[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
CHƯƠNG 08: GIƯƠNG ĐÔNG KÍCH TÂY
Tác giả:
Tích Vũ
Tá Dịch đột ngột đưa tay túm chặt lấy cổ áo của Công Tôn Kiềm, dứt
khoát giật phăng ra. Công Tôn Kiềm vừa giật mình vừa tức giận, y hoàn toàn
không tính tới tình huống này, chỉ biết siết chặt cổ tay Tá Dịch ngăn cản động
tác điên rồ của hắn, tay còn lại rút lấy thanh trủy thủ trong người, chưa đợi
Tá Dịch có phản ứng gì thì đã xoay dao chĩa thẳng vào lồng ngực kẻ kia. Tá Dịch
vội vàng lùi lại hai bước, vung tay bắt lấy cổ tay Công Tôn Kiềm. Thị vệ bên
ngoài nghe thấy động tĩnh cũng lập tức ập vào khống chế y. Tá Dịch vứt thanh
thanh trủy thủ của Công Tôn Kiềm xuống đất tạo nên một tiếng "keng"
khô khốc, nhìn qua lòng bàn tay mình đang chảy một đường máu nhễ nhại thì lập tức
giơ tay kia chộp lấy cằm Công Tôn Kiềm, buộc y phải nhìn thẳng vào mình, gằn mạnh:
“Nhìn tiên sinh ngay thẳng nhã nhặn, không ngờ cũng biết dùng mấy thủ đoạn đánh
lén này”.
“Là tùy cơ ứng biến mà thôi. Nếu ta là Khai Dương vương, việc đầu
tiên ta làm chính là triệu thái y đến kiểm tra một chút”.
“Việc đó đương nhiên”. Tá Dịch cười nhạt rồi đột ngột rút lấy
thanh kiếm trong tay một thị vệ kề vào cổ Công Tôn Kiềm: “Có điều nếu bổn vương
là tiên sinh, cũng sẽ không tùy tiện chọc giận người đang giữ mạng mình như vậy.
Tiên sinh thật sự cho rằng bổn vương không dám lấy mạng ngươi sao?”. Sau chút bất
ngờ, Tá Dịch đã nhanh chóng lấy lại phong thái, biết Công Tôn Kiềm không trúng
mê hương thì cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại vô cùng hài lòng. Nếu
người kia dễ dàng sa bẫy như thế, ngược lại sẽ khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.
“Ta đương nhiên quý trọng tính mạng, chỉ là nếu may mắn lấy được
mạng của Tá Dịch vương, khiến chiến loạn này kết thúc sớm hơn một chút, trả lại
bình yên cho bách tính, không phải cũng rất tốt sao?”. Công Tôn Kiềm không nhìn
thanh kiếm đang kề trên cổ mình, thản nhiên cười đáp.
Tá Dịch nheo mắt quan sát lại Công Tôn Kiềm, thấy gặp phải tình
huống bất ngờ, xiêm y có hơi xộc xệch, nơi cổ cũng đã có vệt máu nhạt chảy ra,
nhưng con ngươi lại vẫn sáng tỏ sắc bén, vẻ mặt tự tin bình thản, nụ cười như
có như không, đối đáp rành mạch như thế thì càng thêm mấy phần hứng thú. Tá Dịch
xưa nay luôn tự phụ vào trí tuệ và bản lĩnh của mình, chưa từng có một ai, kể cả
Cấn Mặc Trì, có thể đứng trước mặt hắn mà tỏ ra thản nhiên ngạo nghễ như vậy.
“Vì bách tính chẳng qua chỉ là thứ lý do hoa mỹ, dựng nghiệp giữa
chiến loạn tay ai chẳng vướng đủ máu tanh? Ngươi tưởng rằng Trọng Khôn Nghi kia
chính nghĩa hơn bổn vương chút nào sao?".
"Cho dù không chính nghĩa hơn, thì huynh ấy cũng là lựa chọn
tốt nhất kết thúc loạn thế này. Huynh ấy có trí tuệ, có tầm nhìn, hiểu đạo trị
quốc an dân, có thể mở ra thịnh thế cho muôn dân bách tính".
"Vậy để bổn vương cho ngươi thấy trí tuệ của hắn có so được
với bổn vương hay không". Tá Dịch miết lưỡi dao phản chiếu ra thứ ánh sáng
lạnh lẽo: "Hẳn ngươi đang nghĩ cách làm thế nào đánh lạc hướng bổn vương
lâu hơn một chút, để Trọng Khôn Nghi thuận lợi phá hủy kho lương của Khai Dương
đúng không? Rất tiếc giờ này chắc hẳn hắn đang bị áp giải về vương cung rồi".
Đêm vừa xuống, binh lính Đại Càn được lệnh tập kích thành Khai
Dương nhanh chóng tấn công vào từ ba cổng Tây, Nam, Bắc, phóng hỏa đốt cháy kho
lương và xưởng chế tạo vũ khí. Khai Dương dựa vào cung nỏ để chiếm thế thượng
phong, nếu kho tên bị phá hủy thì đội thần nỗ thủ kia sẽ hoàn toàn mất đi sức
chiến đấu.
Khi các mục tiêu phá hủy của nhóm binh lính Đại Càn phân bố rải
rác trong kinh thành Khai Dương bắt đầu bốc cháy, thì các nhánh quân cũng nhanh
chóng rút khỏi, thế nhưng không đợi họ kịp ra đến cửa thành thì quân lính Khai
Dương không biết từ lúc nào đã vây chặt bốn phía, bộ binh, kỵ binh, gươm đao,
cung nỏ đều đã rào rào giương sẵn như mãnh thú chờ mồi.
Dù đang là giữa đêm nhưng Cấn Mặc Trì đã sớm chỉnh tề giáp trụ,
thong thả giục ngựa lên trước, cười nói: “Đồ nhi biết sư phụ giá lâm nên đặc biệt
đến đây nghênh đón, vương thượng có lời mời sư phụ di giá đến vương cung làm
khách một chuyến. Không biết người có nể mặt hay không?".
Quân Đại Càn đã sa bẫy của Cấn Mặc Trì, thứ họ vừa vất vả đốt
cháy chỉ là những bao đất đá mà thôi. Cấn Mặc Trì đã theo Trọng Khôn Nghi nhiều
năm, được truyền thụ toàn bộ bản lĩnh cùng tâm cơ của hắn, không chỉ thế còn trời
sinh tính cách tự tin kiêu ngạo, thông minh nhạy bén, hiểu thời thế biết thích
nghi, trải qua ba đời quân chủ, cuối cùng cũng có thể phát huy trọn vẹn tài
năng ở Khai Dương. Không hổ một câu danh sư xuất cao đồ, Cấn Mặc Trì chính là
nhân tố quan trọng giúp Khai Dương chuyển mình, có thể đối đầu trực diện với Đại
Càn như ngày hôm nay. Cấn Mặc Trì ngồi trên lưng ngựa, dáng người cao thẳng
thanh tú nổi bật giữa ba quân, cầm thanh Cẩn Nghễ tùy thân miết dọc theo thân
kiếm, chạm đến tua kiếm màu lam nhạt: “Đồ nhi không ngại chờ sư phụ tính toán,
nhưng vị kia e rằng không đợi được lâu đâu”.
---
Lời Tích Vũ: Hôm nay
Tiểu Vũ tốt tính sẽ đăng liền hai chương, chư vị chậm rãi thưởng thức. Tiểu Vũ
hết sức ưu ái Cấn Mặc Trì, nhiều muối như vậy, kể mà không đối đầu với sư phụ
có phải tốt không?
Post a Comment