Triệu Đức Phương cũng để ý đến sự thay đổi trên sắc mặt mọi người, lại
thấy Bàng Tịch vẫn cúi đầu mỉm cười, thì trong lòng cực kỳ tức giận, hừ lạnh một
tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 20: Bãi nhiệm
Cuối tháng tư, đại quân
thân chinh của hoàng đế đã phá được tất cả các châu huyện ngoài thành Thái
Nguyên, khiến tòa thành này bị cô lập hoàn toàn. Thế nhưng bên trong thành Thái
Nguyên lại liều chết đối kháng, đánh hoài không xong.
Trong Xu Mật Viện, mọi
người đang thảo luận về chiến sự đang đến hồi khẩn trương ở nơi xa.
“Cứ tiếp tục như vậy,
chỉ e Khiết Đan khôi phục được nguyên khí sẽ lại đến cứu viện mất thôi”. Phạm
Chất lo lắng nói với Triệu Đức Phương.
“Không sai”. Tiết Cư
Chính tiếp lời: “Càng để lâu sẽ càng nguy hiểm”.
“Có phải hai vị tể tướng
đã lo quá rồi không?”. Thượng thư bộ Binh nói: “Đại tướng Quách Tiến tài năng đầy
mình, trấn thủ Tây Bắc chỉ là chuyện nhỏ”.
Triệu Đức Phương từ đầu
đến cuối vẫn trầm ngâm không nói, nghe được câu này đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt
vừa vặn giao với Tiết Cư Chính. Tiết Cư Chính cúi đầu than khẽ: “Chỉ hi vọng thế”.
Đúng lúc này, một thái
giám phụ trách chuyển công văn vội vàng chạy vào.
“Các vị đại nhân, có tấu
chương từ ải Thạch Lĩnh đưa tới.”
Tất cả mọi người đều vô
cùng ngạc nhiên, gần đây ải Thạch Lĩnh không có chiến sự, thế mà lại có tấu
chương, chẳng lẽ quân Liêu thật sự đến xâm phạm rồi?
Triệu Đức Phương nhận lấy
bản tấu mở ra xem, đọc qua mấy dòng chữ thì trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ. Các
vị đại nhân thấy biểu cảm của cậu đều vội vàng bật dậy.
“Vương gia?”. Tiết Cư
Chính có chút căng thẳng: “Sao vậy?”.
Triệu Đức Phương đưa tấu
chương cho lão, thong thả đáp: “Tiết đại nhân, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện rồi”.
Tiết Cư Chính vội vàng
đón lấy, các vị đại nhân khác cũng bước lên xem, lập tức toàn bộ đều biến sắc:
“Quách Tiến đột nhiên chết vì trúng gió? Chuyện này… chuyện này… sao có thể như
vậy chứ?”.
“Sao có thể trùng hợp
như vậy?”.
“Trời ơi, như vậy chẳng
phải thực lực ở ải Thạch Lĩnh yếu hẳn đi sao.”
Triệu Đức Phương cúi đầu
đi lại trong phòng.
Không sai, chuyện này xảy
ra quá đột ngột, cũng quá trùng hợp. Một đại tướng Quách Tiến vừa mới trấn thủ ải
Thạch Lĩnh đánh thắng quân Liêu lập được đại công, sao có thể đột nhiên trúng
gió? Tấu biểu của Điền Khâm Tộ có quá nhiều chỗ không giải thích được. Chắc hẳn
hoàng thúc đã biết được tin này trước cả kinh thành, tại sao vẫn chưa có thánh
chỉ truyền tới?
Tiết Cư Chính nhìn thấy
mọi người đều mải suy đoán lung tung, bèn lên tiếng: “Các vị đại nhân, tin rằng
không lâu sau bệ hạ sẽ có thánh chỉ truyền đến. Chúng ta nên bình tĩnh một chút
đừng quá nóng vội”.
Lời còn chưa dứt, bên
ngoài đã có thái giám chạy vào:
“Bệ hạ có thủ dụ! Bát
Hiền Vương điện hạ tiếp chỉ!”.
Đức Phương đưa hai tay
đón lấy thủ dụ, mở ra xem xong thì rơi vào trầm ngâm.
Sau đó cậu ngẩng đầu
nhìn lên các đại thần, thấy ai nấy đều vô cùng căng thẳng, bèn mỉm cười nói: “Bệ
hạ đã quyết định truy phong Quách Tiến làm An Quốc Tiết Độ Sứ, chuyện này kết
thúc ở đây, trước mắt các vị đại nhân không cần hỏi đến nữa. Mặt khác chuyện Đức
Phương vinh hạnh giám quốc, từ hôm nay trở đi cũng sẽ giao lại cho Tề Vương
thúc, xin các vị đại nhân hỗ trợ thúc ấy”.
“Hả?”. Các vị đại thần
đều vô cùng bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhau.
Triệu Đức Phương mỉm cười:
“Các vị, đây là ý chỉ của bệ hạ. Chúng ta chỉ cần làm theo là được. Bây giờ ta phải
về trước, đợi đến lúc bàn giao ta sẽ quay lại xử lý cùng các vị đại nhân”. Cậu
nói xong thì xoay người rời khỏi Xu Mật Viện.
“Hai vị tể tướng, rốt
cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”. Binh bộ thượng thư vẫn còn bối rối: “Vương gia
đang làm yên lành, sao bệ hạ lại…”.
Tiết Cư Chính và Phạm
Chất nhìn nhau, đều im lặng quay đầu về trước bàn.
Triệu Đức Phương không
ngồi kiệu mà thơ thẩn dạo bộ dọc hành lang phía Bắc hướng ra cửa Tuyên Đức,
trong lòng vẫn suy ngẫm về thủ dụ của hoàng thúc. Hoàng thúc muốn cậu đi điều
tra về cái chết của Quách Tiến, hoàng thúc đang hoài nghi điều gì chứ?
Cứ đi đi mãi, thì đột
nhiên Cố Kỳ Thụy bên người tiến lên sát cậu, thấp giọng: “Vương gia, ngài xem”.
Triệu Đức Phương ngẩng
đầu, thấy một đám quan viên từ xa đi tới, nhìn màu sắc lễ phục thì có thể thấy
được, họ là các quan địa phương đến kinh thành nhận chức. Khi họ tới gần hơn, cậu
phát hiện trong đám người đó có một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang mỉm cười.
“Thần Bàng Tịch, bái kiến
Bát Hiền Vương điện hạ!”.
Các quan viên khác nhìn
thấy hắn hành lễ, cũng vội vàng quỳ xuống.
“Miễn lễ!”. Triệu Đức
Phương huơ tay ra hiệu.
Bàng Tịch và mọi người
cùng đứng dậy. Ánh mắt Triệu Đức Phương lạnh lẽo quét qua khuôn mặt tươi cười của
hắn, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười: “Bàng đại nhân thật là thăng tiến nhanh
chóng ha”.
“Ha ha, hạ quan cảm tạ vương gia nhớ nhung”. Bàng Tịch vẫn cười vô cùng
xán lạn. Những quan viên xung quanh nhìn thấy họ như vậy đều không khỏi kinh ngạc,
thầm nghĩ Bàng Tịch và vị vương gia còn trẻ tuổi mà danh tiếng đã lẫy lừng kia
hẳn có mối quan hệ cá nhân nào đó.
Triệu Đức Phương cũng để ý đến sự thay đổi trên sắc mặt mọi người, lại
thấy Bàng Tịch vẫn cúi đầu mỉm cười, thì trong lòng cực kỳ tức giận, hừ lạnh một
tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
“Mấy năm không gặp mà cái bản mặt hắn vẫn đáng ghét như vậy.”
Cậu về đến Nam Thanh
Cung.
Bình Nhi thấy vương gia
về thì vô cùng vui vẻ: “Hôm nay vương gia về sớm vậy?”.
Triệu Đức Phương chỉ “ừ”
một tiếng.
Bình Nhi nói tiếp:
“Vương gia, cái người tên Khấu Chuẩn gì đó lại đến đấy”. Giọng nói nàng có chút
khó chịu. Hơn một tháng nay, Khấu Chuẩn thường không mời mà tới, bàn cái gì mà
thế cuộc thiên hạ với vương gia. Kể cả vương gia không có nhà, hắn cũng không
chịu đi, cứ ngồi một mình trong thư phòng đọc sách, đợi vương gia về mới thôi.
