Jun 18, 2018

[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM] ĐÀI GIÁM - CHƯƠNG 05

Written By Tích Vũ Lầu on Jun 18, 2018 | 11:05


[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
CHƯƠNG 05: BINH BIẾN
Tác giả: Tích Vũ

Con thuyền lênh đênh giữa dòng nước chập chềnh, mưa bụi như tơ lất phất đáp xuống mặt sông không đủ làm ướt vạt áo bạch y nhân đang đứng trên thuyền. Công Tôn Kiềm nhìn theo những con sóng gợn hững hờ giữa mặt nước xanh thẳm, cả đường đi không nói một lời.

Vừa đến địa phận Hoài Đông thì thuyền của Công Tôn Kiềm gặp phải một đội thuyền đông đúc đang cập bến, hỏi ra mới biết đây là thương đội vận chuyển muối lên phía Bắc, dừng lại để chất hàng hóa lên khoang. Vốn dĩ khúc sông không nhỏ, nhưng nhiều thuyền cùng đậu một lúc như vậy nhất thời cũng khó vượt qua, Công Tôn Kiềm bèn bảo Tiêu Huyền dừng lại nghỉ ngơi một chút. Khi y vừa đặt chân lên bờ thì bị một phu thuyền cao lớn va phải.

“Đại nhân không sao chứ?”. Tiêu Huyền đang định đi lên chặn người kia thì Công Tôn Kiềm phất tay ngăn lại, nói: “Ngươi có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ không?”.

“Kỳ lạ?”.

“Không phải nói vận chuyển muối sao?”.

Tiêu Huyền ngẫm ngợi giây lát, đột nhiên hiểu ra. Hắn là người học võ, thính lực đương nhiên tốt hơn người thường rất nhiều, vừa rồi khi người kia va phải đại nhân thì phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, là âm thanh của kim loại va nhau. Nhìn phu khuân vác mồ hôi nhễ nhại cùng đáy thuyền ăn sâu vào mặt nước mấy phần như thế kia, chứng tỏ thứ chở trong khoang không hề nhẹ chút nào.

Lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc, Công Tôn Kiềm nhìn sắc trời cũng đang dần tối, xem ra đội thuyền cũng sẽ nhanh chóng rời đi, bèn lệnh cho Tiêu Huyền tìm cách lên thuyền thám thính. Tiêu Huyền vừa đi khỏi, y liền tìm một quán nước bên bờ ngồi xuống, hỏi thăm chủ quán thì biết được đội thuyền này của một phú thương họ Ngô, kinh doanh rất nhiều mặt hàng, có đến hơn trăm chiếc cỡ lớn trải dọc hai miền Hoài Giang, Ngô gia công tử lại ra tay rộng rãi nên nhiều trai tráng trong vùng đều chuyển sang làm phu khuân vác, cũng mang về được kha khá. Mới chỉ hỏi được đến đó thì y để ý thấy có mấy nam tử từ trên bờ bước thẳng xuống con thuyền lớn nhất, vì họ đưa lưng về phía này nên Công Tôn Kiềm không thể nhìn rõ mặt mũi mấy người, nhưng xem phục sức trên người thì có vẻ khá sang trọng, tơ lụa đều là đồ quý giá, bước chân gọn gàng dứt khoát, xem ra đều là người luyện võ, chỉ có thiếu niên đi chính giữa thì khác hẳn với những người còn lại, dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, có lẽ chỉ là một đứa trẻ không quá mười lăm tuổi.

Sắc trời đã tối hẳn, Công Tôn Kiềm dõi mắt trông theo đoàn buôn đang từ từ nhổ neo, gữa lòng sông leo lét mấy đốm sáng yếu ớt hắt ra từ các con thuyền tạo ra thứ cảm giác hết sức kỳ bí. Công Tôn Kiềm không chờ Tiêu Huyền trở về nữa, quyết định hạ lệnh dong thuyền bám theo. Chưa đến một khắc thì đoàn thuyền kia chia làm hai hướng, y nghĩ ngợi giây lát, quyết định đi theo thuyền chính, nhưng chưa được bao lâu thì con thuyền đó rẽ vào một vùng sông cạn, lau sậy hai bờ che kín lối đi, sương khói chập chùng che kín tầm mắt, chỉ nghe được vài tiếng chim giật mình kêu quang quác bay ra khỏi bụi rậm. Khi Công Tôn Kiềm nhận ra mình đã bị mai phục thì không còn kịp nữa, từ các bụi lau hai bên bờ sông có vô số mũi tên lửa bắn ra cắm vào thân thuyền, thị tòng đi theo y không đến mười người đều gắng sức chống trả. Chướng khí khiến đầu óc Công Tôn Kiềm choáng váng, thêm hơi lửa nóng rực làm mắt y hoa lên, sau đó mọi thứ tối sầm lại, y khuỵu chân ngã gục xuống. Trước khi hoàn toàn mất hết ý thức, y nhìn thấy trên con thuyền ban nãy, dưới ánh sáng phản chiếu từ đám lửa ngùn ngụt, có một nam tử đang đứng chắp tay thản nhiên nhìn y nở nụ cười ngạo mạn. Kẻ đó là một cố nhân, tên là Ngô Chi Viễn.

Công Tôn Kiềm không nhớ rõ bản thân đã bất tỉnh bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình đang nằm trong một khoang thuyền tối, có tiếng kim loại va chạm leng keng cùng tiếng mũi thuyền rào rào rẽ nước. Y vẫn còn nhớ rõ trước khi mất đi ý thức đã nhìn thấy Ngô Chi Viễn. Ngô Chi Viễn, thương gia họ Ngô, binh khí, đội thuyền, chẳng lẽ hắn muốn phát động binh đao? Ngô Chi Viễn là con nhà tướng, tâm cao khí ngạo, tất nhiên có gan làm chuyện này. Nhưng nếu hắn đã nhốt y lại ở đây thì chứng tỏ chưa có ý lấy tính mạng y. Công Tôn Kiềm bèn nhắm mắt lại định thần, đợi Ngô Chi Viễn chủ động đến gặp mình rồi sẽ hỏi rõ thực hư. Thế nhưng lần này hành động của Ngô Chi Viễn lại nằm ngoài dự liệu của Công Tôn Kiềm, đã mấy ngày trôi qua, y vẫn không được gặp ai cả, xung quanh cũng chẳng có âm thanh gì đặc biệt ngoài tiếng sóng vỗ đều đều. Y không biết Ngô Chi Viễn muốn làm gì, cũng không rõ thuyền này hướng đi đâu, xung quanh chỉ là bóng tối, một thứ cảm giác vô cùng đáng sợ.

Đột nhiên y nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng của ai đó, dựa vào ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài rọi qua song cửa gỗ mà nhận ra người đến là một thiếu niên. Y không nhớ rõ mình có quen đứa trẻ này, nhưng ánh mắt nó lại khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc. Một tia nghi hoặc thoáng nén lại, y vừa định lên tiếng thì đứa trẻ đó đột nhiên đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, sau đó kéo y đứng dậy rón rén mở cửa ra khỏi khoang ngầm. Thuyền vốn đã đậu ở sát bờ, hai người chỉ cần men theo mép thuyền là đã đặt chân được đến mặt đất.

Thiếu niên đó có vẻ khá quen lối, dìu y đi qua con đường nhỏ ven sông dẫn vào một cánh rừng. Khi hai người vừa dừng lại lấy sức thì chợt nghe thấy có tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây bên kia. Công Tôn Kiềm lập tức kéo nó nấp vào phía sau một gốc cổ thụ. Thiếu niên thấp hơn Công Tôn Kiềm cả một cái đầu, không thấy được biểu cảm của người phía sau, nhưng tai vừa vặn áp vào lồng ngực y nên có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch hết sức rõ ràng.

Ngoài dự đoán, người đến là Tiêu Huyền. Công Tôn Kiềm cuối cùng cũng có thể an tâm một chút. Tiêu Huyền nói đã chuẩn bị ngựa, cần lập tức đưa đại nhân rời khỏi nơi này. Nhưng còn thiếu niên kia? Đến đây Công Tôn kiềm mới nhận ra hình như vẫn chưa biết danh tính nó, bèn khom lưng vỗ vào vai cậu nhóc, nhìn thẳng vào mắt nó, nói: “Cảm ơn đệ, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”.

“Không chỉ gặp nhau”. Nó nhoẻn miệng cười tươi rói: “Người đã từng dạy con học mà, tiên sinh, con là Tiểu Lăng Sa”.

Ba chữ đơn giản như sét đánh giữa trời quang. Tiểu Lăng Sa? Con trai của Anh Lịch Hầu, nghĩa tử của Lăng Quang vương, người vương thượng từng giao phó cho y trong những ngày còn chìm sâu trong men rượu. Người nói, là cô vương cô phụ Thiên Tuyền, đứa trẻ này không nên theo cô vương học xấu. Thật ra Lăng Sa là một đứa trẻ đáng thương, phụ thân nhu nhược, vương thúc thờ ơ, mà người mang tiếng “sư phó” như y, lại thường xuyên rời khỏi kinh kỳ không mấy khi thấy mặt. Ngô Chi Viễn suy nghĩ rất chu toàn, với thân phận của đứa trẻ này, đừng nói đòi lại Thiên Tuyền, muốn giành cả Trung Viên e rằng cũng đủ danh nghĩa. Vấn đề này thật sự quá phức tạp, y không thể để Ngô Chi Viễn phát động khởi nghĩa, cũng không thể để triều đình biết chuyện mà đàn áp lại họ. Công Tôn Kiềm nhăn mày ngẫm nghĩ trong giây lát, sau đó cúi xuống, đặt tay lên vai thiếu niên, ôn tồn hỏi: “Tiểu Lăng Sa, con có muốn đi theo ta không?”.

[THÍCH KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM] ĐÀI GIÁM - CHƯƠNG 05

 Lăng Sa lập tức gật đầu. Đúng lúc đó, trong không khí đột ngột có tiếng xé gió vút qua, Tiêu Huyền phản ứng đầu tiên, đẩy Công Tôn Kiềm sang một bên, mũi tên sắc bén cắm phập vào thân cây cổ thụ. Công Tôn Kiềm không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng che chắn Lăng Sa vào lòng, bật người nhảy lên lưng ngựa, Tiêu Huyền rút kiếm chặn lại mấy mũi tên đang liên tiếp bay tới rồi cũng giục ngựa đuổi theo. Gió lớn thổi cát bụi dưới móng ngựa bay ngược về phía sau. Vô số tiếng hô gào cùng tiếng vó ngựa lộc cộc vang dội khắp cánh rừng. Đúng lúc này ngựa của Công Tôn Kiềm đột nhiên trúng tên hí lớn ngã nhào xuống đất, y ôm lấy Lăng Sa lăn liền mấy vòng, còn chưa kịp định thần lại thì thắt lưng đã bị ôm lấy kéo lên giữa không trung, đáp xuống lưng một con ngựa khác, đập vào mắt y là khuôn mặt lạnh lùng của Trọng Khôn Nghi.

“Mang thằng nhóc kia về!”.

Hắn chỉ bỏ lại cho tướng sĩ một câu ngắn gọn rồi quay ngựa đi thẳng.

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục