Hắn khiếp
sợ nhìn Đức Phương, cả người đều là máu, sắc mặt đỏ ửng khác thường, thân thể
lung lay, nếu không có Thiết Lang đỡ lấy cậu, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể
đổ xuống.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Đảo mắt đã qua ba ngày rồi.
Trên dưới Chu gia gấp gáp thu dọn
hành lý, khi có thể là lập tức ly khai. Chu nhị công tử cũng không thấy đâu, kỳ
quái hơn chính là cả Bàng Tịch cũng không thấy nữa.
Đức Phương biết bệnh tình của
mình lại bắt đầu trở nặng rồi, thân thể bủn rủn lại không ăn không uống. Cơm nước
người hầu đưa vào, y chỉ có thể miễn cưỡng ăn một ít.
Có điều sinh bệnh cũng có chỗ tốt,
chính là việc canh giữ cậu lơi lỏng đi rất nhiều, tên người Liêu tên Thiết Lang
kia thường thường tiến đến trông chừng y, thấy y ôm kiếm đến nửa sống nửa chết,
nửa câu cũng không nói, liền cứ vậy bỏ đi. Hai ngày nay, thỉnh thoảng Đức
Phương nghe hắn mở miệng nói chuyện với hạ nhân mấy tiếng, mới biết được giọng
phương Bắc của hắn vô cùng nặng, bởi vậy mà rất ít mở miệng. Ngày ấy ở trên
thuyền, hai vợ chồng hắn theo sát Ngô Vệ Tử, có lẽ vì thấy Ngô Vệ Tử thân thủ bất
phàm nên có ý phòng ngừa lão.
Nghĩ đến Ngô Vệ Tử, trong đầu Đức
Phương lại hiện lên bộ kiếm pháp mà lão dạy. Cậu nhớ lão từng nói qua, nếu như cậu
sử dụng Thuần Quân Kiếm, người thường rất khó đến gần cậu. Đức Phương ôm lấy thanh
kiếm trong tay, nhiều ngày qua không hề luyện tập, thân thể lại biến thành như
vậy, không biết có thể đạt đến hiệu quả này hay không.
Thời gian ba ngày này, đối với Đức
Phương, quả thực là thứ dằn vặt cực độ.
Cả ngày chỉ có thể nằm trên giường
chờ đợi, chờ đợi tin tức, chờ đợi ly khai, hoặc có lẽ, chờ đợi cái chết?
Đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, một
tiếng rầm lớn vang lên. Có phải cánh cửa đã bị đá bay rồi không? Trong lòng Đức
Phương còn đang thầm phán đoán, cả người đã bị nhấc lên, thoáng cái bị ném ra
ngoài.
Một cú ngã này khiến cho toàn
thân cậu đau nhức như muốn gãy rời. Đức Phương chỉ cảm thấy trời nghiêng đất
chuyển, thân thể dường như không thuộc về mình nữa, thật vất vả mới từ trên mặt
đất đứng được lên, trước mắt đã xuất hiện bộ mặt cuồng nộ của Chu nhị công tử:
“Ngươi! Đều là ngươi! Khiến cho
toàn bộ tâm huyết của ta đều uống phí cả!” Con mắt hắn tràn ngập tơ máu, căm hận
trừng mắt nhìn Đức Phương, một tay nắm chặt lấy vạt áo cậu, một tay vung thanh
đao lên: “Nói! Có đúng là thị vệ kia của ngươi đã đưa tin ra ngoài?”
Ha ha, rốt cuộc đợi được rồi.
Ánh mắt Đức Phương mờ mịt nhìn
Chu nhị công tử, khóe miệng nhếch lên một tia cười, thanh âm yếu ớt mà rõ ràng:
“Là ta. Chu đông gia… Ngươi thua rồi!”
“Khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!”
Chu nhị công tử đẩy ngã Đức Phương, vung đại đao bổ xuống người cậu.
Đức Phương không kịp đứng dậy đào
tẩu, cũng không kịp né tránh. Điều duy nhất cậu có thể làm chính là, theo bản
năng rút Thuần Quân Kiếm trong lòng ra, dùng toàn bộ sức lưc xoay người phản
công Chu nhị công tử.
Dù sao kết cục cũng như nhau, cứ
liều mạng đi!
Kiếm vừa thi triển, kiếm khí tử sắc
nhất thời tỏa ra cuồn cuộn.
Máu tươi phun ra, vương đầy trên
mặt, thật nóng, đồng thời cậu cảm thấy đầu vai của mình đau nhứt từng đợt, có
phải đã đứt lìa rồi không?
Máu này rốt cuộc là của ai? Có phải
mình sắp phải chết rồi? Cũng tốt, vậy sẽ không cần phải đi Đại Liêu nữa. Cuối
cùng cậu phát sinh ý niệm này trong đầu, rốt cuộc an tâm ngã xuống đất, trong
tay vẫn gắt gao nắm kiếm.
Lúc Thiết Lang đi tới, đập vào mắt
hắn chính là cảnh tượng, Chu nhị công tử bàng hoàng nhìn vết thương phun máu dữ
dội trên ngực mình, sau đó ngẩng đầu, há miệng quay sang hắn kêu to một tiếng,
rốt cuộc liều mạng mở to hai mắt dữ tợn mà ngã xuống.
Người đàn bà tới sau cũng bị một
màn này làm cho sợ đến ngây người.
Đợi đến khi phản ứng được, ả liền
chạy vội đến bên người Chu nhị công tử thăm dò hơi thở: “Đại nhân chết rồi!” Ả
quay đầu nhìn thấy thiếu niên đẫm máu ngã một bên trên mặt đất, ngực hơi phập
phồng, vẫn còn hô hấp. Ả nảy sinh sát khí, nâng kiếm muốn đâm xuống.
“Keng!” Kiếm bị gạt ra, là kiếm của
Thiết Lang.
“Ngân Phượng, đại nhân đã chết. Kế
hoạch kênh đào cũng thất bại. Chúng ta cần lập tức rời khỏi đây! Tiểu tử này có
thể làm con tin, giữ lại còn hữu dụng.”
Ngân Phượng căm giận không cam
lòng thu hồi kiếm, lao ra cửa phòng.
Thiết Lang dùng sức rút thanh kiếm
trong tay Đức Phương ra, ném trên mặt đất, vác cậu đi ra.
Từng đợt gió lạnh như băng thổi
qua, Đức Phương bị từng đợt lay động làm cho dần tỉnh. Trong gió có chút mùi
tanh, bên tai âm thanh ầm ĩ. Cậu dùng sức nâng mi mắt, trước mắt xuất hiện một
bóng thuyền.
Thuyền? Vì sao lại có thuyền? Cậu
đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình đang bị Thiết Lang vác trên lưng. Trong
tay cậu trống trơn. Kiếm! Kiếm mất rồi! Thì ra mình thật sự chưa chết?
Phía sau truyền đến tiếng kêu. Đức
Phương quay đầu lại thoáng nhìn, mơ hồ trông thấy hình như là binh lính cấm
quân. A, đã đánh vào thành Hàng Châu rồi. Ha ha, tốt! Như vậy bọn chúng là đang
chạy trốn.
Thiết Lang nhảy vài bước lên ván
thuyền, phát hiện trên lưng có động tĩnh. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất đừng
có nhúc nhích!”
Thuyền này đã sớm được Chu gia
chuẩn bị chu đáo, Thiết Lang Song Sát vừa lên thuyền, thủy thủ liền chém đứt
dây thừng, giương thuyền nhổ neo. Trên bờ rất nhanh tụ tập rất nhiều cung thủ, tinh
kỳ bay phấp phới, vừa nhìn khí thế thế trận là biết quả nhiên cấm quân đã tới rồi.
Thiết Lang bỏ Đức Phương từ trên
vai xuống, đem kiếm gác lên cổ cậu.
“Hừ, các ngươi ai dám phóng một
mũi tên, thì đừng mong cứu Bát Hiền Vương của các ngươi trở về.”
“Vương gia!” Một tiếng hét kinh
hãi từ trong đội quân trên bờ vang lên, một người chạy vọt ra, chính là Cố Kỳ
Thụy, “Đừng bắn!”
Hắn khiếp sợ nhìn Đức Phương, cả
người đều là máu, sắc mặt đỏ ửng khác thường, thân thể lung lay, nếu không có
Thiết Lang đỡ lấy cậu, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.
Nhiều máu như vậy, là của cậu
sao? Lòng Cố Kỳ Thụy thắt chặt lại. Thuyền đã chậm rãi rời khỏi bến tàu, Cố Kỳ
Thụy lòng nóng như lửa đốt nhìn Đức Phương, đột nhiên phát hiện cậu tựa hồ như
đang nhìn hắn mỉm cười, môi khẽ mở, không nghe được âm thanh, nhưng khẩu hình
kia, rõ ràng là đang nói: “Làm tốt lắm!”
Cố Kỳ Thụy chỉ cảm thấy toàn bộ máu
nóng trong mình xông vọt lên đỉnh đầu, thật muốn liều lĩnh xông lên thuyền.
“Đại nhân.” Lúc này phía sau truyền
đến một thanh âm.
Cố Kỳ Thụy quay đầu lại, là một
giáo úy trong quân. Vóc người của hắn không cao, con mắt không lớn nhưng đặc biệt
có thần: “Xin Cố đại nhân để tiểu nhân thử xem. Tiểu nhân có biện pháp cứu
Vương gia.”
“Hả?” Cố Kỳ Thụy nhìn con thuyền
đi ngày càng xa, con mắt Thiết Lang đang nhìn mình chằm chằm, hắn vội kéo giáo
úy kia qua một bên, “Nói thử xem!”
“Tiểu nhiên có thể bắn một lúc
hai mũi tên. Chỉ cần một mũi tên bắn trúng người đàn bà kia, mũi còn lại bắn
trúng cánh tay người đàn ông đang cầm kiếm…”
“Không được, như vậy quá mạo hiểm!”
“Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối nắm
chắc. Chỉ cần sau đoàn người có một kẽ hở là được. Bọn chúng sẽ không chú ý
đâu.” Ánh mắt giáo úy kia sáng quắc.
Thuyền rời đi. Bến tàu bên kia chỉ
có một con thuyền đánh cá, cho dù xuống biển cũng không có khả năng đuổi kịp
thuyền lớn của Chu gia. Lòng Cố Kỳ Thụy hiểu rõ, còn đợi như vậy thì sẽ muộn.
Hắn quay đầu nhìn giáo úy: “Ngươi
tên là gì?”
“Mộ Vân Phong.”
“Được. Giao cho ngươi.” Cố Kỳ Thụy
vén vạt áo, nhảy xuống chiếc thuyền cá, lập tức khua mái chèo đuổi theo thuyền
lớn.
Thiết Lang nhìn Cố Kỳ Thụy chèo
thuyền đuổi theo, cười lạnh: “Tiểu Vương gia, lẽ nào thị vệ của ngươi cho rằng
làm như vậy có thể đuổi kịp chúng ta? Thật đúng là một lũ ngu xuẩn.”
Đức Phương khẽ mỉm cười, “Như vậy
các ngươi cho rằng, tự mình có khả năng trốn thoát khỏi vòng vây của thủy quân
Đại Tống?”
“Hừ, nếu thật sự có lúc đó, ta
cũng nhất quyết không tha cho ngươi.”
Đức Phương nhắm mắt lại, nghĩ cứ
đứng như vậy cũng đã hao hết tinh lực của cậu rồi. Thực sự không muốn nói thêm
câu nào nữa. Đột nhiên, Thiết Lang phát ra một tiếng kêu, cánh tay giữ lấy Đức
Phương cũng buông lỏng.
Đức Phương không còn chỗ dựa, lập
tức nhũn ra té trên mặt đất. Cậu chỉ nghe thấy một tiếng xé gió truyền qua tai,
vừa nhìn qua, người Thiết Lang đã trúng liên tiếp mấy mũi tên, trợn mắt nhìn lên
bờ. Ngân Phượng ở một bên cũng đã trúng tên. Sĩ tốt trên bờ vừa thấy Vương gia thoát
khỏi vây khốn, lập tức bắn cung. Làn tên như mưa hướng thẳng tới Thiết Lang, hắn
chỉ có thể không ngừng khua kiếm trong tay chống đỡ.
Đây là cơ hội tốt để trốn thoát. Đức
Phương thử vài lần, nhưng không thể nào đứng dậy được. Vì vậy cậu không thể làm
gì khác hơn là tay chân cùng sử lực mà bò, hướng thẳng tới mép thuyền. Rốt cuộc
cũng đến được mép thuyền, cậu cắn răng, dựa vào mép thuyền, chậm rãi đứng lên.
Trên biển cách đó không xa, Cố Kỳ
Thụy đang chèo chiếc thuyền nhỏ tới gần. Hắn thấy Đức Phương nằm bò trên mép
thuyền, sắc mặt đại biến, “Vương gia cẩn thận!”
Đức Phương nghe hắn hét lớn, chỉ
kịp nghiêng người, trên lưng đã có vật gì hung hăng tiến vào cơ thể. Một trận
đau nhức kéo đến khiến cậu không còn chống đỡ được nữa, thân thể lung lay,
trong một khắc ngã xuống, cậu dùng sức chống đỡ mép thuyền, đem toàn bộ thân thể
quăng vào biển rộng.
Nước biển băng lãnh thoáng cái ập
vào trong mũi miệng, cảm giác hàn lãnh đến tận xương chiếm lấy toàn bộ ý thức,
cậu nặng nề ngất đi.
-----------------------
Ây da lại
bị thương rồi đó. Cố Kỳ Thụy ngươi bơi thuyền nhanh lên nhanh nữa lên nàoooooooo!
Post a Comment