Thằng nhãi kia chỉ là một vương gia nho nhỏ mà dám hành xử như vậy,
cơn tức này kêu hắn làm sao nuốt trôi?
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 23: Kết thù
Ngày thứ ba, ba người gần
trưa mới rời khỏi Hình Châu.
Quanh các điểm phát
hàng cứu trợ vẫn còn không ít nạn dân. Bách tính nhận xong lương thực và tiền bạc
thì dìu đỡ nhau đi khỏi thành Hình Châu xuống phương Nam.
Triệu Đức Phương nhìn
thấy những bóng người tập tễnh bước đi, lòng thầm thở dài.
Cố Kỳ Thụy đi đến bên cạnh
cậu, thấp giọng nói: “Vương gia, chúng ta đi thôi”. Triệu Đức Phương gật đầu,
nhìn sang bên này, thoáng thấy Khấu Chuẩn đang nhìn trộm cậu, lòng không khỏi
buồn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thản như trước.
Khấu Chuẩn thấy ánh mắt
ấy thì biết cậu vẫn còn để bụng chuyện tối qua, lòng buồn muốn chết, nhưng
không biết phải vớt vát thế nào, chỉ đành đi đến bên cạnh Cố Kỳ Thụy: “Cố thống
lĩnh, để ta đeo hành lý giúp huynh”.
Cố Kỳ Thụy cười nhìn y:
“Tử tế vậy, được thôi, cho ngươi đó”. Hắn nói xong chuyển luôn bọc quần áo sang
cho Khấu Chuẩn.
Khấu Chuẩn nhận lấy,
hai tay cảm thấy nặng chịch: “Ôi, nặng thế á!”.
Cố Kỳ Thụy nhếch mép cười
đáp: “Khấu công tử, coi như rèn luyện gân cốt đi”. Hắn nói xong thì nhích sát lại,
thì thầm: “Ngươi tỏ ra cực nhọc chút, vương gia sẽ nguôi giận, không phải tốt rồi
sao?”.
Khấu Chuẩn cười khổ
nhìn hắn: “Đến huynh cũng nhìn ra được, thì chút trò vặt này vương gia cũng biết
ngay thôi”.
Cố Kỳ Thụy mỉm cười: “Có lòng thành thì sắt
cũng nên kim, tự cố gắng đi”.
Ba người ra khỏi thành
Hình Châu từ cửa Bắc, đi được bốn năm dặm thì Khấu Chuẩn đã đầm đìa mồ hôi, tụt
lại phía sau hai người. Triệu Đức Phương quay lại nhìn y, bọc hành lý đã đè đến
cong cả lưng, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Nhưng y vẫn cắn răng không kêu một tiếng,
cúi đầu đi tiếp.
Triệu Đức Phương quay đầu
nói với Cố Kỳ Thụy: “Dừng lại bên đường nghỉ ngơi đi”.
Cố Kỳ Thụy mỉm cười: “Vậy
để thuộc hạ đi đỡ Khấu công tử một đoạn”. Hắn nói xong thì quay ngược lại phía Khấu
Chuẩn.
Đến khi hai người ngoảnh
đầu lại lần nữa, trước mặt Triệu Đức Phương đã có thêm một người đang quỳ,
chính là Lưu Quý gặp trong rừng đêm qua. Hai người vội vàng đi tới chỗ đó, vừa
kịp nghe Lưu Quý nói lời cảm tạ.
Triệu Đức Phương đưa
tay đỡ gã: “Lưu tướng quân, việc này không chỉ làm vì dân chúng Bắc Hán, không
cần cảm tạ ta làm gì”.
Lưu Quý cúi đầu, gương
mặt thoáng vẻ đắn đo.
Triệu Đức Phương mỉm cười,
nói tiếp: “Ta cũng không hề có ý dùng chuyện này ép tướng quân nói ra bất cứ điều
gì, tướng quân không cần phải khó xử. Bất cứ lúc nào tướng quân cũng có thể rời
đi cùng bọn họ”.
“Vương gia”. Lưu Quý
giương mắt, nhìn thấy tia sáng trong mắt Triệu Đức Phương, cuối cùng quyết tâm
nói:
“Ngài cứu dân Bắc Hán
chúng tôi. Tôi… tôi cũng nên thật lòng nói rõ. Thật ra trong số các huynh đệ
làm sơn tặc kia chỉ có chín người là quân nhân. Chúng tôi vốn là một tiểu đội
tình báo. Thành Thái Nguyên bị bao vây, lương thực đã cạn kiệt rồi. Chúng tôi
phải ra ngoài tìm lương thực, ai ngờ sau đó thành Thái Nguyên lại bị quân Tống
vây chặt như nêm. Lúc đó chúng tôi đã nhận ra không thể về thành được nữa.
