[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
Phiên ngoại kết cục 2: Công
Tôn Kiềm
Tác giả:
Tích Vũ
Trong mê cung mờ mịt khói bụi, Trọng Khôn Nghi chật vật cõng
Công Tôn Kiềm qua vô số những khúc quanh đường cụt, mãi cho đến khi cảm giác được
có cơn gió mát phả vào mặt mới trút được một hơi thở nhẹ nhõm.
Mặc dù cả mê cung đã chìm trong biển lửa, nhưng Trọng Khôn Nghi
vẫn có thể dựa vào chút ký hiệu mờ nhạt còn sót lại mà tìm được về cánh cửa ban
đầu. Chỉ là đến đây hắn lại nhận ra dù đã dùng rất nhiều cách cũng không thể
xoay mở đĩa Tuế Tinh về vị trí khi nãy để mở cánh cửa huyền thiếc nặng ngàn cân
trước mặt.
Đúng lúc này, Công Tôn Kiềm ho khan một trận, từ từ mở mắt. Y vốn
hít phải không ít khói độc, chưa kịp nghỉ ngơi đã trở vào mê cung lần nữa, thể
lực suy kiệt nhanh chóng, chỉ có thể dựa vào vách đá thều thào: “Không mở được
à?”.
Trọng Khôn Nghi chột dạ nhìn y: “Ta… không biết. Có lẽ ta nhớ nhầm
rồi”.
Công Tôn Kiềm cười nhạt, không nhìn vào đối phương mà chuyển ánh
mắt ra sau cánh cửa, nơi trước khi y trở vào vẫn còn có người khăng khăng đòi đợi
ở đó. Y biết Trọng Khôn Nghi nói dối, không phải hắn nhớ lầm, mà do đĩa khóa đã
bị người cố tình thay đổi, chẳng qua không ai nguyện mở miệng vạch trần điều đó
mà thôi. Thứ Công Tôn Kiềm quan tâm lúc này thật ra lại là vài vấn đề khác, tỷ
như huynh vốn chẳng tin cái gọi là thiên mệnh, tại sao vẫn tự mình đến nơi này?
Tại sao khi mê cung có biến, huynh lại gạt ta để ta đưa Lăng Sa đi trước? Tỷ
như ngọc ấn thiên tử đã bị lấy đi rồi, giờ huynh phải làm sao? Tỷ như nếu chẳng
thể ra khỏi đây, chúng ta sẽ thế nào?
Cả mê cung vừa trải qua một trận nộ hỏa, nên dù hiện tại đã chìm
trong bóng tối, không khí xung quanh cũng không còn quá lạnh như lúc mới bước
vào. Khóe miệng y khẽ cong lên, giống như than thở, lại giống như đang cười.
“Để ta băng vết thương lại cho huynh”. Trọng Khôn Nghi không đáp
mà quỳ một chân xuống mặt đất, ngắm qua gương mặt của Công Tôn Kiềm, sau đó nhẹ
nhàng dùng bàn tay đang nhễ nhại máu của mình mở cổ áo y ra.
“Không cần”. Công Tôn Kiềm nói vậy nhưng cũng không hề có ý
kháng cự, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, chỉ có đôi ngươi thoáng xao động vẫn
nhìn lên cánh cửa như thể muốn né tránh ánh mắt của người kia: “Không đau chút
nào hết, yên tâm”.
Trọng Khôn Nghi xé lấy mảnh vải trên vạt áo, nhẹ nhàng xử lý vết
thương như một chuyện làm nhiều đến quen tay, cả quá trình Công Tôn Kiềm đều
không hề nhăn mặt, tâm trí dường như vẫn đang đặt ở một nơi xa xôi nào đó.
“Huynh không đau, còn ta thì đau lắm, biết không?”. Trọng Khôn
Nghi đóng cổ áo y lại, cầm bàn tay y lên áp vào lồng ngực mình, từ tốn nói: “Có
một nơi, mỗi lần huynh đau, nó lại đau gấp trăm lần”.
Công Tôn Kiềm ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt người kia chỉ có
ôn nhu tĩnh lặng, không phiền lụy, không nôn nóng, không chấp nhất.
Hắn thản nhiên hỏi y: “Huynh có biết giờ ta đang nghĩ gì
không?”.
Công Tôn Kiềm lắc đầu, yên lặng lắng nghe câu trả lời của hắn.
