[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
CHƯƠNG 10: PHÁ TRẬN
Tác giả:
Tích Vũ
Hư vô sinh Thái cực, Thái cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ
tượng, Tứ tượng sinh Bát quái, biến hóa khôn cùng, tạo nên vạn vật. Nếu nắm vững
được nguyên lí vận chuyển năng lượng trong tự nhiên, kết hợp với cách dàn binh
bố trận, thì người cầm quân có thể tạo nên các loại trận pháp có sức mạnh khôn
cùng, khiến nó nhanh như gió, bí hiểm như rừng, lan tỏa như lửa, vững chãi như
núi, bí mật như không.
Cấn Mặc Trì giục ngựa đi vào trận, cảm giác các luồng khí lưu
xung quanh mình liên tục biến đổi. Y theo Trọng Khôn Nghi nhiều năm, biết rõ sư
phụ vô cùng yêu thích nghiên cứu trận pháp, cũng đã từng chỉ dạy cho các môn
sinh những nguyên tắc dựng trận, nhưng hầu như chưa một ai có thể hiểu trọn vẹn
những thâm sâu kỳ ảo trong đó, bao gồm cả Cấn Mặc Trì. Cấn Mặc Trì là môn sinh
đắc ý nhất của Trọng Khôn Nghi, thiên tư thông minh, học một hiểu mười, trước
kia đã không ít lần cũng sư phụ thực hành trận pháp, vừa nhìn đã có thể gọi tên
các loại trận pháp này, chỉ là chưa từng tự mình phá giải được chúng.
Mà Cửu Cung Bát Quái trận hôm nay, Cấn Mặc Trì rất nhanh nhìn ra
được, đây là thế trận gần nhất y còn nghiên cứu cùng sư phụ, trước khi được người
cử đến Thiên Tuyền. Trận pháp dở dang đó giống như bàn cờ chơi dở, người chơi
không còn, thế cờ vẫn mãi ngổn ngang. Người nói: Đợi Mặc Trì trở về, vi sư cùng
ngươi luyện trận.
Hôm nay rốt cuộc y lại có thể thấy nó tái xuất nhân gian trong một
hình thái không hoàn chỉnh, sư phụ vẫn để nó dở dang như cũ, người là muốn mượn
nó kết thúc tình nghĩa giữa chúng ta hay sao?
Cấn Mặc Trì còn nhớ ngày đó khi nghiên cứu Cửu Cung Bát Quái, Trọng
Khôn Nghi từng cho y biết đây là một trong bốn mươi chín loại trận pháp hình
thành từ Kinh Dịch, có khả năng di chuyển linh động, biến ảo khôn lường, lại chủ
yếu dùng để mê hoặc tâm trí chứ không mang nặng tính sát thương, nên người vô
cùng hứng thú.
Cấn Mặc Trì đến gần Tá Dịch khom mình hành lễ. Tá Dịch gật đầu
không hỏi gì thêm. Hắn biết nếu hiện tại mình đang bị vây ở đây, thì phía kho
lương giả hẳn không thu được kết quả gì, Trọng Khôn Nghi căn bản sẽ không rơi
vào bẫy. Giữa trời đêm mờ mịt chỉ có ánh lửa từ các ngọn đuốc trên tay binh sĩ
Khai Dương soi sáng cảnh vật xung quanh, Cấn Mặc Trì đưa mắt nhìn ra cánh đồng
chập chờn sương trắng, nhìn kỹ một lần nữa địa hình ở đây. Giữa mặt đất bằng phẳng
có xuất hiện vô số các cọc gỗ cùng đống đá to nhỏ dựng quanh bốn phía, mỗi phía
ứng với một cung, bao gồm Càn, Khôn, Ly, Khảm, mỗi cung ứng với một hành, lần
lượt là Kim, Mộc, Hỏa, Thủy, vây lấy nhóm quân Khai Dương vào chính giữa, ngay
tại Thổ vị trong Ngũ hành.
“Bắc phương Thủy, Nam phương Hỏa, Đông phương Mộc, Tây phương
Kim, Trung cung Thổ, từ Tứ Tượng tạo nên Ngũ Hành. Tứ Tượng ở chính phương lại
kết hợp với bốn quẻ vị ở bốn góc, tạo nên Bát quái, cũng là đồ hình Lạc Thư”. Cấn
Mặc Trì lẩm bẩm những lời Trọng Khôn Nghi từng nói trước kia, không biết là để
giải thích với Tá Dịch, hay là tự nhắc nhở chính mình.