Triệu Đức Phương bật cười:
“Bình Nhi, sao tỷ lại gọi huynh ấy là “Khấu Chuẩn gì đó” vậy?”.
“Cái người đó cả ngày cứ
tự tiện ra vào, chẳng lẽ coi đây là nhà mình rồi chắc?”. Bình Nhi bĩu môi đáp.
“Bình Nhi, đó là do ta
cho phép. Nếu tỷ nhìn không vừa mắt, thì cứ xem như có thêm một người thân dưới
quê lên chơi là được”. Cậu nói xong cũng bật cười.
“Sao lại là người thân
dưới quê?”. Khấu Chuẩn vừa lúc đi từ hậu đường ra, hiếu kỳ hỏi: “Vương gia có
người thân dưới quê sao?”.
Bình Nhi không nhịn được
cười phì ra tiếng, liếc nhìn Triệu Đức Phương, cũng không giải thích gì chỉ cười
nói: “Vương gia, để nô tỳ đi pha tra cho hai người”.
“Ừm, Khấu Chuẩn, huynh
đến thư phòng, ta có chút chuyện muốn nói với huynh.”
Trong thư phòng, Khấu
Chuẩn nghe ngọn nguồn câu chuyện thì lòng hết sức hoảng sợ.
“Vậy vương gia tính thế
nào?”.
“Ta sẽ mang theo một
mình Kỳ Thụy. Chuyện này liên quan đến biên phòng hệ trọng, không thể làm rùm
beng được. Hơn nữa hiện giờ Quách Tiến đã chết, ải Thạch Lĩnh chỉ còn một mình
Điền Khâm Tộ trấn thủ. Nếu như hắn biết hoàng thượng nghi ngờ phái người đến điều
tra hắn, thì chỉ e ta còn chưa đến, nơi đó đã đại loạn quân tâm rồi.”
Khấu Chuẩn cúi đầu cau
mày: “Thế nhưng người đi theo quá ít, không an toàn chút nào. Dù gì ải Thạch
Lĩnh cũng rất gần biên giới nước Liêu, chắc chắn có nhiều mật thám qua lại”.
“Chuyện này huynh không
cần quá lo lắng. Kỳ Thụy thân thủ bất phàm. Còn ta, mặc dù không thể so với anh
ta, nhưng cũng thừa sức để bảo vệ mình”. Triệu Đức Phương thấy y lo lắng, bèn
cười nói: “Ta không còn là đứa trẻ tại Hàng Châu năm đó nữa rồi”.
“Vậy… vậy… ta cũng đi
cùng, có được không?”.
“Hả?”. Triệu Đức Phương
có chút bất ngờ nhìn y: “Huynh đi làm gì? Huynh chỉ là thư sinh văn nhược, vài
ngày nữa là Trung Thư Tỉnh sẽ phân chức quan cho các tiến sĩ thi đỗ đợt này rồi.
Huynh chạy không thấy mặt mũi thì không ổn đâu”.
“Ây dà, thì… thì… bên cạnh
có thêm một quân sư cũng tốt hơn mà. Mặc dù Cố thống lĩnh võ nghệ cao cường,
nhưng mưu trí của ta cũng không tầm thường đâu.”
“Ha ha”. Triệu Đức
Phương thấy bộ dạng Khấu Chuẩn đầy khẩn trương thì con ngươi lóe sáng, mỉm cười
đáp: “Bình Trọng huynh, sao huynh chẳng khiêm tốn chút nào thế nhỉ?”.
“Vấn đề chức quan,
huynh nói hộ ta một câu không phải ổn rồi sao?”. Khấu Chuẩn thấy cậu không còn
tỏ ý phản đối nữa, thì hai mắt cũng sáng lên: “Hơn nữa chức quan cao thấp ta cũng
không quan tâm lắm, chỉ cần được ở lại kinh thành là tốt rồi”.
Triệu Đức Phương hơi
nhướn mày, nghiêm mặt nói: “Ồ, giờ huynh đã muốn mượn tay ta dọn đường quan tước
rồi đấy hả?”.
Khấu Chuẩn hối hận vô
cùng, tại sao cuống lên là lại quên ngay chuyện này, chạm đúng điều mình kiêng
kỵ nhất: “Không phải vậy, ý ta là…”. Y đang gấp quá, không biết chọn từ thế
nào, ngẩng đầu nhìn lên thấy trong ánh mắt Triệu Đức Phương lộ ra ý cười thì mới
hiểu ra, vừa rồi cậu ấy chỉ nói đùa thôi.
“Triệu Đức Phương,
huynh lại lấy ta ra làm trò cười rồi”. Khấu Chuẩn trừng mắt.
“Ha ha, thật không phải”.
Triệu Đức Phương nói câu xin lỗi, chỉ có điều nghe vào tai lại không cảm thấy
có chút ý muốn xin lỗi nào.
“Thôi bỏ đi, không so
đo với huynh. Thế nhưng huynh vẫn phải cho ta đi.”
“Nhất định phải đi à? Lỡ
như không còn chức nào cho huynh thì sao?”.
“Có sao đâu chứ. Khấu
Chuẩn ta đây chẳng lẽ lại sợ không thể làm quan nữa à?”.
“Ờ.”
Triệu Đức Phương cúi đầu
trầm ngâm, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sao vậy? Vẫn không được?”.
Đến nước này thì Khấu Chuẩn đã cuống thật rồi: “Vương gia, ta từng nói sẽ làm bằng
hữu kề cận vương gia. Hôm nay huynh lại không cho ta đi cùng, thế mà là bằng hữu
à?”.
Triệu Đức Phương ngẩng
đầu, sự lo âu cùng tức giận của người kia lọt vào trong mắt cậu lại hóa thành hơi
ấm, chậm rãi chạy khắp toàn thân.
“Thôi được, thế thì
cùng đi.”
Khấu Chuẩn vui vẻ cười
to: “Ừm, cùng đi”.
Trong Xu Mật Viện, Tề
Vương Triệu Đình Mỹ trịnh trọng tiếp nhận ngọc tỷ giám quốc từ tay Triệu Đức
Phương.
“Tề Vương thúc. Hôm nay
Đức Phương phải rời khỏi Xu Mật Viện, mọi giấy tờ đều đã bàn giao xong, xin
hoàng thúc kiểm tra.”
Tề Vương nhìn Triệu Đức
Phương sắc mặt an nhàn điềm đạm trước mắt, gật đầu: “Đức Phương, con thật sự đã
trưởng thành rồi”.
Triệu Đức Phương bật cười:
“Hoàng thúc, Đức Phương từ lâu đã không còn là trẻ con nữa”.
Tề Vương mỉm cười: “Tiên
hoàng dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng”.
Nghe chú nhắc đến phụ
thân, lòng Triệu Đức Phương không khỏi buồn bã, thành thử không nói gì nữa,
hành lễ toan rời khỏi, nhưng mới đi đến cửa, thì lại do dự quay người nhìn Tề
Vương.
“Hoàng thúc, người…”.
Tề Vương thấy cậu muốn
nói lại thôi thì tiến đến gần cậu, mỉm cười ấm áp: “Sao vậy, còn có chuyện muốn
nói sao?”.
Triệu Đức Phương cúi đầu,
chắp tay nhỏ giọng nói: “Xin hoàng thúc chú ý giữ gìn”.
Trong mắt Tề Vương lóe lên
tia hiểu rõ: “Ta biết rồi. Cảm ơn con, Đức Phương”.
Triệu Đức Phương xoay
người, rời khỏi Xu Mật Viện.
Chậm rãi bước trên đường
rời khỏi cung, trong lòng Triệu Đức Phương nặng như đá đè. Chuyện giám quốc đã được
gỡ khỏi người, lại không thể khiến cậu nhẹ nhõm đi. Tề Vương thúc giám quốc,
chuyện này khiến cho lòng cậu hết sức bất an. Dưới sự bình lặng của hoàng cung
đại nội này, dường như đang bắt đầu nổi dấu phong ba.
Vừa ra khỏi cửa cung, cậu
ngẩng đầu đã thấy Khấu Chuẩn đang đứng đợi, bất giác mỉm cười. Không cần biết
chuyện gì xảy ra, sau này mình sẽ không còn cô độc nữa. Bóng người chờ đợi dưới
ánh mặt trời kia thật sự ấm áp biết bao.
Post a Comment