Mar 17, 2013

[Thiều Hoa] Chương 01 - Du thành sơ ngộ

Written By Tích Vũ Lầu on Mar 17, 2013 | 15:11

“Hiểu lầm? Ngươi đừng tưởng ta uống say, ta biết hết, ngươi đang xem phong thủy.” Đối phương giật lấy Đồng Thanh Kính thoải mái ngắm nghía.



Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 01 – Du thành sơ ngộ


Đỉnh Thục Sơn quanh năm mây phủ, nhưng gần đây Thanh Vy chưởng môn quan sát tinh tượng đã giật mình phát hiện, Thiên Cương đã tan mà Địa Sát chưa hợp, báo hiệu điềm đại hung.

“Chưởng môn, đêm khuya triệu kiến đệ tử, không biết có việc gì phân phó?” Từ Trường Khanh vội vàng đi đến, đạo bào trắng tuyết lưu động xuất trần.

“Trường Khanh, gần đây tinh tượng có biến, trong thành Du Châu xuất hiện tà khí dày đặc, con hãy lập tức hạ sơn tra cứu nguyên do.”


“Vâng!” Từ Trường Khanh đáp ngắn gọn, lập tức xoay người rời khỏi.

Đợi Từ Trường Khanh ra khỏi Vô Cực Các, Thương Cổ không kiềm chế được lên tiếng, “Sư huynh, huynh biết rõ Trường Khanh đi chuyến này tất gặp kiếp nạn, vì sao còn phái nó đến Du Châu?”

“Đúng vậy, tinh tượng xuất hiện đại hung, nhưng từ một quẻ tính ra, là Thục Sơn gặp nạn, không phải Trường Khanh gặp nạn, ta phái nó hạ sơn, kỳ thực muốn nó tránh được kiếp nạn này.”

“Huynh không nói sớm, khiến đệ mất công lo lắng.” Thương Cổ quở trách.

“Thương Cổ đệ cũng biết yêu thương ái đồ sao?” Thanh Vy mỉm cười.

Thương Cổ vốn là người tính tình nóng nảy, xưa nay không để ai vào mắt, cho dù là chưởng môn, lão cũng không nể mặt được mấy phần. Từ Trường Khanh là đệ tử do chính tay Thương Cổ thu nhận, xưa nay đều được lão giáo dục vô cùng nghiêm khắc, không cho phép nửa điểm qua loa. Hôm nay Trường Khanh trưởng thành rất có tạo nghệ, cũng không uổng phí ngày đó các vị trưởng lão nhẫn nhịn giao đứa trẻ mình yêu thích vào tay Thương Cổ.

Phàm mỗi khi nhắc đến ái đồ Trường Khanh, ánh mắt Thương Cổ nóng nảy kia lập tức sẽ mềm đi không ít, “Có thể không đau lòng sao? Huynh xem Trường Khanh đã hai mươi bảy tuổi rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

“Nếu Trường Khanh gặp được người hữu duyên, mệnh kiếp có thể phá giải.”

“Có trời mới biết người-hữu-duyên rốt cuộc là cái thứ gì!”

“Không ai biết, chúng ta chỉ có thể bình tĩnh đợi kỳ biến thôi.”

Thương Cổ thở dài, “Chỉ mong nó thật sự tránh được kiếp nạn này! Mà Thục Sơn chúng ta gặp nạn, rốt cuộc là nạn gì?”

“Chuyện này đệ không cần phải xen vào, ta tự có tính toán.”

“Hừ!” Thương Cổ buồn bực phẩy tay áo bỏ đi, miệng còn không thôi càu nhàu, “Cổ cổ quái quái…”

Trong lúc đó, Từ Trường Khanh sớm đã ngự kiếm đến thành Du Châu.

Lúc này chính giữa hội Nguyên Tiêu, khắp nơi đều là đèn hoa rực rỡ, cảnh trí náo nhiệt tốt lành, không hề có dấu hiệu của yêu khí. Từ Trường Khanh ngầm suy đoán, thành Du Châu nhìn bề ngoài vô cùng phồn hoa, sợ là mình ở Thục Sơn đã lâu, không hiểu được nhân gian khói lửa.

Không có ý ngắm cảnh, thân là đệ tử Thục Sơn, y biết rõ sứ mệnh của mình, trong tay cầm chắc Đồng Thanh Kính thái cực bát quái, y cố gắng tìm kiếm tà khí mà chưởng môn suy đoán, thế nhưng không biết tại sao, y càng rời xa Thục Sơn thì tà khí lại càng yếu ớt.

Đang lúc suy tư thì bất ngờ có một bàn tay túm lấy vạt áo y, vừa vặn đặt ngay giữa ngực, đạo bào sa mỏng trắng muốt không dính bụi thường ngày bị đối phương túm đến nhăn nhúm. Trường Khanh mi gian cau lại.

Với thân thủ của Từ Trường Khanh, chế trụ cổ tay đối phương dễ như trở bàn tay, thế nhưng y thấy đối phương thần trí bất minh, trên người nồng nặc mùi rượu, rốt cuộc đành buông ra, không muốn cùng người say chấp nhặt.

“Ê! Tính cho ta một quẻ!” Đối phương rất không biết điều càng tóm chặt hơn.

Từ Trường Khanh bất đắc dĩ không biết làm sao, lẽ nào mình giống giang hồ thuật sĩ như vậy? “Có phải ngươi đã nhận nhầm người không, ta là người tu đạo…”

“Hiểu lầm? Ngươi đừng tưởng ta uống say, ta biết hết, ngươi đang xem phong thủy.” Đối phương giật lấy Đồng Thanh Kính thoải mái ngắm nghía.

