“Ta còn
giá trị lợi dụng, bọn chúng sẽ không thương tổn ta. Ngươi yên tâm, đi ngay đi!”
“Vương
gia, ngài bảo trọng! Thuộc hạ nhất định quay lại cứu ngài!”
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 12 – Tây Hồ
Ngày thứ hai, Đức Phương và Cố Kỳ
Thụy xuất môn từ rất sớm.
Tửu quán, thư quán, trà quán
trong chợ phiên ở thành Hàng Châu vô cùng náo nhiệt. Đức Phương cùng Cố Kỳ Thụy
tìm được một quán trà, lên trên lầu tìm đến một chỗ ngồi vắng vẻ, sau đó gọi điểm
tâm sáng.
Cố Kỳ Thụy ngồi đối diện Đức
Phương, chăm chú nhìn lá trà trong chén, miệng lại nói nhỏ: “Đôi phu thê hôm
qua đều là cao thủ phương Bắc”.
Đức Phương ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi
nhìn ra được sao?”
“Có thể, người luyện võ lâu ngày,
thân hình và bộ pháp tự nhiên sẽ có dáng võ thuật.”
Đức Phương cầm lấy một cái bánh hấp,
cắn một miếng, “Phương Bắc? Lẽ nào chuyện ngày liên quan đến người Liêu?” Vừa
nói xong, Cố Kỳ Thụy đối diện bị sặc nước trà ho liền một hồi.
“Không thể nào?”
“Tại sao không? Chu gia hắn có lý
do gì để làm phản chứ? Lẽ nào ngươi tin tưởng, hắn thật sự vì chuyện phụ vương
bị Tấn Vương thúc hại chết mà thảo phạt triều đình sao?”
“Vương gia…” Cố Kỳ Thụy nghe thấy
lời đại nghịch bất đạo như vậy phun ra từ trong miệng Đức Phương thì có điểm đứng
ngồi không yên.
“Ngươi không cần kinh ngạc, chuyện
này ta có thể hiểu rõ, phụ thân chắc chắn là bị Hoàng thúc hại chết.” Đức
Phương hoàn toàn không để ý đến thái độ của hắn, chuyển đề tài, “Với thương hội
của Chu gia, muốn qua lại với người Liêu cũng không phải là chuyện khó. Có lẽ,
chuyện bọn họ dấy binh nổi loạn chính là do người Liêu giật dây.” Cậu nói xong
lại cắn một miếng bánh bao.
“A!” Cố Kỳ Thụy nhìn cậu vừa nói
vừa ăn, lòng thầm kinh ngạc, phát sinh chuyện lớn như vậy mà Vương gia vẫn còn
nuốt trôi sao?
“Ừm, cái bánh này ăn thật ngon. Kỳ
Thụy ngươi nếm thử đi!” Đức Phương nói ra một câu.
Cố Kỳ Thụy lại bị sặc nước trà lần
nữa.
Tây Hồ thành Hàng Châu nổi danh
khắp thiên hạ.
Từ thời Đường, khi Bạch Cư Dị đi
tới Hàng Châu, con đê cát trắng đã được xây dựng, Tây Hồ lập tức biến thành hòn
ngọc sáng bồi bổ khí hậu một phương.
Chỉ là hai người họ tới không
đúng lúc, hiện tại không phải mùa xuân, cho nên cũng không thể thấy được mỹ cảnh
“Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, thiển thảo tài năng một mã đề. Tối ái hồ đông
hành bất túc, lục dương âm lý bạch sa đê.” (Trích
Tiền Đường Hồ Xuân Hành của Bạch Cư Dị, dịch thơ: Loạn hoa những khiến người
nheo mắt, vó ngựa mờ che lối cỏ gầy. Thích nhất hồ đông đi chẳng xuể, dương
xanh rợp mát, rặng đê dài.)
Tây Hồ vào đông, liễu rủ trên đê,
chỉ còn những cành gầy lay động trong gió. Du khách qua lại cũng không nhiều,
chỉ là chợ phiên phụ cận lại vẫn náo nhiệt như cũ.
Đức Phương cùng Cố Kỳ Thụy đi
trên con đê cát trắng. Ở đây người rất thưa thớt, xa xa chỉ có vài bóng du
khách lẻ loi.
“Chuyện tối qua có thuận lợi
không?” Đêm qua Cố Kỳ Thụy đi ra ngoài rất lâu mới trở về, giữa bóng tối hai
người không nói chuyện với nhau, đều chỉ tự mình đi ngủ.