Theo truyền thuyết cổ đại, Lạc Thư là thứ sắp xếp Ngũ Hành Bát
Quái hỗn độn riêng rẽ thành một chỉnh thể có trật tự. Bốn âm ở bốn góc, bốn
dương ở bốn cạnh, hợp thành tám quẻ Càn, Khôn, Cấn, Đoài, Khảm, Ly, Chấn, Tốn
tương ứng với các phương vị trong trời đất; chín ô bên trong lại chia thành cửu
cung, ứng với chín ngôi sao trên trời, mỗi ô đại diện cho trạng thái phi phục của
một ngôi sao. Tứ tượng hợp Ngũ hành, Ngũ hành hợp Bát quái, Bát quái hợp Cửu
tinh, bản thân người bị giam trong trận cũng là một phần của trận pháp đan xen
chằng chịt này, chỉ cần đi sai một bước, dẫn đến rối loạn trật tự nguyên bản của
trận pháp thì sẽ tức khắc rơi vào ảo giác, lọt vào vòng vây trùng trùng, chạy
thế nào cũng không thể thoát thân. Điều khiến các binh lính Khai Dương cảm thấy
đáng sợ nhất chính là họ đều biết thứ vây xung quanh đều là ảo giác, cũng đã nhận
được mệnh lệnh phải giữ nguyên vị trí, nhưng trong lòng họ vẫn nảy sinh nỗi sợ
hãi khôn cùng, rồi không hiểu sao vẫn bị lọt vào giữa trùng lớp vây khốn, khiến
họ hoảng sợ vung kiếm chém loạn xung quanh, mà mỗi đao chém xuống rõ ràng vụt
vào hư không, nhưng người ngã xuống lại là đồng đội của chính mình. Khi ấy, mỗi
người đều cảm giác được rất rõ sự áp bức ngột ngạt muốn phát điên này.
“Lạc Thư là gì?”. Tá Dịch nhìn nét mặt nghiêm trọng của Cấn Mặc
Trì, không khỏi thắc mắc.
“Bẩm vương thượng, Lạc Thư, cùng với Hà Đồ, là nguồn gốc của Bát
quái, trong đó Hà Đồ sinh ra Tiên Thiên Bát Quái, di chuyển theo chiều thuận,
còn Lạc Thư sinh ra Hậu Thiên Bát Quái, di chuyển theo chiều nghịch”. Cấn Mặc
Trì cúi đầu giải thích ngắn gọn.
“Vậy chúng ta di chuyển theo chiều nghịch đúng với quy luật của
trận, chẳng phải sẽ ra ngoài được sao?”.
“Ngũ Hành trong Lạc Thư là tương khắc, âm dương trong đó cũng
riêng rẽ chứ không đan xen với nhau, hơn nữa trận pháp này rõ ràng không hoàn
chỉnh, cửu cung thiếu đến bốn phương vị, trận pháp khuyết thiếu thì nguyên tắc
cũng không tuân theo lẽ thường, nếu cứ tùy tiện đi qua, chỉ e sẽ có nguy hiểm”.
“Vậy xác định cửa sinh trước, sau đó để vài người đi thử vào đó,
nếu có nguy hiểm chúng ta lập tức dừng lại là được, còn nếu cửa đó an toàn thì
theo sau cũng không muộn”.
“Không được”. Cấn Mặc Trì lắc đầu: “Trận pháp này nguy hiểm ở chỗ
khiến người bị vây trong trận trở thành một phần của thế trận, nếu đã di chuyển,
thì cả nhóm phải di chuyển cùng nhau, còn nếu bất cứ ai tách lẻ ra tự nhiên sẽ
trở thành một phần của trận pháp, khiến cho thế trận biến đổi. Đến lúc đó chúng
ta đi tiếp cũng chưa chắc đã là cửa sinh ban đầu”.
Lời của Cấn Mặc Trì khiến Tá Dịch khó có thể tin nổi, như vậy chẳng
khác nào nói sau lưng hắn có cả trăm người, nhưng sinh tử vẫn phải tự mình khảo
nghiệm.
Có điều lời của Tá Dịch cũng khiến Cấn Mặc Trì nghĩ ra gì đó.
Đưa người vào trận? Biến đổi trận pháp? Nếu trận này đã khuyết thiếu khó hiểu
như vậy, sao không bổ sung các nhân tố còn thiếu vào trong trận, khiến nó trở
thành trận pháp hoàn chỉnh, rồi dựa vào quy luật nguyên bản để xác định cửa
sinh?
“Vương thượng, thần nghĩ đến một cách có thể thử, xin người ban
cho thần bốn tử sĩ”. Cấn Mặc Trì đột nhiên nói.
“Được, khanh cần bao nhiêu người cứ tùy ý mà dùng”. Dứt lời Tá Dịch
dùng tay ra hiệu bốn binh sĩ đứng gần nhất tiến lên phía trước. Lệnh vua không
thể cãi, bốn người đó lập tức đi lên, nhưng sắc mặt đều khá căng thẳng. Dẫu sao
ban nãy họ đều đã trực tiếp chứng kiến sự kỳ ảo của trận pháp này, thấy đồng đội
của mình bị trận pháp mê hoặc mà quay ra tấn công nhau, nên mặc dù đều là những
người lính từng xông pha trận mạc, không ít lần cận kề cái chết cũng không
tránh khỏi hoảng sợ trong lòng.
Cấn Mặc Trì quét mắt nhìn ra xung quanh thêm một lượt nữa, trời
đã gần sáng, cửu tinh trên trời đều đang dịch chuyển vị trí, chẳng mấy chốc nữa
là trời sẽ sáng hẳn, lúc đó cửu tinh không còn, muốn xác định chính xác vị trí
các cung cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Đoài - Đông Nam, Tốn - Tây Nam, Chấn - Đông Bắc, Cấn - Tây Bắc”.
Cấn Mặc Trì lần lượt đọc ra tên các quẻ ứng với bốn phương vị còn khuyết thiếu,
để bốn binh sĩ bước lên lấp vào. Bốn binh sĩ bước vào trận vị thì đứng trơ một
chỗ không dám cử động, cảm thấy xung quanh lạnh toát, vì các nhân tố trong trận
Lạc Thư di chuyển theo hướng tương khắc, nên khí lưu áp chế lẫn nhau vô cùng mạnh
mẽ, khiến cho họ cảm thấy cơn khó thở ập đến ngay lập tức, đầu óc choáng váng
không sao đứng vững được.
Cửu cung bát quái trận vừa được hoàn thiện, cả trận pháp như có
cơn cuồng phong quét qua, để lộ tám cửa đúng theo bát trận đồ, Cấn Mặc Trì nhẩm
tính, nhanh chóng xác định cửa sinh nằm ở Càn vị, bèn hộ tống Tá Dịch đi theo
hướng đó. Nhưng khi chỉ còn cách cột trụ đóng ở Càn vị chưa đầy mười thước, Cấn
Mặc Trì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó bất thường, vội vàng bật người khỏi
lưng ngựa vươn tay ôm lấy Tá Dịch, ngã ra đất lăn liền mấy vòng. Những binh
lính đi theo không kịp phản ứng đã bị vô số mũi tên từ các cọc gỗ và phiến đá cạnh
đó bắn ra găm đầy người, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã có hơn chục người
ngã xuống, máu tươi vẩy kín mặt đất, cả đám người nhốn nháo lùi lại.
Chiến mã của Tá Dịch hí dài một tiếng, ngã khuỵu xuống đất, rên
hư hử chốc lát rồi chết cứng. Tá Dịch giờ mới hoàn hồn, nhìn đám lính xung
quanh, rồi quay ra Cấn Mặc Trì, nhận ra vai trái của y đã rách một mảng lớn,
máu tươi chảy ra nhễ nhại, chứng tỏ đã bị thương nặng lắm rồi.
Thì ra vừa rồi khi Bát Quái được lấp đầy thì Càn vị đã chuyển hóa
thành Khôn vị, Khôn chồng lên Càn, khiến cửa sinh hóa thành cửa tử. Cho dù Bát
quái đã lấp, Cửu cung vẫn còn, nơi bọn họ đang đứng trở thành hành Thổ ở Trung
cung, bốn người lấp trận ban nãy cũng không rõ tung tích, xem chừng đã lạc vào
mê cung trong trận, không rõ sống chết rồi.
