Giọng nói chưa tan trên nền đất, bước chân hoàng đế đã từ từ đi xa,
chỉ bỏ lại mình Triệu Đức Phương vẫn quỳ chỗ cũ, những ngón tay cậu bấm mạnh
vào nền đá. Một giọt nước mắt rơi xuống nền đá lạnh lẽo, nát tan.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 29: Huynh đệ
Ngày hai mươi bảy tháng
bảy, hành dinh tại đồn Kim Đài.
Để đề phòng quân Liêu
thừa thắng xông lên, Triệu Quang Nghĩa bố trí cho các tướng lĩnh quân Tống canh
phòng dọc khắp Trấn Châu. Xong xuôi, các tướng nhận lệnh ra khỏi lều. Trời đã xế
chiều, Triệu Quang Nghĩa trở vào trong mới nhận ra cả ngày không thấy bóng dáng
Triệu Đức Phương.
Triệu Đức Phương đứng một
mình sau bức tường thấp, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Người ngựa ra ra vào vào,
nhưng không có bóng dáng quen thuộc kia. Đã hơn chục ngày trôi qua, hi vọng đã
tắt ngấm trong tim Triệu Đức Phương rồi. Ngay cả Dương Nghiệp mình đầy vết
thương cũng có thể về được doanh trại, thì không thể có chuyện Cố Kỳ Thụy không
tìm được đường về. Chắc huynh ấy chỉ chậm trễ hơn chút hơn.
Gió lớn thổi tung cát bụi
miền biên ải kèm theo mùi tanh của sắt thép, quét qua mặt khiến cậu đau rát.
“Đức Phương”. Giọng
hoàng đế truyền đến, một bàn tay khoác lên vai cậu: “Trên chiến trường khó
tránh khỏi hi sinh. Đạo lý này hẳn con hiểu rõ”.
Triệu Đức Phương gật đầu:
“Con biết, thí tốt giữ soái. Quyết định của hoàng thúc đúng lắm”.
Hoàng đế quay đầu nhìn
sang, trông đôi ngươi của cậu bình thản đến kỳ lạ, không hề gợn sóng.
“Con không oán ta?”.
Triệu Đức Phương quay
sang nhìn thẳng vào hoàng đế, thản nhiên đáp: “Hoàng thúc, con từng hận thúc,
nhưng xưa nay chưa từng oán thúc”. Con ngươi Triệu Quang Nghĩa chợt lóe lên tia
kinh ngạc: “Ồ?”. Triệu Đức Phương mỉm cười: “Người không tin sao?”.
Triệu Quang Nghĩa gật đầu
cười: “Ta tin. Con đã thẳng thắn nói hận ta, thì cần gì phải gạt ta chứ”.
Triệu Đức Phương cúi đầu:
“Thật ra ngày hôm đó người hoàn toàn có thể bỏ con ở lại, sẽ chạy được nhanh
hơn”. Triệu Quang Nghĩa ngẩn ra, lập tức bật cười thành tiếng: “Con hiểu được
là tốt”.
“Thế nhưng hoàng thúc
à…”. Giọng Triệu Đức Phương nhỏ dần.
“Sao vậy?”. Triệu Quang
Nghĩa không nghe rõ.
Triệu Đức Phương ngẩng
đầu, hoàng đế chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng như sao của cậu, nghe thấy tiếng cậu
truyền đến hết sức rõ ràng: “Con thà rằng hôm đó bị người bỏ lại”.
Nụ cười của hoàng đế lạnh
đi.
Triệu Đức Phương vén áo
quỳ xuống, lạy một cái thật sâu: “Người là vị hoàng thúc mà con yêu kính từ nhỏ.
Trước đây là vậy, sau này vẫn luôn là vậy. Hoàng thúc, con xin người hãy quay đầu
đi”.
Đế giày đen trước mắt
Triệu Đức Phương bất động hồi lâu không nhúc nhích, đôi mày cậu dần cau chặt.
Thêm một khắc sau, giọng nói xa xăm của hoàng đế mới từ trên cao truyền xuống:
“Ta… không làm được”.
Giọng nói chưa tan trên
nền đất, bước chân hoàng đế đã từ từ đi xa, chỉ bỏ lại mình Triệu Đức Phương vẫn
quỳ chỗ cũ, những ngón tay cậu bấm mạnh vào nền đá. Một giọt nước mắt rơi xuống
nền đá lạnh lẽo, nát tan.
Tháng tám, không khí
trong Nam Thanh Cung phảng phất hương hoa quế say nồng. Tay Bình Nhi cầm một
phong thư, vội vã đi đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Vương gia, Dương tướng
quân gửi thư đến”.
Cánh cửa đột ngột mở ra,
Triệu Đức Phương có chút lo lắng nhận lấy lá thư từ tay nàng. Mở ra đọc được mấy
hàng, ánh mắt cậu dần ảm đạm, bàn tay cầm thư cũng buông thõng xuống.