Từ Trường Khanh tay chân đều vướng víu, bất đắc dĩ đứng thẳng người quay mặt hướng đối phương, “Đây là Đồng Thanh Kính của Thục Sơn, là vật dùng để hàng yêu phục ma…”

“Ít nói nhảm đi! Lề mà lề mề.”

Chỉ e gặp phải rắc rối, lại nhận ra mình đang đứng ở giữa đường, đôi co với người khác có điểm không thích hợp, cân nhắc một lát, Từ Trường Khanh quyết định kéo hắn vào một ngõ nhỏ, nhìn quanh thấy bốn bề lặng lẽ, y mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn tính cái gì?”

“Tính xem bao giờ ta trở thành người giàu có nhất Du Châu!”

“Giàu có nhất Du Châu? Được.” Từ Trường Khanh từ nhỏ có học qua thuật bói toán Âm Dương Ngũ Hành, nên thứ này cũng không quá khó.

Nhưng y tính đến nửa ngày cũng không lên tiếng, người kia không nhịn được hỏi, “Tính thế nào rồi?”

Từ Trường Khanh nhíu mày, “Thực sự không tính được, bởi vì số mạng của tiểu huynh đệ không được bình thường, sợ rằng…”

“Ngươi nói cái gì?” Đối phương vẻ mặt không tin, “Ngươi có biết xem tướng không đây? Cẩn thận ta đập bể chiêu bài của ngươi!” Hành động còn nhanh hơn lời nói, hắn lập tức nắm tay đáp lên mặt Từ Trường Khanh, “ba” một tiếng, khuôn mặt trắng nõn đã hằn rõ chưởng ấn.

Từ Trường Khanh xây xẩm mặt mày, ngay cả Kiến Ngôn Kiếm trên lưng cũng bắt đầu rục rịch, phát ra tiếng long ngâm, toan vọt ra khỏi vỏ, cũng may Từ Trường Khanh nhanh chóng chặn lại, thu kiếm trở về bao.

Y thùy hạ mi mắt, hồi lâu không lên tiếng, người tu đạo nên biết bình tĩnh tự giữ.

Thấy đối phương không đánh lại, người kia tiếp tục kêu lên: “Buôn bán cũng không thể bất nhân! Đây, thưởng cho ngươi một văn tiền!” Nói rồi, hắn lập tức quẳng một văn tiền lên người Từ Trường Khanh.

“Không cần!” Từ Trường Khanh tự nhiên không cần tiền, nếu cầm tiền, thật đúng là thành giang hồ thuật sĩ rồi.

Vì vậy, hai người bắt đầu xô đẩy nhau đứng lên.

Từ Trường Khanh còn có chuyện trong người, dưới tình thế cấp bách nên lực đẩy cũng mạnh, hơn nữa, y là người luyện võ hơn hai mươi năm, đối phương tự nhiên không tránh được, “phốc” một tiếng ói ra toàn thân Từ Trường Khanh.

Ngõ nhỏ nhưng gió lớn, quét qua lạnh đến thấu xương, mùi rượu từ lâu đã tán đi rồi.

Y đứng ngược với hoa đăng, cho nên hắn không nhìn ra thần sắc y lúc này, nhưng chắc là, mặt xám thành tro.

“Ngươi không nhận một văn tiền của ta? Muốn ta đền ngươi y phục?” Thiếu niên cười vô lại.

Từ Trường Khanh tức khắc phất tay áo quay đầu muốn đi, đối phương lại vô thức tóm chặt lấy cổ tay y, “Vậy ta mang ngươi về thay rửa sạch sẽ…”

Từ Trường Khanh cân nhắc một lúc, cũng được, đạo bào ô uế mà đi ra ngoài xác thực làm nhục đạo!

-----------------------------------

Thiên thật là khó đỡ, mới gặp đã hết xoa lại nắm, hết nắm lại ôm, hết ôm lại nôn. Mà làm gì thì làm, sao lại đi đấm vào mặt người ta thế??? Cái mặt người ta là quốc bảo nha, ngay cả sờ còn không được tự tiện sờ chứ đừng nói là đấm nhá >"<

6 comments

Anonymous
3/17/2013 9:19 PM Reply

Đúng là hành động và thái độ vô lại của du côn Du Châu Cảnh Thiên :))

3/17/2013 9:55 PM Reply

Èo, bạn Thiên côn đồ quá :))~ Mới gặp mà đã đánh người ta, trời ơi, vào cái mặt "người gặp người nhớ, hoa gặp hoa nở" nữa chứ ==' Đáng bị trừng phạt lắm!!!

Lần gặp đầu tiên để lại ấn tượng k mấy đẹp đẽ :))~

3/25/2013 3:36 PM Reply

Ta tự bó tay ta rồi =)) Đọc Tiết tử xong nhảy qua chương 2 luôn =))

Du thành sơ ngộ lại nôn ra đầy mình người ta. Còn đánh vào "quốc bảo" >"< Ai nha, Cảnh Thiên bị trừ điểm trong mắt mỹ nhân rồi =))~

3/25/2013 3:42 PM Reply

Ta cũng bó tay nàng luôn đó, đọc vậy cũng ko thắc mắc gì =)))

Cha Thiên đúng là vũ công, vừa gặp đã đấm vào mặt người ta thế rồi, nát ruột =)))

3/27/2013 5:41 AM Reply

Thì thấy ngộ ngộ mới nhảy lại Mục lục coi đó =))
"Vũ công", "vũ công" a~~~ =))

7/18/2013 8:31 PM Reply

Mới chương đầu mà ta đã thấy Khanh bị Thiên hành hạ rồi!!! Không lẽ bộ này lại ngược nữa sao nàng ơi???

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục