“Ngươi
đi mau, Đậu Phụ Trắng! Ta không muốn hại ngươi! Ta kêu ngươi đi mau! Con mẹ nó!”
Tác giả: Nhĩ Khuynh Phúc Liễu
Ngã Đích Hồng Trần
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 06
Cảnh báo: Chương này cấm trẻ em
dưới 18 tuổi!
Trong khách sạn Vãng Sinh, tại
căn phòng ở trên lầu hai đối diện với cửa lớn, từng vò từng vò rượu được bịt chặt
bởi đất sét nối đuôi nhau thành hàng hai bên thang lầu. Bà chủ khách sạn nói, những
thứ này đều là oan hồn uổng mạng trong khách sạn Vãng Sinh, người có, yêu có,
ma có, quỷ có, chỉ là xưa nay chưa từng có thần tiên. Cảnh Thiên nghe xong rùng
mình một cái, bĩu môi nói: “Đang yên đang lành bà nói với ta chuyện này làm gì?
Ta cũng đâu phải là tiên!” Sau đó gọi mấy người Mậu Mậu, Tuyết Kiến, Long Quỳ lại
tiếp chuyện lão thái bà này, một mình xuất môn rời khỏi Phong Đô. Lão thái bà
cười tủm tỉm, nói với Cảnh Thiên rằng chắc chắn sau này sẽ gặp lại.
Cảnh Thiên ngự kiếm mang theo Tuyết
Kiến, Long Quỳ, Mậu Mậu đến Lôi Châu. Tuyết Kiến phát huy tối đa bản lĩnh lắm lời,
liên tục tấn công Cảnh Thiên bằng nước bọt, Long Quỳ, Mậu Mậu cũng tranh thủ
nói bóng nói gió với Cảnh Thiên. Bất quá Cảnh Thiên Cảnh đại gia công phu miệng
lưỡi cũng không vừa, vô cùng tận tình phản công, thành ra bầu không khí vô cùng
náo nhiệt. Từ Trường Khanh cũng bị cảm hóa, tự tay lấy ra một chiếc khăn lụa kinh
hỉ gọi Tuyết Kiến cùng Long Quỳ hai vị cô nương. Chưa bao giờ thấy Trường Khanh
đại hiệp không vướng bụi trần lại có thể nhiệt tình thân cận như vậy, mọi người
lập tức quên mất trận cãi cọ vừa rồi. Cảnh Thiên nhanh tay đoạt lấy chiếc khăn
trên tay Từ Trường Khanh, nhìn thấy rất giống của tú bà thanh lâu, liền nghiêm
mặt lại chăm chú nhìn Từ Trường Khanh, “Hừ Đậu Phụ Trắng ngươi quả nhiên là
lòng dạ khó lường, vài ba thủ đoạn nho nhỏ mà dám qua mắt Cảnh đại gia ta, đã yếu
còn đòi ra gió…”
Hắn nói đến phân nửa thì bỗng
nhiên ngực “ai nha” một tiếng, không xong rồi, ta đã để quên một thứ rất quan
trọng tại khách sạn Vãng Sinh! Đậu Phụ Trắng huynh dẫn bọn họ đi trước, ta quay
về xem sao. Bay cho tốt, cho ngươi cơ hội thể hiện đó!
Giúp Mậu Mậu, Tuyết Kiến, Long Quỳ
trèo lên kiếm của Từ Trường Khanh rồi, Cảnh Thiên một đường tiêu sái bay về Phong
Đô. Từ Trường Khanh thấy sắc mặt hắn khác thường, chỉ dặn hắn một câu cẩn thận
rồi cũng mang theo ba người kia bay thẳng đến Lôi Châu. Vừa tới Lôi Châu, Từ
Trường Khanh chau mày suy nghĩ một lát rốt cuộc ra kết quả, lòng thầm hô không
xong, mặt bất động thanh sắc kêu Mậu Mậu đưa Tuyết Kiến và Long Quỳ tìm quán trọ
nghỉ ngơi, sau đó y một mình cấp tốc bay về Phong Đô!
Cảnh Thiên rốt cuộc cảm nhận được
cái gì đó đang dâng lên, trong cơ thể sản sinh ra một cổ tà khí khác thường,
khiến cho huyết mạch kịch liệt tê trương, tựa như linh xà bò dưới da, lúc co
lúc thắt. Tâm mạch nhảy lên kịch liệt, nhanh đến mức không thể chịu nổi nữa. Cảnh
Thiên mạnh mẽ vận khí áp chế nhưng thế nào cũng không xong, trái lại càng muốn
áp xuống thì cổ họng lại càng đau đớn, khóe miệng đã có vài tia máu chảy ra.
Toàn thân hắn từ đầu đến chân đều như bị liệt hỏa thiêu đốt muốn rã rời, trong
đầu một trận biển lửa tràn ra cuồn cuộn, dữ dội đến nỗi khiến cả người hắn như
dục nứt ra. Hắn đột nhiên nhớ tới nụ cười gian xảo của mụ già ở khách sạn Vãng
Sinh, con ngươi hồng rực, cước bộ bất ổn, hắn nhào lên giường, đưa tay tìm Trấn
Yêu Kiếm, cắn răng hướng cánh tay mình mà chém xuống! Máu ồ ồ chảy ra, Cảnh
Thiên cảm thấy cánh tay mát lạnh một trận. Hắn chật vật cười, Hỏa Quỷ Vương chết
tiệt kia không biết đã hạ thứ độc dược gì trong rượu, thực sự làm cho người thống
khổ đến phát điên. Nếu đã như vậy, đành phải lấy máu mà rửa, nếu không khó có
thể bình tĩnh được nữa!
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ
thì máu đã ồ ạt phun ra tựa như vỡ mạch, Cảnh Thiên cắn răng vuốt một cái! Cánh
cửa nặng chịch bị một trận gió thổi văng ra, trước mắt xuất hiện một người như
kình phong ùa đến đỡ lấy Cảnh Thiên cùng thanh kiếm trên người ngã xuống giường,
Trấn Yêu Kiếm loảng xoảng “keng” một tiếng rơi xuống đất. Trong con ngươi huyết
hồng phản chiếu thân ảnh màu tím, tóc mai gọn gàng, đôi mày chau lại, hai tay cẩn
thẩn nâng hắn dậy, thốt lên một tiếng “Cảnh huynh đệ!”, miễn cưỡng muốn kéo lại
cho hắn một tia lý trí.
Cảnh Thiên mạnh mẽ dùng sức đẩy Từ
Trường Khanh ra, rống giận: “Cút ngay! Không phải ta kêu ngươi tới Lôi Châu
sao! Chỗ này không cần ngươi!”
Từ Trường Khanh không để ý giãy dụa
của hắn, đưa tay áp vào tay Cảnh Thiên, đưa chân khí của mình độ nhập cơ thể Cảnh
Thiên. Dòng chân khí vừa chạm đến bàn tay Cảnh Thiên thì cổ khí tức nóng rực
trong cơ thể hắn đã tựa như mãnh thú từng ngụm từng ngụm nuốt trọn tất cả, cảng
bạo phát cuồng loạn trong cơ thể. Mạch máu trên cánh tay đẫm máu của Cảnh Thiên
trương phồng lên, đau đến khiến cho hắn kêu thảm thiết, một chưởng đẩy Từ Trường
Khanh ra, gào rống to hơn, “Ngươi đi mau, Đậu Phụ Trắng! Ta không muốn hại
ngươi! Ta kêu ngươi đi mau! Con mẹ nó!”
Từ Trường Khanh quay người đứng dậy,
vẫn không nói gì mà áp tay lên vai Cảnh Thiên, Cảnh Thiên đau đớn quát to một
tiếng, hỏa liệt trong cơ thể Cảnh Thiên đã hút đi không ít khí lực của Từ Trường
Khanh, lại tấn công ngược lại khiến Từ Trường Khanh lui lại phía sau mấy bước,
khóe miệng tràn ra máu tươi. Sóng nhiệt càng ngày càng cao, Cảnh Thiên đau đến
muốn chết đi, trên mặt tựa như có vô số côn trùng bò quanh, lồi lõm phập phồng.
Hắn quyết tâm đánh một chưởng vào Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, ta kêu ngươi
đi mau!”
Từ Trường Khanh bị Cảnh Thiên đẩy
tới cửa, quay người đứng thẳng, thanh lãnh như ánh trăng nhất mạt ngưng sương,
cau mày nhìn Cảnh Thiên hai tay tự cào xé ngực mình, hầu như da thịt đều bị cào
rách rồi. Y thoáng trầm ngâm, liền đưa tay dỡ trường kiếm trên lưng xuống, tiến
lên hai bước ôm lấy Cảnh Thiên. Cảnh Thiên bị y ôm chặt, vung tay hung hăng tát
cho y một cái, khàn giọng rống lên, “Cút!”
Đôi môi khô nóng như lửa được một
bờ môi mềm lạnh nhẹ nhàng che lại. Cảnh Thiên sửng sốt trong giây lát, nỗ lực
thanh tỉnh. Sau đó, dục hỏa như bài sơn đảo hải không cách nào kiềm chế tìm được
chỗ phát tiết, tức thì như nước lũ đổ ập về xuôi, hướng thẳng một điểm thanh
lương kia mà tuôn ra. Cảnh Thiên một tay nắm chặt lấy cổ tay trắng muốt của Từ
Trường Khanh, một tay kia, run run giữ lấy những sợi tóc mềm mại sau ót y. Bất
chấp trói buộc mơ hồ sâu trong nội tâm mà đáp lại khát vọng tối nguyên thủy của
cơ thể, mang theo phóng túng cùng bừa bãi, chỉ cần bản thân dễ chịu mà thôi.
Con mắt dữ tợn huyết hồng nhìn nam tử nhẹ như vân yên trước mắt, hắn vẫn nghĩ rằng
Trường Khanh giống như giọt nước trong suốt nhất, mây khói thanh linh nhất, thạch
đài tú lệ nhất của Thục Sơn, không thể nắm giữ cũng không thể thân cận, luôn
mang theo ba phần ấm áp, ba phần lãnh đạm, còn có một phần rất nhỏ, ẩn dấu thật
sâu thật sâu, chính là dữ dội cùng ngoan tuyệt. Hắn nhìn thấy y, một Từ Trường
Khanh luôn lãnh đạm chau mày của ngày thường, bởi vì tiến nhập thô bạo của hắn
mà trở nên chật vật, thấy y liều mạng cắn môi dưới, không phát ra bất cứ thanh
âm nào, chỉ bất lực thở dốc. Tâm Cảnh Thiên co rút đau đớn chưa từng có, con mắt
nguyên bản đỏ rực đột nhiên ngập tràn lệ nóng, sau đó theo từng tiết tấu của
thân thể mà lạc xuống, rơi lên gương mặt thanh tú của Từ Trường Khanh.
Hỏa liệt trong cơ thể dần dần
tiêu tán, ngón tay Cảnh Thiên ôn nhu vuốt phẳng đôi môi đang tự cắn chặt đến
tái nhợt của Từ Trường Khanh, sau đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng tách ra hàm răng
ra sức cắn môi dưới, cúi người đáp xuống một nụ hôn. Một nụ hôn vô cùng ôn nhu,
vô cùng thận trọng, kéo dài triền miên, dây dưa khiêu khích. Môi răng gắn bó,
khí tức giao triền, liệt hỏa không khống chế được triệt để biến thành ôn nhu vô
hạn, Từ Trường Khanh nhẹ nhàng đưa tay lên, lay đi giọt nước chảy trên hai gò
má của Cảnh Thiên.
Đại môn khách sạn Vãng Sinh mạnh
mẽ mở ra, Cảnh Thiên ôm lấy Từ Trường Khanh đang hôn mê hung hăng nhìn bà chủ
khách sạn một cái, “Xin lỗi, khách sạn Vãng Sinh của ngươi xem ra chỉ có thể
thu mấy thứ oan hồn yêu ma quỷ quái mà thôi! Tạm biệt, ngày sau không gặp!” Hắn
ngự kiếm bay về Lôi Châu, cẩn trọng ôm Từ Trường Khanh vào trong ngực, Cảnh
Thiên không khỏi chửi rủa mình liên hồi. Con mẹ nó, còn nói cái gì đại hiệp cứu
thế, kết quả lo cho mình không xong, bị nữ quỷ kia ám toán, còn kéo cả một Đậu
Phụ Trắng xuống cùng, đợi lát nữa y tỉnh lại, ta biết phải đối mặt thế nào đây?
Nếu như Nguyên Thần trưởng lão biết ái đồ của mình bị hắn phá hư rồi, liệu có
trực tiếp ném hắn vào Tỏa Yêu Tháp? Cảnh Thiên vuốt nhẹ đôi mày đang chau lại của
Từ Trường Khanh, thở dài, Đậu Phụ Trắng, xin lỗi huynh…
-----------------------
Hêy da,
H rồi đó! Mặc dù H này so với những cái khác ta từng dịch thì khá ngắn, nhưng
ta cảm thấy mãn nhãn vô cùng, vì cảnh – tình – day dứt – đấu tranh – chống cự –
nhu thuận đều có cả. Rất là nghệ thuật, tất là tâm đắc nha >_<
Câu hỏi
chương 06: Chương sau vị nào sẽ lên sàn diễn?
1, Trùng
Lâu
2, Vân
Đình
3, Tà Kiếm
Tiên
7 comments
Yeah \m/ tre duoi 18 da vao động
cái nỳ H này vô cùng tâm đắc nha
màn xé áo của TK vô cùng câu dẫn
mà đủ cả nữa cơ mà
NGẮN ~~~
sao tỷ k thêm bớt tý nữa cho dài ;;o;;
Ý cái nỳ còn tuyên dương đạo đức của lão Thiên quyết bảo vệ n/y nha *vỗ tay*
Quên iem muốn 3 :3
Hì hì, tuy nó ngắn nhưng nó hàm xúc đủ đầy
E chọn số 2, tới Lôi châu là gặp VĐ(hy vọng lần này đóan không sai)
thấy H nên em ghé=))))))) mấy chương trước còn chưa đọc, tự dưng nhảy chương này đọc mỗi khúc H=))))))) cho em hỏi truyện này có HE ko để em còn đọc tiếp=))
2 đi, hóng bé Đình lém
Đậu phụ trắng số khổ a. Truyện nào thì màn H cũng cam chịu a. Nhưng thôi, có bạn thê nô cũng an ủi rồi.
Ta chọn cái 3. 2 bạn kia lên sàn hết rồi mà.
Post a Comment