Cảnh
Thiên làm bộ mộng dài chưa tỉnh nhìn quanh một lượt, đúng vậy, đây là Thục Sơn!
Không ai
nói gì.
Ha ha, Đậu
Phụ Trắng, vậy huynh có thích ta hay không?
Vẫn
không nói gì. Một lúc lâu sau, khi y ngự kiếm đi thẳng đến đại điện, không gian
mới truyền đến một tiếng thở dài thật nhẹ, thích.
Vì vậy, Cảnh
Thiên đứng giữa đỉnh núi nhảy nhót như khỉ con.
Tác giả: Nhĩ Khuynh Phúc Liễu
Ngã Đích Hồng Trần
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 08
Tà Kiếm Tiên phá phách khắp nơi,
toàn bộ nhân gian gần như rơi vào tai họa tuyệt diệt. Cảnh Thiên bảo tiêu thất
bại, chỉ có thể chạy khắp nơi truy tìm Tà Kiếm Tiên, muốn chế phục hắn. Nhưng
mà Tỏa Yêu Tháp của Thục Sơn lại gặp nguy hiểm, Cảnh Thiên chỉ có thể mang theo
bốn viên linh châu trở lại Thục Sơn. Thanh Vy nói Thiên Yêu Hoàng trong Tỏa Yêu
Tháp đang giữ Thiên Thần Kiếm, vừa vặn có thể kết hợp với Trấn Yêu Kiếm đối
kháng với Tà Kiếm Tiên. Cảnh Thiên đáp, nếu là do ta làm việc vô dụng khiến cho
Tà Kiếm Tiên thoát ra, vậy cứ để ta đi lấy Thiên Thần Kiếm đi. Chỉ mong Đậu Phụ
Trắng có thể kịp thời mang Thủy Linh Châu trở về. Nói xong hắn nghênh ngang tiến
vào tháp. Hắn cười hề hề trong bụng, nếu như huynh không kịp trở về, Đậu Phụ Trắng,
huynh sẽ thương tâm đau khổ cả đời đó. Cảnh đại gia rất thương xót, cho nên,
huynh nhất định phải trở về nhanh một chút nha.
Trong Tỏa Yêu Tháp quả nhiên danh
bất hư truyền, khắp nơi đều là yêu quái. Bản lĩnh của Cảnh Thiên không có bao
nhiêu, thế mà còn cứng đầu thách đấu với Thiên Yêu Hoàng. Hắn đề nghị nếu như
trong vòng mười chiêu Thiên Yêu Hoàng không thể đánh ngã hắn thì phải giao kiếm
lại cho hắn. Cảnh Thiên thầm nghĩ với bản lĩnh da dày thịt tốt đánh không chết
như hắn, thì mười chiêu cũng có thể cố chịu được mà. Kết quả Thiên Yêu Hoàng này
cũng chỉ là kẻ nóng nảy không khống chế được mình, bản lĩnh thật không có mấy,
chỉ có chơi xấu là vô địch thiên hạ. Cảnh Thiên chỉ đơn thuần chống kiếm, đem mấy
đời không bị đánh đập của hắn ra chịu hết một lần, đến cuối cùng hắn đã không
còn cảm giác gì nữa, tay chân thân thể rụng rời. Đau đến tận cùng, đến mức hắn
cũng chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa, tất cả trở thành cảm giác mơ hồ. Hắn
lay lắt đứng lên, hà hà, lão yêu quái ngươi chỉ có ít bản lĩnh vặt vãnh ấy thôi
sao, có bản lĩnh thì đánh cho Cảnh đại gia ngươi không còn cảm giác đau lòng nữa
thì xem như ngươi thắng!
Thiên Yêu Hoàng chưa từng gặp phải
đối thủ dai dẳng như vậy. Phải biết rằng chuyện gì cũng có giới hạn, quá mức rồi
thì không còn thú vị nữa. Đánh người tuy rằng rất thoải mái, nhưng mà đánh Cảnh
Thiên đến cái mức này, Thiên Yêu Hoàng lại cảm thấy toàn bộ xương khớp của mình
cũng không nghe lời nữa rồi. Hắn nghĩ nếu như bị đám tiểu yêu kia biết được hắn
xương khớp già cỗi đánh người đánh đến chính mình cũng bò ra đất luôn, thì đảm
bảo chúng nó cười cho rụng răng, uy nghiêm còn đâu nữa. Như vậy những ngày sau
này tại Tỏa Yêu Tháp hắn phải sống như thế nào đây? Thật sự là kêu trời không
thấu!
