Nov 30, 2013

[Đam mỹ | Lịch sử | Sơn Hà Vĩnh Tịch] Chương 19

Written By Tích Vũ Lầu on Nov 30, 2013 | 15:57

“Ta chỉ là tiếc rượu. Nghe nói nó quý như vàng.”
“Quý như vàng lại làm sao? Thứ mà ngươi đang vò nát, chính là toàn bộ thiên hạ.”
“Vậy nếu như ta nói, muốn thiên hạ này thì sao?”

Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 19 – Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự

[Sơn Hà Vĩnh Tịch] Chương 19 - Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự
Y phục đỏ thắm thần sắc thẫn thờ, nàng vẫn là một Hồng Tụ khuynh tình tuyệt sắc.
Nàng cười nhẹ, xuống xe ngựa, vừa ngẩng đầu đã thấy Lưu Châu đang đứng đón ở cửa lớn phủ An Định Công, “Chào Hồng Tụ cô nương, An Định Công và phu nhân đều đang ở yến thính (phòng tiệc) rồi.”
“Đã để An Định Công và phu nhân đợi lâu!”
“Mời đi bên này!”
Nàng vẫn bước đi bình thường, không hề có trạng thái bất thường nào. Nàng cố ý thay một bộ vũ y hồng sắc với tay áo thật dài, quét qua mặt đất, mắt phượng lóe lên vô cùng động nhân. Một tuyệt đại giai nhân như vậy, thảo nào ngay cả Thái tử cũng bị mê hoặc, Phiêu Bồng cùng đám hạ nhân tán gẫu dưới hành lang, nhìn vào đôi mắt xa xa, phong cảnh đột nhiên trở nên kiều diễm.
“Nghe nói Hồng Tụ cô nương kia chính là người thân cận bên cạnh Thái tử điện hạ, tương lai Thái tử lên ngôi khẳng định cô ấy cũng trở thành một hoàng phi, thật đúng là bay lên đậu cành cao làm phượng hoàng rồi.”
“Đúng vậy, cô ta chẳng phải vốn chỉ là một nha đầu ở Thúy Liễu Hạng được chủ gánh hát tìm được sao, Thúy Liễu Hạng kia là nơi nào? Chính là nơi những kẻ thấp kém nhất sinh sống đó.”
“Ôi chao, đó chẳng phải là cái ngõ nhỏ mà vào đêm không ai dám đi qua đó sao? Bình thường chỉ có vài tên dân đen qua lại sinh sự thôi…” Bàn tán chuyện của người khác là phương thức giải lao tốt nhất, vì vậy mà hăng hái của đám tiểu tử nha đầu này đột nhiên tăng vọt.
Phiêu Bồng nhìn thấy mọi người ở Lê Hương Viện đã được truyền đến phòng tiệc, trang phục ai nấy đều vô cùng đẹp, người đánh xe ngựa bên cạnh hớn hở, rướn cổ qua nhìn, một lát sau chọc chọc cánh tay Phiêu Bồng, “Ta nói này, nếu như chủ tử của chúng ta có được giang sơn này, các cô nương ở Lê Hương Viện chẳng phải cũng được vào cung, cũng coi như được…”
Phiêu Bồng lập tức đưa tay bịt miệng hắn, “Lời này không thể nói bừa, nếu như để An Định Công nghe được, ngươi đừng mong được tiếp tục ở trong phủ làm việc nữa.”
Người nọ lại chẳng sợ hãi chút nào, “Hoảng hốt cái gì? Chẳng phải chỉ là chúng ta lén lút nói với nhau thôi sao? Cũng không phải chỉ là một ngày hai ngày, người người khắp đầu đường cuối ngõ đều nói vậy, phương Bắc một mực không đồng ý, xem ra họ cũng không xem trọng Thái tử điện hạ, cho nên hoàng thượng đã phải hoãn lại việc truyền ngôi, trước mắt người mà ngài yêu thương nhất chính là chủ tử của chúng ta, có gì là không thể chứ?”