“Con là quẻ Cấn, nhưng không hiểu cách chấp nhận, quá mức cầu
toàn, dễ tự chặt đứt sinh cơ”.
Trong đầu Cấn Mặc Trì đột nhiên xuất hiện câu nói này của Trọng
Khôn Nghi, trong một tối đàm đạo trận pháp, chính sư phụ đã thở dài nhận xét y
như vậy.
Tưởng khiếm khuyết mà hóa ra chu toàn, tưởng chu toàn lại hóa
thành khiếm khuyết. Cấn Mặc Trì cảm thấy toàn thân đau nhức. Sư phụ quả không hổ
là sư phụ, có thể hiểu con đến vậy. Người bình thường nhất định không hiểu cách
lấp trận, biến khiếm khuyết thành chu toàn, nhưng trận pháp này Trọng Khôn Nghi
lại đặc biệt thiết kế cho Cấn Mặc Trì, nên chính tại lúc y lấp trận, thì trận
pháp tưởng như chu toàn này mới thật sự trở thành khiếm khuyết. Hành Thổ ở
trung cung, vị trí duy nhất Cấn Mặc Trì nhận định sẽ không di chuyển, đã di
chuyển ngay khi bát phương được lấp kín, dẫn đến khiếm khuyết phương vị.
Bầu trời âm u ảm đạm, thiên địa dệt nên một tấm màn quỷ dị mông
lung như thật như giả, như ẩn như hiện, gió lặng lẽ thổi qua cánh đồng hoang vu
vắng lặng. Phóng mắt nhìn ra xa không thấy bất cứ thứ gì, vạn vật bị bao phủ
trong một tầng sương mù đậm đặc, xung quanh chỉ có một đám người hoảng sợ nhìn
nhau, nếu như không phải còn có vương thượng ở đây, rất có thể đám lính ấy đã
nháo nhào chạy theo bốn phương tám hướng, không chịu nổi cảm giác quỷ dị đáng sợ
này. Cơn mưa tên bắn ra xối xả vừa dừng lại thì sương mù đậm đặc cũng tức khắc
hợp lại bao phủ lấy cả không gian.
Đột nhiên, Cấn Mặc Trì nở một nụ cười.
Không hiểu vì sao Tá Dịch có cảm giác nụ cười ấy vô cùng xa lạ,
như tự tin ngạo nghễ, lại như chua chát bi thương.
“Cấn khanh?”.
“Vương thượng, thần không sao, thần đã nghĩ ra cách phá giải trận
này. Hiện tại vương thượng bước trở lại cửa ban nãy thì có thể thoát khỏi đây”.
“Cửa ban nãy? Cấn khanh, khanh không nhầm chứ? Cửa ban nãy hung
hiểm như vậy, nếu không phải khanh kịp thời cứu giá…”.
“Không sao, vương thượng, xin người hãy tin thần. Cấn Mặc Trì đời
này nguyện đầu rơi máu chảy vì vương thượng, tuyệt đối sẽ không hại người. Thần
sẽ ở lại đây giám trận, phòng khi trận pháp biến đổi. Người hãy nhớ phải đi thật
nhanh, đừng dừng bước, cũng đừng quay đầu lại, cửa sinh cũng chỉ xuất hiện
trong chốc lát, thần sợ phương vị này không giữ được lâu”.
“Nói vậy, Cấn khanh, khanh thì sao?”.
“Thần không dám giấu vương thượng, sư phụ dựng trận này vốn là
nhắm vào thần. Người có thể thoát khỏi, còn thần không thể. Sinh tử có số, Cấn
Mặc Trì đổi liền ba chủ, chỉ mong có thể thực hiện được chí lớn của mình, vương
thượng đã cho thần cơ hội, thần không còn gì để nuối tiếc nữa. Chỉ xin người…”.
Cấn Mặc Trì đưa cánh tay bị thương run rẩy nâng tua kiếm màu xanh nhạt lên, vuốt
ve giây lát, sau đó lại gồng mình gượng dậy, quỳ thẳng người, bái lạy vô cùng
trịnh trọng: “Thần vô cùng yêu thích vật này, nếu thần không may bỏ mạng tại
đây, kiếm của thần nếu người cần xin cứ giữ, chỉ mong vương thượng có thể chôn
tua kiếm này theo thần”.
Tá Dịch đón lấy thanh Cẩn Nghễ tùy thân của Cấn Mặc Trì, khẽ thở
dài đứng dậy, nhìn lên bầu trời mờ mịt ở viễn phương, khẳng khái nói: “Cấn Mặc
Trì, khanh là thần tử tốt nhất mà bản vương từng gặp trong đời này”.
Dứt lời, hắn phất tay ra hiệu cho quân sĩ, sải bước đi thẳng đến
cửa tử nơi mới phóng ra mưa tên chằng chịt ban nãy.
Gió thổi phần phật, ống tay áo đỏ sậm trong lớp giáp bạc khẽ
tung bay. Vô số tia sáng mỏng nhạt soi tỏ khuôn mặt thanh tú của Cấn Mặc Trì. Y
khẽ nhắm mắt lại, che giấu muôn vàn tư lự, khiến cho mọi thứ cảm xúc ngổn
ngang, trần ai hỗn tạp đều chìm vào bóng tối, một bóng hình mỏng manh cô đơn đến
vậy đứng thẳng giữa thiên địa, khiến người không khỏi xót thương.
Vừa đúng lúc này, Cấn Mặc Trì đột nhiên mở mắt.
Ngay lập tức y nhặt lấy một thanh kiếm trên mặt đất, di chuyển
nhanh đến cửa Cấn ngay cạnh cửa Khôn. Cấn vị bị thay thế, cả trận pháp lập tức
ào ào rung chuyển, các phương vị theo đó mà dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu,
phá đi thế trận ngũ hành bát quái, tái tạo cửu cung. Hành Thổ lệch khỏi vị trí
ban đầu, lách ra một cửa sinh mới, vừa vặn kịp lúc cho đám người Tá Dịch xông
qua; còn Cấn vị hóa thành cửa tử, vô số mũi tên vun vút lao ra cắm phập khắp
người Cấn Mặc Trì, nhưng y thủy chung không nhúc nhích. Cuồng phong bổ đến mang
theo chướng khí dày đặc khiến y không sao thở nổi, thân thể lảo đảo, tay chân
tê dại, mắt hoa lên. Y cố gắng nhìn theo hướng Tá Dịch rời khỏi, cho đến khi
không còn bóng dáng nữa, mới siết chặt thanh kiếm trong tay, đâm thẳng vào cột
trụ trước mặt. Mặt đất lập tức rung chuyển, đất đá bắn ra tung tóe văng khắp
người Cấn Mặc Trì, khiến y bị hất ra xa ba trượng, trực tiếp hộc máu kiệt sức.
Đầu ngón tay y run rẩy đưa lên giữa hư không, chạm vào một
phương vô định.
"Sư phụ, cuối cùng đồ nhi cũng có thể thắng người một lần rồi".
Bàn tay y từ từ rơi xuống đất, cả thân thể bị vùi lấp trong trận
pháp vừa bị nổ tung. Gió núi ghẹn ngào, cuối cùng chìm vào vô định.
Tá Dịch vừa đặt chân ra khỏi cánh đồng hoang thì đã nghe sau
lưng có vô số tiếng nổ ầm ầm nối tiếp nhau, cả bầu trời bình minh đều biến
thành màu trắng xóa, cát bụi mịt mù bốn phía, những binh lính theo sau thậm chí
không kịp thoát ra khỏi trận, đều bị cuốn bay đi, không còn nguyên vẹn thân thể.
Tá Dịch chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy một tiếng thở
dài: “Sư huynh thật ngốc, đi dốc sức vì một kẻ không xứng đáng".
Lạc Mân cho người khống chế đám tàn binh Khai Dương, cất tiếng:
"Tá Dịch, kho tên của ngươi đã bị phá hủy, quân lương cũng đã được chuyển
đến doanh trại Đại Càn, bệ hạ kêu ngươi đích thân đến thỉnh tội".
---
Lời Tích Vũ: Cháu Cấn
được tổ hợp chết theo phong cách của ngô vương (vạn tiễn xuyên tâm), quả lê
(mìn nổ banh xác), và truyền thống bị tra công bỏ rơi của Thiên Xu, thích nhé.
Tích Vũ xiên cháu Cấn
mà còn khổ hơn viết H, các người không lại ôm ôm Tích Vũ an ủi đi.
Post a Comment