá ngấm,
nhưng cũng không thể nhanh như vậy khiến cậu đổ gục được.
Đột nhiên có một nội thị cầm tấu chương
chạy đến bên cạnh hoàng đế. Triệu Đức Phương quay sang nhìn, mơ hồ nhận ra là tổng
quản Vương Kế Ân, lòng thoáng kinh ngạc.
Hoàng đế nhận lấy tấu sớ mở ra, sắc mặt
đột nhiên xanh mét. Cả không gian lặng ngắt như tờ. Triệu Quang Nghĩa trầm mặt
xem hết, thình lình đứng dậy, ném tấu sớ đến trước mặt Tề Vương. Tấu sớ va vào
chiếc ly trước mặt Tề Vương, khiến nó đổ lăn ra mặt bàn rơi xuống đất, vang lên
tiếng vỡ vụn khiến người hết hồn.
Tề Vương nhìn chằm chằm vào tấu sớ trước
mắt, con ngươi căng dãn cực đại, mặt mày trắng bệch. Tề Vương không mở ra xem nội
dung của tấu sớ này, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống.
Hoàng đế hừ lạnh, quay lưng về phía Tề
Vương. Tề Vương không chờ hoàng đế mở miệng, tự mình đứng thẳng dậy, mỉm cười
chắp tay với các cháu: “Các vị, ta không quấy rầy nữa, xin cáo từ trước”, nói
xong bước chậm ra ngoài cửa cung.
Giữa mơ hồ, Đức Phương đột nhiên cảm
giác bóng lưng phất áo đi thẳng kia lại toát lên vẻ hào hiệp khó nói, lòng
không khỏi kính phục, còn có chút thèm khát không sao nói rõ.
“Vương thúc!”. Triệu Nguyên Tá đứng dậy
đuổi theo.
“Điện hạ!”. Triệu Đức Phương vội vàng muốn
ngăn thái tử lại, nhưng vừa đứng dậy, mới phát hiện chân mình mềm nhũn, gắng gượng
đứng lên, thì trước mắt đất trời xoay chuyển, cả người ngã quỵ ra sau.
Trước mắt biến thành màu đen, trong lòng
cảm thấy kỳ quái, sao có thể say ngã được nhỉ?
Từ từ tỉnh lại, cậu thấy trước mắt là
màn trướng, những sợi vải vàng thêu hình rồng cuộn khúc. Rồng cuộn? Lòng Triệu
Đức Phương cả kinh, quay sang quả nhiên thấy hoàng đế đang ngồi ngay ở mép giường.
“…”. Cậu định mở miệng, thì phát hiện cổ
họng khàn đặc, không thể phát ra bất cứ tiếng nào. Ông ta bỏ thuốc vào rượu? Triệu
Đức Phương chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn hoàng đế, tứ chi hoàn toàn không thể
động đậy.
Triệu Quang Nghĩa nhìn cậu mỉm cười:
“Đây là thuốc mê loại mạnh, cho vào rượu ngấm rất nhanh. Qua đêm nay, ngày mai
con sẽ trở lại bình thường”.
Thuốc mê? Nếu như có thể, cậu thật sự muốn
bật cười thành tiếng. Đường đường là hoàng đế bệ hạ mà lại đi dùng thuốc mê? Thật
sự là trò hề kệch cỡm nhất thiên hạ.
Hoàng đế nhìn ra ý của cậu, ông ta tới gần
Triệu Đức Phương, hai tay chống hai bên người cậu: “Con cảm thấy ta rất đê tiện
đúng không?”. Triệu Đức Phương trừng mắt nhìn vị hoàng đế đang chống tay phía
trên mình.
“Không sai, làm thế này cực kỳ đê tiện.
Thế nhưng Đức Phương, là do con ép ta. Suốt hai năm nay có khi nào con thôi cẩn
thận đề phòng ta? Có vào cung cũng không nói thừa lấy một câu, xưa nay chưa từng
đơn độc đối mặt với ta, ngay cả buổi chầu sớm cũng rất ít xuất hiện”. Biểu cảm
của hoàng đế vô cùng nghiêm túc: “Rốt cuộc ta còn làm thiếu cái gì nữa chứ?”.
Lẽ
nào ông ta quên mất thân phận thúc thúc của mình rồi hay sao? Nhìn thấy vẻ mặt
nghiêm túc của hoàng đế, lòng Triệu Đức Phương bắt đầu sửng sốt. Sự chân thành
và quyết liệt trong đáy mắt hoàng đế tựa như hồng thủy đè chặt lấy nỗi sợ hãi
ngập đầu. Ông ấy thật sự không còn để ý gì nữa? Không màng luân thường, không
quản danh dự, mặc kệ tất cả?
Hoàng đế nhìn ánh mắt cậu, đột nhiên bật
cười: “Thì ra con cũng biết sợ”.
Trái tim cậu đột nhiên thắt lại. Nụ cười
của hoàng đế khiến cậu nổi hết da gà. Cậu chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm
hoàng đế. Mọi ý chí đều tụ lại trong con ngươi màu hổ phách, hiện lên màu xanh
khiếp người.
Hoàng đế mỉm cười đến sát gần: “Ánh mắt
này, thật sự khiến người không xuống tay được”. Dứt lời hoàng đế lấy ra một miếng
vải che mắt cậu.
Mọi thứ trước mặt lập tức tối sầm, bên
tai cậu thoáng nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hoàng đế: “Con có nhớ ta từng
nói, thứ ta cần sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay không?”.
Thần kinh khắp người bắt đầu căng cứng,
cậu không thể cử động được thân thể, nhưng trái tim giống như dây cung bị kéo
căng hết cỡ. Không biết có phải do không nhìn thấy hay không, mà sự chuyển động
của từng dòng khí lưu lạnh lẽo xung quanh đột nhiên trở lên hết sức rõ ràng.
Ngay cả tiếng hô hấp và tim đập của người kia cũng rõ đến nỗi khiến cậu hoảng
loạn.
Khi hoàng đế chạm bàn tay ấm nóng của
mình vào da thịt trần trụi của Triệu Đức Phương, thì dây thần kinh của cậu đã
căng đến cực hạn, rồi đứt lìa. Nỗi sợ hãi ngập đầu cùng với đau đớn như bị xé
rách nuốt trọn ý thức cậu, phủ kín tất cả. Hai mắt cậu nỗ lực mở to trong vô vọng,
chỉ có bóng tối vô tận từng tầng từng tầng cứ vọt qua.
Bóng tối dần dần lột vỏ thành một màn
máu tanh ngợp ngụa, vẽ đầy não bộ.
Trong lòng dần vang lên một tiếng thổn
thức yếu ớt, chi bằng buông xuôi đi.
Rời khỏi nơi này, tiếp tục lún sâu xuống,
xuống một vực thẳm hắc ám có thể chôn sống chính mình.
Bên ngoài có tiếng mưa gõ lộp độp xuống
mái ngói lưu ly, rõ ràng như nhắc nhở bản thân, rằng mình vẫn trở về hiện thực.
Chẳng lẽ nhất định phải đối diện với tất
cả hay sao?
Miếng vải che mắt đã được gỡ xuống, y phục
cũng đã được mặc lại chỉnh tề. Cậu nhẹ nhàng cử động tay chân, đột nhiên một
cơn đau buốt dữ dội theo cột sống xộc tới, khiến cậu không nhịn được mà run
lên.
“Đức Phương? Con tỉnh rồi sao?”. Một giọng
nói quen thuộc truyền tới màng tai, cậu mở mắt nhìn sang, không ngờ bên giường
lại là Tống hoàng hậu mái tóc hoa râm, đôi mắt rưng rưng lệ.
“Mẫu thân?”.
“Con hôn mê suốt ba ngày rồi. Mẫu thân cứ
tưởng con…”. Tống hoàng hậu kéo tay cậu ôm vào trước ngực: “Con trai, con… con…”.
Bà khóc không thành tiếng.
Lòng Đức Phương có chút ngây dại, miệng
lại cố vẽ nên nụ cười: “Con không sao, không chết được”.
“Đức bé ngốc… thật không hiểu nổi… đã tạo
nên nghiệp chướng gì…”.
“Mẫu thân, con thật sự không sao”. Triệu
Đức Phương đưa tay lau đi hai hàng lệ trên má bà: “Vì mẫu thân con nhất định sống
tiếp. Người yên tâm, con không sao”.
Tống hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu,
trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ: “Cái gì? Lẽ nào ông ta dùng mẹ để uy hiếp
con?”.
“Không có”. Triệu Đức Phương nhẹ giọng
đáp: “Là do con sơ suất thôi. Mẫu thân, người đừng buồn, con không sao đâu”.
Tống hoàng hậu nhìn sắc mặt cậu tái nhợt,
đôi ngươi tinh anh không lộ chút đau thương, mà thậm chí còn bình lặng đến mức
không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, tim không khỏi đau như bị đâm thủng: “Con
chạy trốn đi, con trai. Rời khỏi Đông Kinh”.
Triệu Đức Phương cười nhạt: “Đã đến nước
này rồi, chạy cũng để làm gì. Mẫu thân hãy yên tâm, con không có yếu ớt như vậy.
Hơn nữa, con không thể cho ông ta mượn thêm cái cớ nào hại người nhà chúng ta nữa”.
Tống hoàng hậu nghe vậy, khuôn mặt dần
bình tĩnh trở lại.
Bà rút khăn lụa lau nước mắt, giọng nói đỡ
nghẹn ngào hơn: “Tranh thủ hoàng đế lâm triều còn chưa quay lại, con mau mau về
đi”.
Chiếc kiệu nhỏ bốn người khiêng chậm rãi
ra khỏi hoàng cung. Nước mưa rơi xuống mái kiệu phát ra những tiếng lộp độp khô
khốc, rót đầy lỗ tai, cũng ngập đầy ý thức. Lòng cậu trống rỗng không còn bất cứ
thứ gì. Cậu vén rèm kiệu lên, bên ngoài mưa đang xối xả, phủ trắng cả bầu trời,
đan thành một tấm lưới lớn che phủ mọi bí mật bên trong.
Cậu đột nhiên có cảm giác thèm khát, muốn
xông ra ngoài hét to một tiếng, điên cuồng cười một trận, sau đó chạy như điên,
cứ chạy, cứ chạy, cho đến khi hao hết sức lực, cho đến khi không còn nhấc nổi
chân lên, thế rồi ngã xuống chết đi. Cứ nghĩ cứ nghĩ, miệng cậu đã nhếch lên nụ
cười chua chát. Như vậy chính ra lại sống được thống khoái, chết được thoải
mái.
Chiếc kiệu dừng lại. Kiệu
phu xòe ô ra, vén rèm kiệu: “Vương gia, đến rồi ạ”.
Triệu Đức Phương chậm
chạp cử động chân, rời bước ra khỏi kiệu. Mắt đột nhiên lờ mờ nhìn thấy trước cửa
Nam Thanh Cung có một bóng áo xanh đang cầm ô, trên lưng đeo một cái bọc, trong
tay cũng cầm một cái túi rất to.
“Vương gia!”. Người đó
vui vẻ kêu lên: “Huynh về thật rồi. May quá, ta đang định gõ cửa đây!”.
Triệu Đức Phương lảo đảo,
tim giống như bị ai bóp chặt, nỗi đau đớn từ con tim chạy khắp chân tay thân thể.
Mặt cậu trắng bệch đi, nhìn thấy người trước mắt vui sướng vô bờ dưới trời mưa
tầm tã chạy nhanh về phía mình. Cách một màn mưa, nét mặt dần trở nên rõ ràng.
“Vương gia, ta phải chạy
mất mấy trăm dặm mới đến thăm huynh được đó, còn mang theo cả cái này, huynh
xem đi!”. Người đó mở cái bọc trong tay ra, cười hớn hở khoe bảo vật: “Đây là
con cua khổng lồ, ta đem đến cho huynh nếm thử đó”.
Triệu Đức Phương cảm thấy
mình không đứng vững được nữa rồi, tay cậu đặt vào thân kiệu chống đỡ thân thể,
giọng nói run run: “Bình Trọng huynh, là huynh à?”.
Nụ cười của Khấu Chuẩn tắt
ngấm, sắc mặt trắng bệch của Triệu Đức Phương khiến y sợ hãi vô cùng. Y xông
lên dìu lấy Triệu Đức Phương: “Vương gia, huynh làm sao vậy?”.
“Không sao, không sao”.
Triệu Đức Phương mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy y ra.
Đúng lúc này sau lưng cậu
vang lên tiếng bước chân dồn dập, xem y phục những người đang chạy vội đến thì
chính là nội thị trong cung. Vừa nhìn thấy cậu người đó đã quỳ sụp xuống giữa
màn mưa, khóc rống lên: “Vương gia, không xong rồi. Tống nương nương đã treo cổ
tự vẫn trong cung Thánh Thọ! Ngài hãy trở lại xem đi!”.
Triệu Đức Phương ngây người:
“Ngươi… ngươi nói cái gì?”.
“Tống nương nương quy
thiên rồi, Vương gia!”.
Câu nói này làm cả não
bộ Đức Phương chấn động, khiến cậu nhất thời không sao hiểu ra được. Ý của hắn
là gì? Mẫu thân… chết rồi…
Cơn mưa lớn đột nhiên trút
xuống ào ào, tưới cả người cậu ướt sũng. Toàn thân lạnh toát, chỉ có trái tim vẫn
còn đập kinh hoàng. Máu tươi cuối cùng cũng trào ra, phun khỏi cổ họng không
sao khống chế.
Post a Comment