“Ta kêu ngươi đừng nói nữa!” Phiêu Bồng chính là thư đồng thân cận nhất của Lý Tòng Gia, tự nhiên biết được sự lợi hại của việc này, lập tức đẩy hắn sang một bên, “Mau điều khiển xe ngựa của ngươi cho tử tế, đừng có ở đây nói chuyện tào lao nữa. Thấy chủ tử của chúng ta nhân hậu, các ngươi liền làm càn đúng không!”
Dẹp xong chuyện không đâu vào đâu này, mọi người liền tản đi.
Phiêu Bồng thấy bốn bề yên tĩnh, cũng đi đến yến thính dặn dò kẻ dưới.
Không ai để ý, cuối hành lang gấp khúc thông tới thiên uyển, một nam tử áo vải nâu đang giương mày kiếm đầy sát khí.
Đoàn người của Hồng Tụ đi vào trong sảnh.
Rốt cuộc có thể thấy lại một lần nữa người thiên thủy một màu. Đáy lòng nàng thầm thở dài, vô luận là lúc nào, y vẫn luôn như thế này, trước sau vân đạm phong khinh, tia cười nhợt nhạt, ngay cả trời long đất lở vẫn cứ bất động thanh sắc ngồi thưởng trà, khi nào mới có thể thấy được y kinh động đây?
Có thể cũng không bao giờ còn cơ hội này nữa.
Hồng Tụ ổn định tâm thần, hành lễ theo quy củ. Nàng vốn là ca nữ mà Nga Hoàng vô cùng yêu thích, cho nên Nga Hoàng cũng không quá giữ quy cách, đi qua đỡ nàng dậy, vui vẻ nói chuyện ca khúc hôm nay với nàng.
Lý Tòng Gia nhàn nhạt ngồi ở một bên nhìn các nàng, khắp sảnh phủ một màu ca vũ hân hoan. Trăng gió sênh ca nhuốm cả vào cây cỏ. Nhẹ nhàng đọc, bước đong đưa, nhặt hoa nâng chén cười.
Vốn dĩ nhân gian yên hỏa có bao nhiêu tươi đẹp.
Các nàng cùng nhau trò chuyện thật vui, nhưng trong lòng ai cũng chứa đựng một nút thắt không cách nào gỡ được.
Bọn họ chỉ biết hôm nay phu nhân mơ thấy ác mộng, sau đó uống thuốc của đại phu nên mọi việc đều quên hết. Mà Hồng Tụ, lại cất giấu một thân bí mật.
Các nàng đều là vì một người nam nhân.
Các nàng đều muốn thấy y tiếu nhược xuân phong, nhặt hoa mỉm cười.
Cánh tay Hồng Tụ mơ hồ đau, còn chưa đến thời gian nguy hiểm, nhưng lại khiến tâm nàng cả kinh. “Hồng Tụ?”, Nga Hoàng thân thiết nhìn nàng. “Không sao!” Nàng quay người nhìn về phía Lý Tòng Gia, “An Định Công, Thái tử dặn tiểu nữ đưa đến Thanh Hoan Tửu từ Sanh Đỉnh Lâu đặc biệt nhất của năm nay, khác hẳn với ngày xưa, mời An Định Công đánh giá.”
Lý Tòng Gia thoải mái đứng dậy, “Thay ta nói lại, đa tạ Thái tử ca ca.” Động tác của y khiến một thân tử đàn hương khí tỏa ra khắp xung quanh.
Lại là như thế, nhất cử nhất động của y đều có thể khiến cho cảm xúc Hồng Tụ lên xuống thất thường. Nàng vô cùng căm ghét bản thân như vậy, nàng đã nhìn thấy rõ hết mọi bi thương trên đời ở Thúy Liễu Hạng, hôm nay có được một ít phú quý, sao lại không thể vượt qua được một chút mê hoặc này?
Đến tột cùng vì sao mà nàng cứ nhớ kỹ y như vậy? Nhớ về y, thậm chí mỗi khắc đều không quên được hồn tử đàn đó. Nàng ngẫm lại, rồi lại cảm thấy nghi ngờ này rất buồn cười, nếu như biết rõ, nàng sớm đã thoát ra rồi còn đâu.
Cùng lắm đều là trêu đùa, đều là xui rủi.
Mấy nàng linh nữ tiến lên tiếp nhận bản nhạc mới sáng tác, lập tức hợp tấu đàn ca. Giống như chim hồng loan vì người mà ràng buộc, từng con từng con xếp thành hàng? Mảnh lụa đỏ giăng mắc rực rỡ, bóng lưng mảnh mai tấu Tương Tư Cầm, mắt phượng hẹp dài quay nhìn lại, lập tức có thể xóa đi mọi ưu phiền, thế gian làm sao mà không thành say hết lượt?
Hương cẩm tú ôn nhu như vậy, tình thâm ý thiết tri âm dắt tay.
Nga Hoàng thưởng thức màn ca vũ trước mắt, nhưng lại bất giác nhìn sang Lý Tòng Gia một thân thư bào hoãn đái, tay y cầm phiến quạt tơ vàng trắng thuần, cây quạt đó chí ít cũng đáng nghìn lượng hoàng kim, nhưng lại không che được chút quang hoa nào trên người y.
Y đã từng nói qua, “ấp nhượng nguyệt tại thủ, động diêu phong mãn hoài” [Lúc gấp vào thì như trăng trong tay, khi mở ra thì gió đầy lòng – Đã chú thích]. Y là người rất yêu những trò chơi hồng trần này, nhưng xưa nay chưa hề dốc hết toàn lực nhập cuộc, y chỉ ở ngoài mà nhìn, mà thưởng thức, mà yêu. Y chưa từng để mình tuẫn táng trong đó. Không ai có thể nói bừa y sẽ là thiên hạ vô song của ai. Nhưng Lý Tòng Gia thì đã từng một mực tin tưởng, Lý Hoằng Ký sẽ là như vậy.
Người túy sinh mộng tử xưa nay chưa bao giờ là y, mà là những người xung quanh y.
Nga Hoàng, Hồng Tụ, thậm chí Lý Hoằng Ký, Triệu Khuông Dận, tất cả bọn họ đều bị nhiếp hồn đoạt phách, cho dù đó không phải là chủ ý của Lý Tòng Gia, bất luận lúc nào y cũng đều nhàn nhạt như núi xa, thế nhưng bức tranh kia, không phải chỉ có sơn hà.
Mà còn có ai?
Đồng dạng một câu nói, vang lên trong lòng hai nữ tử.
“Chu nhật quang tố thủy, hoàng hoa ánh bạch tuyết. Chiết mai đãi giai nhân, cộng nghênh dương xuân nguyệt.
Giai thượng hương nhập hoài, đình trung hoa chiếu nhãn. Xuân tâm úc như thử, tình lai bất khả hạn.
Xuy lậu bất khả đình, đoạn huyền đương canh tục. Câu tác song tư dẫn, cộng tấu đồng tâm khúc.”
[Trích Xuân ca tam thủ, khúc thứ 15 trong Tử Dạ Tứ Thời Ca, tạm dịch:
“Mặt trời chiếu nước trong, hoa vàng ánh tuyết trắng. Ngắt mai đợi giai nhân, cùng tiếp đón mùa xuân.
Trên thềm hương nhập lòng, trong đình hoa chói mắt. Xuân tâm nồng như vậy, tình đến không thể ngăn.
Cuồn cuồn không thể ngừng, đàn đứt dây nối lại. Cùng nhau lòng dẫn lối, cùng tấu khúc đồng tâm”].
Cùng tấu khúc đồng tâm, chỉ mong cùng tấu khúc đồng tâm, một đời này của nữ tử, chẳng qua chỉ cầu đạt được nguyện vọng này là có thể coi như hạnh phúc. Thế nhưng bản thân mình thì sao, Hồng Tụ vũ tẫn phồn hoa, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được đằng sau nhất mục trùng đồng kia có một tia sợ hãi.
