Jul 12, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 19

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 12, 2013 | 21:51

Một tiếng thở dài tựa như kỉ thế bi hoan, lớn tiếng cười vang, mệnh ta do trời không do ta.
Mệnh lí kiếp số ta tự biết, nếu không thể cùng ngươi bích lạc hoàng tuyền, cũng chỉ mong ngươi sống cho thật tốt.

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa


Biên dịch: Phong Đình


Beta: Tích Vũ


Chương 19 – Trâm đoạn duyên tuyệt




“Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!” Bên tai chợt vang lên tiếng gọi lo lắng của Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh dựa vào tia ý thức cuối cùng chậm rãi mở mắt ra. Cảnh Thiên đang ở trước mặt y, thần sắc vô cùng hoảng sợ, vội vàng xé ống tay áo của mình xuống giúp y lau đi máu trên khóe miệng. Tình cảnh này vô cùng quen thuộc.


Từ Trường Khanh hơi cau mày, cảm thấy có điều kì hoặc.

Cảnh Thiên đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tùy của Đậu Phụ Trắng, cuối cùng nói, “Huynh ở lại đây đi, Thổ Linh Châu cứ để ta đi tìm!”

Từ Trường Khanh hạ mi suy nghĩ, đoạn đối thoại này chẳng phải diễn ra trước lúc mình gặp Tử Huyên sao? Tại sao cảnh tượng này lặp lại? Bản thân y cũng bất giác lên tiếng hỏi, “Huynh có thể sao?”

Cảnh Thiên liếc y một cái, “Tiếc cho huynh đọc nhiều thi thư...”

Hắn còn chưa dứt lời, Từ Trường Khanh đã đáp lại, “Nam nhân không thể nói mà không làm, nữ nhân không thể ăn nói tùy tiện.”

Cảnh Thiên bị y nói trúng, có vẻ hơi mất hứng, “Biết rồi còn hỏi ta!”

Từ Trường Khanh nhẹ mỉm cười, “Huynh đi đi.”

“Còn có thể cười như vậy là không sao rồi, ta cũng có thể yên tâm! Ngoan ngoãn chờ ta về.” Nói xong Cảnh Thiên bước từng bước dài rời khỏi.

Sự tình tiến triển không có gì khác biệt, chẳng lẽ là thời không rối loạn?

Từ Trường Khanh vừa xoay người liền thấy Tử Huyên trốn sau thân cây từ từ bước ra, “Huynh có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Có.”

“Vừa rồi ta giúp huynh chữa thương, tiềm thức của huynh đã hiện lên những tràng cảnh trong kí ức, nhưng thiên đạo thời không có quy luật rõ ràng, tất phải cân bằng, cho nên thời khắc huynh quay lại quá khứ chỉ có thể khấu trừ ở hiện tại.”

“Vậy nếu ta quay lại quá khứ lâu hơn một chút, có phải là ta có thể trở về hiện tại sớm hơn một chút? Tỷ như trở về lúc ta còn chưa quen biết Cảnh huynh đệ?”

“Có thể, nhưng không lâu sau các người vẫn gặp mặt nhau, đây là số mệnh.”

“Cô có thể giúp ta quay lại một lần nữa không? Ta . . . không thấy rõ.”

Tử Huyên khó xử nói, “Không phải ta đưa huynh về quá khứ, là do tiềm thức của huynh tự quay về.”

Từ Trường Khanh vội vàng hỏi, “Long Dương là ai?”

Tử Huyên lộ ra vẻ sầu thảm cười một tiếng, “Quả nhiên là số mệnh, nguyên lai tiềm thức của huynh trở lại quá khứ chính là vì hắn.”

“Nhưng tại sao Trường Khanh không thể thấy rõ mặt y?”

“Chờ huynh thấy rõ, mọi chuyện ắt sẽ khác hẳn bây giờ.” Dứt lời, Tử Huyên phất tay áo bỏ đi, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại một chiếc khăn lụa tím nhuốm đầy máu nói cho y biết, chuyện vừa xảy ra không phải là giấc mộng.

Cũng có lẽ, chính Tử Huyên đã giúp y nhớ lại những kí ức kiếp trước đã mất đi.

