[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
CHƯƠNG 06: CHIẾM HỮU (H)
(CẢNH BÁO CÓ H, TRẺ EM DƯỚI
18 TUỔI KHÔNG NÊN XEM)
Tác giả:
Tích Vũ
Chẳng mấy chốc, Công Tôn Kiềm thấy mình bị Trọng Khôn Nghi đưa đến
một tòa thành. Quân lính nhìn thấy Trọng Khôn Nghi thì lập tức mở cổng quỳ rạp
xuống hành lễ. Dưới nền trời đông xám xịt, trên tường thành có vô số lính gác cầm
trường mâu mặt đầy nghiêm nghị, chiến kỳ hoàng sắc bay phần phật trong gió.
Trong thành không có bóng dân thường, cũng không thấy nhà cửa, chỉ có hành dinh
được dựng lên giữa dãy doanh trại trải dài không rõ điểm dừng. Trọng Khôn Nghi
xuống ngựa, trực tiếp kéo y thẳng vào trong chủ doanh. Bị lôi lôi kéo kéo trước
mặt bao nhiêu người như vậy, Công Tôn Kiềm cảm thấy hết sức khó xử, nhưng người
kia căn bản không nghe vào tai bất cứ thứ gì.
“Không có lệnh của trẫm, không ai được phép vào trong”. Trọng
Khôn Nghi hất tung cửa lều, bỏ lại một câu.
Nếu Công Tôn Kiềm không lầm thì đây là tòa thành biên ải phía Bắc
Xu cư, nằm ngay giữa Khai Dương và Dao Quang cũ. Ngày trước khi tứ quốc tế trời
ở núi Phù Ngọc, y từng ghé qua quan sát địa thế nơi này, đây là khu vực quá khắc
nghiệt để sinh sống, nhưng lại rất thích hợp bố trí vành đai phòng ngự. Công
Tôn Kiềm không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem tình hình bên ngoài, thì hẳn
Trọng Khôn Nghi đã đóng quân ở đây được một thời gian. Chẳng lẽ có chiến tranh
rồi? Y vừa định lên tiếng hỏi thì nhận ra toàn thân Trọng Khôn Nghi đều là nộ
khí, khiến cho bầu không khí xung quanh hai người cũng trở nên u ám khó hiểu.
“Ta đã nói với huynh cái gì? Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải
bảo trọng tính mạng. Ta đã giao lệnh bài cho huynh, gặp chuyện sao không tìm
quan viên châu phủ? Vốn tưởng địa giới Thiên Tuyền là an toàn nhất với huynh,
không ngờ vừa rời mắt đã xảy ra chuyện. Nếu không phải ta đã dặn Tiêu Huyền gặp
tình huống gì cũng phải lập tức báo lại thì giờ này ta biết tìm huynh ở đâu?
Còn nữa, thằng nhóc kia là ai, sao phải liều mạng bảo vệ nó như vậy?”.
Công Tôn Kiềm đắn đo hồi lâu, không biết giải thích làm sao cho
rõ được vấn đề này, nhưng nếu không nói ra, để lòng Trọng Khôn Nghi nảy sinh
nghi kỵ, mọi thứ sau này sẽ còn phức tạp hơn. Chuyện này liên quan quá lớn, y
không thể, cũng không có tư cách giải quyết một mình. Trầm ngâm giây lát, Công
Tôn Kiềm rốt cuộc vẫn lựa chọn nói ra sự thật.
Y chỉ không ngờ, phản ứng của Trọng Khôn Nghi hoàn toàn không giống
như trong dự liệu. Hắn chỉ “ồ” một tiếng lạnh nhạt, không hề biểu lộ bất cứ biểu
cảm dư thừa nào. Trong khoảnh khắc, y chợt hiểu ra, Trọng Khôn Nghi xưa nay vốn
tỉnh táo thận trọng, hành động của Ngô Chi Viễn lại phô trương như vậy, sao có
thể qua mắt Trọng Khôn Nghi?
Y cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải.
“Huynh có biết vì sao sau khi thống nhất Quân Thiên, ta chia lại
toàn bộ châu quận trong thiên hạ, xóa sạch ranh giới các quốc gia, để vạn dân
quy về một mối, nhưng vẫn giữ lại nguyên vẹn địa giới Thiên Tuyền không?”.
“Huynh có biết vì sao, quận thú đóng ở các quận đều là người ta
đích thân bổ nhiệm, chỉ riêng các châu huyện Thiên Tuyền thì đều dùng người
cũ?”.
“Huynh có biết vì sao, vương thất các nước đều bị ta đưa về kinh
đô giam lỏng, chỉ riêng vương thất Thiên Tuyền chỉ bị ép giao ra binh lực, còn
lại đều được ở lại cố hương hưởng thụ thanh nhàn?”.
“Ta là vì ai mà để lại mối họa như dao nhọn kề sát sườn mình như
vậy? Ta vốn không phải thiện nhân, cũng chẳng cố làm một quân vương hiền đức, đằng
nào số người chết trong tay cũng đã không đếm xuể, ta cũng không ngại giết thêm
một vài tên phản tặc, tru di cả một tông thất đâu”. Trọng Khôn Nghi xoay người
gằn từng chữ, trong mắt đều là hàn ý.
“Chuyện này, cho ta một chút thời gian, ta sẽ tìm cách khuyên
hàng họ, với thân phận trước kia của ta ở Thiên Tuyền, có lẽ không phải không
thể...”.
“Công Tôn Kiềm, thời gian ta cho huynh vẫn còn chưa đủ sao?”. Trọng
Khôn Nghi đưa lưng về phía y ngẩng đầu cười lớn, khiến y không đọc ra được biểu
tình hiện tại của hắn là gì: “Mười năm rồi, ta vẫn chưa bao giờ có chỗ đứng
trong tâm của huynh”. Dứt lời hắn đột nhiên quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt
người nọ: “Nếu như ngày đó ta và Lăng Quang cùng rơi vào hiểm cảnh, huynh chọn
cứu ai?”.
Công Tôn Kiềm dường như không ngờ được Trọng Khôn Nghi lại hỏi vấn
đề này, nhất thời ngây ra không đáp.
“Tình huống này có vẻ không hiện thực, vậy để ta sửa lại, nếu hiện
tại ta và tiểu tử kia cùng rơi vào hiểm cảnh, huynh chọn cứu ai?”.
Công Tôn Kiềm nhìn Trọng Khôn Nghi, không đáp.
Huynh vẫn như vậy, bất cứ chuyện gì liên quan đến Lăng Quang,
hay Thiên Tuyền, đều sẽ làm huynh xao động. Ta vẫn chưa từng được thấy huynh vì
ta mà tỏ ra gấp gáp như vậy. Trọng Khôn Nghi phất tay: “Huynh đã không cho ta
đáp án, vậy ta cũng không cần cho huynh thời gian nữa. Thiên Tuyền này cần phải
chỉnh đốn lại, tiểu tử kia cũng không nên giữ”.
Mặt Công Tôn Kiềm hơi biến sắc: “Đứa bé đó bị người ta ép buộc,
bản thân nó vốn không có khả năng gây nguy hại gì cho huynh”.
Trọng Khôn Nghi nhìn khuôn mặt sắc lạnh của mình hiện rõ trong
đáy mắt người kia, chậm rãi mở miệng: “Nó không có khả năng, nhưng huynh có.
Công Tôn Kiềm, nếu trên đời này có một người mưu lược xuất chúng, thông minh
tài trí, có thể hiệu lệnh thiên hạ, lại luôn hoài niệm cố quốc, dốc sức che chở
cho một kẻ mang dòng dõi vương thất bên mình, không những vậy còn cao ngạo lãnh
đạm, chưa từng quy phục huynh, có một người như vậy vẫn luôn tồn tại, huynh lại
không nỡ chặt bỏ tự tôn lẫn sức mạnh của y, nếu một ngày ta và cố quốc của y trực
diện đối đầu, theo huynh người đó sẽ chọn bảo vệ ai?”.
Hàng nến trong doanh trướng chập chờn dữ dội, giống như tâm tình
y lúc này. Công Tôn Kiềm khẽ khép mắt, cảm nhận thứ âm thanh binh khí hỗn loạn
từ xa truyền lại, hàng ngàn mảnh vụn quá khứ chập chờn xẹt qua.