“Ta nghĩ, có huynh sinh tử tương tùy, đời này đủ rồi”.
“Cho dù mất đi tất cả, cũng có sao”.
Hắn nói với y như vậy.
Trọng Khôn Nghi vốn không phải quân tử, cũng chẳng phải thiện
nhân, cái hắn cần là danh vọng, thứ hắn muốn là quyền lực, mưu đoạt thiên hạ vốn
là đích đến cuối cùng cuộc đời hắn, không một thứ gì có thể thay đổi được, duy
nhất một người là ngoại lệ.
Hắn nhận ra, tham niệm một đời hắn, cũng không vượt qua được người
trước mắt này.
“Cho nên nếu huynh đang bận tâm chút chuyện gì đó vì ta thì
không cần phải lo nghĩ nữa…”.
"… Tất cả, đều là do ta nguyện ý".
Công Tôn Kiềm nhìn nam tử đã trải bao phong sa từng bước đi lên
đỉnh cao chí thượng, luôn tỏa ra khí phách kiêu ngạo bất phục mệnh trời, trong
mắt chưa từng che giấu phong mang quyết liệt, nay rơi vào tình cảnh không rõ sống
chết, lại bình thản ở trước mặt nở nụ cười tường hòa mà trấn định y.
Như thể, người vẫn chìm sâu trong chấp nhất mịt mờ vốn là y chứ
không phải hắn.
Công Tôn Kiềm giương ánh mắt ngơ ngác như vừa chìm sâu trong mộng.
Một giấc mộng dài đằng đẵng mấy mươi năm, họ ở trong mộng đồ lưu nhân gian, bôn
ba trằn trọc, qua bao hồi máu tanh lửa đỏ, vinh nhục thịnh suy, sơn hà đổi chủ,
thiên địa xoay vần, tỉnh dậy rồi thì thấy mình ở đây.
Y mỉm cười, chầm chậm đưa cánh tay không bị thương lên luồn nhẹ
vào sau tóc hắn.
Hai người vì sao mà gặp gỡ, vì sao thành tri giao, rồi lại vì
sao cùng nhau trải qua sinh tử đến bước đường này? Ngay từ đầu đã không ai đặt
tâm tư vào ái tình nhỏ nhặt, mà cuối cùng sơn hà vạn dặm khát vọng một đời cũng
chẳng qua được chút ái tình nhỏ nhặt này.
Y rướn mình, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Thời khắc này bỗng nhiên nhận ra, yêu đã là ghi tâm khắc cốt.
Một nụ hôn sâu như vậy làm cho hắn có chút không kiềm chế được,
nghĩ đến thể lực của y hiện tại thật sự không thích hợp làm mấy chuyện này, bèn
đưa tay đẩy y ra. Khi tay hắn khẽ đặt lên bờ vai hao gầy của y thì trong lòng
dâng đầy xót xa không nỡ, chỉ đành nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân thể người kia
vào trong lòng mình.
Một đêm này, hai người lặng lẽ tựa vào nhau xua đi sương lạnh.
Hơi ấm từ cơ thể đối phương truyền tới khiến cả hai đều an tâm đến
lạ. Có lẽ cho dù cùng chết ở nơi này cũng không phải là một chuyện quá xấu, giống
như ngủ một giấc thật dài vậy thôi.
"Đừng lo lắng. Địa chi đều có phương vị, đĩa Tuế Tinh này
tuy đã bị đảo lộn vị trí, nhưng dựa theo Thái tuế hiện tại tính lại phương vị của
từng chi, ráp theo đúng lục hợp thì sẽ khôi phục được trục khóa ban đầu, xoay lại
đĩa khóa tự nhiên có thể mở cánh cửa này ra. Hôm nay Thái tuế lặn rồi, chỉ đành
đợi thêm một ngày nữa. Huynh gắng gượng một chút, ta sẽ sớm đưa huynh ra khỏi
đây thôi".
"Ừm, ta biết". Công Tôn Kiềm khẽ đáp lại: "Ta
chưa từng nghi ngờ bản lĩnh của huynh".
"Vậy thì tốt."
"Ra ngoài rồi ta muốn dong buồm ngao du sơn thủy, đến những
nơi chưa từng bước đến".
"Ồ, nơi nào vậy?".
"Chính là, quê nhà của huynh".
Post a Comment