Dưới làn gió đêm mát lạnh, thân hình đơn bạc
kia như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị màn đêm nuốt chửng.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 21: Lặn lội
Đất Hình Châu đã tương
đối gần Bắc Hán, nhưng chưa bị ảnh hưởng bởi khói lửa chiến tranh, chợ phiên vẫn
nhộn nhịp như cũ. Chỉ có điều trên các đầu đường cuối ngõ đã có lác đác bách
tính chạy nạn, áo quần tả tơi xúm xụm lại với nhau.
Khấu Chuẩn không khỏi
bùi ngùi: “Chiến sự bùng lên, chỉ có dân chúng là khổ nhất. Cứ tưởng vào chợ sẽ
được ăn một bữa ngon lành, giờ thấy họ rồi lại chẳng đành lòng ăn nữa”.
Cố Kỳ Thụy ngạc nhiên:
“Không lẽ Cố công tử vừa lên đường đã đói bụng rồi à?”.
“Không phải huynh ấy
đói, mà là thèm ăn thôi”. Triệu Đức Phương bật cười.
Khấu Chuẩn thấy cậu nói
vậy thì mắt sáng lên, cười híp mắt nhích lại gần: “Vẫn là hiền đệ hiểu rõ ta.
Là ai nói không thể phô trương thanh thế, nên đòi lọ mọ đi đường đêm hôm ấy nhỉ.
Rồi lại thường phải nghỉ ngơi trong những quán trọ nhỏ. Ây da, bây giờ ta cứ
nhìn mấy món rau dưa là thấy vô vị rồi. Giờ đã mất công qua chợ, liệu có thể
châm chước được hay không?”.
Cố Kỳ Thụy hừ một tiếng:
“Công tử nhà ta còn chưa than thở câu nào, Khấu công tử đã không chịu nổi rồi
sao?”.
Khấu Chuẩn không để ý đến
hắn, chỉ dựa vào gần Triệu Đức Phương, cười ngọt ngào: “Thế nào, hiền đệ? Việc
lớn đương nhiên phải khẩn trương, thế nhưng giữ gìn thể lực cũng vô cùng quan
trọng. Như vậy mới có thể làm việc hiệu quả được”.
Triệu Đức Phương nhướn
mày liếc y, thấy Khấu Chuẩn vẫn đầy ý khẩn cầu, chợt buồn cười: “Dọc đường đều
do huynh lo sổ sách tính toán, tài chính nằm trong tay huynh cả, huynh thích ăn
tiệm nào thì chúng ta vào tiệm đó thôi”.
Khấu Chuẩn lập tức vui
vẻ ra mặt.
Y không hay biết, một số
nạn dân trẻ tuổi ở góc đường đã không hẹn mà gặp cùng nhìn chằm chằm về phía ba
người. Mặc dù trên người Triệu Đức Phương không có phụ kiện gì quý giá, nhưng với
tư thế khí chất của cậu, đứng giữa phố chợ Hình Châu nho nhỏ này, thực sự vô
cùng thu hút sự chú ý.
Mấy thiếu niên kia
chung ý tưởng lớn, cùng xông lên phía trước. Hai trong số đó vọt mạnh lên va
vào Triệu Đức Phương, người còn lại thì đâm vào Khấu Chuẩn.
Cố Kỳ Thụy thấy vậy, lập
tức lao về phía trước.
Khấu Chuẩn còn chưa kịp
nhận ra chuyện gì, thì mấy thiếu niên kia còn chưa kịp đụng vào người y đã bị hất
văng ra. Khấu Chuẩn còn đang hốt hoảng, đột nhiên bên hông trống hoác, một cái
bóng quét qua người, lao vút về phía xa. Y sờ vội lên người, hoảng hốt: “Trời đất,
túi tiền!”. Lúc này Cố Kỳ Thụy đã bay vọt lên không trung, giống như một con
chim lớn, nhẹ nhàng đáp xuống nơi xa, tóm gọn một tên trộm kéo trở lại.
“Công phu tuyệt quá!”.
Khấu Chuẩn thốt lên.
Triệu Đức Phương nhìn bốn
thiếu niên đang quỳ trước mắt, tuổi tác ước chừng chỉ tầm mười bốn mười lăm, quần
áo rách rưới, mặt mày dơ dáy, chỉ có ánh mắt là sáng như sao. Mấy đứa trẻ ngẩng
đầu lén nhìn Triệu Đức Phương, thấy vẻ mặt cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể
không hề có ý trách tội thì mới mở miệng nói:
“Công tử, chúng con đói
quá rồi nên mới phải cướp tiền của ngài. Ngài tha cho chúng con được không. Lần
sau chúng con không dám nữa.”
Khấu Chuẩn đi đến, vỗ
tay tán thưởng: “Mấy đứa phân chia công việc cũng thật rành mạch ha. Chỉ trong
khoảng thời gian ngắn như vậy đã đoán ngay ra được huynh ấy là người đứng đầu
trong số chúng ta, còn tiền thì lại ở trong người ta cả. Thật là nhanh nhạy cơ
trí. Xem ra là trộm cắp chuyên nghiệp rồi, lại còn nói lần sau không dám nữa?”.
Mấy đứa trẻ nhìn thấy vậy
vội vàng dập đầu lia lịa:
“Thật sự là đói quá rồi
nên mới đi ăn trộm thôi. Công tử tha cho chúng con đi.”
“Tha cho chúng con đi.”
Triệu Đức Phương đưa
tay kéo một đứa trẻ dậy, hỏi: “Các đệ nhịn đói bao lâu rồi?”.
Thiếu niên đó gượng gạo
né tránh, nhìn thấy khuôn mặt Triệu Đức Phương thì ngẩn ra, một lúc sau mới cúi
đầu thấp giọng đáp: “Ba ngày rồi ạ. Lúc đầu còn có thể tìm đồ ăn trên trấn, sau
đó thì nạn dân nhiều quá không kiếm đâu ra được nữa, mọi người đều đói lả rồi”.
Cậu bé nói xong thì liếc mắt nhìn xuống góc chợ.
Triệu Đức Phương quay đầu,
nhìn những nạn dân đang co ro một góc, già trẻ lớn bé đều mặt mày xanh xao.
Khấu Chuẩn nhẹ nhàng đi
tới, nói: “Thôi, nhìn ánh mắt của đệ ta là biết ngay, bao ngày không có cơm ăn
rồi”. Nói xong y sờ sờ túi tiền: “Ta đi mua ít bánh bao chia cho các nạn dân ở
đầu đường đây”.
Triệu Đức Phương thoáng
kinh ngạc quay đầu nhìn y.
Khấu Chuẩn ghé sát vào
tai cậu, nháy mắt cười: “Có phải chúng ta tâm linh tương thông, khiến huynh ngạc
nhiên đúng không?”.
Triệu Đức Phương nhướn
mày nhìn y, bất giác mỉm cười: “Cho mấy đứa nhóc này đi theo giúp huynh”.
Bốn thiếu niên nghe vậy
thì mừng rỡ hết sức, vội vàng lạy họ hai cái.
“Được rồi, các đệ đi đếm
người đi, sau đó đến cửa hàng phía trước tìm chúng ta. Còn lại theo ta đi mua
bánh bao”. Khấu Chuẩn kéo một đứa từ dưới đất dậy, xoay người đi luôn.
Cố Kỳ Thụy đi đến bên cạnh
Triệu Đức Phương: “Vương gia, lộ phí của chúng ta không còn nhiều đâu”.
“Ừ”. Triệu Đức Phương
nhìn bóng họ đi xa dần, khóe miệng thoáng ý cười: “Đối với chúng ta, đó là lộ
phí. Nhưng đối với họ, có lẽ là hi vọng sống tiếp”.
Trời tối dần, ba người
đi trong khu rừng ngoại ô.
Cố Kỳ Thụy đi trước dẫn
đường, thỉnh thoảng quay người kéo Triệu Đức Phương. Khấu Chuẩn im lặng đi sau
hai người, cuối cùng tìm được một mảnh đất bằng phẳng, ba người mới dừng lại
nghỉ ngơi.
“Được rồi, chúng ta qua
đêm ở đây đi”. Triệu Đức Phương nhìn xung quanh, tìm một bãi cỏ xanh tốt ngồi
xuống.
Cố Kỳ Thụy lạnh lùng liếc
nhìn Khấu Chuẩn, nhổ đi cỏ dại xung quanh, nhặt nhạnh củi khô chất vào một đống
chuẩn bị đốt lửa.
Khấu Chuẩn nhìn Triệu Đức
Phương, cúi đầu thì thào: “Thế này có thiệt thòi cho huynh quá không?”.
“Ha ha, không sao, ta
cũng không ngờ lại có nhiều nạn dân nghe tin chạy tới như vậy”. Triệu Đức
Phương cười nhìn hắn: “Ta đâu có trách huynh, huynh tiu nghỉu như vậy làm gì chứ?”.
“Hừ, vậy cũng không thể
bán cả ngựa thế chứ. Giờ thì hay rồi, chỉ còn lại mấy đồng bạc vụn để ăn cơm,
muốn tìm quán trọ nghỉ ngơi cũng không nổi. Ngươi không nói làm gì, chỉ có
vương gia là phải theo ngươi chịu khổ”. Cố Kỳ Thụy lạnh lùng nói.
Khấu Chuẩn càng cúi thấp
đầu.
“Thôi được rồi, dù sao
trước nay cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác qua đêm ngoài trời, hiếm có dịp
như vậy cũng thú vị chứ sao. Mà ước chừng ngày mai là chúng ta đến được ải Thạch
Lĩnh rồi, chỉ có một đêm cũng chẳng nhằm nhò gì”.
Khấu Chuẩn ngồi bên cạnh
Triệu Đức Phương, lấy mấy cái bánh bao ra: “Giờ chỉ còn cái này, vương gia,
huynh có muốn ăn chút không?”.
Triệu Đức Phương hơi giật mình nhìn cái bánh bao: “Thôi… khỏi… không cần
đâu. Ta không đói”.
Sắc mặt Khấu Chuẩn càng khó coi. Thật ra Khấu Chuẩn cũng biết, Triệu Đức
Phương cả ngày không ăn uống gì rồi. Bình thường cậu tự tôn hơn mình rất nhiều,
chỉ e bây giờ thấy thẹn mà không chịu kêu đói thôi.
“Vương gia, để thuộc hạ đi tìm chút gì ăn”. Cố Kỳ Thụy đốt củi lên, phủi
tay nói.
“Ồ! Tốt quá!”. Khấu Chuẩn thốt lên, nhưng thấy Cố Kỳ Thụy lạnh lùng trừng
mắt thì im bặt.
“Ừm, vậy ngươi đi đi”. Cái bánh bao đó, thật sự khó mà nuốt nổi.
Cố Kỳ Thụy nhìn Khấu Chuẩn: “Bảo vệ vương gia cho tử tế, ta đi rồi sẽ về
ngay”.
“Không vấn đề, để ta lo”. Khấu Chuẩn vỗ ngực.
Cố Kỳ Thụy thả người mấy cái, biến mất trong đêm tối.
Bên đống lửa chỉ còn lại hai người họ. Khấu Chuẩn ngẩng đầu nhìn Triệu Đức
Phương, thấy ánh mắt y sáng rõ, thấp thoáng ý cười. Khấu Chuẩn cúi đầu, mặt tự
dưng nóng ran.
“Được rồi, Bình Trọng huynh. Chuyện này làm tốt mà, huynh ủ ê rầu rĩ mãi
như thế làm gì”. Triệu Đức Phương thấy y ngại ngùng như vậy thì không giỡn y, mỉm
cười nói hết câu thì nằm xuống.
Bóng đêm đen đặc đã phủ kín bốn phía. Gió đêm mùa xuân không lạnh lắm,
nhẹ nhàng ve vuốt qua mặt.
Khấu Chuẩn một mình trông đống lửa, có chút ngây người. Hồi lâu mới quay
qua nhìn Triệu Đức Phương đang nằm bên cạnh. Cậu nằm nghiêng trên đám cỏ, nhắm
hai mắt lại, hít thở đều đặn, dường như đã ngủ say. Dưới làn gió đêm mát lạnh,
thân hình đơn bạc kia như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị màn đêm nuốt chửng.
Khấu Chuẩn lập tức cởi áo ngoài ra, khẽ nhích lại, nhẹ nhàng đắp lên người
cậu, rồi im lặng nhìn Triệu Đức Phương.
Hai tay Triệu Đức Phương giấu dưới lớp áo rộng thùng thình, duỗi thẳng tự
nhiên, đầu cậu hơi nghiêng, vẽ dọc xuống vai gáy thành một đường cong hoàn mỹ
mà gọn gàng, hai mắt nhắm lại che đi ánh mắt sáng tỏ. Khuôn mặt thanh tú còn hiện
chút hiền lành trẻ con, lông mi dài đổ bóng dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt mờ
tỏ giữa không gian tranh sáng tranh tối.
Khấu Chuẩn thoáng ngây người, không chủ động được mà vô thức ghé đến gần
cậu hơn.
Nhớ lại ngày đó dưới trời tuyết lớn bên Tây Hồ, lúc mới thấy cậu, y còn
ngỡ mình gặp được thần tiên, không kịp nghĩ ngợi mà xông lên phía trước như thằng
ngốc. Đến hôm nay, bóng dáng đơn độc quạnh quẽ ấy lại yên tĩnh nằm ngay bên cạnh
mình. Khấu Chuẩn mỉm cười, chăm chú nhìn cậu, lòng ngập tràn hạnh phúc, muốn
làm bạn với cậu, ở bên cạnh cậu, không để cậu phải cô đơn nữa, làm một bằng hữu
mãi bảo vệ cậu.
Đúng lúc này, Triệu Đức Phương đột nhiên mở mắt, con ngươi sáng ngời nhìn
thẳng vào khuôn mặt đang ở rất gần của Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn sợ hãi, vội vàng
lùi về phía sau, chẳng may va phải hòn đá, ngã ngồi ngay trên mặt đất.
“Ha ha ha ha ha…”. Triệu Đức Phương thoáng sửng sốt, rồi nhịn không được
cười ầm lên.
Khấu Chuẩn đỏ mặt tía tai luống cuống bò dậy: “Vương gia, huynh… huynh chưa
ngủ hả?”.
“Ừ”. Triệu Đức Phương che miệng ngồi dậy, trong mắt tràn đầy ý cười: “Ta
đang ngẫm chuyện”.
“Hả? Ngẫm chuyện?”.
“Ừ. Huynh không cảm thấy những nạn dân trên phố ban sáng rất khác thường
sao?”. Triệu Đức Phương không cười nữa, nghiêm túc nói.
“Khác thường?”. Khấu Chuẩn cúi thấp đầu suy tư: “Đúng thật, rất khác thường.
Bọn họ đều là người già, phụ nữ và trẻ con”.
“Đúng, thế đàn ông đi đâu hết rồi?”.
Khấu Chuẩn ngẩng đầu, Triệu Đức Phương cũng đang nhìn hắn.
Lúc này, trên bãi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt, không
phải từ một hướng, mà từ nhiều hướng khác nhau.
Hai người nhìn nhau, cùng thốt lên: “Sơn tặc!”.
Post a Comment