“Vậy ta phải làm sao mới có thể khiến huynh yên lòng?”. Hồi lâu,
Công Tôn Kiềm mở mắt, nhìn thẳng vào người kia.
"Đem toàn bộ thân và tâm của huynh, hoàn toàn quy phục ta
đi".
Công Tôn Kiềm không biết có phải mình vừa nghe nhầm hay không.
Trọng Khôn Nghi của lúc này đột nhiên khiến y cảm thấy vô cùng xa lạ. Y thà rằng
thấy hắn tùy tiện bướng bỉnh, cợt nhả giảo hoạt như ngày thường, cũng không muốn
phải thấy hắn dưới vẻ ngoài của một đế vương lạnh lùng ngạo mạn, dẫm đạp lên
tôn nghiêm người khác. Trọng Khôn Nghi trong trí nhớ của y trước đây không phải
là người có thể nói ra những lời như vậy.
“Huynh không nói thì ta xem như huynh đồng ý”. Trọng Khôn Nghi
đưa tay lên cổ áo Công Tôn Kiềm, khẽ mơn trớn thật nhẹ, sau đó, một nụ hôn bất
ngờ ập xuống môi. Hắn không muốn chờ đợi, không muốn cố kỵ, không muốn đeo tiếp
lớp mặt nạ quân tử nữa. Hắn muốn làm một người bình thường có tham sân si luyến,
cho dù có phải chặt bỏ kiêu ngạo của y, tổn thương linh hồn y, cũng phải kéo y
theo hắn đến tận cùng, thà rằng như vậy để có cảm giác y thật sự tồn tại, cũng
không muốn giữ được y trọn vẹn mà luôn phải nơm nớp lo sợ y biến mất khỏi vòng
tay.
Công Tôn Kiềm hoàn toàn cứng đờ, không biết bản thân mình muốn
phản ứng ra sao, y vốn thông minh mẫn tiệp, tất cả những gì Trọng Khôn Nghi làm
trước nay y đương nhiên thấy rõ, chỉ là lòng vẫn lựa chọn không hiểu, khiến cho
khúc mắc này không dẫn đến bất cứ đáp án nào, cứ vậy trở thành thói quen, dần ỷ
lại vào sự vô tri của mình mà tiếp nhận sự dung túng của người kia. Để rồi hôm
nay khi hắn ép y dùng bản tâm nguyên sơ không che đậy mà đối diện với hắn, thì
y mới nhận ra chẳng thể tiếp tục vô tri được nữa. Giữa ánh nến bập bùng mờ tỏ,
lưng và cổ y bị hắn giữ chặt, môi hôn đến hít thở không thông, hai tay y vô thức
muốn đẩy hắn ra mà đặt lên trước ngực hắn. Vì vậy y có thể cảm nhận được rất rõ
ràng nhịp tim dồn dập của người kia, trong nhất thời, đầu óc y cũng trở nên trống
rỗng. Y nên làm thế nào bây giờ, chuyện đã đến nước này, y có thể làm thế nào
bây giờ?
Khuôn mặt tuấn mỹ của Công Tôn Kiềm đang hiện rõ trước mặt Trọng
Khôn Nghi, không phải trong hoảng loạn, không phải khi vô thức, hắn biết lúc
này y tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nếu người kia quyết liệt phản kháng, chưa biết
chừng hắn sẽ lại mềm lòng mà dừng tay. Thế nhưng y không làm vậy, biểu cảm của
y, nửa như phản kháng lại nửa như phó mặc, khiến cho lòng hắn kích động dữ dội,
bao nhiêu nộ hỏa theo bờ mi run rẩy của y mà hóa thành rối ren vô bờ.
Trọng Khôn Nghi luồn tay cởi bỏ thắt lưng, trút đi ngoại bào
trên người Công Tôn Kiềm, sau đó đẩy y xuống giường, vạch mở trung y, nhìn rõ
thân thể thanh tú mà rắn rỏi của y vì rối loạn mà trở nên cứng đờ. Công Tôn Kiềm
không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, muốn kéo áo lại thì bị Trọng
Khôn Nghi bắt chặt lấy cổ tay, sau đó một đường hôn dọc xuống, qua lồng ngực,
thắt lưng, bụng dưới... khiến y phải quay mặt sang một bên, không chịu nổi sự
khiêu khích của hắn. Thế nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu.
Đến khi năm ngón tay của Trọng Khôn Nghi vuốt ve trêu đùa giữa
hai bắp đùi Công Tôn Kiềm, y mới biết thế nào là run rẩy thật sự, mắt phủ một tầng
sương nhàn nhạt, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, mới hay mảnh lụa sa trướng
đã che kín mắt y. Sau đó, y cảm nhận được đầu ngón tay người kia lần về phía
sau mình, từ từ đưa vào, nhẹ nhàng khuếch trương. Trọng Khôn Nghi trước sau vẫn
quan sát biểu cảm của Công Tôn Kiềm, hài lòng nhìn khuôn mặt y ửng đỏ, đôi mi
run rẩy khép chặt, hơi thở dồn dập không thể ức chế, đến khi cảm nhận được y đã
có thể tiếp nhận thì mới mạnh mẽ tiến vào.
Hai bóng người triền miên gắn bó sau lớp sa trướng mỏng, tấm
lưng trần ma sát vào mặt giường sinh đau, người nọ mở toang y ra, quay thẳng mặt
y lại, khiến cho y không cách nào lảng tránh mà phải trực tiếp đối diện và tiếp
nhận hắn.
Công Tôn Kiềm cắn chặt răng ngăn những tiếng rên bật khỏi cổ họng,
mặc dù đã được người kia chuẩn bị tốt, nhưng lối kín căng chặt nhất thời bị dị
vật tiến vào vẫn không tránh khỏi cảm giác đau buốt đến tê rần.
Trọng Khôn Nghi vừa va chạm vừa phả hơi nóng vào vành tai đã đồ
đầy mồ hôi của Công Tôn Kiềm, mơn trớn từng tấc da thịt trần trụi khiến y không
thể né tránh. Chuyển động liên tục của hắn khiến cho Công Tôn Kiềm phải co gập
cả năm ngón tay lại nắm chặt lấy lớp đệm dưới thân, con ngươi dần trở nên mờ mịt
không rõ tiêu cự.
Đau đớn cùng dục vọng xa lạ khiến y không còn nhận thức được gì
cả. Công Tôn Kiềm chỉ biết từng đợt va chạm của Trọng Khôn Nghi đều dày vò giới
hạn của y, khiến cho mỗi một tế bào trên thân thể mình đều căng cứng. Sự tiếp hợp
chặt chẽ cùng xâm nhập liên tiếp khiến y khẽ co giật, hơi thở gấp gáp, tóc mai
ướt át dính chặt lấy thái dương, cổ họng run rẩy tắc nghẹn. Y khép hờ hai mắt,
cứ vậy cùng hắn rơi xuống trầm luân.
Trọng Khôn Nghi dừng lại động tác, nhìn biểu cảm đè nén của Công
Tôn Kiềm, trong lòng tràn đầy thương xót, vốn muốn dừng lại, lại càng muốn hung
hăng chiếm trọn toàn bộ thân thể cùng linh hồn y, để y hoàn toàn giải trừ bận
tâm, giao phó tất cả vào tay hắn. Người trước mắt là men say khiến hắn không thể
giữ nổi tỉnh táo, không biết từ lúc nào đã rơi vào biển lửa do chính y nhóm
lên. Mà y, vẫn cứ dùng một tư thái cao thượng xa cách mà đứng trên cao mặc hắn
giãy dụa. Nghĩ đến đây, chút thương xót vừa rồi lại hóa thành cuồng dại, hắn tiếp
tục thúc vào lối sâu kia, thoả mãn nhìn dáng hình vẫn luôn lãnh đạm không gì
sánh được kia, đã không thể ức chế run rẩy mà chìm sâu xuống biển lửa hừng hực
theo hắn.
“Đừng rời xa ta nữa, được không?”. Trọng Khôn Nghi khẽ thều
thào.
Post a Comment