“Được, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không che giấu thân phận làm
gì. Tại hạ là Triệu Đức Phương, Bát Hiền Vương của Đại Tống. Xin chào các vị
anh hùng Bắc Hán!”.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 22: Gà rừng
Sắc trời không hoàn
toàn tối mịt, nên chẳng mấy chốc hai người đã nhìn rõ bóng người lấp ló sau bụi
cỏ.
Bóng người dần dần rõ
ràng, quả nhiên những người đang bao vây bọn họ đều là thanh niên trai tráng. Mặc
dù họ ăn mặc rách rưới, nhưng trong tay đều cầm hung khí cả. Những thứ này
không phải đao thương, mà nhìn có vẻ giống nông cụ chế thành. Có khoảng mười
hai người ba người đứng chặn họ, ánh mắt lạnh lùng, không hề lên tiếng.
Thấy những người này
không có thiện ý, Khấu Chuẩn chỉ có thể đứng thẳng người, chắp tay nói: “Các vị
anh hùng, chúng tôi chỉ ở nhờ chỗ này một đêm, trời sáng sẽ đi ngay”.
Trong đám đó có một kẻ
giống như thủ lĩnh, nhìn Khấu Chuẩn một lượt, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa tiền
đây!”.
Khấu Chuẩn móc túi tiền
lép kẹp ra, đưa cho bọn họ xem: “Chúng tôi chỉ còn chút đó, nếu các người thật
sự muốn lấy, ít nhiều gì cũng để lại cho chúng tôi vài đồng lộ phí được không”.
Khấu Chuẩn cười khổ.
“Hừ, trên đời có cái đạo
lý cướp bóc còn để lại tiền hay sao? Các người ăn mặc sang trọng thế, há có thể
chỉ mang ít tiền như vậy chứ?”.
“Các vị đại ca à, chúng
tôi chỉ là dân thường có chút dư dật thôi. Đáng lẽ cũng mang nhiều tiền, nhưng
đã chia cho nạn dân trên trấn hết rồi, cho nên dư lại chẳng bao nhiêu cả.”
Nghe y nói như vậy, đám
cướp nhìn nhau.
Khấu Chuẩn thấy bọn họ
không tin thì bước gần thêm mấy bước: “Thật đấy, nếu không chúng tôi còn qua
đêm trong rừng làm gì? Các anh xem đi!”. Y nói xong thì dốc mấy đồng tiền ít ỏi
trong túi xuống lòng bàn tay: “Chúng tôi chỉ còn lại mấy xu lẻ ăn cơm thôi. Nếu
mấy người không tin, thì tranh thủ giờ cửa thành còn chưa đóng, có thể vào tìm
những nạn dân Bắc Hán mà hỏi thử xem, sẽ biết liền à”.
Tên thủ lĩnh nghe vậy,
vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, có người bên cạnh cất tiếng: “Đại ca, kệ chúng nó. Cứ lục
soát là biết ngay thôi mà”.
“Nói đúng lắm. Đại ca,
chúng ta chỉ cần tiền bạc, không lấy mạng người. Nếu như trên người họ thật sự
không có tiền thì chúng ta thả họ đi. Còn không chính là phường dối trá.”
Triệu Đức Phương nhìn
tên thủ lĩnh đã hơi mủi lòng, bèn đến gần Khấu Chuẩn, lén giật vạt áo sau của
y. Khấu Chuẩn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt Triệu Đức Phương sắc lạnh khác thường,
chợt nghĩ ra vương ấn đang ở trên người cậu, nếu lỡ bị những người dân Bắc Hán
lưu vong này lục soát ra được thì thật phiền phức to.
Khấu Chuẩn quay lại mỉm
cười: “Được, lục soát ta thì không vấn đề, nhưng mà…”. Y che chắn Triệu Đức
Phương phía sau lưng mình: “Đây là nữ quyến trong nhà ta. Các vị anh hùng có thể
miễn cho không?”.
Triệu Đức Phương nghe vậy
không khỏi nhăn mày, ý tưởng quái đản gì vậy? Thế nhưng lời Khấu Chuẩn đã nói
ra rồi, cậu chỉ có thể im lặng đứng đó, mặc cho người ta nhìn ngó, trong lòng sục
sôi cơn tức.
Giữa trời đêm, đám cướp
nhìn cậu mặc dù mặc nam trang, thế nhưng dáng vẻ thì hết sức thanh tú đẹp đẽ, lập
tức tin ngay cậu là thiếu nữ giả trai.
Tên thủ lĩnh gật nhẹ đầu:
“Lão nhị, lên lục soát gã đàn ông đi”.
Một gã đàn ông mặc đồ
đen đeo đao trên lưng đứng bên cạnh hắn lập tức đi lên, nhưng tay vừa đưa ra
còn chưa chạm được vào Khấu Chuẩn thì đã hét to một tiếng, rụt tay về. Tên thủ
lĩnh tinh mắt, nhìn ra ngay ám khí vừa rồi là một cục đá, lòng hoảng hốt, biết
ngay vừa có cao thủ ra tay.
“Là vị hảo hán giang hồ
nào, xin hãy hiện thân!”.
Cố Kỳ Thụy từ trên thân
cây cách đó không xa nhẹ nhàng thả người xuống, trong tay còn cầm một con gà rừng
đã vặt sạch lông. Khấu Chuẩn vui vẻ reo lên: “Ôi chao, cuối cùng huynh cũng về
rồi! Được cứu rồi, được cứu rồi!”.
Cố Kỳ Thụy không thèm để
ý y mà đi thẳng tới trước mặt tên thủ lĩnh, nghiêm nghị nói: “Vị hảo hán này,
trên người chúng ta thật sự không có tiền bạc, các vị có thể thả chúng ta đi,
tránh tổn thương hòa khí hay không?”.
Tên thủ lĩnh vừa nhìn
thấy Cố Kỳ Thụy thả người từ trên cao xuống, lại thêm khả năng ném ám khí chuẩn
xác, thì đã biết cả đám người phe mình đều không phải là đối thủ. Thấy người ta
khách khí như vậy, nghĩa là không có ý muốn gây chuyện, thì trong lòng mặc dù
không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể rời khỏi. Thế là hắn quay người quát lớn:
“Rút!”.
Mấy người bên cạnh ngạc
nhiên: “Lão đại, cứ thế mà đi hả?”.
Gã thủ lĩnh kéo áo tên
đó qua, lạnh lùng gằn từng tiếng: “Không muốn chết thì rút ngay cho ta!”.
Đám cướp thấy thủ lĩnh
đã hạ lệnh, chỉ đành chia nhau rút đi. Mấy người ở phía sau lùi lại trước, sau
đó xoay người chờ những người khác theo sau.
“Khoan đã!”. Đột nhiên
có một giọng nói trong trẻo vang lên, Triệu Đức Phương bước ra khỏi bóng lưng
Khấu Chuẩn, đi lên vài bước cao giọng hỏi: “Xin hỏi các vị có phải là quân nhân
Bắc Hán hay không?”.
Mấy tên sơn tặc đang rời
khỏi lập tức dừng lại, quay đầu sửng sốt nhìn cậu. Mặt mày tên thủ lĩnh thoáng
chốc trở nên dữ tợn: “Ngươi nói cái gì?”.
Triệu Đức Phương lại tiến
gần thêm mấy bước: “Ta muốn hỏi, các vị có phải là người trong quân đội Bắc Hán
hay không?”. Bên ánh lửa, trường mi gã nhướn cao, sắc mặt dữ dằn. Đây rõ ràng
là một thiếu niên anh hùng, đâu có chút dáng dấp nào của cô nương yếu mềm cơ chứ.
Tên thủ lĩnh kia hừ lạnh:
“Đừng có tưởng đổ tội lung tung thì các người có thể vào thành lĩnh thưởng”.
Khóe miệng Triệu Đức
Phương cong lên một đường cong nhè nhẹ: “Tại hạ không hề có ý này, chỉ là vừa
nhìn cách các vị rút lui, cảm thấy giống như dàn trận của quân nhân vậy, chứ
không phải phường trộm cướp ô hợp thông thường, cho nên mới đoán mò vậy thôi”.
Trong mắt tên thủ lĩnh
nổi lên sát ý: “Ánh mắt của ngươi thật lợi hại!”.
Cố Kỳ Thụy bước đến bên
cạnh Triệu Đức Phương, nhưng cậu vẫn mỉm cười như cũ: “Vậy là các vị thừa nhận
rồi. Được, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không che giấu thân phận làm gì. Tại hạ
là Triệu Đức Phương, Bát Hiền Vương của Đại Tống. Xin chào các vị anh hùng Bắc
Hán!”. Cậu vừa nói vừa ôm quyền chào những người xung quanh.
Cậu vừa dứt lời, đám
sơn tặc quanh đó đều giật mình khiếp hãi. Tên thủ lĩnh kia lại càng không biết
nói gì mà ngây ra nhìn thiếu niên trước mắt: “Cậu… cậu là con trai của Tống
Thái Tổ hoàng đế?”.
Triệu Đức Phương mỉm cười:
“Đúng vậy, không biết tướng quân…”.
Tên thủ lĩnh thoáng do
dự.
Khấu Chuẩn bước lên cười:
“Chúng ta đây đã thật lòng nói rõ, nghĩa là sẽ không ngấm ngầm làm hại các vị.
Nếu chúng ta muốn phái người tiêu diệt các vị, thì còn nói rõ thân phận làm
gì”.
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu,
nhìn ý cười thản nhiên trong mắt Triệu Đức Phương, một thiếu niên còn rất trẻ
nhưng trên người đã toát ra khí khái anh hào, bèn lật lại đao trong tay, thi lễ:
“Tại hạ là Lưu Quý của Bắc Hán, xin chào vương gia”.
Nghe hắn nói xong, Triệu
Đức Phương cũng có chút kinh ngạc: “Huynh, lẽ nào chính là tướng quân Lưu Quý
dưới trướng của đại tướng quân Lưu Kế Nghiệp?”.
“Chính là kẻ hèn này.”
Triệu Đức Phương khẽ “ồ”
một tiếng, tùy tiện nói: “Nếu tướng quân không coi khinh, có thể ngồi xuống trò
chuyện hay không?”.
Lưu Quý ngẩng đầu, đúng
lúc nhìn thấy Cố Kỳ Thụy đang cầm kiếm lạnh lùng nhìn gã, lòng thầm nghĩ vị Bát
Hiền Vương này đã mở miệng rồi, thì có muốn đi cũng khó lòng đi được. Thế là gã
chỉ có thể thu đao, quay người nói với đám huynh đệ: “Mọi người qua đây ngồi hết
đi”. Nói xong, gã tự bước lên vài bước, không chút khách khí ngồi xuống cạnh đống
lửa.
“Hôm nay ta đã rơi vào
tay của vương gia nước Tống, tài nghệ không bằng người, muốn chém muốn giết mặc
ngài thôi.”
Triệu Đức Phương bật cười,
quay người nói với Cố Kỳ Thụy: “Kỳ Thụy, ta đói quá rồi, mau nướng cái món đặc
sản núi rừng này lên đi”. Cố Kỳ Thụy nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nụ cười của Triệu
Đức Phương, hiểu ra ý cậu, bèn đi ra một bên xử lý con gà rừng.
Triệu Đức Phương quay lại
nhìn Lưu Quý: “Tướng quân, ta không có ý làm khó huynh. Ta chỉ muốn biết, vì
sao huynh lại trôi dạt thành sơn tặc thế này?”.
Lưu Quý không hề lên tiếng.
Triệu Đức Phương mỉm cười,
không hề ép gã. Cố Kỳ Thụy xiên gà cho lên đống củi bắt đầu nướng. Khấu Chuẩn
ngồi cạnh cảm khái: “Ôi, ta chưa từng thấy ai như vậy. Người tiếp tế các người
còn bị các người cướp giật, thật ngang trái quá đi thôi. Đói quá rồi, con gà
này vừa mới lên bếp, sao ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi nhỉ?”.
Lưu Quý liếc nhìn y, mặc
dù vẫn không thèm để ý, nhưng thần sắc cũng đã bớt ngạo mạn đi nhiều.
“Tướng quân. Ta biết
rõ, Đại Tống đánh Bắc Hán đã khiến cho không ít dân chúng Bắc Hán trôi giạt khắp
nơi. Thành Thái Nguyên đã bị vây rất lâu rồi, chỉ e sắp cạn hết lương thực. Lẽ
nào tướng quân không muốn chiến sự nhanh chóng kết thúc, các vị anh hùng có thể
sớm ngày đoàn tụ với người nhà còn đang trong thành Hình Châu hay sao?”.
“Hừ, ta đã không còn ở
trong quân đội nữa, còn nói đến chiến sự làm gì. Hiện tại ta chẳng qua chỉ là kẻ
cầm đầu đám sơn tặc, không để cho người nhà các anh em Bắc Hán ở đây chết đói
là giỏi rồi.”
Triệu Đức Phương cúi đầu
trầm ngâm, rồi mới ngẩng đầu nói: “Thế thì vậy đi, đêm nay chúng ta đến gặp
châu phủ Hình Châu, bảo ông ta lệnh cho tri phủ mở kho cứu tế nạn dân, phát cho
mỗi một người dân số lương khô đủ dùng cho mười ngày, thêm một ít tiền nữa. Sau
đó các người mang theo người thân dời khỏi Hình Châu, sang mảnh đất mới tìm kế
sinh nhai có được hay không?”.
Nghe vậy, đám người
xung quanh đều sáng mắt lên. Lưu Quý ngẩng đầu, thấy Triệu Đức Phương đang mỉm
cười nhìn gã.
Khấu Chuẩn vội nói: “Vậy
công sức chúng ta cải trang chịu khổ suốt cả dọc đường đến đây không phải mất
trắng rồi sao? Đến lúc đó huynh sẽ bị bệ hạ trách tội đấy!”.
“Đừng lo lắng! Chỉ cần
viết một lá thư, đóng dấu lên đó, không cần chúng ta lộ diện, để Kỳ Thụy mang đến
châu phủ rồi dặn dò một chút là được rồi”.
“Vậy… trách nhiệm này rất
lớn, làm không tốt bệ hạ cũng sẽ trách tội đó”. Khấu Chuẩn lẩm bẩm.
“Có chuyện gì tự ta
gánh vác”. Triệu Đức Phương đáp lời.
Lưu Quý cúi đầu không
nói, gương mặt những người xung quanh đều đầy chờ đợi.
“Vương gia, lời ngài
nói là thật chứ?”. Một người không nhiều tuổi lắm cất tiếng.
Triệu Đức Phương mỉm cười:
“Ta lừa các vị làm gì”.
Lúc này, gà rừng đã chảy
ra tiếng mỡ xèo xèo, tỏa hương thơm ngát. Cố Kỳ Thụy gỡ con gà trên đống lửa
ra, giật một cái đùi, lấy khăn sạch trong người bọc lại, cẩn thận đưa đến trước
mặt Triệu Đức Phương. Khấu Chuẩn không hề vội, tự mình đi lên xé một miếng, vừa
thổi vừa nhai.
“Ồ! Cố thống lĩnh, mùi
vị tuyệt quá nha!”.
Lưu Quý nhìn mấy người
bọn họ, quả nhiên đều rất đói rồi, chỉ có Triệu Đức Phương lúc này vẫn giữ vẻ
nho nhã hơn những người khác, trong lòng thầm biết chuyện bọn họ cứu trợ nạn
dân Bắc Hán là thật, mà thân phận của Triệu Đức Phương thì không thể giả được.
Gã bèn mở miệng: “Nếu thật như vậy, Lưu mỗ xin cảm tạ vương gia!”.
Triệu Đức Phương ngẩng
đầu, nghiêm mặt nói: “Tướng quân, ta làm như vậy chỉ là muốn nỗi khổ mà bách
tính muôn dân phải chịu đựng vì chiến tranh ít đi một chút. Bách tính Bắc Hán
trong thành thật sự rất đáng thương, thế nhưng các vị cướp bóc Đại Tống ta, dân
ta chẳng lẽ không phải người vô tội? Cho nên mới nói, chiến sự kết thúc càng sớm
càng có lợi cho muôn dân”.
Lưu Quý cúi đầu, không
nói gì nữa, nhưng những người xung quanh thì đã hứng khởi ra mặt, mọi người bắt
đầu to nhỏ thảo luận, sau ngày mai tương lai sẽ tươi sáng ra sao.
Mấy người ăn xong, Cố Kỳ
Thụy dập tắt đống lửa.
Triệu Đức Phương đi đến
trước mặt Lưu Quý, nói: “Nếu tướng quân không muốn cho ta biết rõ nguyên nhân,
ta cũng không miễn cưỡng nữa. Các vị đi đi. Về phần lời ta nói là thật hay giả,
ngày mai các vị sẽ biết. Các vị, chúng ta phải về thành đây. Tạm biệt!”.
Ba người đường hoàng rời
khỏi, bỏ lại Lưu Quý và mười mấy huynh đệ ở đó.
Ngoài phủ Hình Châu,
Triệu Đức Phương và Khấu Chuẩn đứng ở góc đường chờ Cố Kỳ Thụy đi ra.
Khấu Chuẩn cười híp mắt
huých Triệu Đức Phương: “Vương gia, ban nãy ta phối hợp không tồi ha. Tên tướng
quân tên Lưu Quý đó nghe đến chuyện vương gia phải chịu phạt, hình như cảm động
lắm đó”.
Triệu Đức Phương hừ một
tiếng, không hề nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về nơi xa.
Khấu Chuẩn suy tư một
lúc chợt hiểu ra: “Vương gia, không phải huynh giận đấy chứ? Ban nãy ta nói
huynh là nữ quyến, chỉ là kế sách bất đắc dĩ mà thôi”.
Lúc này Cố Kỳ Thụy mới
xuất hiện ở góc đường, bước nhanh lên phía trước: “Vương gia, xong việc rồi.
Tri phủ đó nhìn thấy thư của ngài thì mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng nhận lời
ngay”.
“Thật hả? Vương gia, rốt
cuộc huynh dặn dò cái gì trên đó thế?”.
“Không phải dặn dò, mà
là uy hiếp”. Triệu Đức Phương cười lạnh.
“Hả?”. Khấu Chuẩn kinh
ngạc nhìn cậu, Triệu Đức Phương không buồn để ý, quay đầu rời khỏi đó. Nhìn
bóng áo trắng nhẹ nhàng đi trong gió, Khấu Chuẩn lớn tiếng gọi với theo: “Ê,
vương gia, huynh đi đâu vậy?”.
Cố Kỳ Thụy đi đến bên cạnh
Khấu Chuẩn, vỗ vỗ túi tiền trong tay: “Tìm quán trọ!”.
“Không phải chứ? Cái
người cướp nhà tri phủ?”.
Post a Comment