Luôn luôn có người khen nàng đẹp, cho dù là khi còn ở trong Thúy Liễu Hạng, thế nhưng khi gặp y, nàng thậm chí còn chưa chạm được vào cổ tay mỹ lệ phong hoa mà Lý Hoằng Ký luôn khắc nhớ.
Không phải ai cũng có thể trở thành một truyền kỳ, ngay cả nàng hôm nay dấn thân vào trong đó, bên tai đàn sáo ngân vang, trước mắt màn mỏng lay động, say sưa ngập phòng.  
Cũng không chạm được tới y.
Thiên hạ không ai chạm được tới y.
Hỏi thế gian, ai còn có thể “dạ vũ nhuộm thành thiên thủy bích”, ai còn có thể “một cổ tay say thiên hạ”, ai còn có thể “tư khuynh quốc”, ai còn có thể “giở tay nhấc chân đều là kinh hồng”?
Khó trách Lý Hoằng Ký muốn giết y. Sự tồn tại của y vĩnh viễn đều là cây gai trong lòng người. Không đau không ngứa, nhưng vĩnh viễn không thể nhổ bỏ. Bất cứ lúc nào cũng như muốn nhắc nhở ngươi, y còn ở đó, thì ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Lý Tòng Gia ngồi ở ghế trên chậm rãi ngâm nhẹ theo làn điệu, thanh âm đặc biệt thấp, y nhìn ra hàng lang hoa ngoài cửa, y đang nghĩ đến một người.
Y ngồi ngay bên cạnh Nga Hoàng nghĩ đến một người khác.
“Tòng Gia? Rượu kia mang xuống dưới trước, hay là cứ để đây lát nữa uống luôn?”
Y nhìn nàng, “Cứ để bọn họ đưa qua đây đi.”
Đầu tiên, có người bưng đến một bình rượu nho nhỏ, Lý Tòng Gia nhìn bình rượu bạch ngọc đặt hơi nghiêng bên cạnh mình, “Sức khỏe nàng hôm qua không được tốt, đại phu nói mấy ngày này nàng không được uống rượu.” Lời nói của y khiến Nga Hoàng thở dài một hơi, “Giờ thì chàng lại nghe lời đại phu nhất rồi.”
Lý Tòng Gia cười, “Cực phẩm đương nhiên muốn tự mình độc chiếm.”
Nga Hoàng đang ngậm một quả mơ, nghe xong liền muốn mắng y, lại bận tâm còn có người ngoài nên chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, còn mang theo một chút e thẹn, dọa cho Lưu Châu đứng ở bên cạnh không dám nhìn hai người họ luôn.
Hương rượu say người, y đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi người đến nói nhỏ vài câu. “Thế nào?” Nga Hoàng nhìn qua, Lý Tòng Gia chỉ xua tay, “Ta lập tức sẽ trở về. Dừng một chút!”
Những linh nhân bên dưới lễ phép lui ra.
Y muốn làm cái gì?
Lý Tòng Gia sai người lấy ra Sơn Hà Cẩm. Phiêu Bồng khó hiểu nhưng vẫn làm theo, hầu hạ y thay áo, thanh huy ngập phòng. Sơn Hà Cẩm độc nhất vô nhị, người bình thường không thể làm toát lên được vẻ cao quý cùng phong nhã vô song này, miễn cưỡng mặc vào thì chỉ phá đi tạo vật đẹp đẽ của thiên hạ. Thế nhưng An Định Công mặc vào, Phiêu Bồng buộc phải thừa nhận, chỉ có thể khẳng định một câu, Sơn Hà Cẩm đích xác xứng đôi với An Định Công.
Y không phải là người bình thường.
Lúc Lý Tòng Gia trở lại, toàn bộ người trong sảnh đều ngừng thở không biết phải thế nào cho phải, y chỉ cười, “Tiếp tục!” Thần sắc Nga Hoàng sửng sốt rõ ràng: “Tòng Gia…”
“Không việc gì, các ngươi tiếp tục, hôm nay ta vui vẻ nên lấy nó ra thôi.” Y nói vô cùng nhẹ, nhẹ hất ống tay áo, sơn hà thất sắc. Toàn bộ đều trở thành tấm nền cho người ngọc quang hoa.
Hồng Tụ chỉ vừa nhấc tay nhìn qua, lại giống như thấy quang cảnh ngày diệt vong luôn vậy, sơn hà vạn lý như ẩn như hiện cùng tơ gấm thanh thiển bích sắc, một quốc gia Nam Đường lớn như thế, mà ngoại trừ Lý Tòng Gia, lại không còn một ai có thể mặc được nó nữa.
Sơn Hà Cẩm, Hồng Tụ thở dài, y sinh tại thịnh thế nhưng thân lại phiêu diêu, nếu như thật sự bắt y phải đối mặt với sơn hà này, vậy thì sẽ là cảnh tượng gì? Ngươi làm sao có thể để y vào giữa gươm đao chiến hỏa, phong mang này đều chỉ có thể xuyên qua thân thể, y không phải người có thể gánh vác hai chữ “thương sinh”.
Y chỉ có thể tùy gió bay đi.
Mọi người của Lê Hương Viện ngày thường có bao giờ gặp được cảnh tượng này, nhất thời đều luống cuống hết tay chân, ngay cả ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu nữa, muốn nhìn y cho rõ, rồi lại sợ cách biệt thân phận, trong khoảng thời gian ngắn bao nhiêu ý niệm, tâm tư chuyển qua, cùng lắm đều chỉ là một màn mưa bụi. Mấy đôi tay trắng ngần gẩy đàn đều có chút không chuyên tâm, len lén liếc hai mắt nhìn lên, liền thấy rõ một cổ tay tuyệt đại.
Y có thể khiến cho các nàng mê luyến, còn mang theo không biết bao nhiêu ngưỡng mộ. Con người có thể sở hữu toàn bộ cái đẹp trên đời, thế nhưng đẹp chung quy cũng chỉ là cái vỏ, những nữ tử này cũng coi như nhan sắc hơn người, mà cũng phải vì cái đẹp ấy mà thu vào tầm mắt quang cảnh nhất thời, trừ thứ này ra, không còn thừa lại bất cứ cái gì nữa. Cho nên mọi người đều than rằng, Lý Tòng Gia, có đôi khi, ngươi có thể không nhìn thấy rõ dung mạo của y, nhưng hương tử đàn có thể khiến ngươi quên đi rất nhiều chuyện, phong nhã nhập cốt tủy, không phải ai cũng có thể miêu tả được ra.
Sơn Hà Cẩm cũng không phải thứ có thể mặc bất cứ lúc nào. Cũng không phải tâm của ai cũng có thể áp chế.
Y biết. Hồng Tụ cũng biết.
Hương thêm mấy lần.
Chẳng biết đã qua bao lâu, hành lang đột nhiên có một bóng người khẽ động. Lưu Châu đi qua bẩm báo, Triệu công tử ở thiên uyển cầu kiến. Lý Tòng Gia nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Hồng Tụ, không nhìn thấy nàng có chút dị trạng gì, lòng thầm có thêm một chút tán thưởng đối với Hồng Tụ, cũng là người thấy rõ toàn bộ tràng diện mà nàng vẫn có thể trấn định như thường.
Nga Hoàng ở một bên không nói, nhìn Lý Tòng Gia bảo Lưu Châu ra hỏi xem có chuyện gì. Hôm nay trong phủ có việc, nếu như không phải chuyện gì quan trọng thì để hắn trở về đi.
Bóng người màu nâu kia rõ ràng rất lo lắng, gấp gáp giục Lưu Châu vào bẩm báo có việc gấp.