Long Dương, hai chữ này tựa hồ cứ quanh quẩn mãi trong đầu, nhưng chính y lại không thể nào nhớ ra được. Nhất định sẽ có một ngày Từ Trường Khanh làm rõ tất cả những chuyện này.

Dưới mái hiên, bên trong Nữ Oa thần điện, Thánh Cô bực dọc trách cứ Tử Huyên, “Ta không thể ngờ muội lại sử dụng hai trăm năm đạo hạnh để phá phong ấn kí ức kiếp trước của Từ Trường Khanh!”

“Muội đã gần thành công.”

“Thành công thì đã sao? Hắn chỉ nhớ lại Long Dương mà hắn yêu, không phải là muội!”

“Muội vốn nghĩ rằng huynh ấy sẽ nhớ đến muội... Không ngờ người huynh ấy nhớ lại là Long Dương...” Thanh âm của Tử Huyên rất nhỏ, như có như không.

Thánh Cô thất vọng, “Hắn ta nhớ đến ai thì cũng không liên quan gì đến muội.”

“Muội chỉ muốn giúp y.”

“Vừa rồi muội tự mình giải phóng kí ức cho hắn đã khiến thời không nghịch chuyển, cũng may thời gian chỉ vỏn vẹn nửa nén nhang, nếu còn tiếp tục tùy ý làm càn, Từ Trường Khanh sớm muộn cũng bị muội hại chết!”

Tử Huyên nghe xong vô cùng kinh ngạc, “Giải phóng kí ức như vậy thì có gì nghiêm trọng?” Tử Huyên không biết rằng, Nữ Oa hậu nhân linh lực có hạn, nếu linh lực kiệt quệ không đủ để hoàn trả, Từ Trường Khanh sẽ vạn kiếp bất phục.

“Muội, hắn ta, Trùng Lâu và Long Dương đều không phải là người thường, muội cũng nên tự biết nặng nhẹ, tuyệt đối không thể có lần sau!”

“Tử Huyên đã biết.”

Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể như ý nguyện, chẳng qua là tự bản thân mình cố chấp khổ niệm mà thôi.

Từ Trường Khanh ngồi dưới đất tự mình điều khí, chân khí hỗn loạn khi nãy được Tử Huyên giúp đỡ đã dần dần ổn định.

Điều làm y lo lắng chính là Cảnh huynh đệ đến giờ vẫn chưa về.

Y lấy từ thắt lưng của mình ra văn tiền Cảnh Thiên, “Dẫn đường cho Trường Khanh!” Y nói xong lập tức ném văn tiền lên cao, văn tiền bay lên giữa không trung, xoay một vòng rồi rơi xuống mặt đất.

Từ Trường Khanh cúi người nhặt văn tiền lên, cẩn thận lau sạch, có gì đó không đúng. Chẳng lẽ do văn tiền này từng qua tay nhiều người, không rõ chủ nhân nên không thể chỉ đường cho y. 

Từ Trường Khanh lại ném văn tiền lên, “Dẫn đường cho Trường Khanh đến bên cạnh Cảnh huynh đệ!”

Nhưng văn tiền lại một lần nữa rơi xuống đất, không thèm nhúc nhích.

Từ Trường Khanh khó hiểu, chẳng lẽ nhất định phải lấy chính mình làm vật dẫn sao? Sau khi xác định chắc chắn xung quanh không có người, y lại ném văn tiền kia lên, “Dẫn đường cho Trường Khanh đến bên cạnh ái nhân!”

Trải qua mấy lần không linh nghiệm, Từ Trường Khanh có chút tức giận, “Dẫn đường cho Trường Khanh đến bên cạnh ái nhân Cảnh Thiên!”

“Ha ha, được rồi!” Nghe tiếng nói Từ Trường Khanh vội quay đầu lại, liền phát hiện Cảnh Thiên đang đứng ngay phía sau mình, quả thực rất xấu hổ, “Cảnh huynh đệ, huynh. . . Huynh đến đây bao lâu rồi?”

“Vừa mới đến thôi.”

“Vậy... được rồi.” Khẩu khí y dần dần giãn ra.

“Trước lúc huynh ném văn tiền kia một chút.” Nói xong còn mang vẻ mặt vô sỉ tiến đến trước mặt Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, tâm ý của huynh ta hiểu mà.”

