[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
CHƯƠNG 13: TỰ THỊ CỐ NHÂN
Tác giả:
Tích Vũ
Hơi thở nóng rực của Công Tôn Kiềm phả vào mặt Trọng Khôn Nghi,
xúc cảm chân thực từ hai bờ môi mỏng nhắc nhở hắn về tình huống mà có nằm mơ
cũng không dám nghĩ đến này. Hắn chỉ thấy Công Tôn Kiềm túm chặt lấy cổ áo
mình, khiến cả người hắn theo bản năng đổ về phía trước, đẩy y đập lưng vào bức
tường phía sau. Trọng Khôn Nghi phản xạ kịp thời chống cánh tay trái tránh đè
ép y quá mạnh. Hành vi đột ngột này đã dễ dàng rút đi toàn bộ năng lượng trong
cơ thể Trọng Khôn Nghi, khiến hắn chìm đắm vào nụ hôn sâu, cũng thành công nhóm
lên tình diễm mà hắn vẫn luôn đè nén. Hắn nhanh chóng đổi khách thành chủ, chộp
lấy cánh tay y kéo qua, tay kia ghìm sau cổ y, nhanh như chớp ép ngược lại, đáp
trả một nụ hôn mãnh liệt đến ngạt thở. Đầu lưỡi mềm dẻo ấm áp tiến thẳng vào
trong khoang miệng y. Hắn chưa từng biết khi Công Tôn Kiềm chịu chủ động phối hợp,
thì nụ hôn giữa hai người lại có thể mềm dẻo, nóng bỏng, thuần thục, điên cuồng
đến thế. Nụ hôn của hai người bắt đầu biến vị, dần dần không thể kiểm soát được,
khi Trọng Khôn Nghi nhận ra đối phương cố ý muốn dùng răng cắn hắn, thì hắn
cũng đã khôn khéo tránh khỏi rồi ra sức mút lấy đầu lưỡi đang làm loạn kia. Trọng
Khôn Nghi có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim y đang vô cùng rối loạn, cánh tay mạnh
mẽ đang đỡ sau gáy y càng siết chặt hơn, trải nghiệm thứ cảm giác không sao kiểm
soát nổi. Giữa nắng vàng rực rỡ, trên thành cao lộng gió, môi lưỡi hai người quấn
lấy nhau không biết đã bao lâu. Đến khi có thứ dịch lỏng tràn qua khóe miệng,
thì máu nóng trong người cũng dâng lên đỉnh đầu, ham muốn mãnh liệt cháy bùng
trong mắt Trọng Khôn Nghi. Hắn cảm nhận được bản thân sắp không khống chế nổi nữa,
hơi thở sớm đã nóng rực, mới đưa một tay tìm xuống dưới, chạm vào cổ tay Công
Tôn Kiềm. Hắn thấy được sự hỗn loạn bất thường trong mạch tượng của của y lúc
này, chút lý trí còn lại nói cho hắn biết rằng hắn phải nhanh chóng lấy lại tỉnh
táo. Thế là bàn tay kia nhẹ nhàng di chuyển, điểm vào thụy huyệt của đối
phương.
Công Tôn Kiềm rất dứt khoát mà ngã xuống, kết thúc nụ hồn dài đằng
đẵng. Trọng Khôn Nghi nhanh tay đỡ lấy cả thân thể đang xụi lơ của y vào trong
lòng mình, đứng tại chỗ cúi đầu thở hổn hển, trong thoáng chốc cũng chỉ có thể
chờ đợi nhịp thở của mình ổn định trở lại mới cho người chuẩn bị xe ngựa đưa y
trở lại hành dinh Đại Càn cách đó không xa.
Rất rõ ràng, Công Tôn Kiềm trúng độc. Đây là kết luận của Trọng
Khôn Nghi sau khi kiểm tra cho y một lượt. Hắn y thuật cao minh, đương nhiên biết
loại độc mang tên Tiếu Xuân Phong này. Khi độc tính phát tác, nó sẽ khiến cho
người trúng độc rơi vào trạng thái căng thẳng rối loạn, dễ kích động mất kiểm
soát, đồng thời bị dục hỏa thiêu đốt, kích thích dục vọng nguyên thuỷ nhất ở
sâu trong nội tâm con người. Người càng nặng tình, độc ngấm càng sâu, độc phát
kích thích dục tình, nhưng sau cơn hoan tình sẽ là đau đớn tận xương. Độc này
còn nguy hiểm ở chỗ nó ngấm rất chậm, không có triệu chứng rõ ràng, phát tác
cũng không theo quy luật, chính người trúng phải cũng không phát giác, để cho
Tiếu Xuân Phong dằn vặt đến vong mạng mới thôi.
Thật may, Công Tôn Kiềm mới chỉ trúng độc chưa lâu, bản thân y lại
bình thản lãnh tĩnh nên độc tính chưa phát, nếu như không phải Trọng Khôn Nghi
từng biết đến loại độc này, thì phỏng chừng cũng khó mà phát hiện.
Giữa mơ mơ màng màng, ý thức tiêu tán, bên tai Công Tôn Kiềm bỗng
dưng truyền đến tiếng đàn réo rắt. Ban đầu âm điệu hết sức nhẹ nhàng, sau đó
cao dần, rồi lại lượn lờ chuyển ngoặt, trầm bổng du dương, gột rửa đi những phiền
lụy của thế gian, trả lại tĩnh lặng ban sơ thuở ban đầu.
Công Tôn Kiềm mở mắt, thấy người gảy đàn là Trọng Khôn Nghi. Từ
lúc quen biết đến nay y chưa từng thấy hắn gảy đàn hay nhắc gì về âm luật cầm
phổ, cho nên y vẫn tưởng rằng hắn không hiểu cầm nghệ. Thật không ngờ, Trọng
Khôn Nghi không chỉ biết đàn, mà còn có thể đàn ra thứ giai điệu vô cùng huyền diệu,
nhẹ nhàng lọt vào tai, khiến cho tâm tình y bình lặng thanh thản không gì sánh
được.
Trong phòng còn thoang thoảng mùi huân hương, hương thơm dịu
mát, tỏa ra làn khói trắng ngà vương mắc khắp không gian. Công Tôn Kiềm nhìn
cây đàn trước mặt Trọng Khôn Nghi, đây hẳn là lần đầu tiên y nhìn thấy thứ này,
nhưng sao lại có chút cảm giác quen thuộc không nói rõ được. Ngẫm nghĩ một hồi
y bèn ngồi dậy sửa sang lại y phục, sau đó đứng dậy đi ra cửa, nhỏ giọng nói:
"Ta đi tìm Tiểu Lăng Sa".
Trọng Khôn Nghi cũng không giữ chân y, đợi y đi khỏi thì cũng đứng
dậy đến gặp một người. Người này chính là hồng nhân bên cạnh Tá Dịch, thiên tài
cơ quan thuật đã gần giúp Khai Dương lật ngược cục diện thiên hạ, Càn Nguyên.
Hắn vừa nhấc bước vừa ngẫm nghĩ, độc dược này có lẽ Công Tôn Kiềm
trúng phải khi đột nhập phủ Càn Nguyên, độc chế từ một loại kỳ nam hương bạch sắc
hiếm có, khói hương đốt ra có tác dụng thanh tâm tĩnh trí, nhưng tàn hương gặp
máu lại trở thành Tiếu Xuân Phong ngấm sâu vào cơ thể, muốn giải độc này cần tìm
chính khói hương của loại kỳ nam hương kia. Thế gian vạn vật luôn có tương sinh
tương khắc, chính là lý lẽ này.
Càn Nguyên ngồi trong căn phòng nhỏ ngay gần đó, toàn bộ sự chú
ý đổ vào mấy miếng gỗ trong tay, tháo ra lắp lại như chơi một món đồ chơi vô
cùng thú vị, thậm chí khi Trọng Khôn Nghi mở cửa đi vào, y cũng không buồn ngẩng
đầu chào hỏi. Trọng Khôn Nghi nhìn nam tử trước mắt, dáng vẻ tao nhã như ngọc,
mang một loại phong thái xa cách bất thực khói lửa nhân gian. Chỉ là bộ y phục
y đang mặc thuần một màu xanh lục, thứ màu sắc từ lâu đã nhạt đi trong ký ức của
Trọng Khôn Nghi.
"Không ngờ Trọng quân cũng có lúc nguyện giải độc cho người
khác, ta còn tưởng Trọng quân vẫn quen nhìn người ta bị độc dược dày vò mà bỏ mặc
làm ngơ?". Càn Nguyên mở miệng trước, mắt vẫn không rời mấy miếng gỗ to nhỏ
đủ loại kia.
Trọng Khôn Nghi hiểu hàm ý trong câu nói đó, nhưng dù người đối
phương muốn nhắc đến là Mạnh Chương, hay là Lăng Quang, thì cũng không khỏi đã
biết quá nhiều chuyện riêng của hắn rồi.
Cho nên mục đích hạ độc Công Tôn Kiềm, chẳng qua là để cảnh cáo
mình mà thôi?
"Ngươi rốt cuộc là ai?”.
"Là ai không quan trọng. Giao dịch của chúng ta đã xong, giải
dược ta đã giao ra rồi, mong Trọng quân cũng giữ lời thả Tá Dịch vương, để hắn ở
lại Khai Dương làm quận chủ, cáo từ”. Càn Nguyên chăm chú gom những món đồ chơi
trên bàn lại, sau đó đứng dậy đi ra cửa, trước khi rời khỏi còn bỏ lại một câu:
“Tiếng đàn của Trọng quân réo rắt vang xa, hôm nay được nghe quả là muôn phần
vinh hạnh. Xem ra khi xưa không phải Trọng quân lạnh nhạt với ngọc cầm, mà thật
sự do quân vương đã cô phụ đi thất huyền diệu nghệ".
---
Lời Tích Vũ: Nhà Thổ
có ma, Thổ phen này sợ rồi.
Thật ra trong phim Vũ
luôn thấy nhân vật Càn Nguyên khá bí ẩn, cháu nó là thích khách duy nhất không
biết võ công, cũng không có kiếm, nhưng lại biết về Lục Nhâm truyền thuyết, điều
mà đến quả lê cũng không nắm rõ, lại mang tên hai chữ (vốn là cách đặt tên cho
riêng quân vương) chứ không phải ba chữ như quy luật đặt tên cho thích khách.
Chư vị không thấy thắc mắc cháu nó rốt cuộc là ai sao?
Post a Comment