Con mắt Lý Tòng Gia hướng về phía Nga Hoàng, bao nhiêu người ở bên dưới chờ đợi, Nga Hoàng không có biểu tình gì, chỉ cười nói nếu như chàng có việc thì cứ đi trước, thiếp ở lại cùng Hồng Tụ được rồi.
Hồng Tụ cũng đứng dậy ra hiệu tiểu nha đầu đi theo mang Thanh Hoan Tửu qua, “Không bằng An Định Công thử qua rượu ngon này, đánh giá một chút.”
Trong mắt phượng dâng lên một tia quyết tuyệt.
Lý Tòng Gia nhìn hai mắt của nàng, đột nhiên bật cười, “Hồng Tụ cô nương suy nghĩ thật chu đáo, ta thay Triệu công tử tạ ơn ý tốt của Thái tử.”
Cả người bên trên và người bên dưới đều bất động thanh sắc, tâm ý hai bên đều đã quyết.
Móng tay thật dài nhiễm rượu đi đến, một tia vị giác.
“Nga Hoàng”, sau cùng Lý Tòng Gia xoay người nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, Nga Hoàng xấu hổ giận dữ liếc y một cái.
“Nàng còn nhớ bản nhạc kia không?”
Nga Hoàng nhất thời không nghĩ được nhiều như vậy, “Là thứ gì?”
“Nghê Thường Vũ Y Vũ.”
“Tất nhiên nhớ rõ, sao chàng đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?”
Nhất mục trùng đồng vẫn sâu không thấy đáy, “Không có gì, nếu như thật sự tìm được nó, hãy nhớ phải tái hiện lại phong cảnh thịnh Đường.
Nga Hoàng biết y có tâm sự, thế nhưng nói vào lúc này nàng lại không thể nào hiểu ra được, chỉ có thể gật đầu, lại thấy một đám tiểu cô nương vẫn còn chờ ở dưới, đành phải rút tay về, “Chàng mau đi đi, mọi người đều đang chờ, trở về sớm một chút, bữa trưa thiếp đã dặn Lưu Châu chuẩn bị loại bánh ngọt mà chàng thích ăn nhất đó.”
Vợ của y còn nhớ rõ món ăn mà y thích nhất, không hề phát giác ra điều gì.
Mà y, cuối cùng nắm chặt tay nàng, “Được.”
Rốt cuộc y xoay người đi.
Tiểu thị nữ phía sau bưng tới một bầu rượu mới, con mắt của Hồng Tụ nhìn thẳng vào bầu rượu đó, cùng bọn họ ly khai.
Ngực có chút đau đớn. Tay đưa lên mà tựa như đánh vào ngực hai cái. “Sao lại mệt mỏi như vậy? Không bằng qua đây nghe đàn hát?” Nga Hoàng kéo nàng lại, cùng nhau ngồi xuống.
Xa xa còn có thể thấy được Sơn Hà Cẩm độc nhất vô nhị đang nhẹ nhàng bước đi.
Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi, thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi.
Đãi nguyệt trì thai không thệ thủy, ấm hoa lâu các mạn tà huy, đăng lâm bất tích canh triêm y.
[Hoán Khê Sa của Lý Dục – Đã chú thích ở chương 05, tạm dịch: Đuốc chuyển buồm lay mộng qua mau, muốn tìm dấu cũ thấy người đâu. Trời dạy thân tâm không toàn vẹn. Ánh trăng dưới nước vớt được đâu? Hoa tàn lầu các tiếc tà dương. Giữa tầng sông núi ướt xiêm y.]
Trời dạy thân tâm không toàn vẹn, tinh thần và thể xác cách xa nhau. Ai bảo ngươi sinh giữa loạn thế, ai bảo ngươi si mê không tỉnh. Đây vốn là kết cục không thể tránh khỏi, tất cả đều là số kiếp. Hồng Tụ nắm chặt tay, ngón tay thon dài cắm vào da thịt sinh đau.