Đối phương từ ngượng ngùng chuyển sang tức giận, “Rõ ràng huynh đã đến lại còn trốn không chịu ra!”

“Ta chỉ chờ xem trò hay thôi ~ Ngoan nào ~ Đều là người trong nhà không cần phải ngượng. Huynh không cần nói ta cũng hiểu rõ, huynh xem ta thật tốt với huynh~”

Từ Trường Khanh câm nín, khó trách vừa rồi văn tiền không chịu dẫn đường, nguyên lai hắn đang ở cạnh bên y.

Thấy Đậu Phụ Trắng tức giận ra chỗ khác ngồi, đưa lưng về phía mình, Cảnh Thiên vội đến dỗ dành, “Đậu Phụ Trắng, huynh xem này!” Nói xong liền lấy Thổ Linh Châu ra, châu thể tròn trịa, ngưng tụ tinh hoa của cả đại địa.

Từ Trường Khanh đưa tay nhận lấy, ngón tay y vừa chạm vào, Thổ Linh Châu liền sinh ra biến hóa, phát ra ánh sáng mờ ảo diệu kì.

“Thổ Linh Châu này thật không công bằng!” Cảnh Thiên bực dọc nói, vừa rồi nó nằm trong ngực hắn hết nửa ngày cũng không có gì biến hóa, vừa vào tay Đậu Phụ Trắng liền sáng lên, “Ngươi cái đồ linh châu chết bầm! Đừng tưởng tên ngươi có chữ châu thì ngươi thật sự là minh châu!”

Từ Trường Khanh bất đắc dĩ, “Cảnh huynh đệ, có lẽ là do trong cơ thể ta có Thiên Cương chân khí nên mới có thể cảm ứng linh châu.”

“Đâu phải chỉ mình huynh có chân khí! Ta còn có khởi sàng khí [khí rời giường], khẩu khí!” Nói xong còn hà hơi vào mặt Từ Trường Khanh.

“Đừng ồn ào nữa.” 

Cảnh Thiên tiếp tục cười vô lại, “Thỉnh thoảng tiêu khiển cho vui thôi mà ~”

Đáng tiếc Từ Trường Khanh không thấy vui một chút nào, “Tại sao huynh có được Thổ Linh Châu?”

“A, Cổ Đằng lão yêu kia kể ra đạo hạnh rất cao nha, võ công cũng không hề thua kém Ma Tôn! Nhưng hắn không ngờ lại gặp phải đại hiệp Cảnh Thiên ta, cuối cùng chỉ có thể cầu xin ta tha mạng!” Cảnh Thiên đắc ý khoa tay múa chân, nước bọt văng tứ tung.

Từ Trường Khanh sớm đã quen trò này, bình tĩnh như thường, không thèm để ý tới, thản nhiên đi ra chỗ khác.

Cảnh Thiên bị người ta chọc cho tức giận, hơn nữa người đó lại là Đậu Phụ Trắng, “Huynh thì biết cái gì chứ! Còn không phải là dựa vào bổn đại hiệp ta mới lấy được Thổ Linh Châu sao! Ta rủa cho huynh sau này đi đụng phải tường, nôn ra máu, cái đồ bệnh công chúa!” Cảnh Thiên tức giận đem mấy lời thường rủa xả Trư Bà ra dùng hết lên người Đậu Phụ Trắng của mình. Sau một giây, Cảnh Thiên lập tức hối hận, nếu có thể hắn đã cắn lưỡi tự sát rồi

Từ Trường Khanh thật ra không hề chú ý đến hai câu đầu, khó hiểu hỏi, “Bệnh công chúa là bệnh gì?”

“Là ta nói sai rồi!” Trước mắt Cảnh Thiên lại hiện lên bộ dạng thống khổ đau đớn của Đậu Phụ Trắng lúc nãy, lại còn hộc ra rất nhiều máu, rất đáng sợ, “Đúng rồi, huynh có sao không?” 

“Cảnh huynh đệ yên tâm, Từ Trường Khanh không sao.” Nói xong y đạm nhiên giơ tay ra dấu hình cây kéo.