May mà cuối cùng Từ Trường Khanh cũng
xuất hiện giúp hắn giữ lại được một chút tôn nghiêm. Từ Trường Khanh vung kiếm
dọc ngang, thấy yêu liền trảm, ngay lập tức dọn sạch toàn bộ tiểu yêu trong Tỏa
Yêu Tháp. Cảnh Thiên khựng bước, thân thể không chống đỡ được nữa ngã vật xuống
đất, vừa vặn được Từ Trường Khanh đỡ lên. Mặt mày y ôn nhuận như nước, nhưng
cũng thêm một phần kiên định khác thường. Cảnh huynh đệ, xin lỗi, ta tới chậm rồi!
Một Cảnh Thiên luôn luôn lải nhải
rốt cuộc lại không nói gì nữa, hai mắt thoải mái nhắm lại mà ngủ, cũng không
quan tâm ngủ như vậy có thể tỉnh lại nữa hay không. Từ Trường Khanh nhíu mày, Cảnh
huynh đệ, huynh không thể ngủ, huynh mau tỉnh lại ngay! Cảnh Thiên không để ý đến
y, mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, mang theo một chút oán hận, Đậu Phụ Trắng
huynh thật độc ác, huynh đi lâu như vậy, huynh có biết ta rất nhớ huynh, rất
mong huynh? Đậu Phụ Trắng không có cái bản lĩnh đoán được oán hận của người
khác, nhưng gương mặt tuấn tú kia cúi xuống, mang theo ba phần khiêu khích, ba
phần thương tâm: Nếu như ngươi dám chết, ta liền hỏa thiêu Vĩnh Yên Đường của
ngươi, đập vỡ toàn bộ đồ cổ của ngươi, xem ngươi còn dám ngủ nữa hay không?
Cảnh Thiên muốn cười, nhưng da mặt
lại không nghe theo sai bảo, vì vậy hắn miễn cưỡng mở một con mắt ra, đầu lưỡi
lẩm bẩm, Đậu Phụ Trắng ngươi học không giống, ngươi, sau này phải học lại cho
giỏi đi…
Lời tiếp theo bị một cái hôn nhẹ
nhàng nuốt trọn. Cảnh Thiên cảm giác hai gò má Đậu Phụ Trắng có chút nước ướt
át cùng lạnh lẽo, không khỏi hoảng hốt quơ tay muốn ôm lấy y, Đậu Phụ Trắng huynh
đừng khóc, ta sẽ không chết, ta xin thề, ta hứa với huynh. Hắn nói xong chỉ cảm
thấy dòng nước kia càng cuộn trào mãnh liệt.
Cảnh Thiên tỉnh lại liền bước ra
khỏi phòng của Từ Trường Khanh. Hắn trông thấy giữa mây khói gió sương của đỉnh
Thục Sơn xuất hiện một thân ảnh huy kiếm giữa trời, khói nhẹ ôn nhu tan rồi lại
hợp tụ chung tại một chỗ. Màu sắc như vậy rất giống với thiên đình, thế nhưng Cảnh
Thiên vẫn một mực nghĩ rằng màu trắng ở đây có linh khí hơn, cũng mượt mà hơn rất
nhiều. Vô thức lòng người ấm áp. Vì vậy hắn đưa tay lên, đạp kiếm đến ngay bên
cạnh người nọ, hai tay mở ra ôm trọn y vào lòng.
Đậu Phụ Trắng kháng cự rất nhẹ,
nhưng vẫn mặc cho Cảnh Thiên lướt nhẹ qua môi. Một lúc sau, y lại đẩy hắn ra, ở
đây, là Thục Sơn!
Cảnh Thiên làm bộ mộng dài chưa tỉnh
nhìn quanh một lượt, đúng vậy, đây là Thục Sơn!
Không ai nói gì.
Ha ha, Đậu Phụ Trắng, vậy huynh
có thích ta hay không?
Vẫn không nói gì. Một lúc lâu
sau, khi y ngự kiếm đi thẳng đến đại điện, không gian mới truyền đến một tiếng
thở dài thật nhẹ, thích.
2 comments
Còn 1 chương nữa thôi, cố lên Tích Vũ ơi *nắm tay lắc lắc*
“DPT, ta sap gap duoc huybh roi“, truyen sap hoan roi, chuc mung ss nha, gio thi ngoi doi chuong cuoi
Post a Comment