Cảnh Thiên trong lòng kêu thảm không ngừng, Đậu Phụ Trắng à Đậu Phụ Trắng, ngươi mà không tìm được đến đây e rằng khí tiết của ta khó giữ được rồi!
[ĐAM MỸ | CẢNH KHANH] CỬU TIÊU
Tác giả: Nhĩ Khuynh Phúc Liễu
Ngã Đích Hồng Trần
Biên dịch: Phong Đình
Chương 05
Trong địa phủ của Hỏa Quỷ Vương
đều là dung nham đầy tràn đang phun trào hừng hực, Cảnh Thiên cảm thấy chính
mình sắp bị nhiệt khí kia nướng thành thịt
quay rồi, nhưng hắn bỗng nhớ tới bà chủ của quán trọ Vãng Sinh từng nói, Hỏa
Linh Châu là được cất giấu ở đây, rốt cuộc đành cắn răng đi vào trong. Đường
vào địa cung tựa như không có điểm dừng, nhiệt hỏa dung nham liên tục chảy xuống
theo những dây xích sắt treo tít trên cao. Hắn đi theo đám quái vật diện mục dữ
tợn kia, vô cùng chậm rãi. Đột nhiên Cảnh Thiên cảm thấy trước mắt sáng lòa,
nhiệt quang cùng đường đi u lãnh phía trước lần lượt thay đổi. Khi hắn mở mắt
ra lần nữa, không, là trợn to hai mắt. Tiếp theo, hai tay hắn đã phải gắt gao tự
che lấy miệng mình.
Trên vách đá hai bên đường là những
hang động nối tiếp nhau. Trong mỗi một hang động có hai người, một nam một nữ,
đang ở đủ loại tư thế giao hoan, đến khi vui sướng nhất thì cả hai đều sẽ chết
đi. Bọn họ mở miệng thật to, trên thân thể cùng địa phương tiếp xúc, nở ra một
đóa hoa màu xanh yêu dị. Những người đó có thối rữa nửa thân hình, có tứ chi
rơi rớt trên hang động, có từ cổ đâm ra một ngọn giáo sắc lạnh, có trên thân thể
bị thủng một lỗ lớn.... Ngũ tạng lục phủ máu me đầm đìa, phát ra mùi tanh hôi
xông vào mũi khiến kẻ khác buồn nôn. Trong những hang động trên vách đá đó, máu
vĩnh viễn sẽ không ngừng chảy, tí tách tí tách, cùng với dòng dung nham chảy xuống
đường đi, tạo thành một chuỗi hợp thanh rợn người. Vì thế, dung nham nóng bỏng
càng trở nên điên cuồng.
Cảnh Thiên cố nén lại cảm giác
mãnh liệt ở dạ dày, nhắm mắt lại không nhìn tới vách đá kia nữa, nhưng không
cách nào ức chế nổi mùi tanh hôi. Thời gian đi hết con đường đó là nửa nén
hương, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy chính mình sắp bất tỉnh luôn rồi. Thật vất vả,
ác mộng kết thúc, hiện tại dòng người đưa hắn đến trước một tòa hồng lam cung
điện âm u, sau đó dữ tợn rời đi.
Trong cung điện truyền đến tiếng
kêu thảm thiết của nam nhân, cùng tiếng rên rỉ và thở dốc phóng đãng của nữ
nhân, còn có tiếng cười sắc nhọn khiến người khác sởn tóc gáy, làm cho cả người
Cảnh Thiên đều nổi hết da gà. Cảm giác khó chịu ở dạ dày khi nãy lại bùng lên,
hắn rốt cục chống đỡ không được, tựa vào cột đá của cung điện nôn một trận dữ dội.
Tiếng người kêu bên trong ngày càng thảm thiết, rốt cục người nọ liều chết hét
to, cửa cung điện “rầm” một tiếng mở ra.
Cảnh Thiên đem mọi thứ có trong
dạ dày hắn nôn ra hết sạch, tay chân bủn rủn kéo ống tay áo lên lau miệng.
Trong lòng thầm mắng, đều là do Đậu Phụ Trắng ngươi hại ta, hiện tại đi đứng
cũng phải dựa vào tường. Bỗng nhiên từ bên trong bay ra một vật đập thẳng vào mặt
hắn. Hắn vừa cúi đầu nhìn vật kia một cái, lập tức khom lưng nôn lấy nôn để.
Theo lý hẳn nên không còn gì để nôn nữa, lại không biết vì cái gì cứ trào ra
không dừng.
Vật bay ra chính là nam nhân vừa
rồi còn kêu la thảm thiết ở bên trong, cả người nam nhân đó bị mất hết một nửa,
yết hầu, mắt mũi, xương sườn, huyết mạch giống như cành cây khô đâm thẳng ra
ngoài, bộ não vẫn còn đang co giật. Cảnh Thiên đang khom lưng chóng mặt thì
nghe thấy thanh âm yểu điệu của nữ nhân phát ra:
"Ngươi chính là người mới tới
hôm nay?"
Cảnh Thiên còn đang bận nôn mửa
giơ một bàn tay lên liên tục lắc lắc. Bỗng nhiên một hương thơm nồng nặc tràn
vào mũi hắn, sau đó, một chiếc khăn tay đỏ thẫm được đưa đến bên miệng Cảnh
Thiên. Thanh âm kia như trước vô cùng yểu điệu:
"Ai, như thế nào lại đáng
thương như vậy a, đến đây đến đây, ta rất thích ngươi nha."
Chiếc khăn kia phe phẩy trên mặt
Cảnh Thiên, Cảnh Thiên đơ người trợn mắt ra nhìn, nữ nhân trước mắt một thân
trang phục mỏng manh đỏ như lửa, không những thế ngay cả mắt và môi cũng đều đỏ
như lửa nốt, trong chiếc cổ người này ẩn hiện một viên châu phát sáng cũng một màu
đỏ rực. Cảnh Thiên suy nghĩ nàng chính là Hỏa Quỷ Vương, đang muốn mở miệng nói
chuyện, chợt thấy khuôn mặt người nọ trở nên trắng bệch rồi khẽ nứt ra, từ những
khe hở trên mặt phát ra mấy tia sáng lập lòe! Cảnh Thiên cả kinh, nhưng Hỏa Quỷ
Vương càng kinh hơn, vội kêu thị nữ lấy đến một chén thuốc, khẩn cấp ngửa đầu uống
hết sạch, lúc này mới nở nụ cười đến bên cạnh Cảnh Thiên, đến đây đi, đến bồi
ta hảo hảo vui vẻ.
Cảnh Thiên nghĩ ngươi cũng tạm
xem như một mỹ nữ, soái ca ta đây chịu thiệt chơi với ngươi một chút, Cảnh
Thiên thì thầm, để xem ta còn không thu phục được ngươi. Hỏa Quỷ Vương kia
chính là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân dám chyện trò vui vẻ với mình, đương
nhiên vui đến muốn chết muốn sống, khiến cho Cảnh Thiên được phen hồ ngôn loạn
ngữ một trận. Tuy rằng ngươi là yêu quái, nhưng cũng tạm tính là nữ nhân, chỉ cần
là nữ nhân thì tuyệt chạy không thoát khỏi lời ngon tiếng ngọt, vì thế hắn càng
thêm hăng say lựa ý tìm lời nói thêm mấy trăm câu tình thoại. Nói xong trong đầu
Cảnh Thiên không biết vì sao lại nghĩ đến khối Đậu Phụ Trắng kia, bộ dáng y hơi
cau mày nhàn nhạt cười, trên người mang theo một làn hương khí mây khói, tươi
mát lại sạch sẽ. Vì thế sau khi nói xong lời cuối cùng hắn xúc động hô to một
tiếng, “Ta, ta nguyện ý cùng ngươi thành thân, vĩnh viễn cùng ngươi ở cùng một
chỗ!”
Hỏa Quỷ Vương cảm động đến phát
khóc. Nàng dựa vào người Cảnh Thiên bắt đầu kể nỗi khổ tâm. Nàng từng là một
con hỏa quỷ tu luyện thành người, ngàn năm trước nàng yêu một nam nhân, người
này cũng sinh lòng yêu thương dung mạo của nàng, rồi lại nói sợ không thể cho
nàng danh phận. Nam nhân đó thề thốt chờ đến khi hắn công thành danh toại thì sẽ
rước nàng về, nàng dốc lòng giúp đỡ cuối cùng hắn cũng thành ý nguyện. Ai ngờ
khi đó Ly Quốc công chúa lại chọn hắn làm phò mã, hắn theo cô ta vĩnh viễn rời
xa nàng. Hắn còn vì muốn lấy được sự tín nhiệm của công chúa mà phái năng nhân
dị sĩ hại nàng trở lại nguyên hình trước mặt cô ta. Hỏa Quỷ Vương khóc đến thê
thảm, sau đó, đằng quái thương xót nên cho ta lấy được Hỏa Linh Châu, ta mới có thể một lần nữa trở lại hình người,
hơn nữa còn giữ được mỹ mạo bất lão bất tử. Cảnh Thiên, ngươi nói xem, ta có đẹp
hay không?
Cảnh Thiên ngầm nuốt xuống một
ngụm nước miếng, ngây ngô cười ha ha, đẹp, đương nhiên là đẹp. Hỏa Quỷ Vương đẩy
hắn một cái, ngươi thật đáng nghét~! Ngươi nói cùng với ta thành thân, chúng ta
tại đây lập tức thành thân đi! Bất quá nếu ngươi dám gạt ta, người ngoài cửa
lúc nãy, chính là kết cục của ngươi!
Tay áo đỏ thẫm của Hỏa Quỷ Vương
khẽ vung lên, cung điện lập tức giăng đèn kết hoa. Nến đỏ một đôi, rượu mừng
hai chén. Cảnh Thiên cười tít mắt cùng nàng uống rượu, nữ quỷ kia liền quấn
quít lấy hắn đòi động phòng. Cảnh Thiên trong lòng kêu thảm không ngừng, Đậu Phụ
Trắng à Đậu Phụ Trắng, ngươi mà không tìm được đến đây e rằng khí tiết của ta
khó giữ được rồi! Vì thế hắn âm thầm với lấy Thông Tấn Khí của Thục Sơn, báo
cho Trường Khanh biết vị trí của mình. Hắn cùng với nữ quỷ kia dây dưa chàng
chàng thiếp thiếp một hồi, rốt cuộc thành công lừa được Hỏa Quỷ Vương mang Hỏa
Linh Châu ra cho hắn xem. Sau đó đương nhiên hắn không chịu trả lại, nữ quỷ kia
làm sao chịu buông tha, móng vuốt sắc bén cào thẳng tới. Cảnh Thiên vừa nghiêng
người tránh đi vừa liên tục khấn vái, Đậu Phụ Trắng mau tới đây!!!
Không ngờ Đậu Phụ Trắng quả thật
phá cửa xông vào, y nói, Cảnh huynh đệ ta tới chậm rồi!
Cảnh Thiên vừa chống đỡ vừa la lối,
ngươi là cố ý! Ngươi mà tới chậm một chút nữa là kịp nhặt xác ta rồi đó! Còn
không mau đến giúp ta a! Sau đó hắn phóng đến sau lưng Trường Khanh, luống cuống
tay chân đem Hỏa Linh Châu nhét vào trong ngực mình. Hì hì cười, Hỏa Linh Châu
giành được rồi, Đậu Phụ Trắng, ta có lợi hại không! Trường Khanh cùng nữ quỷ
giao thủ, chợt nghe Hỏa Quỷ Vương kêu lên một tiếng, cả người chớp mắt tứ phân
ngũ liệt, sau đó lập tức hóa thành bột mịn.
Cảnh Thiên tùy tiện vỗ vai Trường
Khanh, ngâm nga, cho dù ngươi đến trễ ta cũng có thể xử lí được! Đi thôi Từ thủ
hạ! Sau đó vênh váo tự đắc đi ra ngoài đại điện. Nhưng thực đáng tiếc, hình tượng
anh hùng của Cảnh Thiên chỉ kéo dài được đến khi hắn đi qua con đường ban đầu
thì bị hủy không còn một mảnh. Hắn gắt gáo nắm lấy y phục Từ Trường Khanh mà
nôn mửa không ngừng, cuối cùng nôn đến ngất đi. Từ Trường Khanh gần như nửa đỡ
nửa ôm, vác hắn rời khỏi địa phủ, trở về quán trọ Vãng Sinh.
Post a Comment