 Thấy đau, mới cảm giác được, chúng ta đều đang tồn tại.
Đều là mây khói, ngoại trừ tử đàn hương khí, cả đời này sẽ không còn thấy được khói lửa yên hoa. Cho nên chỉ nguyện ngươi, trước sau như một.
Hồng Tụ nhàn nhạt cười đến vô cùng khuây khỏa. Không có ai chú ý.
Lý Tòng Gia giơ tay níu lấy một cành liễu, thấy Triệu Khuông Dận đứng ở cách đó không xa, “Thế nào?”
“Nếu như An Định Công rảnh rỗi, mời đi đến thiên uyển một chuyến.”
Y theo hắn đi. Cuối cùng quay người nhìn lại đại sảnh kia một cái. Chuốc rượu xuân nồng ngồi cách biệt, chia bên đùa bắn dưới đèn hồng [Câu thơ của Lý Thương Ẩn]. Nỗi lòng niên thiếu, tình thâm ý nùng, nếu như có thể quay lại, vẫn cứ cảm kích như cũ, chỉ nguyện khi đó trước đèn dưới trăng, có thể cầm tay nhau đan thành phù dung.
Trong thiên uyển, trên bàn là bầu rượu nhỏ, Triệu Khuông Dận cầm lên nhìn y, Lý Tòng Gia chỉ hỏi, “Có lạnh không?”
Hắn không nói lời nào.
Vì vậy, trong phòng đều là trầm mặc.
“Sao lại mặc chiếc áo bào này nữa?” Triệu Khuông Dận nheo mắt tỉ mỉ quan sát Sơn Hà Cẩm, tâm càng thêm tán thán. Từng đường nét sông núi đều có thể nhìn ra rõ ràng, đủ để thấy được công sức thêu từng sợi tơ kỹ càng ra sao. Hắn cúi người xuống, ngửi thật kỹ, hương khí đã được nước sông Tần Hoài gột rửa dâng lên, thế nào vẫn không át được mê dược tử đàn này?
Lý Tòng Gia nâng mi, áo bào cẩm tú, châu quang tôn lên thiếu niên như ngọc. Trong nháy mắt thỏa sức phong hoa, khiến cho Triệu Khuông Dận không khỏi không kiềm chế được, rất muốn kéo y qua, nhưng lại nghe y nói:
“Không nỡ?”
“Thứ gì?”
Lý Tòng Gia tiếu ý phân minh, “Ta.”
Triệu Khuông Dận há miệng kinh ngạc, đây là thái độ khiêu khích rõ ràng. Hắn lập tức kéo thân ảnh đang ngồi trên ghế đè xuống bàn, “Ta chỉ là tiếc rượu. Nghe nói nó quý như vàng.”
Người trong lòng bất an giãy dụa, Triệu Khuông Dận hơi thả lỏng tay, đã thấy y cẩn thận vuốt phẳng lại y phục, sơn hà cẩm tú, nhất mục trùng đồng nhìn về phía hắn, “Quý như vàng lại làm sao? Thứ mà ngươi đang vò nát, chính là toàn bộ thiên hạ.”
Kiên trì của y, chính là cho dù chết cũng phải phong hoa tuyệt đại.
Có thể tâm y cũng dâng lên cố chấp, huynh muốn ta chết, ta liền tại đây chết trên Sơn Hà Cẩm. Huynh đã đánh mất dây đàn năm ấy, ai cũng không thể quay lại Lưu Phong Hưởng Tuyền.
Nếu như Lý Tòng Gia chết rồi, tất nhiên sẽ làm một hồi ức thiên cổ. Ai cũng sẽ nhớ kỹ, ai cũng sẽ tiếc than. Ta muốn huynh xem xem, Sơn Hà Cẩm này ta sánh được, ta mặc được, ta dung được. Huynh không bao giờ tìm được người thứ hai.
Triệu Khuông Dận đè thân thể y xuống:
“Vậy nếu như ta nói, muốn thiên hạ này thì sao?
----------
Cảnh báo: Chương sau có H! H nguyên chương.Hết!

6 comments

Anonymous
12/01/2013 3:30 AM Reply

H của SHVT có cũng như không ấy, đọc rất tốt cho tim :">

12/01/2013 2:54 PM Reply

Ây da, quả thực là H của 1 người "phong nhã nhập cốt tủy" thì nó vô cùng khác với người thường *che mặt* Nhưng thật ra H của Sơn Hà vẫn chưa đạt đến cảnh giới "có cũng như không" đâu, vì Lý Tòng Gia ở đây khá là quyết liệt, dù ban đầu có tư tưởng H cũng phải phong nhã nhưng sau đó anh thây kệ hết rồi, kiểu chuẩn bị chết nên phát tiết tinh hoa lần cuối =)))

Muốn xem H "như có như không" thì phải đọc Đại Tống Bát Hiền Vương nàng ạ. Nàng có biết sau khi đọc xong cái H đầu của Đức Phương, ta muốn nhảy tưng tưng lên hét vào mặt bạn tác giả là: Thế rốt cuộc là H hay chưa H? Đến cái thứ 2 thì chắc chắn là H rồi, nhưng nến tắt rèm che tả tình nhiều hơn hành động nên đọc H mà cứ như chưa đọc. Rốt cuộc ta gật gù quy luôn cho Đại Tống Bát Hiền Vương là thanh thủy văn, dù cho H thì không phải chỉ 1, 2 lần. Sơn Hà ít ra còn có 3 cái H mà lần nào cũng tả kỹ càng, hậu trường chuẩn bị đến chục cái máy quay mà máy nào cũng lia cận cảnh. Chứ còn Tống Bát thì... haiz *thở dài* *lắc đầu*

12/01/2013 3:39 PM Reply

Woa~ Sơn Hà a Sơn Hà a Sơn Hà a Sơn Hà a ~~~~ =))))))))))) *ôm hun Vũ thắm thiết* Thấy chương mới mừng quá chưa kịp đọc nhưng mà hình đẹp quá =)))))))

1/05/2014 8:49 PM Reply

"Kiên trì của y, chính là cho dù chết cũng phải phong hoa tuyệt đại.

Có thể tâm y cũng dâng lên cố chấp, huynh muốn ta chết, ta liền tại đây chết trên Sơn Hà Cẩm. Huynh đã đánh mất dây đàn năm ấy, ai cũng không thể quay lại Lưu Phong Hưởng Tuyền.

Ai cũng sẽ nhớ kỹ, ai cũng sẽ tiếc than. Ta muốn huynh xem xem, Sơn Hà Cẩm này ta sánh được, ta mặc được, ta dung được. Huynh không bao giờ tìm được người thứ hai."

Đọc đoạn này xong ta đơ luôn, không ngờ một Lý Tòng Gia chỉ có thể tùy gió bay đi lại còn cố chấp, không chỉ là cố chấp, mà còn một chút kiêu ngạo nhẹ như mây khói.

Cái này không liên quan lắm, mà có lẽ do ta lậm Trường Khanh quá rồi, cho nên tới câu: "Y không phải người có thể gánh vác hai chữ “thương sinh" ta liền nhớ tới Trường Khanh. Lý Tòng Gia không phải người có thể gánh vác thương sinh, nhưng Trường Khanh lại là một đôi vai gánh vác toàn bộ thương sinh. ... Trường Khanh của ta.... =(

1/05/2014 9:16 PM Reply

Ờ, liên quan nhỉ =))
Trường Khanh và Tòng Gia có thể coi là hai loại người của 2 thế giới luôn, nhìn chung là không giao nhau được. Chắc có mỗi Tích Vũ Lầu này dung được cả 2 vị thôi :3

1/05/2014 9:31 PM Reply

Cho nên mới nói không liên quan =)) với lại "Lý Tòng Gia không phải người có thể gánh vác thương sinh, nhưng Trường Khanh lại là một đôi vai gánh vác toàn bộ thương sinh" mà =)) Người của 2 thế giới là chuẩn luôn rồi đó =))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục