Cậu lôi Thuần
Quân Kiếm ra, tháo ngọc bội của Đức Chiêu ca ca trên cổ xuống, buộc lên chuôi
kiếm. Cậu ôm chặt lấy kiếm vào trong ngực, không cách nào ức chế run rẩy: Phụ
hoàng, ca ca… Các người hãy phù hộ Cố Kỳ Thụy một đường thuận lợi. Phù hộ con,
cho dù phải chết cũng không phải rời khỏi lãnh thổ Đại Tống!
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 13 – Cương trì (Giằng co)
Chương 13 – Cương trì (Giằng co)
Trong phủ của tri phủ Hàng Châu.
Vị tri châu giật mình trừng mắt
nhìn nha dịch đang quỳ gối phía trước.
“Ngươi nói cái gì? Rất nhiều thổ
phỉ đã xâm phạm nơi này? Thổ phỉ từ đâu tới?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng xác
thực có rất nhiều thổ phỉ mang theo binh khí hướng tới thành. Thủ vệ ở cửa
thành đã bị giết, bọn chúng rất nhanh sẽ tấn công đến nơi này. Đại nhân mau mau
chạy đi.”
“Hả!” Tri châu cuống quýt đứng dậy,
suýt nữa thì bị vấp ngã, “Nghiêm trọng đến thế?”
Hắn vốn dĩ không tin, bên tai đã
truyền đến tiếng gào thét mơ hồ.
“A, quân lính châu phủ đâu rồi?”
Hắn hổn hển hỏi.
“Đại nhân, chuyện xảy ra quá đột
ngột. Những thổ phỉ này đều mặc trang phục bách tính, quân đội không đề phòng
cho nên thất bại cả rồi.”
“Cái gì?” Tri châu kinh hoảng,
lúc này mới đột nhiên nghĩ tới một cọc rơm cứu mạng, “Mau mau đưa phu nhân và
thiếu gia đến bến tàu Chu gia, lên một cái thuyền rời bến trốn đi.” Hắn nói
xong vội vã chạy ra phía sau đình viện, định nhặt nhạnh mấy thứ đồ châu báu
mang theo.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền
đến một giọng nữ cười nhạt: “Đại nhân không cần phiền phức như thế.”
Ả vừa dứt lời, nha dịch bên kia
đã “bịch” một tiếng ngã xuống đất, trên lưng cắm một mũi phi tiêu. Tri châu
nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy một đạo quảng ảnh sáng loáng lao thẳng
đến mặt.
Chốc lát sau, nữ nhân Liêu quốc
kia tiến vào phòng, kiểm tra hai thi thể trên mặt đất, mỗi bên đá một cước, cho
đến khi xác định bọn họ đều đã chết thì mới xoay người ly khai.
Lúc này, Chu nhị công tử cùng
Bàng Tịch đang ở thư phòng uống trà.
“Bàng huynh, tiểu tử kia đã tỉnh
hay chưa?”
Bàng Tịch cười đáp, “Thiết Lang
Song Sát hạ thủ quá nặng, cậu ta vẫn còn hôn mê.”
“Lúc này kế hoạch ở châu phủ đã bắt
đầu rồi.”
“Ha ha, những binh lính già yếu
kia không phải đối thủ của huynh.”
“Như vậy yên tâm rồi. Đến khi đại
quân triều đình đến Hàng Châu thì chúng ta đã trở về theo đường biển.” Chu công
tử đỡ hai tay sau đầu, thản nhiên thở phào một hơi.
Bàng Tịch thấy hắn như vậy, nhíu
mày một lát, bỗng nhiên cười nói: “Ta còn có chút lo lắng Sở Châu bên kia, muốn
qua kiểm tra xem sao.”
“Hả, chẳng lẽ Bàng huynh còn lo lắng
tiểu tử kia biết được kế hoạch phá hư kênh đào của chúng ta? Huynh cũng quá đa
nghi rồi.”
“Cẩn thận vẫn hơn. Huống chi, thị
vệ của nó đã chạy thoát khỏi thành rồi.”
Chu nhị công tử đang muốn phản
bác, ngoài cửa đã có thanh âm quản gia truyền đến: “Chủ nhân, cậu bé kia đã tỉnh
rồi.”
“Vậy sao?” Chu nhị công tử nở nụ
cười, “Bàng huynh, chúng ta đi gặp cậu ta, huynh sẽ biết ngay bản thân có phải
quá đa nghi hay không.”
Bàng Tịch vẫn đứng một chỗ không
nhúc nhích, bĩu môi nói: “Huynh đi một mình thì tốt hơn, ta thật không đành
lòng nhìn dáng vẻ cậu ta bị huynh hạ độc thủ tra khảo.”
Chu nhị công tử cười to, cũng
không miễn cưỡng hắn, một mình rời khỏi thư phòng.
Bàng Tịch yên lặng nhìn bóng lưng
hắn, rơi vào trầm tư.
Khi Đức Phương tỉnh lại thì đã
phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng khách Chu gia.
Đầu gối cùng cánh tay đau như bị
thiêu đốt, cậu nỗ lực cử động mới phát hiện bản thân đang bị trói chặt. Ngồi giữa
phòng khách chính là nam tử đã giết chết bộ khoái kia.
Đức Phương tranh thủ hắn đang đưa
lưng về phía mình, lặng lẽ nhìn thoáng qua đầu gối, ở dưới đệm có một vật,
chính là Thuần Quân Kiếm cậu không mang theo ra ngoài, hiện tại xem chừng nó vẫn
ở đây.
Bên ngoài sắc trời đã tối sầm. Cố
Kỳ Thụy đi rồi, không biết đã ra khỏi thành Hàng Châu chưa? Nếu như khoái mã dịch
trạm truyền được tin tức, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới đến được kinh
thành. Không biết Chu gia chuẩn bị khi nào động thủ? Liệu có còn thời gian hay
không? Lòng Đức Phương vô cùng lo lắng, thành ra trên người cũng không còn cảm
thấy đau nữa.
Đức Phương đang suy nghĩ thì cửa
chính bị đẩy ra, nam tử kia lập tức đứng lên, cung kính tránh sang một bên.
Chu nhị công tử vừa vào cửa đã thấy
đôi mắt sáng rõ của Đức Phương đang chằm chằm nhìn mình, trên trán tản mát vài
sợi tóc đen, càng làm nổi bật nét mi thanh mục tú, đẹp đến mê người.
Chu nhị công tử tấm tắc vài tiếng,
“Không nghĩ tới, vương triều Đại Tống lại có được một vị Vương gia niên thiếu
xuất sắc đến như vậy.” Đức Phương nhìn hắn, không nói gì, trong mắt nhìn không
rõ tâm tình.
“Thiết Lang, cởi trói cho nó. Vài
đường kiếm pháp của nó ta đều đã thấy qua, giết gà còn run tay, không cần thiết
phải trói đâu!” Chu nhị công tử ngồi xuống, tự rót trà cho mình.
Thiết Lang đi qua, cởi dây thừng
trên người Đức Phương. Lôi cậu đến trước mặt Chu nhị công tử.
Chu nhị công tử cười ha hả nói: “Bát
Hiền Vương điện hạ, mời ngồi!”
Đức Phương nhịn đau, chậm rãi ngồi
xuống.
Chu nhị công tử vừa nâng chén vừa
thoải mái nói: “Ngươi có thể phát hiện bí mật trên thuyền của chúng ta, quả thực
rất giỏi. Tuy nhiên, điều khiến ta kinh ngạc nhất là, ngươi biết rõ chúng ta có
mưu đồ phá rối, mà vẫn chịu theo ta vào phủ. Sau này ngươi lớn lên nhất định sẽ
là cường địch của Đại Liêu ta, nếu không phải vì nề mặt Bàng Tịch, ta quả thực
rất muốn lập tức diệt trừ hậu hoạn này.”
Đức Phương ngẩng đầu liếc hắn, muốn
diệt trừ ta thì cứ việc, cần gì phải dài dòng như vậy? Lẽ nào… Lòng cậu dấy lên
kỳ vọng, bọn chúng vẫn chưa biết mình đã đưa tin tức gì ra ngoài?
Chu nhị công tử đứng dậy đi tới
bên người cậu, “Bát Hiền Vương điện hạ, có biết hôm nay thành Hàng Châu đã ở
trong tay chúng ta rồi không?”
“Hừ, các ngươi thật sự cho rằng
mình có thể nuốt trôi Hàng Châu?” Đức Phương lạnh lùng nói, “Tin tức các ngươi
làm loạn đã truyền ra, không đến mấy ngày đại quân sẽ đến bao vây tiêu diệt các
ngươi. Đến lúc đó các ngươi chỉ có thể bỏ thành chạy trối chết.”
“Haizz, cũng không phải. Chúng ta
không hề có ý định ở lại chỗ này.” Chu nhị công tử thấy cậu nói như vậy, đắc ý
nói: “Hôm nay triều đình Đại Tống biết xảy ra loạn Hàng Châu, đương nhiên sẽ
phái cấm quân đến đây. Chúng ta chính là muốn thu hút sự chú ý của Hoàng Đế Đại
Tống, như vậy kênh đào bên kia sẽ chẳng ai đề phòng.”
Hắn quả nhiên không biết! Đức
Phương mừng thầm trong bụng, lại không dám biểu lộ ra mặt, chỉ chăm chú cắn
môi, rất sợ lộ ra sơ hở.
Chu nhị công tử thấy cậu như vậy,
chỉ cho rằng Đức Phương giật mình nên nói tiếp: “Vương gia, sợ là ngươi còn
chưa biết đâu. Đại Liêu chúng ta vì ngày này mà thăm dò kênh đào, chuẩn bị tròn
một năm rồi. Trên kênh đào hôm nay, thuyền của Đại Liêu lấy danh nghĩa Chu gia
đã có hơn trăm chiếc. Chỉ chờ đại quân nhà Tống tới Hàng Châu, đội thuyền Đại
Liêu sẽ chất đầy cát sỏi, đi đến sông Tề cùng mấy kênh mương cửa khẩu, chỉ cần
ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội thuyền sẽ chìm xuống đáy nước…” Hắn cúi người cười
khẽ bên tai Đức Phương, “Vương gia, ngươi nghĩ lại xem, đến lúc đó, cho dù nước
sông không dâng lên làm vỡ đê, thì còn có bao nhiêu thuyền lớn có thể vận chuyển
lương thảo lên phương Bắc nữa? Còn có thể đi lại trên mặt nước, cùng lắm chỉ là
vài thuyền chài đánh cá mà thôi. Ha ha!”
Đức Phương gắt gao bóp chặt cánh
tay, tim đập thình thịch liên hồi, tuyệt không che giấu sự kinh hãi của mình. Nếu
như thật sự để ý đồ của bọn chúng trở thành hiện thực, muốn khơi thông kênh đào
cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian, đến lúc ấy…
“Ha ha, khi đó vó ngựa Đại Liêu
nam hạ, triều đình Đại Tống loạn trong giặc ngoài, nên làm thế nào đây?” Chu
công tử thấy sắc mặt cậu tái nhợt, tựa hồ biết suy nghĩ của cậu, vô cùng đắc ý
mà ghé vào tai cậu thì thào.
Đức Phương nhắm mắt không nhìn hắn,
Chu nhị công tử lại vẫn không chịu buông tha. Hắn hung hăng nắm lấy cằm cậu, ép
cậu nhìn thẳng vào mình: “Nên nói, Vương gia ngươi mang tin tức gia ngoài, trái
lại chính là giúp chúng ta rồi. Đợi đại quân đầu tiên tiến đến, đại đội nhân mã
chúng ta tự nhiên sẽ tản mạn ra làm thổ phỉ, lẻn về Đại Liêu. Mà ngươi, không
thể tránh khỏi phải theo đường biển cùng ta về Đại Liêu làm khách rồi. Thấy một
nam hài còn đẹp hơn nữ tử như vậy, sợ rằng sẽ được rất nhiều người hoan nghênh
đây.”
Đôi mắt tinh lượng của Đức Phương
nhìn vào con mắt hắn, không giận chỉ cười, “Chu nhị đông gia, cái gọi là thổ phỉ,
chỉ sợ đứng đầu vẫn là Chu đại đông gia đã mất tích kia thôi.”
Trong mắt Chu nhị công tử hiện ra
một tia kinh ngạc, lập tức cười to: “Quả nhiên lợi hại! Chỉ đáng tiếc, Vương
gia ngươi đã từng nghe nói qua chưa, rằng trẻ con quá thông minh thì sống không
thọ! Có thể bắt được ngươi quả thực là một thu hoạch lớn!” Hắn quay lại nói với
Thiết Lang, “Canh trừng nó cẩn thận!”, sau đó lập tức cười lớn bỏ đi.
Chu nhị công tử vừa đi, Đức
Phương cũng đứng ngồi không yên, đầu đau như muốn nứt ra, trên người càng ê ẩm
nhức nhối. Không đợi Thiết Lang lên tiếng, cậu đã tự mình trở lại giường, tức
khắc ngã quỵ.
Bóng đêm dần dần trầm xuống.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Đức
Phương cảm thấy đầu mình bắt đầu nóng rần lên, xoay người thì thấy trong phòng
không có ai, đoán rằng nhất định ngoài cửa phòng có người canh trừng rồi.
Cậu lôi Thuần Quân Kiếm ra, tháo ngọc
bội của Đức Chiêu ca ca trên cổ xuống, buộc lên chuôi kiếm. Cậu ôm chặt lấy kiếm
vào trong ngực, không cách nào ức chế run rẩy: Phụ hoàng, ca ca… Các người hãy
phù hộ Cố Kỳ Thụy một đường thuận lợi. Phù hộ con, cho dù phải chết cũng không phải
rời khỏi lãnh thổ Đại Tống!
------------------------
Ây da,
Tiểu Đức Phương, ngươi ráng kiên cường lên nha, Cố Kỳ Thụy nhất định sẽ tìm mọi
cách trở lại cứu ngươi mà!
Cũng may
người đến là Chu nhị chứ không phải Bàng Tịch, nếu không Đức Phương khó có thể
che giấu được manh mối, mà cũng không dễ dàng đi nhanh thế này đâu =))
Post a Comment