“Ừm, ngoài phòng có hai người
giám thị, thuộc hạ đã thoát được ra và truyền được tin tức đi. Trưa nay, một
trong hai người họ sẽ giả làm người bán hàng rong, đến Tây Hồ phía trước hội hợp
cùng chúng ta.”
“Vậy sao?” Đức Phương hiếu kỳ, “Bán
hàng rong? Là ai? Có thể cải trang giống như vậy được sao?”
“Vương gia, đây chính là nghiệp vụ
của Lục Phiến Môn kinh thành. Huống hồ nhóm người mà bệ hạ phái đi, chắc chắn
phải là nổi bật nhất.”
“Vậy thì tốt.” Đức Phương cau
mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhưng không hiểu sao ta vẫn có cảm giác chuyện có điểm
không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
Đức Phương không để ý đến hắn, chỉ
buồn bực cúi đầu suy nghĩ manh mối, “Nếu như Chu gia muốn phản, có binh khí mà
không có ngựa chẳng phải cũng vô dụng? Lẽ nào châu phủ cũng có phần trong đó?
Thế nhưng cứ coi như châu phủ có liên quan, bọn họ cũng chỉ có binh lính địa
phương, không quá vạn người, hơn nữa đa phần lão nhược; nếu như cấm quân đến
tiêu diệt, căn bản không cần vạn quân cũng có thể bình định được. Loạn Hàng
Châu cũng chỉ là một trò cười, vốn không đủ để lay động Đại Tống. Đức Phương lắc
lắc đầu, Chu gia vất vả chuẩn bị binh khí từ vạn dặm xa xôi như vậy, không thể
nào lại không nghĩ tới điểm này.
Chẳng lẽ không phải vì mưu phản?
Cậu lo lắng đi qua đi lại, tự
mình ở lại Chu gia, vốn dĩ muốn thăm dò sơ hở của bọn họ, nếu như Chu gia thật
sự cấu kết với Đại Liêu mưu đồ tạo phản, muốn gây đột biến tại biên giới Tống
Liêu, như vậy chỉ cần chú ý Hàng Châu là có thể ngăn ngừa hậu hoạn. Thế nhưng
hôm nay… mọi thứ ngày càng rối rắm…
Đức Phương nhìn chằm chằm vào mặt
nước, gió Bắc cắt qua mặt không chút lưu tình, thổi đến con mắt nhạt nhòa. Trên
mặt hồ đột nhiên nổi lên một cành hoa.
Trời ạ! Đức Phương rùng mình một
cái.
“Kỳ Thụy, chúng ta xuống chợ!” Đức
Phương sốt ruột quay đầu đi về hướng chợ.
“Vương gia? Xảy ra chuyện gì vậy?
Đi nhanh quá sẽ bị hoài nghi đó!”
Đức Phương quay đầu lại tóm ngực
hắn, “Không còn thời gian nữa! Chúng ta cần mau chóng tìm được kẻ móc nối. Nếu
chậm sẽ không kịp. Nếu biết được ý đồ của ta, bọn chúng sẽ động thủ ngay!”
“Vương gia?” Cố Kỳ Thụy trước nay
chưa từng thấy cậu khẩn trương như vậy, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đức Phương hơi run, “Kênh đào! Thứ
bọn chúng cần không phải thành Hàng Châu, mà là kênh đào nối liền Hàng Châu với
kinh thành!”
“Không thể nào! Vương gia, vì sao
ngài nghĩ vậy?” Lần này Cố Kỳ Thụy thật sự khó có thể tin được.
“Không biết, ta cũng không nắm chắc
mười phần, chỉ là đột nhiên có ý niệm này trong đầu.” Đức Phương lôi hắn một đường
đi thẳng tới chợ, “Kênh đào chính là đường vận chuyển muối và các loại hàng
hóa, liên quan mật thiết đến mạch máu quốc gia. Nếu như Đại Liêu muốn xâm phạm,
kênh đào trong nước không thông, không chỉ chiến sĩ tiền phương, mà ngay cả
lương thực của kinh thành cũng khó tiếp tế. Quá nguy hiểm! Bất luận có đúng hay
không, chúng ta nhất thiết phải đề phòng, như vậy tuyệt đối không thừa đâu!”
Hai người vội vã chạy xuống chợ.
Lúc này đã gần trưa, chính là thời
gian bận rộn nhất. Trong chợ người qua người lại vô cùng nhốn nháo, Đức Phương nhìn
thấy càng thêm ruột nóng như lửa đốt.
“Kỳ Thụy, các ngươi hẹn nhau ở chỗ
nào?”
“Chỉ nói đến quanh các lầu gác Lưỡng
Hồ, để tiện ứng biến nên không ước định cụ thể.” Cố Kỳ Thụy thấy cậu cau chặt
mày, đôi mắt đầy vẻ lo âu, không khỏi nói: “Thiếu gia, ngài càng lo lắng như vậy
càng dễ lộ sơ hở. Chúng ta cứ nên tìm một chỗ ngồi tạm đi.”
Đức Phương ngẩng đầu nhìn hắn, “Thôi
được!”
Cố Kỳ Thụy tìm một quán vằn thắn
ven đường, kéo Đức Phương ngồi xuống.
“Đại nương, cho ta hai bát.”
“A! Được được, xin đợi một chút!”
Chủ quán là một bà lão, lúc này chưa đến thời gian ăn, cho nên trong quán chỉ
có hai người bọn họ.
Vằn thắn được mang đến rất nhanh.
Bà lão bưng bát lên bàn, đang lúc rảnh rỗi, liền ngồi xuống nói chuyện với bọn
họ.
“Hai vị không phải người Hàng
Châu đúng không, nghe khẩu âm không giống cho lắm!”
Cố Kỳ Thụy cười đáp: “Đúng vậy,
chúng ta là người Khai Phong.”
A, Khai Phong là nơi rất tốt. Nghe
mấy người chèo thuyền của Chu gia nói, chợ kinh thành đến nửa đêm vẫn không
đóng cửa, điều này có thật không?
“Người chèo thuyền của Chu gia?” Cố
Kỳ Thụy đột nhiên hỏi một câu.
“À, ta quên mất, hai vị là người
nơi khác, cho nên không biết, Chu gia chính là phú gia đệ nhất ở thành Hàng
Châu này. Thành Hàng Châu nếu không phải tất cả thì cũng quá nửa, bao gồm cả trẻ
con, làm chèo thuyền ở Chu gia.”
“Cái gì?” Đức Phương vội vàng hỏi:
“Sao lại có nhiều người như vậy?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm,
nhà họ nhiều thuyền mà. Hơn nữa, một năm đến Chu gia làm chèo thuyền ba tháng
thì có thể được miễn lao dịch. Dân chúng đương nhiên sẵn sàng. Sau khi Chu gia
chiêu dụng mọi người xong, những người có tên đều được đưa ra ngoài ba dặm.”
“Cái gì? Miễn lao dịch?” Cố Kỳ Thụy
giật mình nhìn Đức Phương, Đức Phương siết chặt góc áo của mình, khớp xương dần
trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng tái đi.
“Quan hệ giữa phủ Hàng Châu và
Chu gia rất tốt.” Bà lão thấy hai người giật mình lại càng thêm hăng hái nói tiếp.
“Đại nương, vậy Chu gia có bao
nhiêu thuyền?”
“Ôi… Cái này thật sự không thể
nói rõ được. Ở thành Hàng Châu đại khái là có năm sáu mươi chiếc, còn bên
ngoài, chúng ta là người ngoài thật sự không rõ ràng cho lắm.”
“Cho một chén vằn thắn!”
“Đến ngay, xin chờ một chút!”
Bên kia đột nhiên có khách, bà
lão không tiện nói nữa, liền lập tức đi lo phục vụ.
Sắc mặt Đức Phương càng thêm trắng,
trán đã toát ra không ít mồ hôi, “Không sai đâu! Nhất định là kênh đào!”
Cố Kỳ Thụy giương mắt nhìn xung quanh,
đang sốt ruột thì nhìn thấy một người bán hàng rong trong đám người xa xa.
“Hắn tới rồi!”
Cố Kỳ Thụy bỏ tiền lại, hai người
lập tức chạy đến chỗ người nọ.
Còn cách môt con đường thì đột
nhiên có chuyện. Bên cạnh ngõ nhỏ có một con khoái mã lao ra, phi thẳng đến người
bán hàng rong kia. Bách tính trên đường kinh hãi chạy tán loạn. Trong chớp mắt
khu chợ loạn hết cả lên.
Cố Kỳ Thụy lập tức kéo Đức Phương
vào trong lòng. Giữa đám người hỗn loạn, chỉ thấy đôi phu thê hôm qua nhanh
chóng tập kích người bộ khoái cải trang làm người bán hàng kia. Vị bộ khoái bị
tập kích bất ngờ, chỉ có thể khua đòn gánh trong tay, khó khăn chống đỡ, chớp mắt
sẽ thua rồi.
Trong lòng Cố Kỳ Thụy vô cùng lo
lắng, ôm Đức Phương bay lên trời, lướt qua đoàn người thất kinh mà đi tới đầu
đường.
“Vương gia, nếu cứ tiếp tục như vậy
hắn sẽ bị giết, thuộc hạ cần đi hỗ trợ. Ngài ở chỗ này chờ, đừng đi đâu cả!”
Đức Phương sốt ruột một chút, lúc
Cố Kỳ Thụy sắp đi rồi, cậu đột nhiên kéo hắn lại: “Không được! Ngươi không thể
đi! Hắn đã bị phát hiện, như vậy sẽ không còn ai có thể mang tin tức ra ngoài.
Kỳ Thụy, hiện tại người có thể đi truyền tin chỉ có thể là ngươi thôi!”
Cố Kỳ Thụy có chút ngoài ý muốn: “Thuộc
hạ?”
“Đúng vậy! Ý đồ của chúng ta bị bại
lộ! Còn chần chừ nữa, bất cứ ai cũng không thể ra khỏi thành Hàng Châu!”
“Vậy thuộc hạ mang ngài cùng đi!
“Không được!” Đức Phương sốt ruột,
“Ta đi theo ngươi sẽ chỉ là gánh nặng cho ngươi. Ngươi đi đi, một mình ngươi lập
tức rời khỏi thành. Khi tìm được dịch trạm rồi thì lập tức cho người đưa tin về
Đông Kinh.”
Đức Phương lấy từ trong người ra chiếc
Vương ấn nhét vào trong tay hắn: “Dùng cái này làm bằng chứng, nói cho Hoàng
thúc biết, lập tức tịch thu tài sản thuộc sở hữu của Chu gia tại các bến tàu,
không cho phép bất cứ đội thuyền nào của Chu gia ra khơi!”
“Vương gia!” Cố Kỳ Thụy không dám
tin, “Lẽ nào ngài bảo ta bỏ ngài ở lại đây một mình?”
Đức Phương tươi cười, “Ta còn giá
trị lợi dụng, bọn chúng sẽ không thương tổn ta. Ngươi yên tâm, đi ngay đi!”
Cố Kỳ Thụy chần chờ đi được hai
bước, lại quay đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sầu lo.
“Đi mau!” Đức Phương gấp đến muốn
khóc, “Đi ngay!”
Cố Kỳ Thụy hạ quyết tâm, nhìn một
lần cuối cùng cùng, “Vương gia, ngài bảo trọng! Thuộc hạ nhất định quay lại cứu
ngài!” Nói xong xoay người nhảy lên nóc nhà mà đi.
Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại một
mình Đức Phương.
Cậu dựa vào tường, nhìn ra ngoài
đường, chỉ thấy người bộ khoái kia đã ngã vào trong vũng máu.
Đức Phương biết không còn thời
gian nữa, cậu hít sâu một hơi, không hề do dự mà chạy nhanh ra đường, nhập vào
đoàn dân chúng mà chạy đi, ngược lại với hướng Cố Kỳ Thụy vừa rời khỏi.
Vừa chạy được đến một con đường,
cậu đã nghe thấy đằng sau có tiếng quát lớn:
“Chặn nó lại!”
Đức Phương cảm thấy tim mình muốn
nhảy ra ngoài. Cậu không dám quay đầu, chỉ dốc toàn lực chạy về phía trước.
Đột nhiên cảm thấy sau gáy một trận
đau đớn, cả người vô lực, trước mắt trở thành một mảnh tối sầm.
Cậu nặng nề ngã xuống đất.
-------------------------
Bị bắt rồi!
Bọn chúng sẽ làm gì Đức Phương đây?
Đức
Phương quả thực là một thiếu niên vô cùng thông minh, vô cùng nhanh trí, có hiểu
biết, có tầm nhìn, ứng biến giỏi, thế nhưng dù sao cũng vẫn là một thiếu niên, vẫn
chưa thể tự bảo vệ mình, giờ lại chỉ còn một mình giữa bầy lang sói. Tiểu Cố à
Tiểu Cố, ngươi nhanh nhanh làm cho xong nhiệm vụ mà trở lại cứu Tiểu Phương như
lời hứa nha. Nếu Tiểu Phương xảy ra chuyện ta sẽ băm ngươi thành chả cho cá Tây
Hồ ăn đấy >_<
1 comments:
ha ha , Ta là người chuyên đọc ké , nhưng nhác cmt . Thật sự xin tạ tội với nàng nhé .
Post a Comment