“Không sao là tốt rồi!” Cảnh Thiên vui vẻ ôm Từ Trường Khanh vào lòng thật chặt, đột nhiên nhướng mày, “Sao lại có mùi son phấn?” Trên người Từ Trường Khanh xưa nay đều là mùi đàn hương thanh nhã, sao lại có thể có mùi phấn nồng như vậy?

Từ Trường Khanh xoay mặt sang hướng khác, né tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm của đối phương, “. . . Cảnh huynh đệ, huynh vừa. . . nói gì?”

Cảnh Thiên thấy đối phương nhất định sẽ không chịu nói thật, chỉ còn cách lục soát trên người y, quả nhiên, một chiếc khăn lụa tím nhuốm máu nương theo vạt áo Đậu Phụ Trắng rơi xuống.

Từ Trường Khanh vô thức đạp lên, giả vờ không nhìn thấy.

“ Huynh cho rằng ta là đồ ngốc sao!” Cảnh Thiên nhặt khăn lụa kia lên, ngửi, mặc dù trên khăn dính đầy máu tươi nhưng vẫn không át nổi mùi son phấn, “Đáng ghét! Thực sự rất đáng ghét!”

Cảnh Thiên đương nhiên không nghĩ đến Tử Huyên, còn cho là Đậu Phụ Trắng vừa đi uống rượu ngắt hoa.

“Ta. . .” Y muốn giải thích nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

“Đây là cái huynh gọi là vô tình vô dục hả! Ta xem chính là vô tình vô nghĩa!”

“Cảnh huynh đệ. . .” Từ Trường Khanh sợ nhất những lúc Cảnh Thiên ăn phải dấm chua, việc này rốt cuộc phải giải thích thế nào?

“Ta ở bên ngoài sống dở chết dở đi tìm linh châu cho huynh, huynh lại bỏ đi uống rượu ngắt hoa!”

Vẻ mặt Từ Trường Khanh mờ mịt, “Uống rượu ngắt hoa?” Y từ nhỏ đã sinh trưởng tại ở Thục Sơn, tựa như không cốc u lan, đạm định thanh khiết, tất nhiên không biết cái gì gọi là uống rượu ngắt hoa.

“Huynh còn nói cái gì đạo mạo trang nghiêm! Đã làm mà không dám nhận!” Nói xong Cảnh Thiên nước mắt mước mũi đầm đìa, định đưa khăn vẫn còn dính máu lên lau. Từ Trường Khanh thấy vậy vội vàng ngăn lại, “Cảnh huynh đệ, ta còn phải trả khăn lại cho người ta!”

Thấy Đậu Phụ Trắng cẩn thận để lại khăn vào trong ngực, quý trọng như vậy, Cảnh Thiên giận càng thêm giận, lấy từ trong áo ra cây trâm luôn mang theo bên mình như hình với bóng, “Trả lại cho huynh cây trâm này! Từ Trường Khanh, nguyên lai huynh một chút cũng không lưu tình!”

Nói xong Cảnh Thiên tức giận ném bạch ngọc trâm vào người Từ Trường Khanh, không ngờ Từ Trường Khanh nhất thời thất thần không kịp đưa tay tiếp lấy trâm, trâm bay đến chạm vào người y rơi thẳng xuống mặt đất, chỉ nghe một tiếng vỡ tan, trâm rơi xuống một khối đá, tức khắc gãy thành hai đoạn.

Cảnh Thiên bất giác hét thật to, “Đừng!” Vội đưa tay ra, nhưng chung quy nước đã đổ thì khó thu về, trâm sớm đã gãy đôi.

Từ Trường Khanh đứng bên cạnh nhìn đến xuất thần, bên tai văng vẳng câu nói của Cảnh Thiên, “Đừng!”

Âm vang chưa dứt, tựa như đã nghe qua rất lâu rồi.

Trí nhớ y lại hiện lên buổi hoàng hôn đỏ thẫm, chiến trường đầy máu, can qua ngập trời. Thân kiếm xuyên qua thân thể y, máu theo kiếm phong từng giọt từng giọt chảy thành dòng xuống đất. Giữa biển anh túc đỏ rực mênh mông, y đưa đôi tay đầy máu lên xoa gương mặt hắn, “Long Dương, chỉ có ta xứng tế kiếm . . .”