Chúng tôi đi theo lưu dân đến Hình Châu, đến đây lại trông thấy rất nhiều nạn
dân Bắc Hán không nhà không cửa, tri châu mặc kệ sự sống chết của họ, mà bọn họ
cũng không được phép tự tiện rời đi. Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có
thể tập hợp họ lại đi cướp bóc, kiếm kế sinh nhai”. Gã nói xong trên mặt không
giấu nổi nỗi hổ thẹn.
“Tướng quân quả nhiên
là thủ hạ của đại tướng Lưu Kế Nghiệp, tràn đầy lòng hiệp nghĩa, đến nước này vẫn
lo lắng cho dân chúng Bắc Hán”. Triệu Đức Phương mỉm cười.
Lưu Quý đột ngột quỳ xuống
lần nữa: “Vương gia, tôi định về thành khuyên các tướng quân dưới trướng quy hàng
Đại Tống”.
Cố Kỳ Thụy và Khấu Chuẩn
nhìn nhau, không khỏi giật mình.
“Tướng quân thật sự có
ý này sao?”.
“Vương gia, thành Thái
Nguyên đã bị vây khốn rất lâu, chắc chắn bách tính trong thành… Ôi, nói thật
lòng, vợ con của một số huynh đệ chỗ tôi vẫn còn trong thành ấy. Hôm qua vương
gia nói không sai, cứ tiếp tục thế này, người chết còn nhiều hơn nữa. Tôi đã thấy
được sự nhân nghĩa của vương gia, cũng mong muốn chiến sự sớm ngày kết thúc”.
“Được!”. Triệu Đức
Phương quay đầu nói với Cố Kỳ Thụy: “Đóng cho Lưu tướng quân một cái dấu, để tướng
quân vào thành Thái Nguyên”.
“Vương gia…”.
“Không cần lo lắng, Lưu
tướng quân đã dốc ruột phân trần, ta tất nhiên tin tưởng.”
Lưu Quý nghe cậu nói vậy,
lại lạy Triệu Đức Phương thêm một cái thật sâu.
Sau khi Lưu Quý cầm thư
đã được đóng dấu rời khỏi đó, Khấu Chuẩn mới lo lắng nói: “Vương gia, lỡ như gã
đó chỉ là mượn cớ vào thành thì sao? Việc chiêu hàng này diễn ra quá nhanh,
không đáng tin đâu”.
“Nếu người ta đã một
lòng vì Bắc Hán, để lại một tiểu đội lảng vảng ở biên cảnh Đại Tống không phải
rất nguy hiểm sao?”. Triệu Đức Phương nhìn bóng lưng Lưu Quý xa dần: “Huống chi
khiến người trong thành biết được Đại Tống ta nhân nghĩa, thì cũng hết sức có lợi.
Nếu Lưu Kế Nghiệp chịu đầu hàng thật, việc hạ Bắc Hán chỉ là sớm muộn thôi”.
“Ồ, ta lại cứ ngỡ huynh
tin tưởng gã đó thật chứ”. Khấu Chuẩn tìm được một chỗ bằng phẳng, thở phào ngồi
xuống.
“Khấu Chuẩn, huynh cho
rằng việc trong triều đình, giữa các quốc gia có thể tin tưởng nhau sao? Hai chữ
tin tưởng này, chung quy cũng chỉ là chiêu trò lợi dụng mà thôi”. Triệu Đức
Phương nhìn Lưu Quý đã biến mất ở nơi xa, giọng nói lạnh lùng cũng xa xôi không
kém.
Khấu Chuẩn nghe vậy
lòng giật thột, nhìn lên bóng lưng Triệu Đức Phương. Giữa ánh mặt trời ấm áp của
tháng tư, bóng trắng trước mắt vẫn lạnh lẽo khiếp người.
“Huynh cũng nên hiểu ra
sớm một chút”. Triệu Đức Phương thản nhiên nói, sau đó xoay người đi tiếp.
Cố Kỳ Thụy đeo hành lý
lên người, theo sát phía sau.
Khấu Chuẩn vẫn ngồi chỗ
cũ, hít sâu một hơi, nhìn theo bóng lưng Triệu Đức Phương, hung hăng lẩm bẩm: “Chúng
ta sẽ là ngoại lệ, một ngày nào đó ta nhất định chứng minh cho huynh thấy điều
đó”. Y nghiến răng kèng kẹc rồi phủi mông đứng dậy, chạy lạch bạch theo sau.
Ải Thạch Lĩnh cách Thái
Nguyên hơn một trăm dặm về phía Nam, cách Hân Châu hơn bốn mươi dặm về phía Bắc,
nối liền Thái Nguyên với Hân Châu, từ xưa đã được xem là huyết mạch giao thông cũng
như chiến lược biên phòng. Càng đến gần ải Thạch Lĩnh thì núi non càng hiểm trở,
thỉnh thoảng sẽ thấy được trạm gác của quân Tống.
Lính biên phòng kiểm
tra ba người, đang tính cho qua, thì sau lưng bọn họ có một chiếc xe ngựa đi đến,
phu xe ngồi phía trước, chỉ vừa phất tay với đám lính gác thì đã dễ dàng đi
qua.
Khấu Chuẩn mở miệng hỏi:
“Quân gia, sao chiếc xe ngựa vừa rồi không phải kiểm tra mà đã được vào rồi?”.
“Ôi dào, mấy người thì
biết cái gì. Đó là xe ngựa chở hàng của Điền đại nhân, ai dám kiểm tra xe của vị
ấy chứ?”. Một giáo úy đứng đầu tức giận nói.
“Trò gì vậy, hàng hóa
gì mà phải ra vào nhiều thế?”.
“Xời! Điền đại nhân là
ai chứ, Quách chủ soái của chúng ta còn không đấu lại được gã ta, đâu đến phiên
tên dân thường như ngươi hỏi đến. Thế tóm lại các ngươi có vào ải không?”.
“Chúng ta có vào”. Triệu
Đức Phương mỉm cười: “Nhưng chúng ta muốn biết Điền đại nhân rốt cuộc là nhân vật
kinh khủng cỡ nào?”.
“Hứ, kinh khủng gì chứ,
chỉ là một con rùa chết tiệt miệng lưỡi rắn rết mà thôi!”. Giáo úy thấy Triệu Đức
Phương tâng bốc Điền Khâm Tộ như thế thì nổi cơn điên.
Bên này có một đồng đội
kéo áo gã: “Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì chứ? Chớ gây chuyện!”.
“Ai gây chuyện hả? Điền
Khâm Tộ chỉ là thằng khốn nạn, Quách chủ soái tức hắn mà tự sát, triều đình
cũng chẳng hé răng nửa lời. Ông đây ngứa mắt, không chửi được à. Chú mày đừng
có kéo ông!”.
Ba người Triệu Đức
Phương nghe gã nói vậy thì không khỏi kinh ngạc.
“Được rồi được rồi, mấy
cái người kia, có đi nhanh lên không!”. Một giáo úy bên cạnh thúc giục.
Ba người rời khỏi trạm
gác, đi vào ải.
Khấu Chuẩn đi sau Triệu
Đức Phương, liếc thấy bàn tay trong tay áo của cậu đã siết chặt thành nắm đấm,
khớp xương nổi lên trắng bệch, trong lòng không khỏi thở dài. Nghe được màn đối
thoại vừa rồi, Khấu Chuẩn cũng ngẫm ra vài điều, đó chính là Điền Khâm Tộ lợi dụng
chức vụ, không để ý chiến sự cấp bách biên ải nguy nan, mà còn lợi dụng mua bán
kiếm lời, hơn nữa còn bức tử chủ soái Quách Tiến. Việc này e rằng đã làm vương
gia tức điên lên rồi.
“Kỳ Thụy, ngươi đi báo
với Điền Khâm Tộ, kêu hắn đến đây gặp ta”. Giọng nói của Triệu Đức Phương lạnh
lùng không rõ buồn vui.
“Vâng!”. Cố Kỳ Thụy nghe
lệnh rời đi.
Khấu Chuẩn có chút lo lắng,
đi đến bên cạnh cậu: “Vương gia, huynh bình tĩnh một chút, đại tướng biên quan
không thể khinh động đâu”.
Triệu Đức Phương quay đầu
nhìn y, sâu trong con ngươi màu hổ phách không gợn chút sóng nào. Khóe miệng cậu
khẽ cong lên: “Ta có giống mất bình tĩnh không?”.
Khấu Chuẩn chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Đức
Phương cười lạnh như vậy, cảm thấy được ngay bản thân mình cũng đã bị đông cứng
rồi. Lời vốn đã tới miệng lại bị nuốt ngược vào trong.
Lúc này Điền Khâm Tộ dẫn
theo một đám tướng lĩnh, vội vàng chạy tới, quỳ sụp xuống đất: “Hạ thần Điền
Khâm Tộ, tham kiến Bát Vương thiên tuế!”.
Triệu Đức Phương nghiêng
người, không hề nhìn hắn, cũng không nói cho hắn đứng lên.
Điền Khâm Tộ nhìn khoảng
đất trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, dè dặt ngẩng đầu nhìn Bát Hiền
Vương.
Lúc này khóe miệng Triệu
Đức Phương nhếch lên nụ cười lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh toát, khiến Điền Khâm
Tộ bồn chồn bất an.
Đột nhiên Triệu Đức
Phương cử động. Một luồng ánh kiếm sáng tím chạy theo ánh mắt lạnh lùng của cậu,
nhanh như chớp lao về phía Điền Khâm Tộ. Sát khí sắc lạnh từ lưỡi kiếm sáng
loáng tựa núi cao đè ập xuống, chặn lối khiến hắn không thể động đậy. Quá sợ
hãi, hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt. Luồng khí rét lạnh quét qua toàn thân, ngay
trong khoảnh khắc tim muốn ngừng đập, thì đột nhiên cảm thấy đầu nhẹ bẫng.
Mọi người cũng bị hành
động đột ngột này dọa sợ, ngây ra như phỗng.
Hồi lâu, Điền Khâm Tộ mới
ý thức được mình còn chưa chết. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy tóc tai rối bời rủ xuống
trước mặt, mới hiểu kiếm vừa rồi của Bát Hiền Vương đã chém bay phát quan trên
đầu mình, nghĩ tới ánh mắt không hề che giấu sát ý lạnh buốt, ngay cả Điền Khâm
Tộ là lão tướng chinh chiến sa trường mà cũng không khỏi rùng mình.
“Hừ, Điền tướng quân quả
nhiên võ dũng”. Lúc này, khóe miệng Triệu Đức Phương đã vẽ nên nụ cười thường
trực: “Bản vương chỉ đùa tướng quân chút thôi, tướng quân không để ý chứ?”.
Điền Khâm Tộ còn chưa
hoàn hồn, vội đáp: “Hạ thần hổ thẹn!”. Hắn không dám ngẩng đầu nhìn Bát Hiền
Vương nữa.
“Tướng quân không cần sợ
hãi! Chẳng qua chỉ là một trò đùa thôi”. Triệu Đức Phương vẫn nói cười hiền
hòa: “Thấy tướng quân bình tĩnh như thế, thì ta đã biết ải Thạch Lĩnh của Đại Tống
không gì phá nổi rồi. Như vậy bản vương cũng có thể yên tâm bẩm báo lại với bệ
hạ”.
Điền Khâm Tộ vội vàng
thưa phải.
Triệu Đức Phương tra kiếm
vào bao: “Như vậy, bản vương cũng không quấy rầy nữa. Tướng quân tự lo liệu nhé”.
Cậu nói xong phất tay áo quay người bỏ đi.
Cố Kỳ Thụy và Khấu Chuẩn
vội vàng đi theo.
Điền Khâm Tộ vẫn tóc
tai rối bù quỳ trên đường lớn, hồi lâu không dám đứng dậy.
Về đến lều trướng nơi đại
quân đóng giữ, Điền Khâm Tộ đầu bù tóc rối ngẫm nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, nỗi
sợ trong lòng từ từ tan đi, thay vào đó là xấu hổ cùng giận dữ, khiến hắn mặt đỏ
phừng phừng.
Điền Khâm Tộ hung tợn
bóp chặt chén trà trong tay, đột nhiên quát lớn: “Nhục quá đi mất!”. Chén trà bị
ném văng đi, đập xuống đất, vỡ tan tành.
Bị một đứa trẻ mười bảy
tuổi sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người, chuyện này còn khó chịu hơn cả lấy mạng
hắn. Hừ, hiện giờ hắn đã là đại tướng đứng đầu ải Thạch Lĩnh, đến bệ hạ cũng
không dám đối xử với hắn như vậy. Thằng nhãi kia chỉ là một vương gia nho nhỏ
mà dám hành xử như vậy, cơn tức này kêu hắn làm sao nuốt trôi?
Lòng hắn chợt lóe lên
tia sáng, sát khí hiện rõ trong mắt.
“Người đâu!”. Điền Khâm
Tộ quát lớn.
Một thân binh từ ngoài
chạy vào: “Tướng quân!”.
“Lôi vào tên tù binh nước
Liêu thân thủ nhanh nhẹn chút đến đây!”.
“Tuân lệnh!”.
“Hừ, nếu như mi bất hạnh
chết trong tay người Liêu, thì cũng không trách được Điền Khâm Tộ ta đâu. Nếu
diệt trừ được mi, nói không chừng bệ hạ còn trọng thưởng ta đấy. Hừ hừ!”.
Ánh sáng chiếu lên nụ
cười lạnh lùng của Điền Khâm Tộ, khiến gương mặt hắn càng thêm dữ tợn, tựa như
ác quỷ.
Post a Comment