“Vương gia? Có tin gì của
Cố thống lĩnh không vậy?”.
“Quân đội đã công bố
danh sách quân sĩ hi sinh, huynh ấy có tên trong đó”. Ý của lời nói này chính
là, cho dù Cố Kỳ Thụy còn sống đi chăng nữa, thì cũng sẽ không còn ai đi tìm
hay cứu anh nữa.
“Hả?”. Con ngươi Bình
Nhi đầy mờ mịt: “Vậy… vậy… Cố thống lĩnh huynh ấy…”.
“Huynh ấy chết rồi.
Bình Nhi, từ nay trở đi hãy quên huynh ấy đi”. Triệu Đức Phương rầu rĩ nói.
Giải tán đi, giải tán
cũng tốt. Chẳng phải vẫn biết nhân gian không có bữa tiệc nào không tàn hay
sao, sớm hay muộn thì có gì khác biệt. Dù sao đời người cuối cùng cũng vẫn là
cô độc. Nghĩ đến đây, môi cậu đột nhiên nhếch lên nụ cười, con ngươi lạnh lùng
không còn cảm xúc.
Tháng chín năm thứ sáu
niên hiệu Thái Bình Hưng Quốc, hoàng đế một lần nữa bổ nhiệm Triệu Phổ làm tể
tướng, đồng thời thông cáo thiên hạ chuyện liên quan đến “Kim Quỹ Chi Minh”. Lúc
tin tức truyền đến Nam Thanh Cung thì Triệu Đức Phương đang ở cạnh ao câu cá.
“Kim Quỹ Chi Minh?”.
“Là chỉ ý của Đỗ thái hậu
năm đó, muốn tiên hoàng nhường ngôi cho bệ hạ, rồi bệ hạ lại truyền ngôi cho Tề
Vương.”
Triệu Đức Phương nhíu
mày, đột nhiên bật cười: “Tùy thúc ấy thôi”.
Sử quan báo tin lúc này
cũng có chút bối rối: “Thế nhưng vương gia… lời Triệu tể tướng nói không biết…”.
“Bệ hạ nói gì ông cứ
ghi chép theo là được, không cần lo nhiều như vậy”. Triệu Đức Phương kéo vành
mũ, che đi ánh mắt: “Không còn chuyện gì nữa thì ông về đi”.
“Vâng”. Sử quan phất áo
hành lễ, chậm rãi lui ra.
Hai năm nay, theo sự
trưởng thành của Triệu Đức Phương, chấp nhất của hoàng đế đối với cậu cũng tăng
lên. Chuyện hoàng đế coi trọng người cháu này trên mức bình thường thì cả triều
đình đều biết. Có nhiều chuyện văn võ bá quan khuyên can đủ kiểu đều không được,
Triệu Đức Phương chỉ cần lên tiếng một câu là hoàng đế dễ dàng nghe theo. Thế
nhưng dù có như vậy, vị Bát Hiền Vương này vẫn rất ít lên triều. Chỉ rất hiếm
khi mới thấy được chiếc kiệu bốn người khiêng của Nam Thanh Cung xuất hiện
trong cung.
“Vương gia”. Bình Nhi
đi đến bên cạnh cậu nhẹ giọng thông báo: “Tương Vương đến ạ”.
“Ồ, dẫn đệ ấy vào đây.”
“Hoàng huynh!”. Tương
Vương từ xa nhìn thấy Triệu Đức Phương đang ở dưới gốc cây câu cá thì vui mừng
chạy xộc tới: “Huynh câu cá à? Cho đệ thử với”.
Triệu Đức Phương nâng
vành nón lên, trước mắt xuất hiện một thiếu niên mười ba tuổi mặt áo choàng trắng
đang cười rạng rỡ như hoa. Cậu đưa cần câu trong tay cho thiếu niên ấy: “Sao lại
chạy ra khỏi cung rồi?”.
“Trong cung không có
thoải mái như chỗ của hoàng huynh. Hôm nay phụ hoàng kiểm tra bài vở, vốn là đệ
đứng đầu đấy, thế mà tự dưng nhị ca đòi kiểm tra thêm cả cưỡi ngựa bắn cung. Thế
là tỉ số đảo ngược, tức chết thôi!”.
“Vậy là bị bệ hạ trách
phạt, nên mới chạy đến chỗ huynh chứ gì?”.
“Đâu có, là đệ muốn ăn
bánh hoa quế của Bình Nhi thôi”. Triệu Nguyên Khản(*) vội biện bạch.
Bình Nhi đứng cạnh che miệng cười: “Điện hạ chờ chút, Bình Nhi đi chuẩn bị ngay”.