“Đừng!” Thiếu niên gào thét kinh hồn, rung động cửu thiên.

Giống hệt như thanh âm người nọ, hoàn toàn không phải trùng hợp, Từ Trường Khanh có thể khẳng định, Cảnh Thiên chính là Long Dương chuyển thế. Nhìn thấy Cảnh Thiên lúc này, y liền nhớ lại dung mạo của Long Dương kiếp trước.

Trâm đã gãy, Đậu Phụ Trắng đứng bên cạnh thần sắc bất minh, Cảnh Thiên rất ân hận, “Đậu Phụ Trắng, ta không cố ý. . .” Cảnh Thiên cầm hai đoạn trâm lên, vẻ mặt áy náy.

“Trâm đã gãy, bỏ đi.” 

Lời nói quyết tuyệt, ánh mắt Từ Trường Khanh trống rỗng, xoay người rời đi.

Cảnh Thiên, nếu ngươi thật sự là Long Dương, kiếp trước ta vì ngươi mà chết, kiếp này chúng ta sẽ ra sao?

Có lẽ cũng giống như cây trâm này, dù quý trọng thế nào, chung quy cũng có một ngày, trâm gãy duyên tàn.

Tình duyên đã qua xem như tan thành mây khói,

Giữa trời xanh lồng lộng, ngày tháng cũ còn lại bao nhiêu?

Nếu thực sự có một ngày như vậy, chi bằng hôm nay trâm đoạn duyên tuyệt.

***

Quay về quán trọ, Từ Trường Khanh lập tức trở về Thục Sơn hồi báo.

“Sư phụ, trưởng lão, chưởng môn.”

“Có phải đã tìm được Thổ Linh Châu?”

“Đệ tử bất tài, Thổ Linh Châu là do một mình Cảnh huynh đệ tìm được.”

Thương Cổ nghe vậy, lại nhìn thấy bộ dạng đắc ý của tên tiểu tử Cảnh Thiên kia, cả giận nói, “Võ công tu vi của ngươi cao hơn hắn rất nhiều, sao lại có thể như vậy!"

“Lúc ấy chân khí trong cơ thể đệ tử nghịch chuyển, nhưng hiện tại đã không sao.” Vì không muốn các vị trưởng lão cùng sư tôn lo lắng, Từ Trường Khanh đành chọn cách giấu diếm, kì thực y biết rõ, chân khí của y nghịch lưu không ít, không thể khinh thường.

Thanh Vy, Thương Cổ nghe xong sắc mặt có phần trầm xuống, “Nhớ kỹ, ngoại trừ luyện công còn phải tu tâm, như vậy mới có thể loại trừ thất tình lục dục.”

“Đệ tử không biết vì sao, càng niệm tụng kinh pháp, chân khí cùng huyết khí ngược lại càng rối loạn nhiều hơn, khí cấp công tâm.”

“Đậu Phụ Trắng, không phải là huynh tẩu hỏa nhập ma chứ?” Cảnh Thiên đi đến huých vai Từ Trường Khanh.

“Trường Khanh, có thể con chỉ là ngẫu nhiên tâm sinh tà niệm, được rồi, về sau con không cần phải niệm tụng kinh pháp nữa.” Thanh Vy phân phó.

“Đệ tử đã rõ.”

“Hôm nay con cứ nghỉ ngơi tại đây, sáng mai hãy lên đường đến thế giới Phong Đô cực lạc.”

“Vâng.”

Đối thoại kết thúc, các vị trưởng lão thần sắc không yên, “Chưởng môn, kinh pháp kia xem ra đã bắt đầu phản phệ cơ thể Trường Khanh.”

“Nếu ta đoán đúng, kí ức của Trường Khanh bị chúng ta xóa đi lúc trước hiện đã khôi phục lại, còn về phần kí ức tiền thế hẳn là vẫn còn phong ấn.”

“Đúng rồi, Từ Trường Khanh đã từng uống nước ở hồ Vong Tình, sao lại còn có thể nhớ rõ Tử Huyên?”

“Điểm ấy lão phu cũng không biết được.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Thương Cổ đáp lời, “Cũng may nó không nhớ đến Long Dương.”

“Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách tận lực ngăn cản Trường Khanh cùng Nữ Oa hậu nhân kia gặp mặt.”

Các trưởng lão chỉ có thể gật đầu thừa nhận.

Trong sương phòng, Cảnh Thiên ngắm nhìn Đậu Phụ Trắng thật lâu, đối phương sau khi nói chuyện xong với chưởng môn liền ngồi yên đả tọa, tư thái tự tại phiêu diêu.

“Đậu Phụ Trắng, huynh còn giận ta?” Nghĩ lại lúc nãy là do chính mình lỡ tay, không ngờ lại tổn hại đến tín vật, Cảnh Thiên thật sự rất hối hận. 

Đối phương như trước chẳng quan tâm. 

Cảnh Thiên không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi, “Đậu Phụ Trắng, huynh không giận ta nữa đúng không?”

Từ Trường Khanh bị quấy rầy, chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn Cảnh Thiên nói, “Cảnh huynh đệ, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi Phong Đô.” Nói xong, y kéo tấm chăn mỏng đến gần, xoay người đi ra xa đối phương, “Sau này nên kêu hai gian sương phòng, huynh với ta dùng chung một giường rất không tiện.” Ngữ điệu y lạnh lùng làm tâm Cảnh Thiên rất đau.

“Đậu Phụ Trắng, huynh giận ta thật sao?” Nói xong liền ôm lấy thân hình đối phương, qua tấm chăn mỏng còn có thể cảm nhận được thân nhiệt của y.

Từ Trường Khanh đẩy Cảnh Thiên ra, “Chỉ là một cây trâm vốn không đáng nhắc đến, ngủ đi.”

Trâm nay đã gãy, nếu nói với Cảnh Thiên trâm này có ý nghĩa rất lớn đối với mình, cũng chỉ làm đối phương càng thêm áy náy, Từ Trường Khanh buộc lòng phải khinh miêu đạm tả, không quan tâm đến. 

Y nhìn Cảnh Thiên đang say ngủ, đây bất quá chỉ là một thiếu niên mới lớn, vốn không cần phải mang trên vai nhiều thứ như vậy.

Một tiếng thở dài tựa như kỉ thế bi hoan, lớn tiếng cười vang, mệnh ta do trời không do ta.

Mệnh lí kiếp số ta tự biết, nếu không thể cùng ngươi bích lạc hoàng tuyền, cũng chỉ mong ngươi sống cho thật tốt.



-------------------------

Lời Tích Vũ:


Thiều Hoa Khanh Phụ, quyển 1 – Tình trung y nhân khép lại, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình cùng hai anh nhà với quyển 2 – Tại kiếp nan đào.

Quyển 1 nhìn chung khá hài hước, ngoài một số đoạn lắng lòng một chút thì chưa có gì gọi là ngược cả. Nhưng quyển 2 thì Tích Vũ không đảm bảo nha, cứ nghe tên quyển là biết: Tại kiếp nan đào (Số kiếp khó tránh), cẩn thận kẻo ngược :))

Gửi riêng tới nàng Blue Berry: Nàng sẽ sớm biết được cái “Tam sinh tam thế” rốt cuộc là Review lừa tình hay Tích Vũ lừa độc giả ngay thôi.

Nhân đây ta cũng rất cảm ơn sự góp mặt của Phong Đình cô nương vào “Thiều Hoa Khanh Phụ”. Vốn dĩ ta định giao hẳn Thiều Hoa cho Phong Đình, nhưng nghĩ lại, ta đã hứa đây là dự án vì tình bằng hữu, nên ta sẽ theo đến cùng, quyết không bỏ dở. Đó chính là lý do nàng Tích Vũ vẫn lượn lờ ở đây. 

Như các bằng hữu đã thấy, từ chương 8 trở đi ta đã lui về làm beta để cô Phong Đình thỏa sức diễn chính. Văn phong Thiều Hoa tính tới hiện tại hầu hết đều là của Phong Đình, ta chỉ vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết một tí lấy tinh thần thôi. Thêm một điểm đáng tuyên dương nữa là Đình Nhi làm việc khá chăm chỉ, thường thì ngày nào cũng có chương mới, chỉ là nàng Tích Vũ vì-một-số-lý-do-khách-quan mà quên không sửa bài và đăng lên *chạy*

Chúng ta cùng tặng Phong Đình một tràng pháo tay để cổ vũ tinh thần cô nương ấy nào, thúc cho cô ấy một ngày hai, ba chương nữa nào *chạy tiếp*

À, nhân tiện quảng cáo, Sơn Hà Vĩnh Tịch đang ngày càng hấp dẫn, chư vị xem xong Thiều Hoa mà cảm thấy trào phúng quá độ thì cứ lội qua Sơn Hà kinh-điển-ngược để tìm lại cân bằng nha.

9 comments

7/12/2013 10:35 PM Reply

Ta nhiệt liệt ủng hộ Đình Đình và cực lực phản đối Vũ Vũ chèn Sơn Hà vào đây
Ha ha ha ha

7/12/2013 10:42 PM Reply

Không được đâu sói ạ, giờ Vũ cưng Sơn Hà nhất lầu, chỗ nào chèn được là chèn hết, chèn đến bao giờ sói chịu sang Sơn Hà thì thôi =))

B_B
7/12/2013 11:09 PM Reply

Hehe, hồi hộp đọi quyển 2. Ta rất cảm ơn 2 nàng đã đem đến cho độc giả Thiều Hoa. Ta nghĩ ngược chắc ko ngược như Thục Thiên nên trái Tim ta chắc chịu được :))

Mà Tiểu Thiên ăn dấm làm gãy trâm, giờ phải đi nịnh Tiểu Khanh kìa :))

7/12/2013 11:14 PM Reply

Yên tâm, không ngược, tuyệt đối không ngược, cho nên mới phải đính kèm truyện ngược để cả nhà đọc Thiều Hoa lỡ có thấy ngược không đủ thì còn nhảy sang truyện khác bù đắp tâm hồn =))

7/12/2013 11:38 PM Reply

Lại quảng cáo, trời ơiiiiiiiii

7/13/2013 7:28 AM Reply

Khẩu hiệu mọi lúc mọi nơi mà =))

@Blue Berry: Thằng nhỏ làm gãy trâm nó tiếc đến là tội :(( Hồi lúc bị tiểu hầu lấy thôi mà giành lại lau chùi thấy ghê rồi. Chưa ngược mà nhìn hai đứa nó như vậy, Khanh Khanh phải bấm bụng kêu bỏ đi tội cực kì :(( Tội hơn chính là em trâm ẻm tồn tại được có 6 chương :(( *thở dài*

*Lấy tinh thần* Hy vọng qua quyển 2 chúng ta có thề gặp lại em Bạch Ngọc Trâm với vai trò khách mời danh dự =']

7/13/2013 9:06 AM Reply

Hết 1 cuốn chuẩn bị cuốn 2 ủng hộ 2 tỷ hết mình cố lên cố lên

Anonymous
7/13/2013 5:45 PM Reply

Truyện hay thật, vừa hài vừa ngược. Ta vốn là người cuồng ngược nên bao nhiêu đây vẫn chưa đủ làm trái tim ta tan nát. ><

Đọc Thiều Hoa, ta cảm thấy Trường Khanh đáng yêu chết được, không quá ủy mị như nữ nhân nhưng vô cùng ôn nhu điềm đạm, có lúc còn ngượng ngùng nữa chứ. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt đỏ ửng của Khanh Nhi là ta lại lên cơn, không dằn được phấn khích.

Ta đoán quyển hai hứa hẹn nhiều kịch tính, ngược cả tâm thân. Em Trâm gãy đôi như báo hiệu điềm gở ấy. Nhưng như vậy mới thích à.:)

Ta muốn góp ý một điều, nhỏ thôi, hai nàng nên cách dòng ra một chút, giữa những đoạn hội thoại mà chuyển cảnh. Như thế, truyện sẽ nhìn thoáng hơn.

Hóng chương mới của hai nàng. Yêu nhiều nhiều! ><

7/14/2013 9:58 PM Reply

Cảm ơn ý kiến đóng góp của nàng, ta sẽ tiếp thu và điều chỉnh vào những chương tới :))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục