“Đây chính là hoàng tộc họ Triệu chúng ta
sao? Gia tộc tôn quý nhất thiên hạ sao? Mưu sát, hãm hại, loạn luân?”. Triệu Đức
Phương đóng chặt hai mắt, lời Triệu Nguyên Tá giống như gai nhọn đâm thẳng vào
tim cậu, nỗi thống khổ cuối cùng cũng không thể ngăn nổi mà tràn ra khỏi bờ mi.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 33: Biển lửa
Triệu Đức Phương ngây ngẩn ngồi trên bậc hàng lang trước cửa thư phòng,
nhìn chằm chằm những cành cây khô trước mắt, cứ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi
huynh đệ ruột thịt xem thường phỉ nhổ? Có lẽ đây chỉ là người đầu tiên, sau này
chỉ e còn thêm nhiều lắm…
Tiếng bước chân dồn dập của Sở Vương truyền đến ngày một gần, rồi dừng lại
sau lưng cậu.
“Huynh cho đệ biết, đây có phải sự thật hay không?”. Giọng nói gấp gáp
thậm chí còn mang chút ý khẩn cầu: “Phụ hoàng không có làm vậy? Vừa rồi chỉ là ảo
ảnh không thật đúng không?”.
Người trước mắt này, trường mi thanh thoát, mắt sáng đượm buồn, đôi môi
lại vẫn nở nụ cười thê lương. Cậu chậm rãi đứng dậy, gió nhẹ thổi bạch y thắng
tuyết, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: “Hẳn đệ tin những gì mình nhìn thấy”.
Sở Vương kinh ngạc nhìn Triệu Đức Phương.
Đức Phương nhìn tay người kia siết chặt bội kiếm, không khỏi cười khẽ: “Đệ
muốn giết ta đúng không. Giết ta rồi, sẽ không phải đối mặt với sự thật nữa,
đúng không?”.
“Vì sao?”. Triệu Nguyên Tá run rẩy.
Triệu Đức Phương cúi đầu rủ mi: “Đúng vậy, vì sao chứ. Đức Chiêu ca ca
chết rồi, ta lại vẫn sống tiếp. Ta nghĩ những gì đệ nhìn thấy hôm nay, chắc là
có nguyên do cả thôi”.
Bàn tay Triệu Nguyên Tá từ từ buông khỏi chuôi kiếm, run rẩy lắc đầu: “Không
đâu, không đâu, phụ hoàng không phải như vậy”. Sở Vương tựa như không khống chế
nổi mình nữa, lùi lại mấy bước đập lưng vào cột trụ hành lang. Đức Phương trước
mắt cậu, ở trong gió, vẫn lặng lẽ đứng thẳng, đẹp đẽ mà lãnh đạm. Huynh ấy
không biện bạch, cũng không khuyên giải, chỉ lặng lẽ đứng đó.
“Vì sao không bỏ đi?”. Triệu Nguyên Tá nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào là vì phú
quý, hay là huynh cũng…”.
Triệu Đức Phương khẽ lắc đầu, thản nhiên đáp: “Dưới gầm trời này, nơi
nào không phải đất của vua. Đi tới chỗ nào, thật ra cũng không có gì thay đổi”.
Cuối cùng Nguyên Tá cũng cười lạnh: “Đây chính là hoàng tộc họ Triệu chúng
ta sao? Gia tộc tôn quý nhất thiên hạ sao? Mưu sát, hãm hại, loạn luân?”. Triệu
Đức Phương đóng chặt hai mắt, lời Triệu Nguyên Tá giống như gai nhọn đâm thẳng
vào tim cậu, nỗi thống khổ cuối cùng cũng không thể ngăn nổi mà tràn ra khỏi bờ
mi.
Nguyên Tá im lặng nhìn cậu, con ngươi đột nhiên sắc bén, trầm giọng: “Ta
phải ngăn cản tất cả chuyện này”.
Cậu vừa dứt lời thì đột ngột quay người bỏ đi. Giữa hành lang chỉ còn một
mình Triệu Đức Phương, ngẩn ngơ nhìn lá úa dưới thềm bị gió cuốn bay, lượn mấy
vòng giữa không trung rồi đáp xuống dưới chân mình. Thì ra, có một số chuyện đã
định sẵn sẽ phải xảy ra, giống như thời tiết thay đổi, không thể chuyển nghịch.
Hoàng đế nhìn Triệu Nguyên Tá đang quỳ trước mặt, đôi ngươi dưới ánh đèn
hoàng cung ánh lên màu đỏ sẫm.
Nguyên Tá quỳ thẳng sống lưng, rủ mi.
“Con đến chỉ trích trẫm sao?”.
“Phụ hoàng, con đến để van cầu người. Người tha cho tam thúc và Đức
Phương đi. Hoàng gia nên làm gương cho thiên hạ, không thể như thế này”. Giọng
nói của cậu trầm tĩnh mà rõ ràng.
“Nói vậy, con cảm thấy trẫm làm nhục hoàng gia?”.
Triệu Nguyên Tá ngẩng đầu, khóe mắt ánh lệ: “Sáu năm trước, bá phụ đột nhiên
qua đời, phụ hoàng đăng quang hoàng vị. Không lâu sau Đức Chiêu ca ca đột tử
trong điện Đại Khánh. Người thật sự cho rằng hài nhi không biết gì hết sao? Tội
chứng mà Triệu Phổ đưa ra để hãm hại tam thúc có mấy phần là thật, người cũng
cho rằng con không biết gì hết sao?”.
Đôi mày hoàng đế cau chặt, bàn tay từ từ nắm lại: “Vậy trẫm là vì ai,
con có biết không hả?”.
“Con hiểu, người đang muốn dọn đường cho con. Thế nhưng, con đường dùng
máu tươi của chính người nhà mình tưới lên, sao mà con bước đi được chứ. Người
làm nhục Đức Phương như vậy, bá phụ dưới suối vàng biết được, sẽ nghĩ thế nào?”.
“Khốn nạn!”. Hoàng đế đột ngột bật dậy, ánh mắt phẫn nộ nhưng cũng không
che dấu được nỗi hoảng loạn.
Triệu Nguyên Tá vẫn quỳ thẳng: “Phụ hoàng, hôm nay con đã đến, thì không
sợ chọc giận người. Tam thúc đang yên đang lành, sao lại phải đến Bồi Lăng, để
rồi chưa được mấy ngày đã đổ bệnh nặng. Vì sao sau tết Trùng Cửu, bá mẫu lại thắt
cổ trong cung? Phụ hoàng, con chỉ muốn giúp người vãn hồi chút chuyện. Cầu xin
người đừng mắc thêm lỗi lầm nữa”.
Hoàng đế chậm rãi đi tới, run giọng: “Nguyên Tá, từ nhỏ con vẫn là đứa
con mà ta coi trọng nhất. Trẫm dốc sức bồi dưỡng con, lẽ nào là để hôm nay nghe
những lời này hả?”.
“Phụ hoàng, con vẫn luôn muốn dựa vào chính sức mình mà bước lên hoàng vị.
Thế nhưng hôm nay con đường đi đến hoàng vị đã tưới đầy máu tươi, đều là máu của
người nhà họ Triệu chúng ta. Lẽ nào, ngồi lên hoàng vị là phải vứt bỏ tình thân?
Con vẫn tưởng rằng phụ hoàng đối xử tốt với Đức Phương là vì muốn bù đắp cho
huynh ấy. Nhưng thật không ngờ, nguyên nhân lại là như vậy. Phụ hoàng, con đã
không thể làm ngơ được nữa”. Nguyên Tá nghẹn ngào ngã nhào xuống đất: “Phụ
hoàng, người hãy tha cho họ đi. Hài nhi cầu xin người!”.
Hoàng đế hít sâu một hơi, ngửa đầu cười: “Ngay cả con cũng cầu xin trẫm
như vậy. Nguyên Tá, cha đi đến bước đường này, đều là để một ngày trao toàn bộ
giang sơn này cho con, vậy mà con lại cho rằng cha ác nghiệt vô tình. Lẽ nào cha
một lòng nghĩ cho con, lại không phải là tình thân sao? Nếu như không phải yêu
Đức Phương tới tận xương tủy, tại sao cha phải liều lĩnh giữ nó lại. Những chuyện
này lại không phải vì tình thân sao?”.
Nguyên Tá quỳ trên mặt đất, khẽ đáp: “Phụ thân, nếu như người khăng
khăng giữ Đức Phương lại, vậy thì con chỉ có thể bỏ đi thôi”.
Hoàng đế không thể tin nổi, quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt Sở Vương: “Con
nói cái gì?”.
Nguyên Tá quỳ thẳng lưng lần nữa, trên mặt vẫn còn giọt nước mắt lấp
lánh dưới ánh đèn. Cậu chậm rãi đáp: “Con nói Đức Phương và con, người chỉ có
thể giữ lại một”.
Gió lạnh thổi vào trong điện, đèn đóm bật bùng. Cả người hoàng đế đều
rét buốt, lạnh lùng nói: “Ý con là, nếu như ta nhất định giữ Đức Phương lại,
con sẽ từ bỏ địa vị hoàng trừ sao hả?”.
Nước mắt Nguyên Tá từ từ chảy xuống, cậu mím chặt môi, im lặng không đáp.
Hoàng đế cười rộ lên, chống tay xuống mép bàn: “Được, được. Thật không ngờ
Triệu Quang Nghĩa ta lại có đứa con cứng cỏi như vậy. Ha ha ha ha!”. Tiếng cười
của hoàng đế vang vọng trong đại điện. Nguyên Tá nước mắt đầy mặt, hai vai run
rẩy, nhưng vẫn quỳ thẳng như cũ, tiếp tục im lặng.
“Cút!”. Cuối cùng hoàng đế hét lớn một tiếng, ngã ngồi trên ghế.
Triệu Nguyên Tá quay người nhìn phụ thân. Khóe mắt hoàng đế cũng ngấn nước.
Cậu từ từ đứng dậy, bước chậm ra khỏi thư phòng.
Đông Cung giữa đêm khuya, Nguyên Tá ngồi một mình trong đại điện, lặng
thinh nhìn ánh nến trên bàn. Giọt nến đỏ tí tách rơi xuống chân nến, màu trong
suốt dần chuyển thành đục ngầu, ngưng kết lại.
Thình lình, có một nội thị luống cuống chạy vào: “Điện hạ, ngự lâm quân
đột nhiên bao vây Đông Cung, nói rằng trước mắt không cho phép Sở Vương điện hạ
tự ý xuất cung. Điện hạ, làm sao bây giờ?”.
Triệu Nguyên Tá như không nghe thấy, chậm rãi đưa tay cầm giá nến trên
bàn.
Nỗi bi phẫn mà hào hiệp khi tam thúc bỏ đi, nụ cười bạch y đón gió của Đức
Phương trên hành lang tối, khóe mắt ngấn lệ của phụ hoàng, còn có bộ dạng đau
thương bất lực của nhị đệ khi nói cho cậu biết bí mật kinh khủng ấy, đều hiện
lên trước mắt cậu giữa ánh lửa bập bùng.
Đây là gia đình của cậu sao, Triệu Nguyên Tá cười nhạt: “Không cần lo lắng,
bọn họ không nhốt được ta. Bảo tất cả mọi người đến tiền viện cho ta”.
Nội thị đó kinh ngạc nhìn Sở Vương có vẻ khác thường.
“Đi mau”. Triệu Nguyên Tá khẽ quát một tiếng. Nội thị đó sợ hãi, vội
vàng rời khỏi.
Triệu Nguyên Tá cầm giá nên thong thả đứng dậy, bước chậm quanh đại điện
Đông Cung. Ghế ngồi bằng gỗ lim nạm vàng, thảm trải sàn bằng nhung tơ đỏ thắm,
màn trướng màu vàng nhạt, từ từ sáng ngời trước ánh nến, sau đó lại trở về tối
tăm.
Giá nến trong tay Triệu Nguyên Tá rơi xuống màn trướng. Ngọn lửa nhanh
chóng đốt cháy màn voan mỏng, chạy ra xung quanh.
Màn trướng trong điện bị lửa liếm bùng lên, bảo tọa trong điện ánh lên
màu sắc bập bùng chói mắt.
Sở Vương cười lạnh, quay người bỏ đi.
Không thể vãn hồi, vậy thì đốt quách cho xong.
Đại điện Đông Cung đứng lặng trong gió, từ từ bị ngọn lửa nuốt trọn.
Hoàng đế ngơ ngác đứng trước hành lang, nhìn Đông Cung cách đó không xa.
Nội thị trong cung vội vàng chạy tới Đông Cung dập lửa. Tiếng trống cùng
tiếng hô hào xen lẫn tiếng nước hắt, tràn đầy màng tai. Thế nhưng đã quá muộn rồi,
gió đêm càng ngày càng lớn, ngọn lửa điên cuồng chạy theo gió lớn liếm thẳng tới
chân trời. Toàn bộ đại điện Đông Cung đều đã chìm trong biển lửa không khác gì
địa ngục. Bầu trời đêm đen kịt bị chiếu đến đỏ bừng.
Toàn thân hoàng đế như bị đông cứng, trong ánh mắt không biết là căm hận
hay hối hận.
Nguyên Tá, con phản bội phụ thân như thế sao, không tiếc chôn vùi tất cả
cùng phải bỏ đi sao?
Xa xa, mọi người đều đổ dồn về Đông Cung. Giữa dòng người có một bóng
dáng, xa dần hỗn loạn, chậm rãi đi về phía bên này. Cậu đi tới trước thềm, quỳ
xuống, dập đầu thật sâu. Lòng hoàng đế đau đớn, vươn tay hô lớn: “Nguyên Tá!”.
Nhưng tiếng gọi của ngài đã chìm giữa những âm thanh chiêng trống và hô hoán hỗn
loạn.
Sở Vương lạy hết chín cái, từ từ đứng dậy, xoay người đi về hướng Ngự Sử
Đài.
“Nguyên Tá!”. Hoàng đế hô to.
Nhưng bước chân Sở Vương không dừng lại. Hoàng đế sải bước qua những bậc
thềm dài, đuổi theo phía sau: “Nguyên Tá!”.
Sở Vương run lên, quay đầu nhìn giữa ánh lửa, trong mắt phụ thân như có
giọt nước rưng rưng. Cậu ngã quỵ xuống, nức nở: “Phụ thân, là hài nhi phóng hỏa
đốt Đông Cung. Hài nhi sẽ tự đến Ngự Sử Đài nhận tội”.
Hoàng đế bước nhanh tới, đau đớn nói: “Con trai, con làm vậy vì cái gì
chứ?”. Sở Vương quỳ xuống: “Lời thỉnh cầu cuối cùng của Nguyên Tá, là van xin
người đón tam thúc về kinh trị bệnh, để thúc ấy được yên nghỉ ở Đông Kinh”.
Trong bóng đêm đỏ sẫm, hoàng đế đột nhiên lặng người, nhìn về phía trước,
sắc mặt mơ hồ khiến Nguyên Tá không sao nhìn rõ.
Cậu quay đầu nhìn theo ánh mắt phụ thân. Bạch y Triệu Đức Phương đứng
trong đám lửa, ống tay áo rộng cùng với dây cột tóc tung bay trong gió, ngọn lửa
đỏ rực ánh lên dáng người thanh tú phiêu dật chập chờn sương khói của cậu.
Triệu Nguyên Tá bất lực cười một tiếng, lau nước mắt, đứng dậy đi tới chỗ
Đức Phương. Nhìn thấy đôi ngươi ưu phiền kia, Triệu Nguyên Tá rầu rĩ nói: “Đức
Phương, đệ không giúp được huynh. Chuyện chăm sóc tam thúc, cũng đành phải nhờ
cậy huynh rồi”.
Triệu Đức Phương đưa tay kéo Triệu Nguyên Tá, nhỏ giọng: “Đừng đi như vậy”.
Triệu Nguyên Tá cười khổ: “Đệ không có được dũng khí như huynh, đệ không
thể nào đối diện được. Hôm nay đệ đã phạm phải tội lớn, cũng không hi vọng có
thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Chỉ mong sau này có thể tự do tự tại,
ngao du sơn hà”.
“Đệ cũng muốn đi sao?”. Triệu Đức Phương buông tay, cúi đầu không nói nữa.
Hồi lâu cậu đột nhiên ngẩng lên, mỉm cười: “Vậy sau này, đệ nhất định sẽ sống
thoải mái hơn hiện tại rất nhiều”.
Triệu Nguyên Tá cười khẽ: “Mong là vậy”. Ngập ngừng giây lát, cậu nói tiếp:
“Phụ thân… cũng xin nhờ vào huynh. Xin huynh hãy tha thứ cho ông ấy. Nhờ huynh…
thay đệ chăm sóc phụ hoàng”.
Triệu Đức Phương nhìn cậu, không thể gật đầu, cũng không thể lắc đầu. Đức
Phương cười khổ, không đáp.
Triệu Nguyên Tá nắm chặt tay cậu, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xa, thở
dài: “Cuối cùng đệ cũng có thể giống như tam thúc, vô lo vô nghĩ rồi”.
Nói xong cậu buông tay ra, không chút do dự đi về hướng Ngự Sử Đài. Ống
tay áo phất qua người Triệu Đức Phương, mang theo hơi ấm cuối cùng thuộc về cậu.
Trên quảng trường, chỉ còn lại hoàng đế và Đức Phương đứng đối diện với
nhau. Nước mắt cuối cùng cũng lăn ra khỏi khóe mắt hoàng đế. Ông lặng người
nhìn bóng lưng Triệu Nguyên Tá rời đi, bất động hồi lâu. Áo bào khoác trên người
múa lượn giữa cuồng phong, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Triệu Đức Phương nhìn ánh mắt của ông, đột nhiên nhớ đến phụ thân mình,
lòng không khói đau nhói. Cuối cùng cậu vẫn đi lên phía trước, nhẹ giọng: “Hoàng
thúc, gió đêm lớn lắm. Người về nghỉ trước đi”.
Hoàng đế quay sang nhìn cậu, con ngươi phủ một lớp sương mờ không rõ là
gì. Giọng nói khàn khàn truyền đến vành tai: “Ngươi nên biết rằng, ta phải trả
giá càng nhiều, càng không thể buông tay. Cho nên, đừng có gọi ta là hoàng thúc”.
Hoàng đế xoay người, bước chân chậm rãi trở lại đại điện cao cao tại thượng,
bóng người mất hút sau hành lang.
Cuồng phong mang theo mùi khét quét qua quảng trường, Triệu Đức Phương quay
người nhìn Đông Cung chìm trong biển lửa, cười nhẹ: “Ta sẽ theo hoàng thúc đến
tận cùng!”.
Post a Comment