Nói xong nàng quay người thướt tha rời khỏi.
(Chú giải: Triệu
Nguyên Khản là hoàng tử thứ ba của Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa, cũng chính
là Tống Chân Tông sau này, còn Lý Bình Nhi cũng có thân phận không thường, liên
quan đến Tống Nhân Tông, vị vua nổi tiếng trong dân gian với truyền thuyết “Ly
miêu tráo Thái tử”, đồng thời là vị vua tác thành tạo nên cặp đôi nổi tiếng Bao
Thanh Thiên – Bàng Thái sư về sau =)) Mọi người thử đoán xem Bình Nhi là ai
nào?)
Triệu Đức Phương nhìn Triệu
Nguyên Khản dõi theo bóng lưng Bình Nhi hồi lâu không rời mắt thì bật cười ra
tiếng: “Điện hạ?”.
“Hả?”. Nguyên Khản hoàn
hồn, lẩm bẩm: “Hoàng huynh, Bình Nhi tỷ tỷ xinh thật đấy”.
“Đệ bao nhiêu tuổi mà
đã biết bình phẩm nữ nhân rồi?”.
“Vậy hoàng huynh, huynh
lớn hơn đệ nhiều, tại sao đệ không thấy trong phủ của huynh ngoài Bình Nhi ra
còn có nữ nhân nào khác?”. Triệu Nguyên Khản không phục hỏi ngược lại, Triệu Đức
Phương chỉ cười không đáp.
“Lần sau đệ đến đây, ta
sẽ bảo Mộ thống lĩnh dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung, đỡ cho đệ mỗi lần thi cử đều đứng
sau cùng.”
“Đừng mà! Cưỡi ngựa bắn
cung chẳng có gì hay ho cả, thua xa mấy trò nhã nhặn như chơi cờ câu cá ấy”.
Triệu Nguyên Khản hất đầu, hừ một tiếng coi thường.
Cậu còn đang nói thì Mộ
Vân Phong đã từ xa chạy đến, quỳ xuống bẩm báo: “Vương gia, Sở Vương điện hạ
giá đáo!”.
“Hả! Đại ca đuổi tới
đây rồi!”. Triệu Nguyên Khản hốt hoảng vứt cần câu đi, trốn ra sau lưng Triệu Đức
Phương: “Không phải tính bắt đệ về cung đấy chứ?”.
Triệu Đức Phương kéo cậu
bé ra: “Đệ qua sảnh phụ chờ ta, lát nữa ta sẽ bảo Bình Nhi ra chơi với đệ”.
“Được, đệ đi liền à”.
Nguyên Khản nghe xong vui mừng ra mặt, quay người chạy thẳng đến sảnh phụ.
Triệu Đức Phương bỏ nón
xuống, đứng dậy đi ra tiền sảnh gặp Thái tử. Cậu còn chưa tiến vào, từ xa đã
nghe thấy tiếng bước chân Sở Vương đi qua đi lại vô cùng gấp gáp. Y ngẩng đầu
nhìn thấy Triệu Đức Phương thì vội vàng chạy tới kéo cậu:
“Đức Phương, lần này huynh
nhất định phải giúp đệ.”
“Điện hạ có chuyện gì mà
gấp gáp vậy?”. Sở Vương trước nay luôn bình tĩnh thận trọng, rất ít khi lộ vẻ
lo lắng đến thế.
“Phụ hoàng đã chuyển vụ
án của Tề Vương thúc cho Triệu Phổ. Đức Phương, Triệu Phổ vốn nổi tiếng là phường
gian trá, vụ án của Tề Vương thúc mà rơi vào tay lão ta, lão ta nhất định sẽ vì
lập công tranh thưởng mà tìm mọi cách hãm hại thúc ấy.”
Triệu Đức Phương cau
mày: “Điện hạ định làm thế nào?”.
“Tất nhiên là phải cứu
Tề Vương thúc rồi.”
Triệu Đức Phương nghe vậy
nhẹ nhàng lắc đầu: “Điện hạ, chuyện này tốt nhất điện hạ không nên can thiệp
vào”.
“Cái gì?”. Triệu Nguyên
Tá kinh ngạc: “Đức Phương, lẽ nào huynh cũng không đồng ý giúp thúc ấy sao?”.
“Nếu hoàng thúc đã giao
vụ án này cho Triệu Phổ, tất nhiên đã ngầm đồng ý với cách làm của ông ta. Đệ
đi khuyên bệ hạ chẳng có tác dụng gì đâu. Người khuyên can càng nhiều, thì tội
danh của Tề Vương thúc ngược lại sẽ càng nặng thêm.”
Triệu Nguyên Tá nghe vậy
thì tiu ngỉu, ngồi xuống nói: “Điều huynh nói thật ra đệ hiểu rõ. Thế nhưng đệ
không thể ngồi yên một chỗ nhìn Tề Vương thúc chịu phạt được. Thúc ấy… thúc ấy
không thể bị hại như thế. Đức Phương, huynh có thể giúp tam thúc được không?”.
Triệu Đức Phương lắc đầu,
nói nhỏ: “Ta không cứu được thúc ấy”.
Triệu Nguyên Tá kinh ngạc
đứng ngây ra: “Huynh không cứu? Triệu Đức Phương, huynh cứ trừng mắt nhìn hoàng
thất cốt nhục tương tàn sao? Tề Vương thúc nhân hậu đức độ, huynh nhẫn tâm mặc
kệ thúc ấy bị hại sao?”.
Triệu Đức Phương thấp
giọng: “Điện hạ, ta không nhúng tay vào được, ta cũng khuyên điện hạ đừng quản
chuyện này. Đợi sau này đệ có năng lực rồi, thì có thể lật lại vụ án của Tề
Vương thúc. Còn hiện tại không cần biết Tề Vương thúc phải gánh lấy bao nhiêu tội
danh, cũng xin điện hạ đừng hỏi đến, chỉ cần nói tán thành quyết sách của Triệu
Phổ là được rồi”.
Sở Vương bừng bừng lửa
giận: “Huynh nói cái gì? Tán thành Triệu Phổ?”.
“Điện hạ, chỉ cần điện
hạ có thể giữ được mình, sau này vẫn còn cơ hội cứu Tề Vương mà.”
Triệu Nguyên Tá siết chặt
bội kiếm bên hông: “Sau này cứu thúc ấy…”.
Triệu Đức Phương mỉm cười
gật đầu: “Sau này”.
Nhìn thấy đại hoàng tử
tức giận tung người lên ngựa, con ngươi Triệu Đức Phương không khỏi hiện nét cười
lạnh.
Thì ra bản thân mình
cũng đang trở nên vô tình rồi. Hoàng thúc, cuối cùng người vẫn động thủ đúng
không? Tề Vương thúc hẳn không còn sau này nữa? Đế nghiệp của người rốt cuộc vẫn
phải truyền lại cho con cháu của chính mình. Kim Quỹ Chi Minh, chẳng qua chỉ là
chuyện cười người tự gạt bản thân mà thôi.
Triệu Đức Phương quay
người đi trên con đường dẫn tới sảnh phụ, ánh mắt quét qua một khung cửa mở rộng.
Bình hoa trên bệ cửa sổ cắm những cành hoa cúc xán lạn. Mọi thứ trong phòng đều
gọn gàng sạch sẽ, như thể chủ nhân của nó chưa từng rời khỏi đây. Triệu Đức
Phương nhìn trường kiếm lặng im trên giá, cuối cùng xoay người rời khỏi.
Nam Thanh Cung lớn như
vậy đột nhiên biến thành trống trải không người.
Trong lòng cậu dâng lên
nỗi chua chát. Thì ra luôn phải chờ đến lúc bên cạnh không còn nữa, mới biết
mình coi trọng người ta đến thế nào. Thì ra nhất định phải chờ đến lúc mất đi,
mới nhận ra những thứ quý giá mình đã có.
----------
Nhớ rồi, nhớ rồi đây, nhớ ai? Còn ai vào đây chứ. Kỳ Thụy à, huynh rời
khỏi Đức Phương thật rồi sao?
Nói thật lòng, ta rất tiếc cho Tiểu Cố. Mặc dù Cố Kỳ Thụy không được
miêu tả nhiều, nhưng sự xuất hiện của anh luôn làm người đọc cảm thấy hết sức
yên tâm. Vì người đọc biết rằng, Đức Phương ở bên cạnh Cố Kỳ Thụy, có thể không
người bầu bạn, nhưng ít nhất luôn được an toàn. Nếu có ai đó có thể hi sinh tất
cả để che chở cho Đức Phương, như một người anh, một người bạn, một người thân,
thì đó là Cố Kỳ Thụy. Chỉ tiếc là, cái mà Cố Kỳ Thụy luôn đặt lên hàng đầu, là
an toàn của Đức Phương chứ không phải nụ cười của Đức Phương. Cho nên anh ở bên
Đức Phương lâu như vậy vẫn không thể khiến Đức Phương nguôi cô độc. Giờ anh lại
đi thật rồi, khiến cho đối với Đức Phương “Nam Thanh Cung lớn như vậy đột nhiên
biến thành trống trải không người”.
Chương 30 có tên: Trùng Cửu. Đây là từ khóa hết sức quan trọng, cũng
đánh dấu biến cố lớn xảy đến với Đức Phương. Có ai đoán được không?
1 comments:
ai da, số phận của con cháu hoàng gia thật chẳng sung sướng gì, nhất là khi rơi vào tay một ông chú biến thái
Post a Comment